Phần II: Lựa chọn của linh hồn
Phần II: Lựa chọn của linh hồn
Chương 5
Editor: mèomỡ
“Tôi là chó Golden Retriever, cha mẹ đều từng nhận được giải thưởng trong các cuộc thi đấu, có giấy chứng nhận huyết thống! Lúc tôi được mua, giá là tám ngàn tệ!” Thiếu niên còn rất cẩn thận lấy ra một tờ giấy tinh xảo từ trong cái túi thêu hình đầu mèo, kiêu ngạo mà nói, “Trên đó có số thứ tự, tên cha mẹ, còn có dãy số chip. Hàng năm tôi được tiêm vắc-xin phòng bệnh một lần, khử trùng hai lần, còn có dây xích nữa, cho nên tôi tuyệt đối không phải chó tạp chủng!”
Thành phố G, tầng hai của tòa biệt thự, trên đệm thêu hoa xanh lam thủ công, một thiếu niên mặc bộ tây trang theo phong cách châu âu đang ngồi ngay ngắn. Hắn khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, mái tóc vàng xõa tung phần đuôi hơi xoăn, làn da trắng nõn, ngũ quan tinh xảo, trong ánh mắt lộ ra sự ngoan ngoãn và lương thiện, toàn thân khí phái quý tộc, nếu bỏ qua đôi tai chó trên đầu và cái đuôi quẫy quẫy đằng sau thì hệt như tiểu vương tử trong truyện cổ tích phương Tây.
Tên hắn là William, vốn chỉ là con chó Golden Retriever bình thường, lúc trước bị chủ nhân vứt bỏ, nhưng nhờ có Hồng Vũ tốt bụng nhận về còn dùng hai trăm năm tu vi hóa nó thành hình người, sau đó quăng cho tôi chăm sóc, làm cho tôi bị hắn sống chết quấn lấy đến tận bây giờ.
Tôi là mèo, còn là mèo nhà, đối với chó căm thù đến tận xương tuỷ, đương nhiên không thèm hòa nhã với hắn.
William là “ma mới” trong yêu tộc, hắn không bài xích đồ dùng điện tử, mỗi ngày ôm máy tính chơi “Angry Bird” và “Plants vs Zombies”, sau đó còn chơi game online, chơi đến là sung sướng, làm cho tôi càng thêm kỳ thị con chó này!
Mấy ngày nay, Hồng Vũ về tiên sơn tìm sư phụ, trước khi đi đã dặn dò, không cho phép tôi bắt nạt William.
Hắn coi lông gà như lệnh bài, bỏ lại máy tính đến quấn quít lấy tôi, càng không ngừng hỏi nhưng chuyện ngu xuẩn như “Năm nay khi nào thì chúng ta tiêm vắc-xin phòng bệnh cho vật nuôi…” vân vân.
Tôi nổi giận: “Còn nói nữa tôi lấy anh ra làm lẩu chó!”
Mèo đuổi theo chó, cãi nhau nhao nhao náo náo, William bị giựt lông bay toán loạn, chơi đến mức chuông cửa kêu nửa ngày cũng không để ý.
Người ngoài cửa cuối cùng không đợi được nữa, rèm cửa hoa nhỏ bị xốc mạnh lên, chuông gió xanh lam rung nhẹ, một cơn gió mang theo mùi nước hoa gay mũi đập vào mặt mà đến. Một thương nhân trung niên bụng phệ, bộ dáng nhà giàu mới nổi, cả người hàng hiệu, mang theo bao lớn bao nhỏ quà tặng, trên mặt cười tít, thịt béo chen chúc suýt chút nữa là không nhìn thấy mắt đâu cả, cúi đầu khom lưng chào hỏi tôi: “Nghe thấy bên trong có tiếng nói chuyện, lường trước là Dạ Đồng cô nương không nghe thấy tiếng gõ cửa, đã đường đột rồi. Lâu rồi không gặp nhỉ?”
Ông ta biết tôi là ai, không cần che giấu.
Tôi từ trên sô pha bật dậy, biến thành hình người, chỉnh lại váy ren, nhìn người tới nhưng không nhớ được lai lịch ông ta, đành nhíu mày hỏi William: “Tên béo chết bầm nào đây? !”
Khách đến sắc mặt hơi thay đổi, nhưng nhanh chóng duy trì nụ cười thân thiện.
William ở bên cạnh chọc chọc eo tôi, thấp giọng nói: “Dạ Đồng, cô kỳ thị người béo là không tốt.”
Tôi bất cần “Hừ hừ” hai tiếng nói: “Tôi còn ghét người gầy, bọn trẻ con chết tiệt, phụ nữ đáng chết, đàn ông chết bầm! Còn cả chó nữa!”
William biểu cảm rất bị thương, nhưng tiếp đón là việc anh ta phải phụ trách, vì thế ngoan ngoãn chạy tới chỗ ngăn tủ của Hồng Vũ, làm theo phương pháp đã được học lúc trước, lung tung lấy lá trà, còn cầm cả hai cái chén gốm sứ ra sau đó đổ nước ấm. Như ông quản gia nhỏ quy củ đi đến trước mặt ông khách béo, lộ ra 8 cái răng nanh nhỏ sáng bóng, mỉm cười nói: “Khách hàng, mời dùng trà.”
Khách đến nể tình mà uống một ngụm, nhưng không dám uống ngụm thứ hai nữa. Ông ta đem lễ vật đặt lên trước mặt tôi, bên trong có các loại thuốc bổ cao cấp, sơn hào hải vị cùng mấy bình rượu quý, sau đó rất quen thuộc nói: “Hơn 30 năm không gặp, muốn tìm các vị thật khó. Tôi là Thiệu Thiên, là thằng nhóc cô gặp trong bệnh viện năm đó, còn nhớ không?”
“Không nhớ nổi…” Trí nhớ của mèo rất kém, rất nhiều việc nhỏ không đáng nhắc đến đều không để ở trong lòng, quan hệ với con người cũng không ngoại lệ. Tôi nhìn bộ dạng nịnh bợ của ông ta, đoán có lẽ đây là đối tượng đã từng thực hiện giao dịch với mình, nay muốn đến đây làm giao dịch lần hai. Vì thế giả bộ mỉm cười thương mại nói: “Ông còn muốn giao dịch cái gì? Giảm béo cấp tốc? Trị bệnh tiểu đường cao huyết áp? Tôi có linh đan diệu dược lập tức có hiệu quả! Giá cũng không đắt lắm.”
“Không không, ” Thiệu Thiên xua xua tay, phủ nhận nói, “Tôi muốn hủy bỏ giao dịch trước kia.”
Tôi kinh ngạc: “Sao lại thế?”
“Dạ Đồng cô nương quý nhân bận rộn, không nhớ cũng là chuyện bình thường ” Thiệu Thiên cười hai tiếng, rút trong túi ra một cây xì gà, vừa hút một ngụm thấy tôi không vui liền vội dập đi, híp nửa đôi mắt đậu tương giúp tôi nhớ lại chuyện cũ, “Năm 8 tuổi, tôi nằm ở viện Yên Sơn, có quen một cô bé cùng tuổi, đã quên cô ấy tên gì rồi… Cả 2 đều là trẻ con, phòng bệnh lại gần nên rất nhanh đã chơi thân. Cô bé đó hình như bị bệnh bạch cầu, nhiều lần phải cấp cứu mới sống nổi. Bác sĩ nói cô ấy chỉ sống được ba tháng nữa, nhưng cô ấy rất hy vọng mình có thể sống thêm hai năm. Khi đó tôi còn nhỏ, không hiểu chuyện, thấy rất thương cô ấy. Cũng không biết trong đầu nghĩ gì mà liều mạng cầu xin để cô ấy có thể được như mong muốn. Đêm đó, Dạ Đồng cô từ trên trời giáng xuống, xuất hiện ở trước mặt tôi, miệng nói tiếng người, hóa thành hình người, nói là chỉ có giao dịch với yêu quái mới có thể cứu cô gái ấy, nhưng phải trả giá tương ứng.”
Tôi gật đầu nói: “Dùng tuổi thọ đổi tuổi thọ của người khác, quả thật có vẻ giống việc tôi sẽ làm, anh tình tôi nguyện, có gì không đúng sao?”
Thuộc Thiên vẻ mặt đau khổ nói: “Cô thừa dịp tôi trẻ người non dạ, muốn tôi dùng hai mươi năm tuổi thọ đổi hai năm tuổi thọ của cô ấy. . . . . . giao dịch này rất không công bằng.”
Tôi không nhớ nổi việc này, mà nhìn bộ dáng như có thâm thù đại hận của ông ta, tôi vội vàng mạnh miệng nói: “Chỉ cần hai bên đồng ý, khế ước sẽ được thành lập, không thể hối hận.”
Thuộc Thiên vội la lên: “Khi đó tôi mới tám tuổi, không có đầy đủ năng lực hành vi dân sự!”
“Bàn luật pháp với yêu quái, ông bị hâm à?” Tôi mài móng vuốt, lạnh lùng cười nhạo: “Sau khi giao dịch không thể sửa đổi, ông muốn bắt nạt Dạ Đồng này thì về tập đánh nhau đi đã. Nếu không thì ngoan ngoãn trở về, chấp nhận số phận, đừng tìm phiền toái nữa.”
Thuộc Thiên dựa vào ghế sofa, bộ dáng kính cẩn nghe lời lấy lòng đã biến mất, ông ta có chút buồn rầu có chút ngạo mạn nói: “Hơn ba mươi năm qua, tôi phát triển thuận buồm xuôi gió, bây giờ cũng coi như gia tài bạc triệu, quyền khuynh một phương. Giờ tôi đã gần 50, lúc trước đi bệnh viện kiểm tra, kết quả CT* nói là phổi xuất hiện khối u, có thể là u ác tính, tôi lập tức nhớ ra hồi nhỏ từng gặp cô. Đời người chẳng qua bảy tám chục năm, đối với yêu tộc mà nói chỉ ngắn ngủi như đom đóm, nhưng con người mà bị trừ mất hai mươi năm tuổi thọ thì tôi còn lại được bao nhiêu ngày chứ? Cho nên vụ giao dịch không công bằng này, tôi phải hủy bỏ!”
* Chụp CT (chụp cắt lớp vi tính có sự trợ giúp của máy tính) là một phương pháp kiểm tra bằng X-quang tiên tiến có sử dụng kỹ thuật chụp X-quang và máy tính để thu được các hình ảnh của cơ thể.
Tôi ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Ông có thể đưa linh hồn cho tôi, tôi cho ông năm mươi năm tuổi thọ.”
Thuộc Thiên lắc đầu nói: “Vứt bỏ linh hồn là vứt bỏ luân hồi, một ngày nào đó sẽ bị cô ăn vào bụng, tôi không đồng ý.”
Tôi giựt giây nói: “Linh hồn của ông có màu dơ bẩn như thế, tương lai nhất định sẽ xuống Địa ngục, luân hồi hay không cũng thế.”
Thuộc Thiên cười nói: “Đừng lấy tiểu thuyết thần tiên ma quái ra để lừa tôi. Có người nói với tôi rằng con người sau khi luân hồi, Thiên đường hay Địa ngục đều do yêu tộc các cô tạo ra đề hù dọa mấy kẻ nhát gan mà thôi.”
Sao hắn biết chuyện này, tôi hơi sửng sốt.
Thuộc Thiên lại sờ sờ hộp xì gà, nhẫn nại hồi lâu, lại nói: “Có tiền có thể sui ma khiến quỷ, tôi cũng không để Dạ Đồng cô nương chịu thiệt đâu. Tôi có thể dùng linh hồn khác để làm giao dịch với cô, đổi lại hai mươi năm tuổi thọ của tôi.”
Tôi hỏi: “Linh hồn ở đâu ra?”
Thuộc Thiên hèn mọn bĩu môi: “Trên đời này vẫn còn rất nhiều kẻ đã đi vào đường cùng.”
Tôi chẳng muốn nghĩ nhiều nữa, quả quyết cự tuyệt: “Tôi theo chính thống, không bắt buộc con người làm giao dịch của ác yêu!”
Thuộc Thiên hung tợn phản bác: “Cô lừa gạt tôi lúc nhỏ kí khế ước, có khác gì ác yêu sao?”
Tôi lười dây dưa với cái kẻ đáng ghét này, nhíu mày: “William, tiễn khách!”
William xưa nay không thích có người lạ xâm nhập vào địa bàn của mình, miễn cưỡng duy trì nụ cười trên mặt. Bây giờ nghe thấy khẩu khí ông ta không tốt, lại càng hung tợn nhìn đối phương chằm chằm, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng gầm nhẹ từ trong cổ họng, chỉ thiếu điều lao lên cắn cho ông ta hai phát. Sau khi tôi ra lệnh, anh ta lập tức nhảy lên, duy trì lễ phép Hồng Vũ dạy, khách khí làm tư thế mời với ông ta.
Thuộc Thiên oán hận nói với tôi: “Cô không nên ép tôi vạch mặt?”
Tôi lộ ra khuôn mặt mèo dữ tợn, vươn móng vuốt, hù dọa nói: “Chỉ bằng một con người như ông, có thể vạch được cái gì đây? Một móng vuốt của tôi là có thể đập chết ông rồi.”
Lá gan Thuộc Thiên không nhỏ, ông ta giận quá thành cười: “Theo quy định của yêu tộc, cô dám tùy tiện giết tôi sao?”
Tôi quả thật không thể tùy ý giết ông ta. Ông ta cũng khá hiểu biết quy định của yêu tộc, xem ra ở nhân gian cũng coi như là nhân vật thủ đoạn tày trời, có vẻ hơi khó chơi đây.
Cuối cùng Thuộc Thiên khuyên nhủ: “Yêu tộc có trao đổi với xã hội loài người, thậm chí có một số yêu quái còn được ngầm cho phép làm quan trong cơ quan chính phủ, làm việc cho yêu tộc, giúp đỡ lẫn nhau. Đây là chuyện tất cả chính phủ trên thế giới đều biết rõ, cũng ngầm đồng ý. Mà những đồ công nghệ cao loài người chế tạo ra cũng rất cần thiết cho yêu tộc các người. Hai mươi năm tuổi thọ ở trong mắt cô không tính là giao dịch lớn, tôi có tiền cũng có quyền, cô muốn cái gì tôi cũng có thể trao đổi với cô, tội gì phải trở mặt? Làm bạn bè không tốt hơn sao?”
Tôi lắc đầu: “Không tốt.”
Thuộc Thiên cắn răng hỏi: “Vì sao?”
Tôi lười biếng quét mắt nhìn ông ta một cái, ngáp một cái: “Bộ dạng của ông tôi nhìn không vừa mắt.”
Đáp án này có vẻ kỳ quái, Thuộc Thiên tức giận đến trợn mắt há hốc mồm.
Tôi chất vấn William: “Anh còn chưa tiễn khách xong à? Không phải Hồng Vũ đã dạy anh đối phó với những khách hàng khó chơi rồi sao?”
“Vâng!” William xắn tay áo lên, khách khí túm lấy cổ áo Thuộc Thiên, vác cả quà tặng và khách hàng ra bên ngoài, thả ông ta xuống vỉa hè xi măng, còn khách khí cúi đầu nói: “Hoan nghênh lần sau lại đến.”
P/s: Mèo cũng thích chơi Plants vs Zombies =))
Chương 6
Editor: mèomỡ
“Dạ Đồng, cô lừa gạt Thiệu Thiên kí khế ước thật à? Hai mươi năm đổi hai năm, hình như hơi quá đáng.”
“Tôi quên rồi, nhưng tôi không ác ôn như Hồng Vũ, chắc sẽ không làm điều kiện giao dịch hà khắc như vậy đâu. Dùng chính tuổi thọ của mình để kéo dài mạng sống cho người khác được khen là thiện hạnh, cũng là giao dịch từ thiện yêu giới ngầm thừa nhận. Cho dù là những kẻ độc ác khiến người ta ghê tởm thì nhiều nhất cũng chỉ dùng mười năm đổi hai năm thôi, cho nên không thấy tôi đang tìm tờ kế ước kia để xem lại sao, cút ngay…”
“Nhưng tôi cảm thấy Dạ Đồng không phải mèo hư!”
“Anh cho rằng được chó khích lệ, mèo sẽ vui vẻ sao?”
“William thích mèo nhất!”
“Cút! Đừng có lao đến đây dùng lưỡi liếm loạn lên mặt tôi!”
Giao dịch với Thiệu Thiên này quả thật có chỗ không công bằng, khiến cả bản thân tôi cũng cảm thấy buồn bực. May là yêu tộc mỗi lần giao dịch thì nội dung đều in vào trong khế ước rất rõ nàng, cho nên tôi muốn tìm xem lại. Khổ nỗi tôi hay quẳng đồ lung tung, đã lật tung mấy thùng khế ước đầy ụ mà vẫn không thấy tờ khế ước kỳ lạ kia đâu cả. Tôi nghi mình làm mất rồi hoặc tên Thiệu Thiên kia nhầm yêu rồi.
William ở bên cạnh phe phẩy cái đuôi nhìn tôi tìm kiếm, thuận tiện giúp tôi lục ra mấy tờ khế ước chẳng biết từ đời nào từ góc tủ, phát hiện toàn bộ đều không phải, anh ta đề nghị: “Cô dùng thiên lý truyền âm tìm Hồng Vũ xem, trí nhớ chị ấy rất tốt, bình thường mấy đồ cô quăng lung tung đều nhờ chị ấy tìm mà, tờ khế ước này cũng có thể hỏi chị ấy.”
Tôi hung hăng gõ lên đầu anh ta một cái, phủ định: “Tôi không muốn chị ấy giúp, nhất định sẽ bị chị ấy giễu cợt cho mà xem!”
William sờ sờ cục u trên đầu, không dám lên tiếng nữa.
Tôi thật sự không tìm thấy khế ước giấy đành thôi.
Không ngờ, Thiệu Thiên ngu xuẩn lại khiêu chiến trước.
Tôi và Hồng Vũ không che giấu nơi ở như đại đa số yêu quái vì chúng tôi thích các sản phẩm và thức ăn ngon loài người phát minh. Vậy nên biệt thự của Hồng Vũ xây giữa khu dân cư tuyên bố với bên ngoài đây là nhà của một tên phú nhị đại* cả ngày cắm đầu chơi Game online. Hàng xóm xung quanh rất khinh bỉ cách sống đảo lộn đêm ngày của chúng tôi, nên rất tin vào lý do thoái thác này.
* “Phú nhất đại” và”phú nhị đại” là những thuật ngữ chỉ các thế hệ nhà giàu của Trung Quốc, trong khi “phú nhất đại” là thế hệ trực tiếp lao tâm khổ sức gây dựng sự nghiệp, tài sản thì “phú nhị đại” – thế hệ con cháu của họ chỉ biết ăn chơi, phá phách bằng tài sản, thế lực của gia đình, bố mẹ họ
Thiệu Thiên có mạng lưới quan hệ rộng rãi, đầu tiên ông ta tìm mấy tên côn đồ chạy đến cửa chính nhà tôi đua xe, mở loa, làm cho tôi không ngủ được. Thấy tôi lập pháp thuật cách âm, lại vận dụng quan hệ sai người một ngày gõ cửa nhà tôi ba lần, vu oan kiến trúc nhà tôi không theo quy định, gia hạn cho chúng tôi phải phá bỏ và chuyển đi nơi khác. Sau đó là mất nước cúp điện; còn có ngành trị an đến tra ID của William, nói là có người báo tôi nuôi chó không có giấy chứng nhận, sủa loạn làm phiền người khác, định tịch thu chó khiến cho rất nhiều người đến vây xem. Ngay cả máy tính của William cũng dính virus, chơi game thì bị hack trang bị…
Một con kiến thì không nói nhưng vô số con kiến có thể phiền chết người. Đủ loại quấy rầy làm cho tôi gần như không ngủ được, trong lòng tức giận đến phát cuồng. Tôi vừa phải duy trì hình dáng con người không thể sử dụng vũ lực đánh chết đám côn đồ chó má này trước mặt người khác, vừa không thể đi báo cảnh sát.
William sợ bị bắt đi nên rất khẩn trương: “Không bằng lần sau bọn chúng tới tôi biến về nguyên hình cắn bọn chúng?”
“Không có tiền đồ! Đã biến thành hình người còn cắn người thì còn ra thể thống gì nữa?” Tôi khinh bỉ lườm con chó ngốc này một cái, rất hy vọng nó bị bắt luôn đi cho rồi. Tôi lưu loát buộc mái tóc xoăn dài thành đuôi ngựa, nghiến răng nghiến lợi ác độc cười nói, “Tôi đi đập gãy bảy, tám cái xương sườn của kẻ dám đụng lên đầu bản miêu này, nhổ sạch răng hắn, bẻ gãy xương sống hắn, khiến hắn liệt nửa người, bất lực cả đời! Cả đời này nằm trên giường mà sống!”
“Em muốn đánh ai liệt nửa người cơ?” Ngoài phòng truyền đến giọng nói lười biếng quen thuộc. Sắc mặt tôi biến đổi, vội lao ra.
Cửa trong sân nhỏ đã bị mở ra, một người đàn ông cao lớn đeo kính đen, một chân đã bước vào cửa, trên người mặc một cái áo sơmi màu trắng thắt caravat. Nếu bỏ qua đám râu mấy ngày chưa cạo, nụ cười phong cách vô lại ở khóe miệng và ánh sáng hồ ly thỉnh thoảng hiện lên trong đôi mắt màu xanh băng thì cũng tạm coi như một người đàn ông thành thục đẹp trai. Tên anh ta là Lam Lăng, là vị khách tôi không chào đón nhất.
Lam Lăng mở miệng y như rằng chẳng có lời nào tốt đẹp: “Dạ Đồng, cái đồ chuyên gây chuyện sinh sự này, gần trăm năm đã giết bốn mươi hai người còn làm bảy mươi tám người bị thương. Thượng giới đã sớm không nhịn nổi nữa rồi, nếu không phải nể mặt sư phụ em, em lại lập được chút công lao thì họ đã sớm bắt em tống lên đảo cấm chế trăm ngàn năm rồi. Nay bên trên đã hạ tối hậu thư, em giết người lung tung nữa thì anh cũng không bao che được cho em đâu.”
Tôi phụng phịu, giải thích những việc làm của Thiệu Thiên một lượt, sau lạnh nhạt nói: “Nhà chúng tôi không chào đón anh tới cửa, tôi cũng không cần anh giúp.”
Lam Lăng không quan tâm đến sự lạnh lùng của tôi, dứt khoát nói: “Theo quy định của yêu giới, con người ký khế ước dùng tuổi thọ để kéo dài mạng sống cho người khác là dùng sáu năm đổi hai năm mới hợp lý. Em lợi dụng lòng tốt cứu người của một đứa trẻ tám tuổi chưa thành thục, ký khế ước hai mươi năm đổi hai năm không công bằng kia, rõ ràng có hơi quá đáng. Linh Tiêu Chân Quân – cũng chính là kẻ trên thượng giới đặc biệt thích con người đó, không biết nghe được chuyện này từ đâu, ông ấy rất không vui nên cố ý bảo anh tới truyền lời, nói rằng yêu quái thì cũng phải có vài phần đạo đức, đừng làm xấu mặt sư phụ em.”
“Biết rồi.” Tôi hơi chột dạ, mà nghĩ tới sắc mặt khiến người ta buồn nôn của Thiệu Thiên, trong lòng tôi khó chịu: “Tờ khế ước kia chẳng biết đã quẳng đi đâu rồi, tôi không tìm được.”
Lam Lăng quan tâm nói: “Nghĩ kĩ lại xem, không thì hỏi Hồng Vũ, còn có…”
Tôi giận tái mặt, hung tợn nói: “Cái đồ đàn ông ghê tởm nhà anh, đừng có mà quấn quít lấy Hồng Vũ nữa! Xấu xí mà không biết tự lượng sức! Cút mau!”
Vẻ mặt Lam Lăng cứng lại một chút nhưng nhanh chóng khôi phục lại vẻ thoải mái, anh ta nhún nhún vai, vẫy vẫy tay với tôi rồi sải bước đi ra ngoài cửa.
William nhìn của bóng lưng anh, lại nhìn tôi, cúi đầu nói: “Dạ Đồng, không nên hung dữ với người tới giúp mình như vậy. Chó rất hiểu người, tôi cho rằng anh ta thật sự quan tâm cô đấy, cho nên có vẻ cô… hơi quá đáng rồi.”
William là con chó tốt tính, tôi nói gì anh ta nghe đấy, thế nên anh ta nói thế này đã là rất nghiêm khắc chỉ trích rồi. Miệng tôi hơi chua xót, suy sụp ngồi trên sô pha, nhắm hai mắt lại, thật lâu sau mới nhẹ nhàng nói: “Anh không hiểu có một số việc có thể phân rất rõ phải trái.”
Cuối cùng tôi vẫn phải bỏ qua sĩ diện, gọi điện thoại cầu cứu Hồng Vũ.
Xã hội hiện đại phát triển, khiến cho rất nhiều pháp thuật cũng lâm vào tình trạng xuống dốc. Hỏa thuật không tiện lợi bằng cái bật lửa, Khởi Phong chú không bằng điều hòa, nếu như mà không vội, thì dùng máy bay cũng tiết kiệm sức hơn cưỡi mây, ngay cả thuật thiên lý truyền âm cũng bị di động thay thế mất rồi. Khiến William đang chờ mong rất thất vọng.
Hồng Vũ cười nhạo trí nhớ của tôi, sau đó ra lệnh cho tôi tìm ra khế ước của Thiệu Thiên ở trong góc. Tôi đưa ba phần pháp lực vào, khế ước tỏa ra ánh sáng màu xanh lam nhàn nhạt, những điểm lốm đốm nhập vào thân thể, đánh thức trí nhớ ngủ say đã lâu.
Tôi nhớ ra rồi…
Mùa hè năm đó, ve kêu râm ran, tôi ăn no xong ra ngoài tản bộ. Lúc đi ngang qua bệnh viện Yên Sơn, thấy cả khu vườn rợp bóng cây, gió mát hiu hiu thổi, đúng là chỗ tốt để nghỉ ngơi. Tôi liền trèo lên một gốc cây đa đại thụ ngủ. Tiếng vui đùa của hai đứa trẻ khiến tôi bừng tỉnh. Bọn chúng cùng tuổi, ước chừng bảy tám tuổi. Bé gái mặc đồ bệnh nhân, màu da tái nhợt có vẻ suy yếu, có đôi mắt to, cái mũi thẳng, cái miệng xinh xắn, tóc dài mềm mại, cười rộ lên còn ngọt hơn mật đường, đáng yêu như thiên sứ. Một bé trai cũng mặc đồ bệnh nhân, để tóc ngắn, dáng người như khỉ ốm, mày rậm mắt híp, thường thường làm vài cái mặt quỷ, tinh ranh nhanh nhẹn, đùa cho cô bé bật cười, tình cảm hai đứa nhìn có vẻ rất tốt.
Đối với mèo mà nói, trẻ con có đáng yêu đến mức nào cũng vẫn khiến nó ghét.
Nhưng tôi tiếc bóng cây tuyệt vời này, cũng không muốn về để Hồng Vũ nô dịch bắt làm việc. Vào mùa hè không có việc gì tôi đều leo lên cây ngủ trưa, chẳng qua thường sẽ bị hai đứa nhóc hoạt bát này đánh thức. Bọn chúng nhiệt liệt tranh luận phim hoạt hình mới ra, hoặc là cùng nhau đọc truyện cổ tích. Bé trai và bé gái chơi đùa hồn nhiên cùng nhau trong sách hay miêu tả chắc là thế này đây.
Lâu ngày, tôi phát hiện mái tóc dài xinh đẹp của bé gái là giả, thân thể của con bé càng ngày càng yếu, sau mỗi lần kết thúc trị liệu không kêu đau nhưng không ngừng nôn mửa. Các y tá nói là bệnh máu trắng, nhiều lắm chỉ có thể sống thêm nửa năm. Tất cả mọi người đều thương xót đứa bé ngoan ngoãn này. Ba của bé gái năm năm trước đánh nhau làm người ta bị thương nên bị nhốt vào tù, còn một năm mới mãn hạn tù. Sau khi ra tù sinh cách tử biệt, hai cha con kiếp này khó mà gặp lại nhau nữa.
Cô bé mỗi ngày đều khóc, nói: “Em không muốn chết bây giờ, ba ba sắp về rồi, ba ba sẽ thương em. Em nhớ ba ba, mẹ cũng nhớ ba ba, em muốn giống như hồi bé, cả nhà vui vẻ đến Vạn Lý Trường Thành, đến cố cung. . . . . . Dù chỉ cho em hai năm, không, một năm khỏe mạnh thôi cũng được.”
Bé trai kéo tay bé gái nói: “Anh không muốn em chết, cho nên em sẽ không chết.”
Bé gái nói: “Bà nói, trên thế giới này không phải muốn gì được nấy.”
“Nói bậy!” Bé trai ưỡn ngực, tự tin nói: “Chỉ cần anh muốn, dù đắt đỏ khó có đến mức nào, đều có thể thực hiện được! Bao gồm máy chơi game mới nhất! Gấu Teddy số lượng có hạn! Mẫu mô hình khổng lồ! Túi sách hàng hiệu! Lần trước anh còn gặp được Tôn Ngộ Không, giống trên tivi như đúc!”
Bé gái kinh ngạc mở to hai mắt: “Cả Tôn Ngộ Không anh cũng gặp rồi sao? !”
Bé trai tự tin ưỡn thẳng ngực: “Đương nhiên! Anh nhất định có thể tìm được bác sĩ siêu cấp lợi hại tới cứu em!”
Bé gái rốt cục tin lời hắn nói, gật đầu nói: “Cám ơn anh Thuộc Thiên.”
“Khách khí cái gì? Chúng ta là bạn tốt mà.”
“Cả đời là bạn tốt.”
“Cho nên anh nhất định sẽ nghĩ cách cứu em ! Cho em có thể cùng ba mẹ đến Vạn Lý Trường Thành, dạo cố cung! Yên tâm đi, anh nhất định sẽ có cách !”
“Ừ!”
Chương 7
Editor: mèomỡ
Những ngày tiếp theo, bé trai chạy khắp nơi, xin cha mẹ, xin bác sĩ, xin y tá, nhưng chẳng ai quan tâm đến lời nói của một đứa trẻ nít tám tuổi cả. Cái thằng bé có được chỉ là lời nói dối thiện ý hoặc qua loa cho xong. Khí sắc bé gái càng ngày càng kém, lúc tỉnh táo con bé luôn hỏi: “Anh Thuộc Thiên. . . . . . bác sĩ lợi hại có đến không? Em có thể được gặp lại ba ba không?”
“Được! Nhất định sẽ được mà!” Bé trai không thể thực hiện lời hứa, chân tay luống cuống, xấu hổ vô cùng. Nó khóc, thử cầu xin thần linh giúp đỡ: “Xin hãy để em Vương Huệ khỏe mạnh, muốn tôi trả giá thế nào cũng được.”
“Cầu người không bằng cầu mình, cầu mình không bằng cầu yêu quái” Tôi quan sát hai đứa thanh mai trúc mã này đã lâu, cuối cùng thừa dịp đêm tối, nhảy vào từ cửa sổ, xuất hiện trước mặt thằng bé, hóa thành hình người, mang theo nụ cười buôn bán nhàn nhạt nói cho nó: “Chỉ cần trả giá bằng tuổi thọ tương ứng, ta có thể thỏa mãn nguyện vọng của nhóc.”
“Có yêu quái!” Thằng nhóc sợ tới mức chui xuống gầm giường, liên mồm kêu to, “Tôn Ngộ Không cứu mạng!”
Tôi ôm nó, an ủi: “Ta là yêu quái tốt, bộ dạng tuyệt đối không hung dữ, sư phụ ta là tiên nhân lợi hại, có giao tình với sư phụ Tôn Ngộ Không, cũng coi như cùng họ.”
Lời nói dối nửa thật nửa giả khiến thằng nhóc bình tĩnh lại, dần dần cũng khôi phục sự can đảm. Tôi nhanh chóng nói thủ tục giao dịch yêu quái cho nó, dụ dỗ: “Chỉ cần nhóc trả giá bằng tuổi thọ của bản thân, ta có thể đem tuổi thọ đó chuyển cho Vương Huệ, giúp cô bé sống sót.”
Thằng nhóc không hề do dự gật đầu nói: “Tôi muốn đổi!”
Tôi thấy bộ dáng vô lo vô nghĩ của nó, chợt nảy ra ý nghĩ nửa đùa nói: “Giao dịch với yêu quái rất hà khắc, hai mươi năm tuổi thọ của nhóc cũng chỉ có thể đổi hai năm sống cho Vương Huệ thôi.”
“Chỉ hai năm?” Thằng nhóc do dự, dường như cảm thấy rất lỗ vốn.
Tôi cười nói: “Hai năm cũng đủ thực hiện giấc mộng của con bé rồi, nhìn thấy cha về nhà, cả nhà đi ra ngoài chơi, không còn gì để phải tiếc nuối nữa.”
Thuộc Thiên do dự một hồi, hạ quyết tâm, gật đầu nói: “Được! Giao dịch!”
Tuy rằng trẻ nhỏ nói năng không kiêng kỵ, nhưng tôi cảm thấy tình cảm của hai đứa bé này thật cảm động, vì thế thành lập khế ước.
Bệnh tình Vương Huệ tốt lên như một kì tích, khiến bác sĩ y tá mở rộng tầm mắt, cô bé vui vẻ xuất viện. Sau khi ba được thả ra, cả nhà ba người vui vẻ đi dạo Vạn Lý Trường Thành, cố cung, còn vào bảo tàng, đi công viên, đi bơi ở Tây Hồ, ăn thật nhiều thứ từ nhỏ không thể ăn, đi chơi rất nhiều nơi trước kia không thể đi. Vào ngày ước định hai năm sau, bệnh tình đột nhiên tái phát qua đời. Căn cứ vào điều tra của tôi sau khi mọi việc xảy ra, trước khi lâm chung câu nói cuối cùng của con bé là: “Cám ơn anh Thuộc Thiên, em đã rất vui vẻ.”
Thuộc Thiên biết tin, ra sức khóc một hồi không thôi.
Chuyện xưa thanh mai trúc mã kết thúc, từ đây cá quay về nước, quên đi chuyện trên bờ.
“Rất cảm động. . . . . .” William nghe xong tự thuật của tôi, kích động không kìm chế được, qua một lúc lâu sau mới hồi phục tinh thần, khó hiểu đặt câu hỏi: “Vậy không phải là ông ta cam tâm tình nguyện đưa cho bạn tốt à? Sao giờ lại đổi ý?”
Tôi nghĩ một lúc lâu sau thở dài: “Đại khái là. . . . . . Con người sẽ thay đổi, đồ chơi hồi nhỏ rất quý trọng sau khi lớn lên thì lại không đáng một đồng. Vốn là một thằng nhóc đáng yêu, sau khi lớn lên lại thành một tên đầu heo.”
William muốn phản bác, cuối cùng chán nản cúi đầu.
“Thôi, chuyện của con người liên quan gì đến chúng ta? Chó ngốc, tôi đưa anh đi xem trò vui.” Tôi lấy hai tờ khế ước từ trong hòm ra, thừa dịp ban đêm gió mát, cùng anh ta nhảy lên nóc nhà, hăng hái đến thẳng chỗ của Thuộc Thiên.
Khi tôi bước vào văn phòng của Thiệu Thiên ở tầng trên cùng tòa cao ốc cao nhất thành phố G, ông ta đang lo âu bất an nhìn cửa sổ thủy tinh sát đất sau lưng. Cả thành phố đắm chìm trong ánh đèn neon lộng lẫy, át đi ánh sáng của các vì sao trên trời.
“Cô đã đến rồi?” Ông ta hơi sợ hãi lại có chút chờ mong.
Tôi đứng trên thảm Ba Tư, lặng lẽ đi qua, ghé vào bên người ông ta, đưa một tờ khế ước tới trước mặt ông ta, cười nói: “Đây là khế ước năm đó ông ký kết với tôi, mở to đôi mắt chó của ông ra mà nhìn cho kĩ đi.”
William vội vàng đứng thẳng, trợn to hai mắt.
“Này, điều đó không thể nào…” Thiệu Thiên ngạc nhiên cầm khế ước, lắp bắp nói, “Khế ước tôi ký với cô chỉ dùng hai năm để đổi lấy hai năm tuổi thọ thôi sao? Không… Không phải hai mươi năm?”
“Vô nghĩa, Dạ Đồng tôi là yêu quái! Sao có thể bắt nạt một thằng nhóc” Tôi ngồi luôn lên bàn làm việc to lớn của ông ta, gõ đầu ông ta nói: “Lúc ấy thấy đùa các người rất vui nên chỉ đùa một chút thôi, mệt ông còn dám vác mặt tới cửa. Bảo sao tôi không tìm được tờ khế ước hai mươi năm nào!”
Thiệu Thiên suy sụp ngồi xuống, dường như già đi rất nhiều, ông ta lẩm bẩm lặp đi lặp lại “Hai năm… chỉ hai năm…”
“Quên đi, chỉ có hai năm, trả lại cho ông đấy, ai bảo tôi là con mèo yêu rộng lượng.” Tôi rộng lượng vẫy vẫy tay, mảnh nhỏ màu đen bay bay trong không trung, dấy lên ngọn lửa màu đen sau đó biến mất.
Thiệu Thiên run run lấy ra một điếu xì gà, châm lửa, hít sâu hai hơi giống như muốn mượn nó để bình tĩnh lại.
Trong lòng bàn tay tôi lại lấy ra một tờ khế ước màu đỏ, giơ lên trước mặt ông ta: “Nếu khế ước của ông đã được giải trừ, tôi lại là mèo yêu công bằng, vậy nên khế ước Vương Huệ đã ký cũng nên giải trừ chứ nhỉ.”
Thiệu Thiên ngạc nhiên: “Vương Huệ?”
Tôi chưa cho ông ta xem khế ước trong tay đã tùy tiện xé vụn, hóa thành ngọn lửa đỏ rực. Trong khế ước, một linh hồn màu lam nho nhỏ được thả tự do, trong suốt trôi nổi giữa không trung, rồi dần dần biến mất. Tôi cười hỏi ông ta: “Ông đoán xem cô ấy đã ký khế ước gì?”
“Tôi đã nói cho cô ấy những việc ông làm vì cô ấy năm đó, cũng nói cho cô ấy về tình trạng sức khỏe của ông. Vương Huệ là cô bé có ơn phải báo đáp, nhưng vì không còn tuổi thọ nên cô ấy đã dùng linh hồn của chính mình để làm giao dịch cùng tôi” tôi chậm rãi nói từng chữ từng chữ với ông ta, “Vương Huệ cầu xin để cho bạn tốt của cô ấy – bé trai Thiệu Thiên được sống lâu trăm tuổi, cuộc đời phú quý.”
Thiệu Thiên run run môi: “Nhưng… nhưng u trong người tôi…”
Tôi nhún nhún vai, bất đắc dĩ nói: “Có lẽ là cái nhọt không có gì nguy hiểm, đáng tiếc ông lại cứ nghĩ mình thiếu mất hai mươi năm tuổi thọ, đã xác định sẵn ngày chết, tính tình cũng nóng nảy không đi điều tra cho rõ.”
Thiệu Thiên khôi phục bình tĩnh: “Cho dù xé bỏ khế ước đó, tôi quay lại tuổi thọ như ban đầu cũng coi như số trời đã định, không thể oán trách trời đất được.”
“Số trời đã định à? Tất nhiên” tôi cười đến nheo cả mắt, giọng nói lại lạnh lùng khủng bố, “Nói cho ông thêm một tin xấu thú vị nhé? Năm đó ông nằm viện, là do — mắc một loại bệnh tim khó chữa khỏi, tuổi thọ thật ra cũng chỉ hơn Vương Huệ bốn, năm năm thôi. Cha mẹ ông thương ông, sợ ông không chịu được nên mới lừa ông nói là chỉ cần nghỉ ngơi là khỏe. Sau đó ông kỳ tích khỏe lại, mọi người đều tưởng rằng do bác sĩ chuẩn đoán nhầm nên quyết định không nói cho ông biết…”
Thiệu Thiên ôm ngực, trên mặt lộ ra vẻ thống khổ, hô hấp cũng càng ngày càng dồn dập. Ông ta hoảng sợ nhìn tôi, run run vươn tay, điên cuồng lao tới: “Cô… Ác ma đáng chết này… Ác ma… Đưa tôi… đưa khế ước cho tôi…”
Tôi linh hoạt tránh khỏi sự công kích của ông ta, ngạo mạn tuyên bố: “Do khế ước của Vương Huệ đã bị xé bỏ, cho nên ông nợ tôi 32 năm tuổi thọ. Lần này là tôi có lý, cho dù thượng giới biết tôi cũng không sợ, chờ kiếp sau luân hồi, tôi chắc chắn sẽ lấy lại bằng được. Đến lúc đó ông hy vọng tôi dùng cách nào để giết ông đây?”
“Không…” Thiệu Thiên tuyệt vọng nhìn tôi, thân thể bắt đầu run rẩy, giọng nói khàn khàn dường như còn muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng vẫn không nói nên lời.
Tôi ngồi trên ghế của ông ta, vừa nhàm chán chơi dò mìn — vừa chờ đợi sinh mạng của ông ta chấm dứt.
William vừa mới thành yêu, lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng này, hơi bất an hỏi: “Làm vậy có được không?”
“Có gì không được?” Giọng nói của Lam Lăng từ ngoài cửa sổ truyền đến, giống như cái bóng xuyên qua cửa thủy tinh, đứng ở trước mặt tôi. Anh ta kiểm tra Thiệu Thiên nằm trên mặt đất, chờ ông ta hoàn toàn tắt thở mới đẩy kính lên cười nói, “Làm tốt lắm, anh còn lo em sẽ làm ẩu.”
Tôi lạnh nhạt nói: “Mắc mớ gì đến anh? !”
William đồng tình nhìn Lam Lăng.
“Không sao, Dạ Đồng rất ngoan” Lam Lăng dường như không để ý lại đẩy kính mắt, sau đó xoa xoa mái tóc xoăn vàng của William “Dạ Đồng là con mèo kỳ quái nhất trên đời, luôn nghĩ một đằng nói một nẻo. Khi nó nói gì em cứ nghĩ ngược lại là được, những cái khác thì để ở trong lòng thôi. Bình thường em quan tâm đến Dạ Đồng một chút đừng để con bé xúc động gặp rắc rối.”
William lơ mơ gật đầu.
Tôi tiếp tục gào thét: “Ai kỳ quái hả? ! Anh mới kỳ quái! Anh đúng là đồ ngạo kiều*!”
*Ngạo kiều: là loại người bên ngoài lạnh lùng, nội tâm ấm áp, lời nói thường mang ý châm chọc
Lam Lăng quay đầu hỏi lại: “Linh hồn Vương Huệ chất lượng thượng đẳng mà em không ăn, là đồng tình hai đứa bé này, hay muốn lưu trữ lại đợi sau khi Thiệu Thiên chết thì thả cô ấy đi?”
“Nói bậy! Tôi ghét nhất là trẻ con!”
“Vậy vì sao em lại không ăn linh hồn đó?”
“Là… Là vì sư phụ đần độn, ngồi giáo dục tôi về《 Đạo Đức Kinh 》tám canh giờ liền, còn bắt tôi úp mặt vào tường sám hối tám ngày. Tôi bị ông ấy hành hạ đến choáng váng nên sau khi về mới quên ăn!”
Chương 8
Editor: mèomỡ
“Em bị sư phụ phạt là chuyện từ hai, ba mươi năm trước rồi thì phải? Dám mắng chửi sau lưng sư phụ nhà mình là đần độn cũng không tốt, cẩn thận anh nói cho ông ấy.”
“Tôi nói quên là quên! Mèo trí nhớ vốn không tốt! Nhắc lại là tôi đánh anh đấy!”
“Được, không nói nữa” Anh ta sảng khoái chuyển đề tài, “Thay anh chào Hồng Vũ.”
Tôi cố chấp trả lời: “Tôi và anh chẳng có quan hệ gì cả, chị ấy cũng không muốn gặp anh, không cho phép anh đến gần chị ấy.”
Lam Lăng đẩy nhẹ kính mắt, trong mắt hiện lên một tia cô đơn. Anh thở dài, bóng dáng màu trắng nhảy ra ngoài cửa sổ, nháy mắt đã hoàn toàn biến mất.
Chung quanh chìm vào yên lặng. Một lúc lâu sau, William nhu nhược mở miệng hỏi: “Hồng Vũ và Lam Lăng có thù oán sao?”
Tôi: “Không, Hồng Vũ thích Lam Lăng.”
William càng hồ đồ : “Thích vì sao không gặp?”
Tôi nhìn ánh đèn sáng trưng ngoài cửa sổ, thấp giọng nói: “Hồng Vũ là chim Tất Phương duy nhất còn sót lại trong trời đất, trời sinh đã mang trên mình Liệt Diễm. Những nơi chim Tất Phương đi qua đều sẽ bị lửa thiêu đốt, nếu như cảm xúc của chị ấy dao động, toàn thân sẽ dấy lên liệt hỏa, thiêu hủy tất cả mọi vật xung quanh. Hàng năm chị ấy phải đi tìm sư phụ, xin ông gia cố phù chú để thu bớt sức mạnh của chính mình. Nhưng sức mạnh của phù chú có hạn, vậy nên cảm xúc của chị ấy không được phép dao động mạnh, lại càng không thể ở bên người trong lòng. Mỗi một cái hôn, một cái ôm của chị ấy đều là trí mạng, sẽ thiêu cháy người chị ấy yêu.”
William chớp chớp đôi mắt: “Vậy… Lam Lăng thì sao? Anh ấy không sợ lửa sao?”
“Làm sao có thể?” Tôi chán nản trả lời, “Lam Lăng là Băng yêu, anh ta thích Hồng Vũ chính là đâm đầu vào chỗ chết!”
William vui vẻ tổng kết: “Rõ ràng Dạ Đồng rất quan tâm đến Hồng Vũ và Lam Lăng, cho nên mới cố gắng chia rẽ uyên ương.”
“Nói hươu nói vượn!” Tôi nhảy dựng lên, hùng hổ khiển trách, “Tôi ghét Hồng Vũ nhất! Không thấy hôm nào tôi cũng cãi nhau với chị ta à? Bản mèo bình sinh thích làm chuyện đối nghịch với con chim thối đó nhất! Chẳng qua chị ta là sư tỷ, tôi làm chuyện xấu có thể đẩy chị ta lên gánh tội thay, dù bị sư phụ phạt hay là bị thượng giới phạt chị ta đều phải chịu tội trước! Nếu chị ta cứ nhất quyết tự phong ấn, tôi biết đi nơi nào tìm người chết thay chứ?”
“Vậy…vậy à?” William cúi đầu kéo lỗ tai, lầm bầm lầu bầu, “Chẳng lẽ tôi đoán sai sao?”
“Biết là tốt.”
Tôi kéo con chó ngốc này, mở cửa sổ sát đất, từ trên tầng 54 nhảy xuống.
Cùng tất cả các yêu quái khác đón gió đô thị mạnh mẽ, hòa vào ánh đèn.
———-♥———-
William khẽ hỏi bên tai tôi:
“Dạ Đồng, Lam Lăng nói cô nghĩ một đằng nói một nẻo, có thật không?”
“Không phải.”
“Dạ Đồng, cô nói ghét Hồng Vũ và Lam Lăng, thật ra là thích đúng không?”
“Tuyệt đối không phải!”
“Dạ Đồng, kỳ thật cô nói ghét chó, nhưng thật ra là thích chó nhất đúng không?”
“Càng không phải!”
“Lam Lăng nói đúng, cô quả thật là con mèo kỳ lạ nghĩ một đằng nói một nẻo…”
“Câm miệng! Khắp thiên hạ động vật tôi ghét nhất chính là chó! Còn dám bóp méo ý tứ của tôi, tôi sẽ đánh anh đấy.”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro