Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

9

Cậu ấy là tiểu hoàng tử của tôi 

Editor: yuanyud

—-o0o—-

Chap 1.

“Ding dong, ding dong ——” Bảy giờ sáng mỗi ngày, tiếng chuông cửa cứ đúng giờ là vang lên.

“Tới đây!” Người phụ nữ xoa xoa tay, chạy tới mở cửa, cánh cửa vừa mở ra, một chàng thiếu niên cao lớn đẹp trai xách cặp đang đứng ngoài cửa, thấy người phụ nữ ấy mở cửa ra rồi, liền lễ phép cười chào hỏi:

“Chào dì, con tới đón JaeJoong.”

“Mau vào nhà đi YunHo! JaeJoong nó còn đang ăn cơm, thật là chậm chạp quá…” Người phụ nữ nghiêng người đón chàng trai trẻ ấy vào, vừa đóng cửa vừa quở trách chàng trai đang còn ăn cơm: “Kêu thì con cứ nằm ì trên giường, lại để YunHo chờ con rồi đó!”

Kim Jae Joong đang thong thả ung dung ăn sáng, vùi đầu trong chén vẫn không quên cười lại, giọng điệu có chút sắc bén: “Cậu ấy sẵn lòng mà, phải không YunHo?!”

Jung Yun Ho cười cười: “Ăn nhanh đi. Cẩn thận kẻo nghẹn.”

Bà Kim thở dài: “Cũng là YunHo hiểu chuyện, không so đo với con nữa.” Bà mặc áo khoác vào rồi xách túi mở cửa đi ra ngoài: “Mẹ đi làm trước nhé, mấy đứa đi đường cẩn thận.”

“Vâng ——” Kim Jae Joong trả lời rất lớn và rõ ràng, tiện thể nhìn trộm Jung Yun Ho một chút, “Bài toán hôm qua làm ra rồi sao??”

“Uh, làm ra rồi, để tới trường đi tớ giảng cho cậu.” Jung Yun Ho chu chu môi nói với cậu, “Mau ăn đi, một hồi nhão nhoẹt lại không ăn được đó.”

Kim Jae Joong gật đầu, bắt đầu ăn cực nhanh. Jung Yun Ho cứ thế nhìn cậu ăn, không chút nào lại cảm thấy không thú vị cả.

Ăn xong rồi, Kim Jae Joong bỏ chén đũa vào bồn rửa chén, lau lau miệng rồi đi ra. Jung Yun Ho đã lấy cặp sách trong phòng ra đưa cho cậu nữa rồi:

“Neh, chúng ta đi thôi.”

“Uh.” Kim Jae Joong xách cặp, mở cửa ra ngoài. Jung Yun Ho giống như người hầu của cậu, cũng theo sau cậu ra ngoài, hơn nữa còn giúp đóng cửa lại.

Hai người đi ra khỏi khu nhà, tới trạm giao thông công cộng để chờ xe. Xuân hạ thu đều do Jung Yun Ho lái xe đạp chở Kim Jae Joong tới trường, còn vào mùa đông thì rất lạnh, nên mỗi ngày hai người đều đúng giờ có mặt ở trạm xe bus cả.

“Lạnh không?” Jung Yun Ho nhìn Kim Jae Joong hà hơi làm ấm tay, hỏi một câu, tiện thể đưa chiếc khăn quàng màu xám qua cho cậu.

“Một chút.” Kim Jae Joong bẩm sinh sợ lạnh, nhưng vì sợ Jung Yun Ho chê cười, vẫn không có can đảm than phiền, trong đôi mắt nhỏ kia dường như mang theo sự hờn tủi.

Jung Yun Ho không nói gì, cầm lấy tay cậu đặt vào lòng bàn tay mình chà xát, sau đó bỏ vào trong túi chiếc áo lông thú của mình. “Không lạnh nữa chứ?”

Kim Jae Joong cười hì hì ngây ngô: “Uh.” Trên gương mặt cậu thở ra một làn khí, khiến đôi mắt bị che phủ kín bởi một lớp sương mù. Đại khái là từ khi có thói quen dựa dẫm vào Jung Yun Ho, chưa bao giờ cậu cảm thấy hành động này kia giữa cậu và Jung Yun Ho có cái gì kỳ quái cả.

Từ nhỏ hai người đã cùng nhau lớn lên, có thể nói là bạn từ nhỏ, cũng có thể nói là thanh mai trúc mã. Vợ chồng nhà họ Kim lúc vừa mới kết hôn đã chuyển nhà tới đối diện với nhà họ Jung, vừa may lại phát hiện bà Kim và bà Jung vốn là bạn trung học với nhau, tình cảm cũng không tệ lắm, vì vậy duyên phận hai nhà cứ thế gắn kết cùng nhau. Vốn dĩ đã ước hẹn sẽ trở thành thông gia, không nghĩ rằng trong bụng của hai người phụ nữ cũng không chịu thua kém, đều là con trai cả. Đương nhiên không được trở thành thông gia với nhau cũng không làm ảnh hưởng xấu tới tình cảm giữa hai bên, khi chuyển nhà lần nữa cũng dọn tới cùng một nơi. Ba mẹ đôi bên cũng xem con của đối phương là con của mình, bởi vậy Jung Yun Ho cùng Kim Jae Joong khi sinh ra đã sinh hoạt cùng nhau rồi, tình cảm tương đối tốt.

Xe bus tới, Jung Yun Ho để Kim Jae Joong lên xe trước, sau đó mới theo sau. Người trên xe không đông lắm, Kim Jae Joong tìm một vị trí có hai chỗ ngồi, tự động ngồi vào trong, sau đó chờ Jung Yun Ho đi tới rồi ngồi xuống.

Không đợi Jung Yun Ho ngồi xuống, Kim Jae Joong đã ba hoa: “YunHo tớ nói với cậu nhé, hôm qua tớ thấy có người bán mô hình máy bay Hitler 4D đuôi ngụy trang trên trang online! Tớ đã làm rất lâu rồi mà vẫn chưa trả được tiền phần mềm đó, sau đó khi tới mười hai giờ cuối cùng đã ngắm nghía xong, tớ cũng trả tiền để mua nó!”

Jung Yun Ho mới đầu là cười, sau đó nhíu nhíu mày: “Không gấp mà, để làm chi cho trễ như vậy kia chứ?”

Kim Jae Joong bĩu môi: “Bộ không phải cậu đã tìm lâu rồi sao!”

Jung Yun Ho nóng người, nhất thời khí khái đều tiêu tan đi hết: “Vậy bao nhiêu tiền hả, tớ trả lại cho cậu.”

“Hey, sao lại nói chuyện tiền nong với tớ chứ, cậu đừng có tầm thường như vậy!” Kim Jae Joong rất tự hào khi làm chuyện này, Jung Yun Ho từ nhỏ đã thích sưu tầm mô hình máy bay, các mô hình lớn nhỏ chứa trong phòng khiến nó quả thật trông giống như viện bảo tàng mô hình máy bay vậy. Cái mô hình máy bay Hitler này Jung Yun Ho rất thích, nhưng làm thế nào cũng tìm không được, tối qua khi cậu vào diễn đàn về quân sự đã tình cờ nhìn thấy, đã nghĩ rằng dù thế nào đi chăng nữa cậu cũng phải mua cho bằng được.

Jung Yun Ho cười dịu dàng, tự nhiên cầm lấy tay cậu giấu vào trong túi áo, sau đó mười ngón tay nắm lấy đan lồng vào nhau.

Kim Jae Joong muốn cười nhưng nén lại, chỉ quay đầu ngắm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.

Quãng đường đi kéo dài mười lăm phút rất ngắn, rất nhanh đã đến trường rồi. Hai người cũng học chung ban khoa học tự nhiên, là ban quan trọng trong trường của bọn họ. Người trong phòng học cũng đã tới được một nửa, nhìn thấy hai người từ sau cánh cửa đi vào cùng nhau cũng không cảm thấy có gì ngạc nhiên. Dáng người Jung Yun Ho rất cao, nên xếp ngồi ở hàng cuối cùng, Kim Jae Joong ngồi ngay phía trước.

Mới vừa buông cặp xuống, Kim Jae Joong đã cầm bài kiểm tra quay xuống hỏi rồi: “Hey hey, bài toán mà hôm qua cậu giảng cho tớ, rốt cuộc làm thế nào vậy hả?”

“Uh, đừng nóng vội.” Jung Yun Ho lấy bút và bài ra, tỉ mỉ giảng lại cho cậu nghe, “Là như thế này, cậu đơn giản hóa cái này, sau đó…”

“Oa, có lầm không đây, Jung Yun Ho cậu không phải người!!” Kim Jae Joong khoa trương gọi lớn tiếng, cầm bài lên cảm thán, “Phương pháp làm thế này mà cậu cũng có thể nghĩ ra được, cậu thông minh quá!”

Jung Yun Ho yêu thương nhìn Kim Jae Joong khen mình, nhìn thấy ánh mắt lấp lánh của cậu nhất thời cảm thấy nửa tiếng tối qua mình dành ra để trầm tư suy nghĩ về bài toán này thật đáng giá.

“Tớ quay lại tính toán một chút!” Kim Jae Joong vừa nói, đã quay người lại làm bài tiếp.

Thành tích học tập của Jung Yun Ho rất xuất sắc, cho dù các nam sinh khác thường hay học dở môn Anh văn nhưng còn anh thì cũng không hề thua kém ở môn này, so với Kim Jae Joong thì hơi không bằng một chút, nhưng là nhờ Jung Yun Ho khai trí, nên cậu cũng rất chăm chú trong việc học, hơn nữa khi có Jung Yun Ho ở bên cạnh phụ đạo, trên cơ bản cũng không chênh lệch so với Jung Yun Ho cho lắm.

Phụ huynh đôi bên cũng rất yên tâm đối với phương diện học tập của hai người, nhưng về mặt tính cách, bà Jung rất thích Kim Jae Joong vốn hướng ngoại lại cởi mở vui tươi, bà Kim thì rất thích sự trưởng thành chững chạc của Jung Yun Ho, dù sao thì cả hai vốn là mỗi người một vẻ.

Ấn tượng của hai người họ với đám bạn cùng ban cũng không kém, tính tình của cả hai cũng rất tốt, Kim Jae Joong thì biết ăn nói, Jung Yun Ho có trách nhiệm và óc thực tế, ngoại hình lại không kém ai, nên quan hệ của hai người cũng rất tốt, ngay cả thầy cô cũng thích hai người họ nữa, nên cả hai một người là “lớp trưởng Jung”, còn một người là “lớp phó Kim”.

Chap 2.

Tan học rồi.

Bên cạnh một kiốt trong trường còn có một cửa hàng nhỏ rộng khoảng mười mét vuông, gọi là shop W, bán trà sữa với sushi. Ý tưởng này là do Kim Jae Joong trong một lúc đã đề xuất, ông Jung có mở một công ty nên vốn là thương nhân, bởi vậy khi vừa nghe lời đề xuất này, nhất thời đã tán thành cả hai tay, còn chủ động chi tiền mua sắm máy móc cho họ, nhà họ Kim vừa thấy, cũng đã đồng ý, đi tới trường thuê mặt bằng cái cửa hàng nhỏ này.

Giữa trưa hai người bọn họ gặp nhau để chuẩn bị tài liệu, tới chạng vạng cỡ bốn giờ rưỡi sau khi tan học liền khai trương ngay, chỉ tới năm giờ rưỡi thôi, gần một tiếng. Nhưng tay nghề làm sushi của Kim Jae Joong không tồi chút nào, hơn nữa đây là do Jung Yun Ho “đặt nền tảng”, công việc làm ăn vô cùng tốt, mỗi ngày khi trời gần tối đều có rất nhiều học sinh tới đây mua trà sữa và sushi, thường xuyên xảy ra tình trạng bán hàng bị gián đoạn giữa chừng.

Lúc này Kim Jae Joong đang ở bên trong chuẩn bị sushi, Jung Yun Ho ở bên ngoài tiếp đãi khách, người khá đông, cả hai có chút bận rộn.

“Hì, học trưởng à em lại tới trình diện đây!” Một chàng trai cao gầy mang cặp sách trên vai cười rạng rỡ ngồi trên ghế ở ngoài quầy hàng.

“Là ChangMin đấy.” Jung Yun Ho cười quay đầu lại nói lớn: “Một phần sushi lươn, một phần sushi xúc xích lòng đỏ trứng, là của ChangMin!”

“Khì khì ——” Kim Jae Joong bận rộn ở bên trong bật cười, “Mỗi ngày đều tới đây trông nom cho việc làm ăn của chúng ta, có muốn học trưởng cho em thẻ thành viên không này?”

“Không cần không cần.” Shim Chang Min cười đến mức mắt lớn mắt nhỏ đều lộ ra, “Cái tên Shim Chang Min này chính là thẻ thành viên!”

Hai người Jung Kim cũng cười.

“Học trưởng với học trưởng JaeJoong thật xứng đôi nha…” Shim Chang Min sáp lại gần thầm hỏi Jung Yun Ho, “Học trưởng dùng mánh khóe gì để theo đuổi học trưởng JaeJoong vậy? Sao em theo đuổi Sweetie nhà bọn em lại khó như vậy chứ?”

Jung Yun Ho nhìn vẻ mặt khổ não của Shim Chang Min liền cảm thấy rất buồn cười, nhìn thoáng qua Kim Jae Joong ở bên trong, nói: “Nhưng cậu ấy cũng là hyung vun đắp tình cảm, em cũng có thể thử từ từ bồi đắp.”

“Oh ——” Shim Chang Min cúi đầu tiu nghỉu lên tiếng.

“Đang nói chuyện gì vậy hả?” Kim Jae Joong đem sushi đã được gói lại đầy đủ ra, tò mò nhìn Shim Chang Min.

“Không có gì, ha ha.” Shim Chang Min móc ra mười lăm đồng, lấy sushi rồi đi: “Em về nhà trước nha học trưởng!”

“Uh, đi đường cẩn thận.” Jung Yun Ho vừa nói lời tạm biệt vừa lấy tiền thu được vào quầy.

“Thằng nhóc đẹp trai này ngày nào cũng tới đây, cũng không ăn ngay tại chỗ, thật là kỳ quái.” Kim Jae Joong trêu chọc nói, sau đó cầm một miếng sushi đưa qua: “Lại đây, a, miễn phí cho cậu một miếng.”

Jung Yun Ho nghe lời liền há miệng ra, cho sushi vào miệng, cuối cùng còn không quên khen ngợi nói: “Ăn ngon đó.”

“Hì hì, phải đó.” Kim Jae Joong thu chiếc đũa lại, xoay người đi vào.

“Cho một ly trà sữa uyên ương và một ly cafe Hương Cảng.” Có nữ sinh tới mua thức uống, Jung Yun Ho liền đi vào làm:

“Được, xin mời chờ.”

Kim Jae Joong nhìn thoáng qua bên ngoài, thì ra là hoa khôi của trường Seo Min Yeon và bạn của cô ấy. Làm sao cậu lại quen cô được, bởi vì gần đây trong ban đang truyền tai nhau rằng Seo Min Yeon thích Jung Yun Ho, biểu hiện đã rất rõ ràng. Giờ đây nhìn thấy cô bạn kia không ngừng lấy khuỷu tay không ngừng đẩy đẩy cô ấy, còn nháy mắt ra hiệu với cô, vẻ mặt cô ấy rất thẹn thùng, đoán chừng tám phần tin đồn kia là thật rồi.

“Xin hỏi muốn nóng hay ấm?” Jung Yun Ho hỏi như thường lệ.

“Muốn nóng.” Seo Min Yeon cười hòa nhã, giọng nói cũng dịu dàng trầm bổng, là một điển hình cho những đại tiểu thư dáng vẻ đoan trang hiền thục.

Kim Jae Joong lại nhìn cô ấy một cái nữa, phát hiện nhìn gần trông cô hấp dẫn hơn cậu nhiều, đôi mắt to hai mí, mũi thẳng thanh tú, quan trọng nhất là làn da trắng mịn, trên mặt một chút tỳ vết cũng không có, thật sự là một người xinh đẹp từ bé. Nhưng cậu lại không thích cô ta, cảm thấy cô vừa đạo đức giả lại vừa làm ra vẻ.

Jung Yun Ho pha chế rất tốt, hỏi: “Muốn mang về hay uống ngay?” Giọng nói dịu dàng tươi cười cầm lấy bằng hai tay.

“Muốn mang về.” Seo Min Yeon cứ thế nhìn Jung Yun Ho, mặt cũng đỏ lên.

“Được.” Jung Yun Ho tỉ mỉ đóng gói, bỏ ống hút vào, sau đó nói: “Hai ly tổng cộng là chín đồng, cám ơn đã ghé qua, cẩn thận nóng.”

Seo Min Yeon trả tiền, nói chuyện một chút với bạn rồi cười cười rời đi, chủ đề vẫn là Jung Yun Ho, mặc dù nghe không hiểu cụ thể là gì, nhưng từ ánh mắt cùng hành động của hai cô gái ấy cũng có thể nhìn ra được.

Kim Jae Joong thấy Jung Yun Ho dịu dàng với cô ấy như vậy, nhất thời tối mặt lại, Jung Yun Ho nói cậu cái gì thì cậu làm cái đó, không nói lấy một lời, mãi tới khi năm giờ rưỡi thì đóng cửa.

“JaeJoong à, lấy tiền theo rồi đi đi nào.” Jung Yun Ho vừa bắt chuyện, nhưng Kim Jae Joong lại lạnh lùng đáp lời:

“Cậu lấy đi.”

Jung Yun Ho vừa nghe thấy giọng nói này liền cảm giác được cậu không thoải mái, vì vậy liền nói: “Còn thừa vật liệu sao? Còn một chút thì cậu cũng đem về đi, tớ đem trà sữa pudding với trân châu bỏ vào trong tủ lạnh.”

Kim Jae Joong không để ý tới anh, trực tiếp thu dọn lại đồ đạc. Vào mùa đông khi mới năm giờ rưỡi, sắc trời đã tối lại, ánh đèn vàng mờ ảo ánh lên một bên gương mặt trắng mịn của cậu, có nét lãnh đạm lạnh lùng cùng âu lo.

“Cậu sao vậy, JaeJoong?” Jung Yun Ho đi tới kéo tay cậu, không nghĩ rằng Kim Jae Joong lại yên lặng phớt lờ anh.

“Không có gì. Chúng ta đi thôi.” Kim Jae Joong cúi đầu, cũng không nhìn Jung Yun Ho.

“Cậu có chuyện, cậu rốt cuộc là làm sao vậy?” Jung Yun kéo cậu lại, nhìn thẳng vào cậu với khoảng cách thật gần, “Nhìn tớ, JaeJoong, hửm?”

“Tớ nói không có mà, bạn gái cậu tới tìm sao cậu không đưa cô ấy về đi?” Giọng điệu của Kim Jae Joong khi mở miệng cũng rất vang dội, vừa nói liền hất tay bỏ đi.

“Cậu ——” Jung Yun Ho dứt khoát đẩy cậu vào tường, bị kích động liền áp sát lại, may mà khi còn cách môi Kim Jae Joong vài centimet đột nhiên dừng lại.

Cơ mà Kim Jae Joong nghĩ rằng anh muốn hôn cậu, nhắm chặt hai mắt lại,  nhưng vài giây trôi qua lại phát hiện chuyện đó không xảy ra, cảm thấy thật thất bại liền mở hai mắt ngẩng đầu nhìn Jung Yun Ho cách cậu không xa.

Jung Yun Ho cau mày, nhìn thấy ánh mắt của Kim Jae Joong vừa tủi thân lại vừa buồn bã, cũng không nhịn được nữa, niết cằm cậu rồi nghiêng đầu hôn.

“Uhm…” Kim Jae Joong hé miệng, tùy ý đối phương xâm lược dường như là hôn môi. Tay cậu ôm lấy cổ Jung Yun Ho, bởi anh đang vòng tay ôm cậu.

Một lúc lâu, Jung Yun Ho mới buông cậu ra, dịu dàng nhìn cậu: “Còn chuyện gì nữa không?”

“Không, không còn nữa…” Kim Jae Joong cúi đầu, mặt đỏ như tụ hết máu lại vậy, may là hình như nhờ dưới ánh đèn vàng mờ ảo, thoạt nhìn không thấy rõ cho lắm.

“Giờ chúng ta thu dọn đồ rồi về nhà đi.” Jung Yun Ho vỗ vỗ đầu cậu, cười tủm tỉm rồi rời đi.

Kim Jae Joong hạnh phúc cúi đầu mỉm cười.

Hai người đóng cửa, một trước một sau đi ra ngoài. Người trên xe bus rất nhiều, hai người chen chúc qua lại, tìm một khoảng trống để đứng. Jung Yun Ho nghiêng người, thay cậu ngăn trở người khác.

“Trong thẻ của chúng ta có bao nhiêu tiền rồi?” Kim Jae Joong muốn thoát khỏi tình trạng ngượng ngùng, vì vậy tùy tiện tìm một chủ đề để nói.

“Uh, có 5084 đồng rồi, có thể mua iPhone luôn đó.” Jung Yun Ho thấp giọng nói, giọng điệu mang theo ý cười. Hai người từ hồi trung học đã mở shop W, bao nhiêu thu nhập cũng bỏ vào thẻ, là nhờ Jung Yun Ho dùng ID mở tài khoản.

“Cũng không dám mua iPhone đâu, chúng ta làm cực khổ một năm, mới được chừng đó tiền. Kiếm nhiều tiền không dễ dàng đâu, phải học tập thật tốt ah…” Kim Jae Joong bắt chước câu mà bà Kim bình thường thích nói nhất, để chọc cười Jung Yun Ho, nói xong, chính cậu cũng bật cười rồi.

Đang cười, đột nhiên phát hiện xe bus ngừng lại, Kim Jae Joong đang đứng đưa lưng về phía tài xế, khi đang tò mò muốn quay đầu lại, một bàn tay to lớn ấm áp đã che hai mắt cậu lại:

“Đừng nhìn, xảy ra tai nạn xe rồi.” Giọng nói lãnh đạm của Jung Yun Ho vang lên sát bên tai cậu.

“Oa, hiện trường tai nạn xe ah…” Kim Jae Joong vừa quay lại, ngẩng đầu nhìn Jung Yun Ho, “Thảm khốc lắm sao?”

“Rất thảm khốc.” Jung Yun Ho thấp giọng nói, “Cậu nhìn thấy rồi sẽ ngủ không được đấy.”

“Xì, tớ không có nhát gan vậy đâu.” Kim Jae Joong dẩu môi, hất cằm lên.

“Ha ha, vậy là được rồi.” Jung Yun Ho cười khẽ.

Chap 3.

Kim Jae Joong về đến nhà, vẫn cười không ngừng, bà Kim nói cái gì cậu cũng cứ cười, đang ăn cơm cũng cười bất chợt.

“Này, con trai, có phải thầy cô lại vừa khen ngợi con không vậy hả? Hôm nay con cười hoài nha!” Bà Kim vừa rửa chén vừa trêu chọc Kim Jae Joong.

“Hì hì hì, không có gì, con vui thôi.” Kim Jae Joong cười ngây ngô nói.

“Hôm nay không qua nhà YunHo làm bài tập sao? Hay là YunHo tới nhà mình?” Bà Kim hỏi, “Nếu YunHo tới nhà mình, mẹ nên đi chuẩn bị thức ăn khuya.”

Kim Jae Joong cười sẵng giọng: “Mẹ thật bất công, mỗi lần Jung Yun Ho tới mẹ đều gọt trái cây làm thức ăn khuya cho cậu ta hết, rốt cuộc người ta là con của mẹ hay con mới là con của mẹ vậy?!”

“Ha ha, là mẹ thích sự chững chạc lại thực tế của thằng bé YunHo.” Bà Kim cười toe đến tít cả mắt, “Nếu con là con gái thì mẹ đã sớm gả cho thằng bé ấy rồi.”

“Xí, ai muốn gả cho cậu ta chứ!” Kim Jae Joong xì một cái, nhưng nói là nói vậy, cậu vẫn cười đi ra ngoài: “Con qua nhà cậu ấy làm bài nha, nhớ để cửa cho con đó.”

“Để cửa cái gì, nếu trễ thì ngủ luôn ở nhà bên ấy đi.” Bà Kim oang oang nói.

Kim Jae Joong thích chạy qua nhà họ Jung, chủ yếu là vì bà Jung hào phóng dịu dàng thích cậu, ông Jung rộng rãi lại nhiệt tình cũng cưng chiều cậu, mà nhà cậu, mẹ thì tính tình nóng nảy, còn ba là bác sĩ, tương đối nhàm chán, nên cậu rất thích chạy sang nhà họ Jung chơi.

Cậu xách cặp đi tới trước cửa, chuông cửa cũng không cần ấn, vì nhà họ Jung biết cậu sẽ tới, nên để cửa cho cậu. Cậu đẩy cửa đi vào, cười rạng rỡ nói to:

“Chú dì con tới rồi!”

Ba người nhà họ Jung cũng đã cơm nước xong xuôi, đang ngồi trên salon ăn trái cây xem TV. Bà Jung vừa thấy cậu vào liền nhiệt tình bắt chuyện với cậu:

“JaeJae con tới thật đúng lúc, ngồi cạnh dì ăn trái cây này.”

“Oh!” Kim Jae Joong cũng không khách sáo, đặt mông ngồi xuống, nhìn trái cây trong dĩa nói: “Ah, là tuyết liên mà con thích, con chỉ biết cả thế giới này dì đối xử với con là tốt nhất thôi!”

“JaeJae thật dẻo miệng đó.” Bà Jung cười tươi như hoa.

“Joongie đi qua đi lại sẽ rất phiền, bằng không sau này cứ ở lại nhà của chúng ta đi, mỗi ngày dì đều gọt tuyết liên cho con ăn!” Ông Jung trêu chọc cậu nói.

“Vậy thì có lẽ là không được, mẹ con còn ngóng YunHo tới nhà nữa, bà sẽ làm thức ăn khuya thật ngon cho cậu ấy ăn đó!” Kim Jae Joong đang xiên tăm vào trái cây ăn mà ghen tị nói.

Nhưng thật ra ông bà Jung lại bật cười.

“Chúng ta đi làm bài tập đi.” Vẫn bị Kim Jae Joong bỏ quên nên cuối cùng Jung Yun Ho cũng đã lên tiếng.

“Uh!” Kim Jae Joong quăng cặp qua cho Jung Yun Ho, đi tới sau cửa đánh rắm rồi còn quay lại: “Chú dì bọn con đi làm bài tập nha ~!”

“Được, để dì làm thức ăn khuya cho bọn con.” Bà Jung cũng vui vẻ.

Vào trong phòng Jung Yun Ho, việc đầu tiên Kim Jae Joong làm chính là nhảy lên giường của Jung Yun Ho lăn vài vòng, cảm thán một tiếng thật dài “A ——”

“Sao thế?” Jung Yun Ho buồn cười nhìn cậu, “Thích giường tớ như vậy, thì tối nay ngủ ở đây là được rồi.”

“Ai lại thế, hừ.” Kim Jae Joong lúc nào cũng nghi ngờ nói thẳng, đang nói đồng thời ngửi ngửi cái gối đầu của YunHo.

“Không như thế thì mau đứng lên đi, bài tập hôm nay không ít đâu.” Jung Yun Ho kéo cậu dậy, “Nhanh lên một chút, cũng bảy giờ rồi.”

“Được rồi được rồi.” Kim Jae Joong đứng dậy rồi ngồi cạnh Jung Yun Ho, “Cậu làm hóa trước hả? Còn tớ làm vật lý trước ha.” Hai người vốn sẽ không làm bài tập cùng một môn, vì Jung Yun Ho sợ mình làm xong quá nhanh sẽ làm tổn thương tới lòng tự trọng của JaeJoong.

Khi làm xong đã mười giờ rồi, vừa lúc bà Jung đem thức ăn khuya vào: “Tới đây tới đây, mỳ sốt cà thơm ngon, JaeJae hẳn là đói bụng rồi?”

“Vâng vâng, dì vất vả rồi! Cám ơn dì!” Kim Jae Joong cầm đũa lên, nhào vào ăn như sói hay hổ đói vậy.

“Ha ha, cám ơn cái gì chứ.” Bà Jung nhìn ngón trỏ động đậy, cười vui vẻ. “Đã trễ thế này rồi, cứ ở lại đây đi. Ngày mai dì sẽ làm món bánh cay chiên mà con thích.”

“Uhm, cũng được ạ. Như vậy thì quấy rầy dì với chú rồi!” Gương mặt Kim Jae Joong mỉm cười thật tươi.

“Thằng bé này, khách sáo cái gì. Mấy con ăn xong rồi để chén dĩa trong phòng là được, sáng sớm ngày mai cùng nhau đem ra, ngủ sớm một chút đi nha mấy đứa.” Bà Jung vừa nói, vừa đẩy cửa đi ra ngoài.

“Dì thật tốt nha, ăn ngon quá.” Kim Jae Joong vừa nói vừa khen.

“Ngon lắm sao? Ha ha.” Jung Yun Ho nhìn thấy bên mép Kim Jae Joong có dính hạt vừng, tay liền lấy ra cho cậu.

Trong nháy mắt Kim Jae Joong đã trở nên ngượng ngùng, không thể làm gì khác hơn là vùi mặt vào chén ăn.

Ăn xong rồi, sau khi hai người đi rửa mặt liền cởi quần áo đi ngủ, chỉ còn mở một cái đèn bàn nhỏ. Hai người đắp chung một cái chăn, Jung Yun Ho còn ôm eo Kim Jae Joong, nên bên trong rất ấm áp.

Kim Jae Joong choàng tay ôm Jung Yun Ho, rúc vào lòng anh.

“Buồn ngủ sao?” Jung Yun Ho tựa lên đỉnh đầu cậu hỏi.

“Không buồn ngủ, vừa mới ăn xong, đang tiêu hóa, ha ha.” Kim Jae Joong vừa nói, nửa cơ thể đã rướn lên ngã vào lồng ngực của Jung Yun Ho, “YunHo… Tớ cảm thấy hai chúng ta có chút kỳ lạ…”

“Kỳ lạ chỗ nào?” Jung Yun Ho xuôi theo đầu cậu, hỏi.

“Hình như tớ…” Kim Jae Joong ngẩng đầu, đôi mắt to sáng rực tràn đầy cảm xúc nhìn Jung Yun Ho, “Có chút thích cậu…” Nói xong, cậu xấu hổ liền giấu mặt vào ngực Jung Yun Ho.

“Cậu là bảo bối quý giá nhất trên đời này của tớ… JaeJoong, tớ nghĩ, tớ đã yêu cậu từ rất lâu…” Jung Yun Ho ôm cậu vào lồng ngực, như là cẩn thận che chở cho bảo bối quý giá nhất của anh vậy.

“Uh, cậu nói xem ba mẹ sẽ đồng ý chứ?” Kim Jae Joong lại ngẩng đầu lên, giương đôi mắt to tò mò nhìn Jung Yun Ho.

“Sẽ đồng ý mà, bọn họ thương cậu như vậy.” Jung Yun Ho hôn nhẹ lên đầu cậu.

“Ha ha, không phải bọn mình có tiền sao?” Tròng mắt của Kim Jae Joong đảo vòng vo, “Nếu họ không chịu, chúng ta liền mang tiền bỏ trốn, ha ha.”

“Đừng sợ, tất cả đã có tớ rồi, tớ sẽ không bỏ cậu lại.”

“Đương nhiên phải vậy, từ nhỏ tớ đã được cậu cưng chiều, nếu cậu rời xa tớ rồi, tớ biết nương tựa ai đây hở?”

“Uh, chúng ta nhất định sẽ ở bên nhau cả đời.”

Một ngày ngập tràn tình yêu, báo hiệu trước sự quấn quít si mê cả đời.

Jung Yun Ho nói, cậu là tiểu hoàng tử của anh. Kim Jae Joong nói, uh, anh là hoàng tử của cậu.

The En

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro