Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

joo yeri

joo yeri bác sĩ chuyên khoa tâm lý, trong suốt sự nghiệp, cô đã điều trị cho nhiều trường hợp, từ những vết thương thể xác cho đến những vết nứt không thể nhìn thấy.

trái với các bác sĩ khác, yeri chưa từng thương sót một bệnh nhân nào. với cô, giúp họ thoát khỏi bóng tối là nghĩa vụ, không phải vì đồng cảm.

cô từng nghĩ cuộc sống của mình sẽ trôi qua đều đặn và tẻ nhạt như thế, cho tới khi cô gặp em.

một bệnh nhân trẻ tuổi, với ánh mắt không thuộc về một người thật sự sống.

ban đầu, yeri không tò mò về em, cô chỉ nghe vài đồng nghiệp kể về quá khứ của em, trong sự thương cảm, khi đó yeri chỉ đứng lặng lẽ hướng mắt về căn phòng em đang ở.

với cô, em cũng giống như các bệnh nhân khác. yeri làm những điều mình cần làm: liệt kê, quan sát, chẩn đoán.

cho tới khi cô được chỉ định làm bác sĩ trị liệu chính thức của em.

yeri đứng từ xa quan sát dáng người nhỏ bé đang run lên vì lạnh. cơn mưa bên ngoài càng làm em thêm cô độc.

đôi lúc cô bị thu hút bởi đôi mắt của seulgi. ánh mắt em đẹp như một viên pha lê rực rỡ, nhưng sâu bên trong là sự gào thét mong muốn được giải thoát.

hình ảnh seulgi ngồi tựa vào tường, đưa mắt nhìn cơn mưa, đã quá quen thuộc với yeri, em như những bệnh nhân khác, tự tạo cho mình lớp vỏ bọc hoàn mỹ bên ngoài, sống trong thế giới riêng của mình.

cho tới khi, cô được yêu cầu tiếp xúc trực tiếp với em, với tư cách là một người bạn.

hôm ấy, khi đến gần, dáng vẻ gầy gò trong chiếc áo khoác cũ khiến em càng thêm mong manh dưới cơn mưa. lần đầu tiên, cô được nhìn em từ khoảng cách gần đến thế.

yeri từng tiếp xúc nhiều bệnh nhân, có người im lặng, có người thì la hét phản kháng... nhưng seulgi thì khác.

em không nói nhiều, cũng không làm gì gây chú ý. chỉ ngồi đó, thỉnh thoảng lại nhìn về một hướng. như thể đang trò chuyện với ai đó mà chỉ em nhìn thấy.

tim cô chợt rung lên, khi bắt gặp ánh mắt em, nó không giống với những ánh mắt cô từng chạm qua, không lạnh lẽo, không vô hồn, cũng không như một cái xác đang cố thở.

ngược lại, ánh mắt của em lại quá đầy. đầy đến mức chỉ cần nhìn một lần cũng khiến tim cô nghẹn lại, như thể em đang chứa đựng cả đại dương mệt mỏi trong đôi mắt nhỏ ấy. không trống rỗng mà là quá nhiều

từ khoảnh khắc đó, yeri chợt tò mò về em. tò mò về đôi mắt của em, lần đầu tiên cô muốn bước vào thế giới của một bệnh nhân không phải vì nhiệm vụ, mà vì muốn khám phá chúng.

- xin chào, ngày hôm nay của em như thế nào?

yeri mỉm cười, nụ cười quen thuộc mà cô vẫn thường dùng cho bệnh nhân, như một phần công việc. nhưng lần này, ánh mắt cô mang theo sự tò mò thật sự.

- chị là ai?

cô không ngạc nhiên trước thái độ của em. bởi từng ấy năm, cô đã quen với đủ loại cảm xúc của con người.

cô ngồi xuống, giữ một khoảng cách vừa đủ, không vội tiến sâu vào thế giới của seulgi, để em cảm thấy an toàn.

yeri đưa mắt nhìn cơn mưa bên ngoài, vuốt nhẹ cuốn sổ tro xám trên tay.

nhìn vào mắt em, cô cảm nhận rõ sự chờ đợi dành cho một người.

- em đang đợi ai sao?

yeri hỏi, ánh mắt dõi theo em thật lâu như đang tìm kiếm một câu trả lời.

- ừ, một người rất quan trọng.

hai từ " quan trọng " được em nói ra khiến cô không khỏi ngạc nhiên, lần đầu tiên cô cảm nhận được một điều gì đó đặc biệt. như là một phép màu chẳng hạn.

- chị có thể biết người đó là ai không?

- cậu ấy là yoo jaeyi, là ánh sáng cuộc đời em.

lần này đôi mắt em ánh lên một tia sáng, điều cô chưa từng trông thấy. giọng em ấm áp như cơn gió mùa hạ, xua tan đi cơn mưa phía trước.

yeri nhìn vào cuốn sổ, trong lòng đã tìm thấy câu trả lời từ em.

cô cười nhẹ. cảm xúc của con người như đáy đại dương, dùng cả đời cũng chưa chắc hiểu hết.

- cậu ấy còn tặng em chậu hoa cẩm tú cầu này nữa. em mang theo để jaeyi nhìn thấy vì đó là loài hoa cậu ấy thích.

yeri đưa mắt nhìn theo hướng tay em, cô khựng lại khi trước mắt chỉ là một khoảng trống, không hề có chậu hoa cẩm tú cầu nào cả.

- hôm nay cậu ấy có vẻ đến muộn hơn thường ngày.

yeri cảm nhận được sự hụt hẫng len lỏi trong từng câu nói của em, cùng nỗi nhớ dành cho người tên jaeyi.

- ngày nào jaeyi cũng đến sao?

- ừ, ngày nào cậu ấy cũng bên cạnh em.

cô nhìn vào chiếc đồng hồ trên tay. đã đến lúc cô rời đi.

yeri đứng dậy, ánh mắt đầy luyến tiếc nhìn em, lần đầu tiên, cô thấy mình muốn ở lại lâu hơn với một bệnh nhân.

- chị phải đi rồi, lúc khác sẽ đến tìm em tâm sự

- tạm biệt chị.

cơn mưa bên ngoài vẫn chưa có dấu hiệu tan đi, yeri biết em vẫn đang đợi jaeyi.

cô nhìn em thật lâu rồi khẽ hỏi.

- seulgi, em thích jaeyi phải không.

nhận được cái gật đầu của em, cô mỉm cười rời đi, mang theo một cảm giác thương xót và tò mò đang lớn dần trong lòng.

yeri chưa vội rời đi, nhìn em vẫn ngồi đó đợi jaeyi, cô thở dài, tay lật cuốn sổ tro xám ghi chép.

có lẽ sau này, cô sẽ không cần giúp em thoát khỏi bóng tối nữa, vì cô nhận ra đã có người thay cô làm điều đó.

nhưng khi em nhận ra sự thật, lúc đó nghĩa vụ của cô mới thật sự bắt đầu.

_________________

mùa mưa kết thúc, những tia sáng cuối cùng cũng vươn mình rực rỡ bên ngoài.

hôm nay yeri lại đến thăm em, không phải với tư cách bác sĩ, mà là một người bạn thật sự.

ánh nắng hắt nhẹ lên bóng lưng seulgi, phản chiếu những cảm xúc mà yeri chưa từng chạm tới.

lần này, khi seulgi quay lại, trái tim yeri chợt nhói, trong đôi mắt em là một nỗi tuyệt vọng sâu thẳm, như thể em vừa đánh mất điều gì đó quan trọng.

- ánh sáng của em rời đi rồi.

yeri khựng lại. giọng nói em vang lên phảng phất cái nắng bên ngoài, nhưng lần này lại mang theo sự vỡ vụn của một người vừa mất đi ánh sáng.

cô lặng lẽ ngồi xuống cạnh em, vẫn giữ một khoảng cách vừa đủ để em cảm thấy an toàn.

khẽ thở dài, yeri liếc nhìn em. cô biết jaeyi đã rời đi cùng cơn mưa.

yeri nhẹ nhàng đưa cuốn sổ tro xám đến trước mặt em, lần này, hãy để cô thay jaeyi làm tiếp những việc sau này.

- chị đoán là nó sẽ giúp ích cho em lúc này.

- nếu mở nó ra, jaeyi sẽ về với em chứ?

yeri ngả người về sau, đưa mắt nhìn vào vệt nắng trước mặt như muốn xoa dịu người bên cạnh, cô biết câu hỏi ấy không dành cho mình, mà là đang gửi vào cơn gió cuối hạ bên ngoài.

- chị không biết, nhưng nó sẽ nói cho em biết những điều em đã... bỏ quên.

cô nghe thấy tiếng thở dài của em, nhưng không lên tiếng, chỉ lặng lẽ ngồi cạnh em suốt một mùa nắng, như jaeyi từng làm.

yeri lặng lẽ quan sát biểu cảm của em. những cơn gió mùa hạ lướt qua, làm tóc em tung bay trong gió. cô thầm ước, giá như chúng cũng mang theo một chút nổi buồn còn đọng lại ở em.

seulgi nhìn cô sau khi đọc xong cuốn sổ, ánh mắt em như ôm trọn cả một đại dương ký ức.

- nếu em không dần hồi phục, jaeyi sẽ không biến mất đúng không?

giọng em nghẹn lại, như đang cố ngăn bản thân không bật khóc. sự hối hận len lỏi trong từng câu nói, và yeri hiểu em đang nghĩ gì.

cô lắc đầu, ánh mắt vẫn hướng về phía trước như đang cố gắng nhìn thấy tương lai của em.

- jaeyi rời đi để mang đến cho em cuộc đời mới.

- nhưng, nếu cuộc đời mới không có cậu ấy, thì em cần làm gì.

lần này, cô lại cảm nhận được sự nuối tiếc dành cho người em yêu. lời nói em nhỏ, nhưng lại gói gọn cả đại dương bao la ngoài kia.

- seulgi, jaeyi có thể không tồn tại với mọi người.

cô dừng lại, để bản thân hòa vào cảm xúc mà jaeyi muốn dành cho em.

- nhưng cậu ấy tồn tại trong trái tim em.

cô cảm nhận được sự run nhẹ của bã vai em, yeri biết em đã khóc. những giọt nước mắt như cơn mưa từng bên cạnh em, giờ đây chúng như trở về, đọng lại sâu trong mắt seulgi.

trời đã ngã sang màu cam rực rỡ, em ngồi đó, để những cơn gió lướt qua mái tóc. lần này, yeri đã có thể thấy em cười.

một nụ cười thật sự.



🩷












Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro