Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Yoochun DBSK

Yoochun's Ghosts

Lúc điện thoại đổ chuông là lúc Yoochun đang miệt mài sáng tác một bài hát dành tặng cho nhóm năm người của cậu.

Cậu mở nắp chiếc di động đang rung lên từng hồi, tên người gọi đến nhấp nháy trên màn hình: Junho.

"Yoochun," giọng Junho khô khốc. "Bệnh viện Trung ương. Ngay lập tức."

Yoochun cảm thấy tay mình đang siết ngày một chặt lên chiếc điện thoại. Cậu khó nhọc cất tiếng, "Chuyện gì?"

"Tai nạn." Giọng Junho nghe như tiếng của chết chóc từ nơi nào đó vọng về.

Yoochun chạy, nhưng dường như nhịp bước của thời gian quá nhanh khiến cậu không thể bắt kịp.

Cả bốn người đang ở trong một phòng bệnh, và Yoochun biết họ hẳn cũng rất thích được ở chung phòng với nhau như thế.

Người thân của mọi người đều đang ở đó, kể cả cha mẹ của Yoochun - chắc hẳn Junho đã làm cách nào đó để liên lạc được với họ.

Yoochun muốn hỏi chuyện gì đã xảy ra, như thế nào, và ở đâu, nhưng tất cả những gì cậu có thể thốt lên là hai tiếng "Tại sao?"

Cha mẹ, anh em, và cuối cùng tới lượt Yoochun được ở lại một mình với bốn xác chết bất động mà trước đây đã từng là bốn thành viên trong nhóm nhạc của cậu.

Bên cạnh mỗi giường bệnh đều có ghế, nhưng Yoochun không thể quyết định mình sẽ ngồi cạnh ai. Cuối cùng, cậu kéo chiếc ghế nhựa ra ngồi giữa căn phòng, giống như Yunho vẫn làm mỗi khi họ có cuộc họp nhóm, và bốn thành viên sẽ ngồi trước mặt anh chờ nhóm trưởng mở lời.

Trong đầu Yoochun có hàng triệu, hàng triệu câu hỏi chỉ chờ được cất lên, nhưng cùng với mỗi tiếng tim đập, Yoochun càng cảm thấy cổ họng mình nghẹn ứ lại. Cậu ngồi bất động, mắt mở to, nhìn chằm chằm vào bốn người thân quen đã mất đi hơi thở.

Thật cay đắng mà cũng thật mỉa mai, giường của bốn người được sắp xếp giống như thứ tự truyền thống của họ - Junsu, Jaejoong, Changmin, rồi đến Yunho.

Ánh mắt Yoochun vỡ òa khi nhận ra rằng mình là kẻ duy nhất bị bỏ lại, kẻ duy nhất không thể đuổi kịp, dù có nỗ lực đến thế nào.

Cậu co ro nhét mình vào chỗ trống giữa Junsu và Jaejoong, để nước mắt chảy ngược vào tim, ăn mòn từng nhịp đập đang run rẩy.

Chưa từng có đám tang nào đông người dự đến thế - gia đình, họ hàng, người thân, bạn bè, người hâm mộ.

Ánh mắt Yoochun không còn sự sống, và khi người chủ trì đám tang mời cậu lên hát một bài của Dong Bang Shin Ki để tiễn đưa linh hồn bốn người đã mất, máu trong người cậu như đông lại.

"Không có họ thì chẳng có Dong Bang Shin Ki nào hết." Yoochun cất tiếng nhẹ như hơi thở nhưng lạnh lẽo và băng giá, vang vọng trong tòa lễ đường im lặng đến chết chóc.

Cậu bước ra ngoài, đám đông tách làm đôi nhường đường trong yên lặng.

Báo chí ngày hôm sau đăng tin Micky Yoochun đã tuyệt vọng đến thế nào sau cái chết của bốn thành viên cùng nhóm, và Yoochun quăng tất cả vào thùng rác hòng chôn vùi những ký ức còn sót lại của một thời Dong Bang Shin Ki.

Yoochun phát hiện ra rằng cậu có thể tự lừa dối mình Dong Bang Shin Ki chưa bao giờ tồn tại bằng cách dọn dẹp căn nhà và giấu đi toàn bộ đồ đạc có liên quan đến bốn người bọn họ. Thế nhưng, những điều đơn giản nhất chưa bao giờ thôi ám ảnh tâm trí Yoochun: điệu cười eunkyangkyang quen thuộc của Junsu, hình ảnh Jaejoong trong chiếc tạp dề chấm bi tất bật trong bếp chuẩn bị bữa tối, cậu út Changmin say sưa ngắm hyung của mình chơi piano với nụ cười thật khẽ trên môi, và mái tóc lấp lánh đón ánh nắng của Yunho trong từng điệu nhảy.

Yoohwan muốn Yoochun chuyển về căn hộ cũ của họ trước đây. "Có thể anh sẽ dễ dàng quên họ hơn," Yoohwan nói, sự lo lắng ẩn hiện trong ánh mắt.

Làm sao anh có thể quên được đây? Yoochun muốn nói, nhưng Yoohwan ngoan cố đã chiến thắng.

Yoochun tra chìa khóa vào ổ và nín thở trước khi mở cửa bước vào nhà.

Trái với những gì cậu nghĩ, căn hộ không hề có mùi ẩm mốc hay mùi bát đĩa lâu ngày không rửa. Thay vào đó, có mùi gì đó rất nhẹ. Mùi bếp núc ư?

Đôi mày khẽ nhíu lại trong nghi hoặc, Yoochun bước về phía phòng bếp.

"Yoochunnie," Jaejoong cất tiếng chào cậu, tay cầm chảo, nụ cười lấp lánh trên gương mặt anh.

Yoochun cố gắng tự thuyết phục mình rằng chuyện này không thể có thật, rằng chắc chắn nó chỉ là một kiểu ảo giác thường gặp của những người sau khi trải qua cú shock tinh thần khủng khiếp mà cậu vẫn nghe kể. Ấy thế nhưng, sau khi nếm thử món bulgogi của Jaejoong, cậu không thể không tin rằng đây chính là sự thật, Jaejoong đang ở đây, đang tồn tại, Jaejoong có thật.

Jaejoong ngồi xuống bên cạnh, lặng lẽ nhìn Yoochun ăn hết đồ ăn trong đĩa của mình, ánh mắt khẽ lay động.

"Thế nào, ngon không?" Anh hỏi.

"Ngon," Yoochun trả lời. "Lâu lắm rồi em chưa được ăn nó, kể từ khi hyung-" Cậu dừng lại, nhíu mày và quay đi lảng tránh ánh nhìn dò xét của Jaejoong.

"Chết?" Anh kết thúc câu nói cậu đang bỏ dở.

Yoochun ngẩng đầu, để cho ánh mắt hai người chạm nhau. "Vậy chính xác hiện giờ hyung đang là gì vậy?"

Jaejoong nhíu mày. "Chính xác thì hyung cũng không biết nữa. Hồn ma chăng? Chỉ là tự nhiên hyung thấy mình ở đây độ 10 phút trước khi em về."

Yoochun nuốt nước bọt. "Vậy thì... trước khi đến đây, hyung đã làm gì?"

Jaejoong trầm ngâm. "Hyung cũng không biết luôn. Điều cuối cùng hyung nhớ được trước khi tới đây là-"

Hơi thở của Jaejoong đột nhiên trở nên dồn dập, đôi mắt anh đờ đẫn, miệng hé mở.

"Là?" Yoochun khẽ giục, ánh mắt cậu chưa một lần rời khỏi Jaejoong, cố gắng khắc tạc hình ảnh ảo vọng trước mặt này vào tâm trí.

"Một vụ tai nạn?" Jaejoong nói. "Hyung chỉ nhớ Yunho đã hét lên rất to, và sau đó mọi thứ trở nên đỏ quạch."

Yoochun gật đầu. "Em chỉ được biết tin khi Junho gọi tới."

Jaejoong nở nụ cười. "Mọi người đang trên đường đến thăm em, biết không nhóc. Mọi người rất nhớ em kể từ khi em chuyển về ở cùng với mẹ và Yoohwan."

Yoochun nghe thấy tiếng tim mình đập lùng bùng, nỗi đau nhói lên trong khuôn ngực.

Jaejoong nói lan man về những điều vẩn vơ điên khùng giống như anh vẫn thế, cho đến khi căn hộ xẩm tối và ánh đèn đường rọi vào từ ngoài cửa sổ.

"Muộn rồi đấy," Jaejoong nói. "Em nên đi ngủ đi nhóc."

Yoochun ném cho hyung của mình cái nhìn nghi hoặc. "Hyung không nhớ trong nhóm mình, em luôn được gọi là cú đêm à?"

Cậu vẫn nhớ mình thường thức rất khuya sáng tác, và bốn người kia thì cứ thò đầu ra khỏi phòng mỗi tiếng một lần nài nỉ "làm ơn đi ngủ đi, ngày mai chúng ta còn rất nhiều việc phải làm đấy" (Yunho), "có đói không, hyung đi nấu chút gì đó cho em ăn" (Jaejoong), "dù có trang điểm thế nào cũng không che đi được quầng thâm trên mắt cậu đâu" (Junsu), và "hyung này, đến cái đèn cũng đang phát bệnh với hyung đấy" (Changmin).

"Hyung phải đi. Lúc nửa đêm."

"Cái gì, hyung tưởng mình là Cô bé Lọ lem chắc?" Yoochun lập tức phản ứng.

"Không, đó là Heechul." Jaejoong bật cười. "Hyung nói thật đấy, Yoochun-ah, làm ơn, đi ngủ đi."

"Bởi vì hyung sẽ biến mất," Yoochun bướng bỉnh, "nên em càng không thể đi ngủ được."

Jaejoong im lặng, đôi mắt to sâu thẳm của anh tràn ngập một thứ cảm xúc gì đó Yoochun không thể gọi tên.

"Hyung không muốn em nhìn thấy hyung biến mất." Jaejoong thì thầm qua bờ môi, giọng nói như sắp òa vỡ.

Yoochun liếc nhìn đồng hồ treo tường. Mười một giờ hai mươi bảy phút đêm.

"Hyung muốn thấy em lên giường đi ngủ," Jaejoong nói tiếp. "Một lần cuối thôi, Yoochun à, làm ơn?"

Yoochun không rời mắt khỏi soulmate của mình - đôi mắt Jaejoong sống đến mức kỳ lạ, khác hẳn những lần trước cậu nhìn thấy.

Jaejoong không thay đổi sắc mặt, nhưng khi Yoochun cuối cùng cũng gật đầu, đôi môi anh lập tức vẽ thành một nụ cười nhẹ nhõm.

"Nhắm mắt lại nào," anh ra lệnh.

Yoochun nghe theo, nằm xuống gối đầu mình lên đùi anh.

Jaejoong khe khẽ cất tiếng hát, giọng anh nổi lên trên hết thảy những âm thanh của giao thông xô bồ và cuộc sống Seoul về đêm.

Khi tiếng chuông đồng hồ điểm 12 giờ, Yoochun mở choàng mắt tỉnh dậy, nhận ra mình đang ở một nơi chưa từng có Jaejoong.

Sau khi đã khóc đủ, Yoochun gọi cho Yoohwan. "Yoohwan-ah," cậu nói. "Hyung sẽ ở lại đây cho đến thứ Sáu."

Thứ Hai là Jaejoong, và Yoochun đoán những ngày tiếp theo sẽ đến lượt những người còn lại. Cậu quyết định thứ Sáu sẽ là ngày dành cho chính mình.

"Mẹ nhắc hyung đừng có quên ngủ đấy." Yoohwan nhắc nhở.

"Biết rồi mà." Yoochun trả lời.

Gác máy, Yoochun nặng nề bước về phía phòng ngủ của cậu với Jaejoong ngày trước và thả mình xuống giường.

Cậu thấy Jaejoong xuất hiện trong giấc mơ, và khi tỉnh giấc, mùi vị món bulgogi của anh vẫn còn quyến luyến nơi đầu lưỡi.

Yoochun ăn tạm bợ đống bánh còn sót lại trong nhà và nốc cà phê thay cho bữa sáng.

Lúc mười giờ năm mươi bảy, cậu bỏ ra bờ sông Hàn ngồi viết lời cho ca khúc của mình, giọng hát của Jaejoong tối hôm trước vẫn lấp đầy cả trí óc lẫn trái tim.

Lúc mười hai giờ bốn phút, cậu mua một que kem, tự mỉm cười khi nhớ lại thói quen thè lưỡi ra trước khi ăn của Junsu.

Lúc mười hai giờ ba mươi ba, một fan hâm mộ dừng cậu lại trên đường và rụt rè hỏi xin chữ ký, đôi mắt cô bé mở to tĩnh lặng.

Yoochun lịch sự lắc đầu đáp lại, "Tôi xin lỗi, đã không còn Dong Bang Shin Ki nào nữa."

"Nhưng Dong Bang Shin Ki vẫn tồn tại trong trái tim chúng em," cô bé nói, cố nghiêng đầu sang để đón ánh mắt Yoochun. "Và cả trong trái tim của oppa nữa."

Yoochun ký vào tấm ảnh, trên đó là hình năm người họ vẫn còn nguyên dáng vẻ ngây thơ những ngày còn biểu diễn "Hug".

"Em thích thành viên nào nhất?" Yoochun tò mò hỏi.

"Junsu oppa."

"Junsu chắc hẳn cũng sẽ thích em lắm đấy." Cậu đáp. Đúng vậy mà - cô bé rất nhỏ nhắn, mảnh dẻ, đôi mắt mở to sáng lấp lánh trên khuôn mặt bầu bĩnh. Đúng kiểu mẫu của Junsu.

Cô bé mỉm cười, hai bờ má khẻ ửng đỏ. "Cám ơn Yoochun oppa."

Yoochun nhún vai, chào tạm biệt rồi quay trở về nhà.

Lúc một giờ không tám phút, Yoochun ngồi một mình trên chiếc đu quay ở công viên gần căn hộ.

Một giờ mười một, Yoochun chạy về nhà.

Một giờ mười ba, Yunho mở cửa cho cậu.

"Từ hồi không còn tụi này nữa, cậu sống thế nào rồi hả?" Yunho gợi chuyện.

"Ổn. Cũng tạm. Chẳng biết nữa. Em nghĩ là ổn?" Yoochun đáp.

Anh thở ra. "Thế giờ cậu định làm gì?"

"Ừm thì... nói chuyện với hyung?" Cậu nhướng một bên mày.

"Không phải bây giờ," anh chép miệng. "Ý hyung là, từ giờ trở đi, khi không còn Dong Bang Shin Ki nữa cơ."

Yoochun khó nhọc nuốt nước bọt, cố nặn ra một nụ cười. "Hyung à," cậu nói. "Dong Bang Shin Ki vẫn tồn tại trong trái tim mọi người mà."

Yunho vẫn là Yunho, còn sống hay đã chết cũng vậy, anh lúc nào cũng có thói quen ngồi bắt chân chữ ngũ trên ghế đọc báo.

Yoochun ngồi viết lời cho ca khúc, ánh mắt cậu cứ đá qua đá lại giữa mẩu giấy nhớ trên tay và khuôn mặt Yunho từng phút một.

"Đám tang của tụi anh cũng đình đám đấy chứ nhỉ." Yunho đăm chiêu, ngón tay nhịp qua nhịp lại trên cằm.

Yoochun bối rối gật đầu. "Em gần như bỏ lỡ toàn bộ lễ tang hôm đó."

"Suy sụp quá hả?" Yunho giả vờ ho húng hắng để kiềm chế mình khỏi bật cười.

Cậu lườm anh. "Ừ thì, em đã từng, nhưng chỉ đến khi từng người một lần lượt xuất hiện khi em cô đơn thôi."

"Từng người một?" Anh lặp lại, mắt khẽ nheo nheo. "Còn ai nữa kia?"

"Không phải toàn bộ," Cậu vội sửa. "Mới có hyung, với cả Jaejoong hyung hôm qua có tới."

"Thế nghĩa là Junsu và Changmin có thể cũng sẽ xuất hiện trong mấy hôm tới đúng không?" Anh hỏi.

"Yeah, chắc vậy." Yoochun gật đầu. "Nếu xét theo tần số xuất hiện của hyung và Jaejoong," cậu nói thêm, giọng khô khốc.

"Yoochun-ah," Yunho mở lời. "Thực tình mà nói, hyung không biết việc này," anh chỉ vào mình, "có tốt cho cậu không nữa."

"Em không có suy sụp, hyung à." Cậu mệt mỏi nói.

Anh mỉm cười. "Nhưng cậu phải học cách tiếp tục sống khi không còn tụi này nữa, Yoochun."

Có thứ gì đó bên trong cậu sụp đổ.

"Hyung nghĩ em chưa từng cố gắng sao?" Yoochun gần như hét lên.

"Em đã tìm mọi cách để quên bốn người đi! Các hyung thì dễ rồi - bỏ đi và không mang theo gánh nặng nào hết, nhưng còn em thì sao? Em vẫn ở đây! Vẫn phải sống kể cả khi đã không còn ai bên cạnh!"

Yoochun sẽ không nhận ra mình đang đứng nếu như Yunho không đứng dậy cùng, khẽ vỗ lên vai cậu an ủi. Bàn tay của anh vẫn lạnh dù đã xuyên qua lớp áo của cậu.

"Em không thể," Cậu ngồi thụp xuống ghế. "Tại sao? Tại sao em lại là kẻ duy nhất bị bỏ lại?"

"Tin hyung đi, Yoochun-ah." Yunho cắn môi lo lắng. "Nếu được phép lựa chọn, tụi này sẽ không bao giờ, không bao giờ bỏ em lại đâu."

Những giọt nước mắt lăn dài trên má Yoochun khi cậu cố gắng thu người lại trên ghế, như để ngăn không cho cơ thể mình tan thành nghìn mảnh.

"Micky Yoochun, lúc nào cũng là cậu bé khóc nhè hết." Yunho khẽ chọc.

Dù trái tim cậu như đang vỡ ra từng chút một, Yoochun vẫn ngẩng đầu lên mỉm cười với anh, bởi vì cậu vẫn sẽ phải sống khi không còn người nhóm trưởng này nữa.

Những giờ cuối cùng bên cạnh Yunho, Yoochun tiếp tục sáng tác ca khúc của mình.

Cậu kể cho anh về bài hát mà cậu đang viết về năm người bọn họ, về Dong Bang Shin Ki giờ đây đã không còn tồn tại.

Yunho nhất mực đòi nghe nó, anh hát theo lời nhạc cậu đã viết, còn cậu thì đệm piano.

"Em chưa viết xong lời bài hát sao?" Yunho nói, khi giai điệu bài hát vẫn còn quấn quyện xung quanh hai người.

Yoochun ngừng đàn. "Em mới hoàn thành xong phần của Jaejoong thôi, hyung thấy đó."

"Vậy là còn bốn phần nữa." Yunho mỉm cười.

"Ba thôi." Yoochun sửa lại, đưa tay giật lấy mẩu giấy ghi nhằng nhịt trên tay Yunho.

Yunho giữ chặt lấy nó. "Em quên mất bản thân mình rồi sao?" Anh gặng hỏi.

"Hyung," cậu nói. "Em đã tìm thấy bản thân mình từ lâu lắm rồi. Điều duy nhất em muốn nhớ chính là hyung và ba người còn lại."

"Dong Bang Shin Ki mãi mãi là năm người, em nhớ không?" Yunho nhắc. Rồi anh nhìn đi hướng khác, chỉ về phía nhà tắm. "Hyung vô toalet 1 chút."

"Okay," Yoochun bâng quơ gật đầu, chuyển ánh mắt mình về phía chiếc piano.

Phải hai phút rưỡi sau cùng với tiếng đồng hồ kêu bíp bíp, Yoochun mới bắt đầu tự hỏi liệu ma có cần phải đi vệ sinh không.

Khi cậu lao mình về phía hành lang và mở tung cánh cửa nhà tắm, Yunho đã không còn ở đó.

Yoochun khóc cho đến khi cậu chìm vào giấc ngủ, đầu vẫn gục bên cạnh cửa, cố gắng níu giữ những dấu vết cuối cùng của Jung Yunho.

Yoochun chợt nhận ra có một trái bóng ở đâu lăn vào trong phòng.

Cậu ngẩng đầu dậy, bắt gặp một đôi mắt nhấp nhánh cùng nụ cười tỏa sáng.

"Yoochunnie!" giọng Junsu cao vút khi cậu lao vào phòng và ôm chặt lấy Yoochun.

Yoochun hít thật sâu mùi hương quen thuộc của Junsu, bàn tay níu chặt lên áo người bạn của mình.

Junsu buông Yoochun ra, chạy đi nhặt quả bóng và cao giọng hỏi, "Làm một hiệp không?"

Họ đấu bóng với nhau trên khoảng cỏ trống gần căn hộ.

Junsu thắng, đương nhiên, và khi cả hai nằm vật ra trên bãi cỏ thở hổn hển, cậu bật cười.

"Cười cái gì?" Yoochun quay đầu sang, ném cho Junsu cái nhìn ngờ vực.

"Tớ nhớ lần cuối chúng mình chơi ở đây, Changmin bị trượt chân và ngã chổng vó."

"Và Jaejoong hyung kêu là nếu mà đã ngã thì chân dài cũng chả được tích sự gì." Yoochun nhớ lại.

"Và rồi hai người đó lại oánh nhau." Junsu cười khoái trí. "Như thường lệ."

Sau đó họ nằm cạnh nhau trong yên lặng, ngắm nhìn những đám mây lơ lửng phía trên bầu trời xanh đến nhức mắt.

"Cậu nghĩ," Yoochun mở lời, "cả năm người chúng ta liệu còn có dịp đến đây cùng với nhau nữa không?"

Junsu nhún vai, đôi khuyên trên tai cậu bắt lấy ánh nắng mặt trời và phản chiếu lấp loáng. "Đừng có đắm mình trong quá khứ nữa, Yoochun."

"Tớ không có." Yoochun bào chữa. "Chỉ đang tự hỏi thôi."

Junsu nói, "Không có tụi tớ cậu cũng sẽ không sao đâu mà. Tớ biết là cậu sẽ sống tốt."

Yoochun đáp trả. "Còn tớ thì biết là tớ không thể."

Junsu nhổm dậy, mái đầu của cậu suýt chút nữa thì va phải một chú bướm màu vàng nhạt bay lạc đường. Cậu nhìn xuống Yoochun, "Cậu có thể."

"Tớ không nghĩ là tớ làm được." Yoochun khép mắt, để cho giọng nói của mình rạn vỡ. Trái tim cậu như đang thú tội, và cậu thầm hỏi liệu một người có thể cảm nhận được tim mình vỡ ra thì như thế nào không. Yoochun nghĩ là cậu đang trải qua cảm giác đó.

Một giọt nước mắt trào ra từ khóe mi. Bàn tay Junsu đặt lên vai cậu nhẹ nhàng như hơi thở của gió.

Mười một giờ bốn mươi hai, Junsu mè nheo đòi ăn kem.

"Thế thì tự đi mà lấy," giọng Yoochun pha lẫn khó chịu.

"Đồ khùng, làm gì còn kem trong tủ lạnh đâu."

"Thế thì ra ngoài mua một ít về mà ăn."

"Cậu nghĩ là tớ có thể ư?" Junsu nhìn cậu chăm chăm.

Yoochun ném gối vào người Junsu rồi bước xuống dưới nhà.

Siêu thị nhỏ vắng người. Yoochun với tay lấy hộp kem dâu, mùi vị ưa thích của Junsu phiền phức.

Khi cậu đi ra quầy tính tiền, cô gái ở bàn thu ngân trao cho cậu một nụ cười rất khẽ và hỏi, "Là Yoochun oppa đúng không ạ?"

Cậu gật đầu nhận lại tiền thối.

"Hwaiting!" Cô gái nói, và Yoochun bước ra cửa không quên để lại một cái cúi đầu lịch sự.

Căn hộ im lặng một cách kỳ lạ khi cậu trở về, và trên chiếc bàn họ vẫn thường ngồi uống cà phê phất phơ một mẩu giấy nhớ.

"Yoochunnie, hwaiting! Chúng tớ yêu cậu," là nét chữ nguệch ngoạc quen thuộc của Junsu.

Yoochun ngồi bệt xuống sàn suốt mười hai phút sau đó cho đến khi cậu nhận ra rằng kem đã bắt đầu tan chảy.

Cậu mở cửa tủ lạnh, tống vào đó hộp kem vừa mới mua.

"Đồ nói láo không biết ngượng mồm," Yoochun nói vào không khí. Và lần này khi cậu khóc, đã không còn Junsu ở đó để gạt đi những giọt nước mắt mặn đắng.

Changmin là người cuối cùng viếng thăm.

Changmin ngồi trên chiếc đu quay trong công viên, còn Yoochun thì ngồi dưới đất, xung quanh cậu rơi đầy những chiếc lá phong đỏ ối.

Mùa thu lúc nào cũng đánh thức nỗi cô đơn trong cậu. Cậu nhớ đến những mùa thu hồi còn bên Mỹ, khi những đứa trẻ cùng trang lứa thích thú nhảy lên hàng đống lá khô và cười khúc khích khi nghe tiếng lạo xạo dưới chân. Cậu chưa bao giờ chơi cùng chúng, chỉ ngồi lặng lẽ bên cạnh cổng vòm dõi mắt nhìn theo từng chiếc lá đỏ thẫm lững lờ trôi trong không gian cho đến khi chạm đất.

Một lần cậu còn nói chuyện với một chiếc lá khi nó là chiếc cuối cùng còn bám trên cành, và Yoochun bé bỏng tin rằng nó đang gắng hết sức níu lấy cây mẹ.

Giờ đây, cậu tự hỏi mình liệu chiếc lá ngày ấy có thực sự muốn ở lại hay không. Cũng có khi, có khi nó đã rất muốn nhập bọn cùng những chiếc lá khác đang nằm dưới mặt đất - suy cho cùng cái chết chẳng là gì nếu so sánh với sự cô độc, khi bản thân trở thành kẻ cuối cùng còn tồn tại trên cõi đời và chứng kiến những người khác lặng lẽ bước ra khỏi cuộc đời mình mà chẳng thể làm gì ngoài việc đứng nhìn; càng không thể cử động, không thể đuổi theo họ mà hét lên, "làm ơn chờ tôi với!"

"Hyung có nhớ tụi em không?" Changmin hỏi thẳng, cậu bé chưa bao giờ là một người tế nhị.

Yoochun cười trống rỗng. "Hyung có thể không sao, Changmin-ah?"

"Em xin lỗi."

Yoochun không đoán được Changmin đang xin lỗi vì điều gì, vì sự thiếu tế nhị của mình hay là vì đã bỏ rơi Yoochun. Cậu nhún vai và bỏ qua chuyện đó.

Không lâu sau đó, Yoochun chìm vào giấc ngủ. Con gió dập dìu mang theo hơi thở mùa thu nhẹ nhàng ve vuốt bờ mi cậu.

Khi cậu mở mắt tỉnh dậy, bầu trời đã chuyển tối, và đồng hồ đeo tay chỉ mười một giờ.

Cậu đứng dậy, phủi rơi những chiếc lá đang bám trên quần và nhận ra rằng Changmin đã biến mất. Cậu bé đã không còn ở đó.

Một cảm giác hụt hẫng len lỏi trong trái tim Yoochun - tựa hồ như nó đang rơi mà mãi không chạm được tới điểm đến, giống như khi ngồi trên tàu lượn siêu tốc vậy.

Cậu đi lang thang qua từng con phố cho đến khi ánh mắt bắt gặp một dáng người quen thuộc ngồi tựa bên bậc thang dẫn xuống lối đi dưới tầng hầm gần căn hộ của họ.

"Changmin-ah!" Yoochun la lớn.

Changmin quay lại, ánh mắt cậu bé vẫn luôn sáng lấp lánh trong màn đêm.

Yoochun chạy tới, và Changmin cũng bỏ chạy. Đôi chân cậu bé nhỏ tuổi nhất nhóm sải bước trên từng bậc thang.

"Ở yên đó, hyung!" Changmin nói vọng lại, giọng cậu vang lên đập vào thành lối đi chật hẹp.

"Vì sao?" Yoochun hỏi, cổ họng cậu như thít lại cùng với bàn tay đang xiết ngày một chặt.

"Hyung, em không muốn hyung nhìn thấy em biến mất." Giọng Changmin tĩnh như mặt hồ, nhưng bằng cách nào đó Yoochun vẫn nghe thấy những gì cậu bé đang nói.

Yoochun tiến tới một bước, ánh mắt cậu van nài tuyệt vọng, cổ họng khô khốc.

"Nhắm mắt lại đi hyung."

Yoochun miễn cưỡng làm theo.

Gió thổi giật mạnh, lạnh buốt như đang hằn sâu vết răng của nó trên da thịt cậu, và khi cậu mở mắt ra một lần nữa, đã chẳng còn lại gì trên lối đi nhỏ chứng minh được sự tồn tại trước đó vài phút của Shim Changmin.

Yoochun lê bước chậm chạp về phía căn hộ, chân liên tục vấp phải những chướng ngại không nhìn thấy. Hai mắt cậu sưng mọng.

Seoul về đêm vẫn luôn bận rộn ồn ã, tiếng nhạc ì ầm đập vào màng nhĩ cậu mỗi khi có một gã say rượu đá tung cánh cửa hộp đêm lao ra ngoài.

Cho đến lúc chạm chân vào cửa căn hộ và bàn tay nắm lấy chốt cửa, Yoochun mới nhận ra rằng đã chẳng còn gì bên trong cho cậu chờ đợi nữa. Tuyệt vọng, Yoochun ngồi bệt xuống, cuộn mình ngay bên cánh cửa chờ mặt trời lên.

Có thứ gì đó cứng cứng đập lên đầu cậu, và Yoochun mở mắt.

"Chào buổi sáng, đồ mèo lười." Jaejoong mỉm cười nói.

Yunho chép miệng, "Sao không vào nhà mà ngủ hả? Ngủ bên ngoài không có an toàn đâu."

Junsu chạy theo nhặt quả bóng cậu vừa mới thảy lên đầu Yoochun và thì thầm gì đó với Changmin, rồi cả hai cùng bấm bụng cười.

Yunho mở khóa cửa, đẩy Yoochun vào trong. Jaejoong nắm lấy tay Yoochun và đặt cậu ngồi lên ghế.

Changmin và Junsu ngồi hai bên cậu, còn Jaejoong và Yunho thì bước vào bếp.

"Sao mọi người lại ở đây?" Yoochun nói, giọng pha lẫn nửa tức giận nửa ngạc nhiên.

"Bởi vì chúng tớ nhớ cậu," Junsu cất tiếng cùng lúc với Changmin, "Bởi vì hyung lúc nào cũng là đồ ngốc và tụi này sợ hyung sẽ tự xử mình mất."

Junsu vội lấy tay bịt miệng Changmin lại. Cậu nhóc cắn hyung của mình một cái, và Junsu rụt tay lại ngay lập tức, miệng rên rỉ trong khi tay thì miết lấy miết để vào ghế.

"Giờ thì có cả nước miếng của Changmin trên ghế rồi, đồ ngốc." Yoochun phàn nàn.

"Đừng có đánh nhau nữa!" Yunho ngó đầu ra từ trong bếp, ném cho mỗi đứa nhóc một cái lườm.

"Dạ, leader-sshi." Changmin nói, tự khoác cho mình một vẻ mặt ngây thơ.

Yunho gật đầu tỏ vẻ hài lòng, rồi quay vào bếp nói chuyện với Jaejoong.

"Đồ quỷ con!" Junsu chun mũi.

"Cứ làm như hyung thì trong sáng đáng yêu lắm ấy, Angel Xiah." Changmin chọc vào sườn Junsu.

Junsu làm điệu bộ đáng yêu dán nhãn độc quyền của cậu, còn Changmin thì liên tục dộng đầu mình vào gối. Yoochun theo dõi hai đứa nhóc đấu đá nhau, ánh mắt và đôi môi cậu vẽ thành một nụ cười.

"Bữa sáng tới rồi!" Jaejoong nói vọng ra, khệ nệ bê theo một đĩa bánh nướng kẹp.

Một cuộc hỗn chiến xảy ra ngay trên bàn ăn, và Jaejoong phải đánh vào tay mỗi đứa nhóc một cái mỗi khi tụi nó với tay ra nhăm nhe định tấn công đĩa bánh.

"Kiên nhẫn tí nào." Anh nói, tay chia bánh ra thành năm phần đều nhau.

Năm người trò chuyện vui vẻ trong bữa ăn giống như những gì họ vẫn làm thường ngày, như thể mọi việc đang diễn ra hết sức bình thường - một con người và bốn con ma ngồi chung một bàn ăn bánh nướng kẹp.

Yoochun nói tài nấu nướng của Jaejoong đúng là nhất quả đất, còn Jaejoong thì bảo Yoochun đừng có để mẹ cậu nghe thấy câu đó đấy.

Jaejoong và Changmin chí chóe tranh giành chai xi rô với nhau, Yunho bực dọc nói hai người nếu có đánh nhau thì làm ơn xê ra khỏi bàn ăn giùm cái.

Nụ cười của Yoochun bắt gặp ánh mắt Junsu, và cậu ước gì giây phút này có thể kéo dài mãi mãi.

Yoohwan gọi đến trong lúc trận cờ Tỷ phú của họ đang đến hồi gay cấn.

"Yoohwan à?" Yoochun trả lời vào điện thoại.

"Hyung phá sản rồi!" Changmin hồ hởi tuyên bố với Yunho.

"Hình như em vừa nghe thấy giọng của Changmin hyung?" Yoohwan ngờ vực.

Yoochun vội vã lấp liếm, "À, hyung đang... ừm, xem lại một số đĩa cũ ấy mà."

"Tối nay hyung sẽ về nhà đúng không?" Cậu bé hỏi.

"Ừ, sau nửa đêm."

"Không sớm hơn được sao? Mẹ muốn hyung về ăn tối cùng đấy. Ngày mai là sang năm mới rồi."

Yoochun nhăn nhó khổ sở. Cậu thực sự đã quên mất cả ngày tháng rồi. "Nói với Mẹ là hyung còn vài thứ cần... ừm, giải quyết nốt."

Yoohwan chịu thua và gác máy.

"Yunho hyung phá sản rồi nhé!" Changmin khoe với Yoochun ngay khi cậu vừa đặt ống nghe xuống.

"Tính đến thời điểm này thì hyung là giàu nhất!" Jaejoong toét miệng cười.

"Thế thì quyên góp cho tớ một ít đi~" Yunho đưa tay ra cố vơ lấy một tờ ngân phiếu trong đống tài sản sặc sỡ của Jaejoong. Jaejoong gạt tay nhóm trưởng của mình ra, khiến anh bĩu môi trông thật tội nghiệp.

Jaejoong thắng chung cuộc, và anh đề nghị mọi người đi ra biển chơi cho đến hết ngày.

Nếu để năm thành viên của Dong Bang Shin Ki ở cạnh nhau, thì chắc chắn mấy trò trẻ con của họ còn thắng cả tụi nhóc mẫu giáo năm tuổi.

Họ chơi đuổi bắt trên bãi biển vắng người; những dấu chân chân vục vào bờ cát, tiếng cười vang lên lanh lảnh trong không gian quạnh vắng và trong cả trái tim đang sống của Yoochun.

Yoochun đẩy Jaejoong ngã ập xuống nước, nhưng anh cũng kéo cho bằng được cậu ngã cùng. Nước biển lạnh cóng làm cho cả hai rùng mình và ba chân bốn cẳng chạy lên bờ, trong khi ba người còn lại ôm bụng cười như nắc nẻ cho đến khi cả bọn đổ gục vào nhau.

Ánh mắt Jaejoong vẽ lên một tia nhìn tinh quái, và ngay khi anh ra dấu với Yoochun "Cho tụi nó chết đi!", thì hai người ra sức lôi kéo, hò hét và đùn đẩy cho đến khi cả năm ngập trong nước ướt như chuột lột, mặc cho năm hàm răng tội nghiệp đang thi nhau gảy đàn.

Bốn người còn lại bắt Yoochun phải thay quần áo ướt ra ("Đằng nào thì tụi này cũng có ốm được đâu," Changmin lý luận).

Năm người họ ngồi trên bãi cát ngắm mặt trời chìm dần xuống biển, bầu trời nhuốm đẫm những dải màu loang lổ.

"Ráng chiều," Junsu nhận xét.

Họ hát "Hug" cùng với nhau. Yoochun nhớ lại những ngày đầu tiên khi chưa ra mắt, cái khoảnh khắc cậu bước chân vào phòng họp để gặp bốn con người xa lạ, và nụ cười ngại ngùng của cậu ngày ấy. Nhớ cả khi năm người bọn họ nắm chặt lấy tay nhau run rẩy, lòng bàn tay ai nấy đều ướt đẫm mồ hôi cái thời khắc chuẩn bị lần đầu tiên bước lên sân khấu. Và cả khoảnh khắc lần đầu tiên họ đạt giải thưởng, những giọt nước mắt hạnh phúc không thể kìm nén.

Năm người bọn họ đã đi với nhau một chặng đường dài đến thế, và Yoochun chỉ muốn hét lên với Chúa trời rằng, nếu Người thực sự có ở đó, tại sao Người lại đối xử như thế với con, với chúng con, và với tất cả mọi người yêu quý và ủng hộ Dong Bang Shin Ki?

Yoochun không biết đây có phải là lần cuối cùng cả năm người được hát với nhau bài hát này hay không. Cậu cũng không biết liệu cậu còn có cơ hội hát lại nó một lần nữa.

"TVXQ Survival Quiz." Junsu cất tiếng, giọng nghèn nghẹt. "Ai là người đầu tiên đã khóc trong ngày cuối cùng Dong Bang Shin Ki ở bên nhau?"

Tất cả đều viết Park Micky Yoochun lên trên cát, trừ Jaejoong một lần nữa nhất mực cho rằng đó phải là anh mới đúng, vì đàn ông khóc ở trong tim. Mỗi người còn lại đập cho Jaejoong một cái đau điếng.

Jaejoong đã nghĩ ra ý tưởng mang theo pháo bông ra biển, thế là họ cắm pháo lên nền cát thành chữ TVXQ rồi đốt.

Khi ngọn pháo bông cuối cùng tắt lịm, bãi biển lại trở về tĩnh mịch như ban đầu. Yoochun nghĩ đó chính là hình ảnh mô tả chính xác nhất cho cuộc đời của cậu trước, trong và sau khi tồn tại Dong Bang Shin Ki.

Tôi không thể sống thiếu mọi người. Cậu viết trên nền cát.

Junsu là người duy nhất nhìn thấy dòng chữ đó, và cậu nhẹ nhàng nắm lấy tay người bạn của mình khi Yoochun để cho từng giọt lệ rớt xuống, chạm lên nền cát.

"Có người nói, 'mục đích của việc gặp nhau chỉ là để chuẩn bị cho sự chia tay sau cuối mà thôi'."

"Ai nói cơ?" Junsu nhìn Changmin.

"Em." Cậu nhóc thản nhiên.

Yoochun ném cát vào cậu út của nhóm.

"Thế thì," Jaejoong lên tiếng, "hyung bảo là, 'lời tạm biệt mở ra một khởi đầu mới, nghĩa là chúng ta sẽ còn gặp lại nhau'."

Tình yêu, theo Yoochun, giống như là thuốc phiện vậy. Vướng phải một lần sẽ muốn có nhiều hơn, nhiều hơn nữa, và thế giới xung quanh sẽ trở nên tươi đẹp bồng bềnh sặc sỡ sắc màu. Còn khi đánh mất nó, hoặc khi không thể nhận thêm, thế giới ấy sẽ trở lại chỉ còn hai màu đen-trắng.

Và nhất là, một khi đã quá quen thuộc với cái nhiều màu sặc sỡ kia, hai màu đen-và-trắng sẽ thậm chí còn tệ hơn thế, và thế giới bị bỏ lại khi ấy sẽ còn nhạt nhòa hơn lúc ban đầu.

Yoochun tự hỏi liệu mình có thể đập nát tất cả đồng hồ trên thế giới này hay không, chỉ cần thời gian ngừng lại, để cho bốn con người ấy sẽ không bao giờ biến mất, bỏ lại cậu một mình trên cõi đời này thêm một lần nữa.

Thời khắc nửa đêm đang nhích đến gần cùng với từng giọt nước mắt, từng khóe môi, từng tiếng cười, và từng nhịp đập thổn thức trong trái tim Yoochun.

"Đừng đi." Cậu nói qua hơi thở.

"Em nghĩ tụi này không muốn ở lại sao?" Yunho thì thầm, ánh mắt đong đầy lo lắng.

"Vậy thì ở lại đi!"

"Không thể, Yoochun à, bọn tớ không thể." Giọng Junsu nghe như có tiếng rạn vỡ.

"Tôi ghét các người!" Yoochun hét lên.

"Tụi em yêu hyung." Changmin nói.

Yoochun khóc, cố gắng níu lấy áo bốn người còn lại như con cún bị bỏ rơi, mong muốn trong tuyệt vọng họ sẽ đưa mình đi cùng, tới đâu cũng được, lúc nào cũng được, chỉ cần được ở bên nhau mãi mãi.

Khi tiếng pháo hoa đầu tiên vang lên từ phía bên kia bờ biển, khi vệt sáng đầu tiên vạch lên bầu trời và vỡ ra thành hàng vạn chùm sáng li ti, hơi thở của Yoochun đứt quãng.

Cậu chẳng còn đang níu kéo gì ngoài không khí, nhưng khi mở rộng lòng bàn tay, ánh mắt cậu bắt gặp một mẩu giấy nằm run rẩy.

Bảo trọng nhé, tụi này yêu cậu!

4/5 của TVXQ!

"Chúc mừng năm mới." Yoochun thì thầm.

Một năm mới vui vẻ cùng với Dong Bang Shin Ki, chỉ có điều, lần này, sự tồn tại của họ nằm trong trái tim bạn.

Yoochun hoàn thành xong bài hát.

Cậu ném đi tất cả những bản nháp, tất cả những mẩu giấy có dính đến lời ca và nốt nhạc, cho đến khi tất cả những gì còn sót lại về ca khúc chỉ còn nằm trong trái tim cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #ngoc