Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHAPTER 3

Wooin dẫn y/n vào một cửa hàng quà tặng nhỏ ven đường. Y/n cố gắng ngăn cản cậu, nhưng wooin vẫn điềm nhiên chọn lựa quà, vẻ mặt lạnh lùng nhưng ánh mắt chăm chú, như thể đây là chuyện tất nhiên phải làm.

Y/n nhìn thấy cậu đang tỉ mỉ xem từng món đồ, trong lòng vừa cảm thấy ngại ngùng vừa xấu hổ. Dù vậy, cô cũng không thể rời mắt khỏi cậu, bởi phong thái quyết đoán và tự tin của wooin có chút gì đó cuốn hút, làm cô càng bối rối hơn.

Y/n (giọng nhỏ nhẹ, cố ngăn cản):

"Thật sự không cần đâu mà, wooin... Ba mẹ mình không có yêu cầu gì cả... Cậu không cần phải mua quà như thế này."

Wooin (giọng đều đều, không chút lay động):

"Vẫn phải có lễ nghĩa."

Cậu chọn một hộp trà đắt tiền, một bộ ấm trà đẹp mắt và thanh lịch. Cách wooin chăm chú chọn từng món quà như thể cậu hiểu rõ sở thích của gia đình y/n khiến cô không khỏi ngạc nhiên.

Wooin không nói gì nhiều, nhưng sự chú tâm của cậu khiến y/n nhận ra rằng cậu không chỉ đơn giản là đến nhà chơi, mà dường như còn có điều gì đó khác.

Tay y/n run nhẹ khi cô cầm túi quà wooin vừa mua. Cô cố gắng hít sâu, tự trấn an bản thân, nhưng tim cô vẫn đập thình thịch.

Cô cảm thấy như mình không còn khả năng kiểm soát bất cứ điều gì khi ở bên cạnh wooin. Sự kiên quyết của cậu khiến cô bối rối và gần như vô thức làm theo mọi chỉ dẫn của cậu.

Y/n (giọng nhỏ nhẹ, như đang cầu xin):

"Wooin... Thật sự cậu không cần phải làm như thế này đâu... Cậu muốn về cũng được mà..."

Wooin (nhìn thẳng vào mắt y/n, giọng dứt khoát):

"Y/n, đừng lo chuyện không cần thiết. Tôi muốn gặp ba mẹ cậu, đơn giản vậy thôi."

Nghe câu nói thẳng thắn của wooin, y/n im bặt. Cô không biết phải trả lời ra sao, chỉ cảm thấy má mình nóng bừng. Trong ánh mắt nghiêm nghị của wooin, cô nhận ra cậu thực sự có ý muốn tìm hiểu về cuộc sống của mình.

Ánh đèn vàng từ cửa sổ nhà y/n hắt ra, tạo nên một bầu không khí ấm áp giữa buổi tối se lạnh. Đứng trước ngôi nhà nhỏ, wooin vẫn giữ gương mặt lạnh lùng, dường như không một chút bối rối hay ngại ngùng.

Trong khi đó, y/n đứng bên cạnh, hai tay đan chặt vào nhau, lòng đầy bối rối. Cô quay sang nhìn wooin, cố gắng thêm lần nữa để xác nhận rằng cậu thật sự muốn bước vào ngôi nhà khiêm tốn của mình. Đôi mắt cô ánh lên sự lưỡng lự, nhưng không giấu nổi chút mong đợi.

Y/n (nhỏ giọng, như muốn đảm bảo lần cuối):

"Wooin... Cậu thật sự muốn vào chứ? Nhà mình... Thật ra không có gì đặc biệt cả..."

Wooin (giọng điềm nhiên, không chút do dự):

"Ừ. Không cần phải lo lắng."

Y/n mím môi, khẽ gật đầu, sau đó từ từ mở cánh cửa.

Bước vào nhà, họ cảm nhận được bầu không khí ấm cúng tỏa ra từ gian bếp. Hương thơm của món ăn lan tỏa khắp căn nhà nhỏ, tạo cảm giác ấm áp.

Wooin bước vào với vẻ điềm nhiên, ánh mắt lướt qua từng chi tiết nhỏ trong nhà. Đối với y/n, cảm giác bối rối càng thêm mãnh liệt khi dẫn cậu đến gặp ba mẹ mình. Cô cứ loay hoay, khẽ kéo vạt áo để kiềm chế sự hồi hộp.

Ba mẹ y/n nghe tiếng động liền ngoảnh ra. Trước mắt họ là một chàng trai cao ráo, gương mặt điển trai, với phong thái lạnh lùng nhưng không kém phần cuốn hút. Cô con gái của họ đứng ngay cạnh, mặt đỏ bừng và ánh mắt đầy bối rối.

Ba của y/n (mỉm cười, giọng vui vẻ):

"Ồ, chào cháu! Cháu là bạn của y/n phải không?"

Y/n cúi gầm mặt, lí nhí:

"Dạ... Đây là wooin ạ."

Ba mẹ y/n liếc nhìn nhau, khẽ mỉm cười khi thấy con gái mình ngại ngùng đến vậy. Họ nhìn wooin đầy thiện cảm.

Mẹ của y/n (ánh mắt ấm áp, giọng nhẹ nhàng):

"Cháu trông ngoan ngoãn, lịch sự quá. Cứ tự nhiên nhé, xem đây như nhà của mình."

Wooin khẽ gật đầu, lễ phép chào hỏi ba mẹ y/n một cách gọn gàng, không nhiều lời nhưng đầy đủ.

Dù vẫn giữ vẻ lạnh lùng thường ngày, cậu thể hiện một sự kính trọng nhất định trong từng cử chỉ của mình.

Ba mẹ y/n rất hài lòng với thái độ ấy, và càng thấy yên tâm hơn khi thấy con gái có một người bạn như vậy.

Ba của y/n (vui vẻ, vỗ vai y/n):

"Thôi, hai đứa cứ ra phòng khách ngồi đi. Cơm cũng sắp xong rồi."

Y/n: Ba mẹ...Tụi con lúc nãy đã ăn rồi.

Ba của y/n: Được, vậy cứ ra phòng khách ngồi chơi đi.

Y/n dẫn wooin ra phòng khách, nhưng trong lòng cô vẫn không thôi hồi hộp. Cô ngồi xuống ghế, cố gắng giữ khoảng cách với wooin, nhưng không thể giấu được sự ngượng ngùng. Cậu ngồi bên cạnh, không nói gì, chỉ quan sát căn phòng đơn giản nhưng ấm cúng của cô.

Cô đưa tay vân vê mép áo, lòng không ngừng tự hỏi liệu ba mẹ mình có đánh giá tốt về wooin không. Trong khi đó, wooin vẫn giữ thái độ điềm tĩnh như mọi khi, nhưng ánh mắt lặng lẽ dõi theo từng cử chỉ bối rối của y/n, như thể đang thưởng thức một điều gì thú vị.

Y/n (nhỏ giọng, quay sang nhìn wooin với chút lo lắng):

"Họ... Họ có làm cậu thấy không thoải mái không?"

Wooin (giọng trầm, gọn gàng):

"Không."

Ba mẹ y/n bước từ phòng bếp ra, tay bê một đĩa trái cây tươi mát và hai ly nước ép hoa quả. Cả hai ngồi xuống ghế đối diện với wooin và y/n, mỉm cười thân thiện.

Bầu không khí trong phòng khách thật ấm áp, phảng phất hương thơm của trái cây và hoa quả. Y/n thì vẫn ngồi cạnh wooin, cố gắng trấn tĩnh, nhưng không thể che giấu được sự ngượng ngùng, đôi má đỏ hồng mỗi khi ánh mắt của ba mẹ vô tình lướt qua.

Ba của y/n (nhẹ nhàng, giọng thân thiện):

"Thế là hôm nay cháu wooin ghé qua nhà chú, có thấy lạ lẫm gì không?"

Wooin (giữ thái độ lễ phép, giọng điềm tĩnh):

"Dạ không đâu ạ. Nhà chú rất ấm cúng."

Mẹ của y/n (cười hiền, ánh mắt đầy thiện cảm):

"Nếu con đói, lát cô có nấu thêm đồ ăn, đừng ngại nhé. Cứ xem đây như nhà mình."

Ba mẹ y/n nhìn wooin bằng ánh mắt đầy hài lòng. Họ cảm thấy yên tâm vì bạn của con gái mình là một chàng trai điềm đạm, lại lễ phép. Bất ngờ, wooin lễ độ đứng lên, cúi đầu nhẹ, rồi nhìn ba mẹ y/n một cách chân thành.

Wooin (giọng nói đầy cương quyết):

"Dạ... Cháu muốn xin phép chú và cô cho cháu được ở lại qua đêm, nếu không phiền."

Ba mẹ y/n thoáng giật mình khi nghe lời đề nghị của wooin, nhưng họ nhanh chóng lấy lại sự bình thản. Mẹ của y/n nhìn chồng một chút rồi mỉm cười. Ba của y/n khẽ gật đầu, cười hiền hậu, coi đó như chuyện rất đỗi tự nhiên.

Ba của y/n (vui vẻ, gật đầu đồng ý):

"Không sao đâu, nhà chú luôn sẵn sàng đón khách mà. Cứ thoải mái nhé."

Y/n bên cạnh nghe thấy mà tim đập loạn nhịp. Cô tròn mắt nhìn wooin, không nghĩ rằng cậu lại muốn ở lại qua đêm.

Dù bối rối nhưng khi thấy ba mẹ mình vui vẻ chấp nhận, y/n cũng không dám nói gì thêm, chỉ khẽ cúi đầu lúng túng. Ba mẹ nhanh chóng đứng dậy, ra hiệu bảo y/n dẫn wooin vào phòng mình để cả hai có không gian riêng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro