Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 1: Hee Joo ngã bệnh?


Gần đây, dường như Hee Joo có một chút vấn đề về sức khoẻ. Cô đã cảm thấy buồn nôn trong vài ngày nay, ngoài ra cô buồn ngủ đến nỗi nếu không có việc cần làm, cô có thể ngủ cả ngày. Khoảng một tuần trước, cô vừa mới bắt đầu một dự án mới khá quan trọng ở nơi làm việc, các công việc cần làm chất như núi, khiến Hee Joo cảm thấy như mình không có một phút giây nào cho riêng mình. Cô nghĩ điều này có lẽ là nguyên nhân giải thích tại sao cô lại cảm thấy mệt mỏi như vậy.

"Em không ăn à?" Baek Yoo Yeon nhìn cô, ánh mắt chứa đầy yêu thương và lo lắng.

Hee Joo nhìn xuống đĩa trứng tráng và cố gắng kìm nén cảm giác buồn nôn. Trứng lúc nào cũng có mùi khó chịu như vậy sao? "Em không đói lắm đâu..." Cuối cùng cô cũng trả lời bằng giọng có chút khàn.

Anh nhìn kỹ khuôn mặt cô, với tay qua bàn để chạm vào trán cô. "Em không khỏe à? Anh nấu cho em món khác nhé?"

Cô lắc đầu với một nụ cười cố tỏ ra an tâm. "Không sao đâu, ngon lắm..." Như thể để chứng minh rằng mình hoàn toàn ổn, cô cắn một miếng... và ngay lập tức hối hận sau đó. Cô hầu như không kịp đến phòng tắm, theo sau rất sát là Yoo Yeon, người đã cầm tóc cho cô trong khi cô nôn vào bồn cầu. Anh vỗ lưng cho cô khi cô lấy lại hơi thở, giúp cô đứng dậy và rửa miệng, sau đó bế Hee Joo bất chấp sự phản đối của cô và đưa cô vào phòng ngủ.

"Em ổn mà, đừng lo lắng, có lẽ em ăn phải thứ gì đó không tiêu thôi..." cô nói, đẩy chăn ra và ngồi dậy. Dù cảm thấy chóng mặt nhưng Hee Joo vẫn che giấu sự khó chịu bằng một nụ cười. Tuy nhiên Yoo Yeon dường như không tin và vẫn nhìn cô với vẻ lo lắng. "Em không nên đi làm hôm nay, rõ ràng là em đang không khỏe."

"Hôm nay chúng em có một cuộc họp quan trọng để phát triển đào tạo cho các phiên dịch viên tương lai..." Cô đứng trên mũi chân và đặt một nụ hôn lên môi anh. Và ký hiệu "Không sao đâu", cuối cùng cũng khiến anh mỉm cười nhẹ.

"Nếu có chuyện gì, phải gọi cho anh ngay nhé..." Yoo Yeon cuối cùng cũng thoả hiệp, đưa tay lên đỡ lấy mặt cô, nhìn vào mắt cô như thể muốn chắc chắn rằng cô thực sự ổn.

"Em sẽ ổn thôi, chúng ta cùng ăn trưa nhé?"

Anh mỉm cười, hôn lên trán cô và gật đầu. "Được rồi..."

—————

Đã gần đến giờ ăn trưa, cuộc họp đã kết thúc; và cô hoàn toàn không khỏe chút nào. Những cuộc hội thoại của đồng nghiệp bị chìm trong một tiếng ồn ào không dứt, tất cả những gì cô cảm nhận được là cơn buồn nôn và mong mỏi một giấc ngủ dài trên chiếc giường của mình. Nhưng Yoo Yeon vẫn đang đợi cô ăn trưa, cô không muốn làm anh lo lắng. 'Chắc mình thật sự cần nghỉ ngơi một chút, rồi cơn buồn nôn này sẽ kết thúc thôi.'

"Hee Joo à, hôm nay em làm rất tốt!" Một đồng nghiệp bắt chuyện với cô, nhưng mau chóng thấy được điểm gì đó không đúng lắm. "Hee Joo-ssi? Em trông tái nhợt quá..."

Hee Joo chống hai tay lên bàn và ngồi dậy: "Em ổn mà ạ." Cô nói với giọng yếu ớt, hai tay cô run nhẹ. "Chồng em đang đợi em, em xin phép..." Cô bước bước đầu tiên... sau đó là bước thứ hai, rồi mọi thứ xung quanh cô chuyển động xoay mòng lạ kì. Cô nghe thấy tiếng la hét, cảm nhận được sự va chạm trên má mình, rồi tất cả đều tối sầm lại.

———————

Khi Yoo Yeon chạy qua các hành lang trong bệnh viện, hàng ngàn kịch bản khác nhau cứ lóe lên trong đầu anh, mỗi kịch bản đều đáng sợ như nhau. Và nếu anh cứ đưa tâm trí về về một trong số chúng, anh sẽ không thể làm được gì cả và tê liệt bởi nỗi sợ hãi. Anh lẽ ra phải khăng khăng yêu cầu cô ở nhà... Anh lẽ ra phải ở lại để trông chừng cô... Anh đã cảm thấy có điều gì đó không ổn, đáng lẽ ra anh phải ngăn cản nó, đáng lẽ anh phải... Khi không thấy Hee Joo đến điểm hẹn, anh đã cố gắng gọi điện cho cô nhưng không một lời hồi đáp. Chỉ vài giây phút thôi nhưng với anh nó dài đằng đẵng. Lúc đó, Yoo Yeon đứng dậy ngay lập tức và vội vã rời khỏi nhà hàng để hướng đến nơi làm việc của Hee Joo. Nhưng rồi anh nhận được một cuộc điện thoại trong sự mơ hồ "Hee Joo... mất ý thức... bệnh viện."

Ba từ đó đủ để khiến Yoo Yeon khiếp sợ. Anh thậm chí không nhớ mình đã lái xe đến bệnh viện như thế nào, nhưng may mắn thay anh đã đến nơi an toàn, tay anh nắm chặt lấy điện thoại, mùi thuốc nồng nặc gợi nhớ cho anh quá nhiều ký ức tồi tệ. Họ dường như đã dành quá nhiều thời gian trong bệnh viện, anh đã suýt mất cô ấy quá nhiều lần.

"Yoo Yeon ah, em ở đây!" Một giọng nói ấm áp quen thuộc cắt đi luồng suy nghĩ của Yoo Yeon. Cô ấy ở đó, ngồi yên tĩnh trên chiếc giường trong góc phòng bệnh, trông cô tái nhợt nhưng kì lạ thay, cô vẫn mỉm cười như không có gì xảy ra.

Baek Yoo Yeon hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại trái tim đang đập thình thịch và cơn hoảng loạn vẫn đang dâng lên cuồn cuộn. Chỉ trong hai bước chân, anh đã ở bên cạnh cô, nắm lấy tay cô một cách nhẹ nhàng và áp nó vào má mình, tay còn lại của anh vuốt nhẹ vài sợi tóc trên mặt cô. "Có chuyện gì vậy? Em đang cảm thấy thế nào?" Anh trông rất đau khổ, vẻ mặt anh tiều tuỵ và đan vài nét hoảng sợ.

Cô siết chặt tay anh và mỉm cười với anh. "Em thấy không khỏe trong người, nhưng không có gì nghiêm trọng đâu..." .

"Không khỏe là không có gì nghiêm trọng à?" Yoo Yeon nâng giọng, ánh mắt xen lẫn sự bối rối và không tin lời nói của Hee Joo, lông mày anh nhíu lại. "Mọi thứ về em đều nghiêm trọng với anh." Rồi anh nhìn quanh. "Nhưng sao em lại ở một mình? Bác sĩ đâu? Anh muốn nói chuyện với bác ấy..."

"Chồng à... anh bình tĩnh nào. Họ đã làm một số xét nghiệm và xét nghiệm máu cho em rồi, mọi thứ đều rất ổn, em chỉ cần nghỉ ngơi một vài ngày thôi. Em đã được phép xuất viện rồi, em đang đợi anh đón về thôi...." Ánh mắt Yoo Yeon trở lại nhìn cô. Hee Joo trông thật nhỏ bé và mong manh trong căn phòng lớn này....

"Nhưng rốt cuộc là bác sĩ nói gì? Anh không thể biết bây giờ ư?"

"Em sẽ giải thích khi chúng ta về nhà, em thật sự ổn mà, em hứa..." Cô đặt một tay lên cánh tay anh, nở một nụ cười rạng rỡ. "Nào, chúng ta về nhà thôi."

——————————

Nơi phòng ngủ, ánh mắt Yoo Yeon nhìn Hee Joo như nhìn lửa đốt. Anh luôn trong trạng thái bận rộn, luôn cần chắc chắn rằng cô đã hoàn toàn nghỉ ngơi. Mắt anh dõi theo từng cử động của cô, tay anh kéo chăn lên cho cô, nhìn lại một lượt để đảm bảo rằng cô không thiếu thứ gì. Trông anh căng thẳng đến mức Hee Joo bất lực, cô khẽ thở dài. Cô đang lựa lời để có thể thông báo cho anh một cách chính thức và trang trọng hơn, nhưng có vẻ là anh không thể đợi thêm, và cô cũng không muốn nhìn thấy anh trong tình trạng như thế này lâu hơn nữa.

"Chồng ơi, chúng ta sẽ phải dọn trống phòng cho khách ngủ rồi..." Hee Joo đột nhiên nói.

Vẻ mặt Yoo Yeon khá bối rối và sững sờ. "Đột nhiên vậy? Có gấp không? Được thôi nếu như em muốn... nhưng mà tại sao?"

Trái tim Hee Joo đập rất nhanh vì phấn khích. "Bởi vì ngôi nhà này sắp trở nên sôi động..."

Lúc đầu, anh nhìn cô chằm chằm một cách trống rỗng... Nhưng đột nhiên, anh chớp mắt bối rối một vài giây, rồi mắt anh mở to và sáng lên trông thấy: "Em... Em muốn nói là..."

Rõ là cô đang rất vui mừng, nhưng sao mắt cô lại có chút cay cay, một giọt nước mắt rơi dài trên má. Cô cầm lấy tay anh rồi lên bụng mình và gật đầu. Cô thấy mắt chồng mình mờ đi, tay anh run rẩy, cảm nhận sự ấm áp trên bụng cô, mắt anh không hề rời khỏi cô. "Thật ư...?" Yoo Yeon thì thầm, không tin vào giọng nói của mình. "Nhưng... Nhưng làm sao?"

Cô bật cười trước phản ứng này của anh. "Anh có thực sự cần em phải nhắc anh làm thế nào không?" Yoo Yeon, một người đàn ông mang hình tượng nghiêm túc, vậy mà lại đỏ mặt nhẹ. Niềm đam mê mãnh liệt mà họ dành cho nhau vẫn mạnh mẽ như ngày đầu tiên. Anh chưa bao giờ cảm thấy đủ khi ở với Hee Joo.

Anh ôm chặt lấy vợ mình, vừa cười vừa chảy nước mắt, tràn đầy niềm vui và cảm xúc. Anh đặt một nụ hôn lên trán cô, rồi đặt nốt tay còn lại lên bụng cô, nở một nụ cười run rẩy qua những giọt nước mắt.

"Thật chứ? Em không đùa anh đâu phải không?"

Cô mỉm cười, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, một cảm giác hạnh phúc không thể diễn tả được "Thật mà. Anh sắp làm bố rồi..."

Ngày hôm đó, có một cặp vợ chồng, tận hưởng một ngày hạnh phúc khác lạ mà họ chưa từng cảm nhận được ở quá khứ.

—————————

p/s: ỏhhhh ~ đán iu ~ hơi ngắn :">

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro