27
Yêu anh là điều quan trọng nhất
Biên dịch: QT
Biên tập: Julie Kohana
Thanks to June Nara for the raw of this story
P.s: Đây là lần đầu tiên Julie tập tành edit đam mĩ, nên nếu như mọi người cảm thấy không vừa ý thì cũng đừng trách Julie nha. Julie sẽ cố gắng hoàn thiện tốt hơn ^^ Đây là đoản văn, nên có lẽ đọc hơi đơn giản (Julie nghĩ vậy). Tóm lại, hy vọng mọi người cũng ủng hộ :D Tặng mọi người cái đam mĩ này để làm kinh hỉ nha ♥
—-
Lời tựa
Cuộc sống không thể thiếu đi một vài hoạt động quan trọng, như hít thở, như uống nước, như ăn cơm, những thứ tưởng như linh tinh vụn vặt nhưng lại rất quan trọng để có thể duy trì cuộc sống này. Mà hiện giờ mỗi hành động dù rất nhỏ của anh, giọng điệu quan tâm, những va chạm đầy yêu thương, nụ hôn dịu dàng, ánh mắt chìm đắm cưng chìu, tất cả đều quan trọng như phải hô hấp để duy trì cuộc sống. Cho nên yêu anh, là điều không thể thiếu trong cuộc sống của em.
—-
“Lại đây nào bảo bối” – Duẫn Hạo đưa tay kéo Tại Trung qua để cậu thoải mái mà nằm dựa lên người mình.
Tại Trung trước đó vừa nấu xong bữa tối cho Xương Mân, liền trở lại phòng ngủ của mình; thấy Hữu Thiên và Tuấn Tú đang cùng nhau bàn về chuyện sáng tác, liền biết điều mà đi ra. Sau đó lại đi đến phòng của Duẫn Hạo, thoải mái dựa vào con gấu lớn của mình. Nếu cậu không có được con gấu lớn ấy thì sẽ không ai có thể có được.
Nghĩ đến đây, tâm liền nổi lên một cơn sóng ngọt ngào. Những con sóng nhỏ ấy cứ đánh vào trong tim. Cái cảm giác gọi là hạnh phúc luôn mãnh liệt trào dâng trong lòng, cảm tưởng như muốn tràn ra khỏi lồng ngực.
Tại Trung thuận tay cầm lấy tờ tạp chí, trong lòng cảm thấy không yên liền trở mình.
“Tại Trung, đừng đọc nữa, quay sang đây nói chuyện với anh này. Nói xem, hôm nay có nhớ anh không?” – Duẫn Hạo hôn lên trán cậu.
“Hôm nay đâu phải là không gặp nhau, cả ngày chẳng phải ở bên cạnh nhau là gì. Còn nữa nha, anh đó gấu lớn, hôm nay anh thật là gian xảo. Khi camera vừa chuyển đến chỗ chúng ta, anh liền tìm một đề tài để được sờ mó em. Biết là MC, PD ..v..v.. đều là những người quen thuộc với chúng ta, nhưng anh cũng không nên táo bạo như vậy. Mấy đứa nhỏ ngồi phía dưới khán đài đều nói anh cứ luôn nắm chặt lấy tay em. Xương Mân bảo rằng: nếu trong chương trình tới anh mà ôm em, chắc chắn sẽ quên hết những việc phải làm mất!”
“Lại nữa rồi, em không thích sao?” – Duẫn Hạo bĩu môi làm nũng với Tại Trung
Nhìn người nam nhân mà mình yêu ở trước mặt, dù bản thân có cố gắng kiên quyết đến đâu, cũng sẽ bị người đó làm cho khóc khóc cười cười như một đứa trẻ ngốc.
Kim Tại Trung – con người lúc nào cũng ân cần, lúc nào cũng chu đáo, không chỉ lo lắng cho bản thân, mà còn dốc lòng chăm lo cho mấy đệ đệ thương yêu của mình, cho dù trời có sập cũng không bao giờ gục ngã; bây giờ lại đang nằm thoải mái trong lòng Duẫn Hạo, bắt đầu bỉu môi làm nũng. Trái tim cảm thấy tràn đầy sinh lực, giống như cơ thể hấp thụ rất nhiều vitamin B5.
“Chỉ cần anh không thấy mệt, không thấy chán thì suốt đời này sẽ cho anh sờ, cho anh ôm.”
“Hà hà! Vậy vợ yêu, anh sẽ không khách khí đâu” – Duẫn Hạo cười ngây ngô rồi hôn lên mặt cậu – “Vợ anh thật thơm”
“Đừng có hả hê như vậy nha, ai cho anh hôn em?” – Tại Trung đưa tay đẩy Duẫn Hạo ra, nhớ lại sắc mặt biểu cảm của tội phạm Duẫn Hạo đã thể hiện trong chương trình hôm nay.
“Huh?” – Duẫn Hạo hơi thoáng ngạc nhiên rồi sau đó liền luồn tay vào trong áo cậu – “Vợ yêu đâu có nói là cấm anh không được hôn. Chẳng phải lúc nãy đã nói sẽ cho anh sờ mó sao? Bây giờ anh chỉ làm đúng như lời em nói thôi mà.” – Duẫn Hạo cười cười, vẻ mặt vô cùng đắc ý.
Tại Trung trừng mắt nhìn Duẫn Hạo nhưng rồi cũng nằm yên trong lòng anh. Bàn tay anh nhẹ nhàng vuốt ve cơ thể cậu, những đầu ngón tay đều mang theo rất nhiều cảm xúc ấm áp khiến cho cậu liền nhắm mắt lại để hưởng thụ sự âu yếm dịu dàng đó.
Quãng thời gian ngắn ngủi bên nhau, chìm đắm vào nhau, những va chạm đầy yêu thương lại chính là cách thể hiện tình cảm của Duẫn Hạo. Tại Trung bây giờ đã nghiệm ra được, dù Duẫn Hạo có hư hỏng một chút, có thái quá một chút, có bướng bỉnh, nghịch ngợm một chút nhưng rốt cuộc chính cậu cũng chẳng bao giờ bảo anh không được như thế. Bởi vì bản thân không bao giờ ngừng yêu Duẫn Hạo, không bao giờ có thể xa rời Duẫn Hạo, mà sẽ mãi mãi chìm đắm trong vòng tay của Duẫn Hạo.
Vậy nên, hãy cứ để cho Duẫn Hạo hư hỏng cũng được. Bởi lẽ, với Tại Trung, những cử chỉ yêu thương của anh, chính là một phần quan trọng của cuộc sống.
..
“A?” – nằm trên người Duẫn Hạo, bỗng chốc cơ thể mất đi cảm giác âu yếm quen thuộc, liền mở mắt, nhìn thấy Duẫn Hạo đang nhìn vào cánh tay của bản thân mà sững sờ.
“Còn đau phải không?” – Tại Trung lo lắng hỏi. Chẳng là tối hôm trước, vì phải tập luyện vũ đạo nên Duẫn Hạo bất cẩn, làm chính tay mình bị thương.
Vết thương lúc trước còn chưa lành nay lại thêm vết thương mới. Duẫn Hạo căn bản là người không biết chăm sóc bản thân. Cơ thể dù mệt mỏi hay trên người có nhiều vết thương, anh đều luôn giả vờ như không có gì xảy ra, lúc nào cũng ngậm chặt miệng mà cam chịu. Nhưng anh đâu biết rằng, dù có cố gắng giả vờ đến đâu đi chăng nữa, cũng không thể nào qua được mắt Tại Trung. Chính vì vậy, cậu lúc nào cũng bắt anh phải nghỉ ngơi, không được làm người khác lo lắng, bằng không sẽ cảm thấy vô cùng tức giận.
“Không sao, tay không có đau. Miễn vẫn còn ôm được em, được sờ làn da mịn màng của em thì tay có bị thương cũng không sao cả.”
Nghe đến đây, mắt Tại Trung liền ươn ướt, nắm lấy bàn tay của Duẫn Hạo đặt trước ngực mình.
“Đồ ngốc!”
“Anh, Trịnh Duẫn Hạo là một tên đại ngốc!” – ngừng một chút, cảm thấy bản thân chưa hết giận, liền tiếp tục trách mắng Duẫn Hạo.
“Vậy mà tại sao cũng có người thích tên đại ngốc này nhỉ?” – Duẫn Hạo nhẹ nhàng hôn lên tóc Tại Trung rồi đưa mũi ngửi lấy mùi thơm nơi tóc cậu.
“Người ta nhất thời hồ đồ”
“Anh Tại Trung, em mới rửa chén xong” – Xương Mân đột nhiên tiến đến, thấy cậu đang nằm trên người Duẫn Hạo, vẻ mặt liền lộ một nụ cười xấu xa.
“Tiểu tử, vào phòng tại sao không gõ cửa?” – Duẫn Hạo tức giận rống lên.
“Anh Duẫn Hạo, anh trở mặt nhanh thật đấy! Mới nãy còn vừa ôn nhu yêu thương, bây giờ lại biến thành hung thần” – Để an toàn, Xương Mân đi ra phía rìa cửa, đóng sập lại, rồi đứng bên ngoài hô to một câu.
“Em đã nói rồi, ở chương trình hôm nay, anh Duẫn Hạo ôm anh Tại Trung, tư thế cũng tự nhiên giống như bây giờ.”
“A, Tại Trung, em xem, ngay cả người lớn mà nó cũng không nghe lời”
“Cũng tại anh không đứng đắn nên mới không có vị trí nào trong mắt mấy đứa.”
“Vợ à, em nói chồng em vừa ngốc vừa không đứng đắn. Nếu thật như vậy, chẳng lẽ anh không có điểm tốt nào sao?”
“Anh nghĩ rằng mình tốt sao?”
“Hig! Vợ nói anh tốt thì anh tốt, không tốt thì là không tốt. Những điều vợ nói anh đều muốn nghe.”
“Ba hoa. Anh nha, cho tới bây giờ mà không chịu chăm sóc bản thân, lớn như vậy rồi mà cứ khiến cho bản thân bị bệnh. Bình thường thì không chịu uống thuốc đúng giờ, vũ đạo lại cứ luyện tập bán sống bán chết. Vốn dĩ dạ dày đã không tốt rồi mà còn không ráng ăn. Bản thân nhiều lúc đã mệt mỏi mà còn phô trương khoe sức. Chuyện của mình thì cứ mơ mơ màng màng cho qua, còn chuyện của người khác thì lại luôn luôn quan tâm. Anh nói đi, anh có cái gì tốt? Còn nữa, còn nữa, tất cả trách nhiệm đều tự mình gánh vác, anh nghĩ anh là siêu nhân sao? Anh cho rằng thế giới này chỉ có một mình Trịnh Duẫn Hạo thôi sao? Vậy Kim Tại Trung này để làm gì?”
Nghe đến đây, Duẫn Hạo liền hôn vào môi của Tại Trung.
“Xin lỗi, xin lỗi phải để em cực khổ chăm lo cho kẻ đại ngốc này” – anh đem cậu ôm chặt vào lòng.
“Ai bảo em là umma của TVXQ, ai bảo em là vợ của leader chứ?”
Bao nhiêu năm qua đi, dĩ nhiên một nam nhân với thân phận là umma của TVXQ, là vợ của leader Trịnh Duẫn Hạo, đôi khi Tại Trung cảm thấy có chút mệt mỏi. Mặc dù quần áo mặc là trung tính, cơ thể cũng có cơ bắp săn chắc nhưng cậu không lúc nào không càm ràm cái này, càm ràm cái nọ. Hết lo lắng thân thể cho người khác, lại quan tâm đến dinh dưỡng. Mỗi ngày nhìn 4 thành viên trong nhóm, đều luôn chăm sóc hết mực chu đáo, tự mình đích thân xuống bếp nấu ăn.
Bây giờ, nhìn thấy TVXQ thành công, mọi người trong nhóm cũng thực sự trưởng thành, trong mắt Tại Trung tràn ngập vô vàn tia hạnh phúc, lồng ngực cũng rạo rực vui sướng. Riêng với Duẫn Hạo, cậu lúc nào cũng cam tâm tình nguyện bên cạnh. Nhưng không hiểu sao, ngay cả khi như vậy, vẫn cảm thấy bản thân mắc nợ anh nhiều lắm.
Vậy nên, Kim Tại Trung lúc nào cũng chăm sóc, quan tâm, và có ý thức trách nhiệm rất lớn đối với Trịnh Duẫn Hạo. Nếu một ngày không làm như vậy, trong lòng sẽ cảm thấy vô cùng bất an. Hơn nữa, những việc làm đó, bất giác cũng đã trở thành thói quen rồi. Và cũng vì một điều quan trọng hơn: TVXQ sẽ không thể là TVXQ nếu thiếu đi Trịnh Duẫn Hạo.
Kim Tại Trung bên ngoài chỉ thể hiện tính cách trẻ con với mỗi mình Duẫn Hạo. Nếu không được anh ôm ấp, không được anh cưng chiều thì sẽ không có Kim Tại Trung cậu. Cho dù có thể sống, cũng chỉ là một cái xác không hồn.
“Tin tưởng chồng của em” – Vuốt chiếc nhẫn nơi ngón áp út của Tại Trung, Duẫn Hạo khẽ hôn lên.
Nhắm đôi mắt đã ươn ướt lại, cậu khẽ đưa môi của chính mình áp lên đôi môi của nam nhân trước mặt.
“Em biết rằng, so với bất kì ai khác, anh vẫn là người em yêu thương nhất.
Duẫn Hạo!
Có một điều này…
Anh cũng biết mà phải không…
Với em..
Yêu anh chính là điều quan trọng nhất.”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro