3. tỉnh dậy
đến nhà anh là một căn biệt phủ to lớn rất đẹp, bước xuống xe tất cả gia đinh đều đứng cúi đầu chào mừng ! mẹ anh chạy đón tiếp
khởi- má-
bà mẫn- trời ơi con trai yêu dấu của má vào nhà thoi con-
theo sau là gia đinh và thằng quốc vs anh cậu đỡ cậu và nhà
nam tuấn- cho cậu ngồi ở đó đi-
mọi người quạt cho cậu lấy nước cho cậu
ba người vào trong nhà
nam tuấn-má ngồi đi má-
bà mẫn- ừm...-
doãn khởi đang thích thú nhìn xung quanh thiết kế của căn nhà vì nó tinh sảo và làm bằng thạch anh và những chiếc bình đắt
nam tuấn - doãn khởi mau ngồi đi- rót
khởi-dạ-
bà mẫn- sao ko bố thí nó vài đồng rức về chi cho mất công
nam tuấn-con cũng có ý như vậy nhưng đây là ý của doãn khởi-
bà mẫn- má cũng ko nghờ sau khi đi ngoại quốc về con lại thay đổi nhiều đến
hắn cười nhâm nhi chút trà
khởi -chứ giờ má múng con làm sao , chứ hông lẽ má muốn đi học ngoại quốc về cuối cùng cũng chỉ là nhà quê thôi sao-
bà mẫn- mang nó về chỉ mang phiền phức cho nhà thôi may là nó cũng ko trả may nó bị nặng thì rước họa vô nhà mình à-
khởi- má, con ko phải là con ko biết nhưng lúc đó chỉ có con với anh vs lại có cả đám tá điền bu quanh ở đó vs có anh hai cậu ta chứ lẽ má muốn bàn ra tán vô mất danh tiếng gia đình mình-
bà mẫn-(cười)..... thì ra là vậy nam tuấn, má nói rồi từ xưa tới nay doãn khởi hiểu xa trong rộng-
nam tuấn- dạ...hì-
bà mẫn- vậy má cứ tưởng....hí hì thôi má hiểu rồi-
nam tuấn - dạ con xin phép má con ra sau-
bà mẫn- ukm đi đi-
nam tuấn ngồi chơi vs má nha-
khởi- dạ-
thạc trấn - dậy đi em tỉnh dậy đi
cậu từ từ mở mắt ôm đầu thạc trấn vui mừng ôm cậu vào lòng hỏi han cậu
thạc trấn- em dạy rồi-( vui mừng)
thằng quốc- dạ thưa cậu ba ơi! cái cậu gì đó tỉnh rồi cậu ba-
khởi-tỉnh rồi đó hả-
anh và bà mẫn bước ra xem tình
bà bảy - dạ cậu ba cậu ấy tỉnh rồi ạ-
chí mẫn/thạc trấn-dạ con chào bà con chào cậu ba-
bà mẫn- ko cần thưa gửi thấy trong người sao rồi-
chí mẫn nắm lấy tay thạc trấn trả lời
chí mẫn- dạ con khỏe rồi dạ con xin phép con đi-
cậu kéo thạc trấn rồi cầm giỏ đồ lên mới đựng đã xuýt ngã may anh cậu đỡ
mợ hai- trày xước thì nói làm như con nít ko bằng-
(mợ hai là vợ của cậu nam tuấn nhưng hai người đến vs nhau ko phải tình cảm mà do mai mối )
bà mẫn- thấy trong người sao?-
thạc trân - đau thì nói đi chứ đừng có cố-
hắn đứng đó nhìn cậu vs một bên chân đã sưng đỏ lên
mợ hai- "má đừng có no cho nó quá nó ăn vạ ra đây đó má"
bà mẫn- nè, con biết ko chuyện gì ý thì đừng có nói vào-
mợ hai mặt hậm hạ hậm hực quay mặt đi chỗ khác , bây giờ anh mới lên tiếng
khởi- đau ở chân sao ko nói mà cố đi-
mẫn-dạ....-
khởi-hả-
thạc trấn- dạ em con giờ ko sao hết -
khởi- vậy sao xỉu-
chí mẫn- dạ tại trời nắng vs con chưa được ăn gì cả con đói-
thạc trấn vẫn ôm cậu dỗ dành cậu, mấy người nhìn nhau rồi bà mẫn lên tiếng
bà mẫn- bà bảy-
bà bảy- dạ-
bà mẫn- lấy cho nó to cháo đi-
bà bảy- dạ-
bà mẫn- ăn xong rồi hai tui bay kím đường mà đi nghe chưa-
thạc trấn - dạ con hông cảm ơn bà ạ-
anh xoay người vào ,cuối cùng thạch trấn cũng có đồ ăn cho em mình
con lan- thoi mợ vào nhà đi ko ngoài đây nắng lắm-
rồi mợ hai nhìn nó anh mắt khinh bỉ rồi quay vào nhà
End 3.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro