Mơ ước bắt đầu (part 2)
Mẹ cứ nằm im lìm ở đó, 1 ngày 2 ngày rồi 3 ngày... Ba ngày lặng lẽ trôi qua, mẹ không ăn, cũng không uống. Đôi mắt mẹ, gương mặt mẹ và toàn cơ thể mẹ như đang run lên vì mệt mỏi. Phải chăng, trong sâu thẳm trái tim mẹ đang cố vùng dậy khỏi hố sâu của sự tuyệt vọng. Mỗi lần cô đi qua chiếc giường gỗ được trạm khắc tinh xảo của mẹ là một lần cô cất tiếng hỏi nhỏ:
- Mẹ ơi mẹ có muốn ăn gì không?
Nhưng mẹ cô chỉ lắc đầu nhẹ, phẩy tay ra hiệu và muốn nói:
- Mẹ ổn mà, con đi đi!
Trong giây phút cuối cùng nghe giọng nói nghẹn ngào, sâu lắng và nhẹ nhàng nhưng chất chứa đầy nỗi đau của mẹ, một sức mạnh vô hình như thôi thúc cô chạy đến bên mẹ, ôm lấy mẹ, khóc nức nở và nói:
- Hãy khóc đi mẹ, đừng giấu nó trong lòng!
Và rồi, bao nhiêu phiền muộn, nỗi đau và nước mắt mà mẹ kìm nén bấy lâu qua như vỡ òa ra trong lòng cô. Như một đứa trẻ, mẹ cứ vậy, khóc mãi và khóc mãi.
Trong đêm khuya thanh vắng, tiếng gió rít mạnh vào cửa nghe sao thê lương và đơn độc. Một bóng người lẻ loi, gầy gòm từ đâu đi lại, phá tan âm thanh nức nở của hai mẹ con cô.
Là bố. . .
Bố của cô...
Trong giấy phút, linh hồn cô như lìa khỏi xác, cô đứng hình và sau đó . . . Rầm!!!
Mẹ cô quỵ xuống!!!
Hình ảnh bố giờ đây sao thật xơ xác, xa lạ. Toàn thân bố thấm một màu đỏ - màu đỏ của máu. Khuôn mắt bố thâm tím lại và sưng tấy. Những vết dao vẫn còn hằn nguyên trên đôi tay gầy guộc của bố, máu chảy thành từng dòng và rơi xuống mặt đất. Cô không thể tưởng tượng được, người đàn ông trước mắt cô đây là bố mình. Và cô lại càng không thể tưởng tượng được, những gì mà bố cô đã phải trải qua. Trái tim cô như đập loạn nhịp. Cô không dám tin và không thể tin những gì đang diễn ra ngay trước mắt cô. Người bố đôn hậu của cô, người bố hay chở cô đi chơi mỗi buổi chiều chủ nhật, người bố luôn nở nụ cười tươi với cô ngay cả khi đau khổ nhất. Người bố ấy, nay đâu rồi? Mọi thứ tan nát, cuộc sống tan nát, và bố cô giờ cũng không còn nguyên vẹn. Ai đã làm vậy với bố cô, ai đã khiến bố cô trở nên như thế này? Hàng vạn câu hỏi tu từ được đặt ra trong lòng cô như ngàn mũi dao găm sâu vào trái tim non nớt của cô vậy. Chưa bao giờ cô thấy khó thở như lúc này, nỗi đau vây lấy cô, nỗi đau quẩn quanh và khiến cô như muốn gục ngã.
Rồi từ đâu đó, một cơn gió mùa đông thoảng qua đưa cô về thực tại, kéo cô ra khỏi hố sâu của bóng tối, của vô vàn những thắc mắc mà không sao cô trả lời được. Trong không gian tĩnh mịch, cô thốt lên hai tiếng, để lại trên không trung rồi tan biến:
- Tại sao...?
Phải chăng, đó không phải là câu hỏi của mình cô, mà đó còn là câu hỏi của người mẹ đã gục ngã từ bao giờ kia nữa?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro