Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1 : Phố Mĩ Dương xa lạ: Part one



                                                                                               One

Mười  năm  sau  khi Vy  được 15 tuổi ...Khi từng ánh nắng vàng le lói chiếu xuống trên con phố Mĩ 

Dương và câu chuyện bắt đầu . Hôm nay là ngày đầu tiên Vy vào cấp 3 ,  " Ôi ! Tạm biệt ngôi 

trường Nguyên Phong yêu dấu , chia xa những người bạn cấp 2  ... Ôi ! Thật là..."   _ Nó kêu lên. 

Bây giờ nó đã thấy những cảm giác trống rỗng , không biết  sẽ ra sao . Ánh nắng chiếu thẳng 

xuống lại chào mừng bình minh đến:    " Ôi , cảm giác nắng ấm thật tuyệt vời "     _ Nó nghĩ . 

"Coong!Coong!Coong!"  Ái zà chiếc xe đạp của nó bắt đầu cất âm thanh như phản đối việc nó 

ngồi ì ở trong căn nhà ăn vặt mà chưa thèm đi học.Chợt có tiếng mẹ nó gọi :   " Yên Vy, con còn 

ngẩn ngơ gì đấy , cẩn thận nước sôi ở ngay đó ."    Ôi không " roàng " một cái  âm nước  rơi xuống.  

... " May quá "    - Nó kê lên . Vừa dứt lời thì  có tiến mẹ nó từ dưới bếp :   " Gì thế  con, lại làm đổ 

ấm à , thế còn may gì nữa ..Hôm nay con đi học cấp 3 nên mẹ sẽ giúp con dọn nhưng con phải 

cẩn thận tính hậu đậu của con đấy !"   Nó nghĩ bụng " Ha! Quả này trốn được rồi nha , may mà 

mình là con một đó"   Chợt đang nghĩ vu vơ thì hai cô bạn của Vy cũng đến rủ cùng lên trường Hàn Băng . Vy - Nó dừng ngay cái ý nghĩ ngốc nghếch rằng sẽ phải một mình đi tìm trường . Vy ngạc nhiên : 

_ Ủa , sao hai bà mang nhiều đồ vậy ? 

Cô bạn Phương Diệu Nhi lên tiếng :

_ Bà thấy không, tôi đã bảo con  Linh rồi mà , nó cứ mang cả đống  như  thế đấy !

Vy cắt lời :

_ Thôi , hai bà bỏ đây xem có gì nào ?

Nó hí hửng hi vọng rằng Linh sẽ giữ lời hứa mang cho nó cuốn truyện yêu thích : " Một trăm chú lợn sáu lỗ mũi "   . Nó vội mở túi ra thì " Ôi ! No! Sao  nồng nặc mùi gì quá , nó bất cẩn nên bị gai đâm trúng tay, cái gì thế này! Sầu riêng sao ? "Nó thầm nghi ngờ :   " Bà này chắc lại mang quà ăn vặt đây , bộ bà ta không biết mình ghét mấy thứ này lắm sao ! "    Nó nói :

_Hai bà dẹp ngay cái thứ này đi ,tôi sẽ không chở hai bà đâu.

Bà Linh nhanh nhảu :

_Tôi biết bà sẽ nói thế mà !Có cẩm nang kế  nghe ! Tôi biết bà thích cái này lắm nè ! Vy vội mừng       " Truyện phải không ! Đâu Đâu ! Tôi đọc giúp bà nhé  - người tốt bụng là phải thế ! Như tôi đó ". Chợt một câu nói khiến Vy nó ỉu xìu cả mặt :   

_ Làm gì có đâu , Chiêu Linh nó chỉ mang cho bà những món gà vặt thôi  -  Diệu Nhi nói .  Vy ngẩn ngơ hỏi :

_ Tôi có thấy nó đâu ! Hay nó tàng hình rồi , à tôi ngửi thấy mùi rồi .Đây chứ gì, phải không ? 

Diệu Nhi lên tiếng : " Đầu óc bà để đi đâu thế , tôi đã nói là gà rồi mà , gà rán ý .

_Gà à ! Thôi tạm được - Vy đáp .

Ba bọn nó cùng lên thành phố . Chúng nó phải đi thật nhanh trên chiếc xe đạp cũ . Ba đứa vừa đi vừa thở , Ôi không , Vy nó nhìn đồng hồ : 15 phút thôi sao , làm sao kịp đây ? Chết , ta còn không thể nhớ nổi đường đến trường ." Kẹt! Kẹt! Kẹt!,  " , chiếc xe dừng lại bất ngờ , cả ba đứa bọn nó ngã chồng chất lên nhau .

_Trời ! Chiếc xe quái dị này ! Chắc nó đã già lắm rồi đây !  _ Cả đầu Vy nó xù lên như mớ bòng bong mà trông cũng thật giống bộ lông của con cún đấng yêu. Hai bà kia ngồi thủ thỉ  : " Nay đến trường ăn gì đây nhỉ  ?  " . Vy tức giận lôi từng thứ đồ ăn trong giỏ ném dần . Hai bà ta vẫn không chút quan tâm gì . Chợt nó nảy lên một ý nghĩ mỉm cười và nói :

_ Hai  bà kia , tôi nghĩ ra món hay rồi đấy  ! 

Thế là Phương Diệu Nhi và Dương Chiêu Linh xúm lại ngay : " Món gì đấy  ? Ngựa hay lừa? "  . Vy bối rối vì câu hỏi ngốc nghếch của hai bà bạn . Nó đáp xuông : 

_ Lừa thì không có ... 

Diệu Nhi cắt lời ngay : " Thấy chưa , tôi bảo rồi mà là ngựa đấy chứ ,ở đâu thế Yên Vy ?

Thì ra là tụi nó đang bàn xem có thể kiếm món gì ăn cho độc và lạ .Vy tiếp lời :" Ngựa thì có nhưng hơi khó đấy ."

Diệu Nhi hỏi : " Tại sao thế ?" .

Vy đáp lại : " Có lính canh giữ rồi ."  Trông Diệu Nhi rất ngạc nhiên : " Ủa , phải quân đội không ? "

_ Ha ! Ha! Ha! - Chiêu Linh nhìn ra phái thùng rác và cười . Chắc nó đã hiểu ý của Vy , vị lính hung giữ chính là chú chó gần thùng rác và ở đó cũng rất nhiều đồ ăn thừa ."Chó ta đắc ý điều gì mà cứ sủa liên hồi" _ vừa thoáng qua ý nghĩ đó trong đầu cái Vy nó không kìm được , cười sặc sụa . Nó nói :

_ Thôi có đồ ăn rồi lại đây Linh và Nhi .

Bà Linh nhanh nhảu dẫn trước, con chó cũng chạy đuổi theo sau . " Bộp !" , " Ôi cái mông của tôi " - Bà Linh kêu lên . 

Linh bị ngã vào ... vào ....  thùng ...... 

" Ục ! Ục !" bà Linh ngẩng đầu lên , mặt đen xì . Vy bật cười và nói tiếp :

_Linh ơi , tóc bà ...,  Đến đây nào !. 

Vy dừng lại và tưởng tượng : " Ôi! Con gì đây , Đen đến từng sợi lông - một con cú sao , không là một con khỉ thành tinh ."  

Linh bất cẩn trượt chân vào cái vỏ chuối mà Vy vừa vứt ra một lần nữa , một lần nữa bà lại được vùng vẫy trong thùng... phân lợn kia rồi hay sao ! Những chỏm lông gà tiếp tục chổng lên . " Rào , ! Rào "  một cái . Vy nhanh trí đến ngốc nghếch dội tạt một thùng nước mưa gần đó ào xuống người Linh . Nó hỏi : 

_ Bà , không sao chứ  , thấy tôi giỏi không ?  Chiêu Linh đỏ hết mặt giận dữ : 

_ Bà làm gì thế ? Bà biết muộn lắm rồi không? Vì bà mà tôi ướt cả người đó không thì tôi đã chỉ đen cái mặt thôi .

Đến đây , ba bọn nó kêu lên :

_ Oái ! , chúng ta có vị cứu tinh rồi , Hạ Như Anh của chúng ta đến rồi lại cô bạn cũ ! " 

Vy ngáng chân chiếc xe ô tô , bà Nhi kêu : " NGu ...NGu ..NGu quá .!." . Vy vừa quay ra thì chiếc xe dừng lại . Như Anh bước xuống xe và nói :

_Mấy bạn lên xe đi .

Ba đứa bọn cái Vy cứ bám đuôi , bám tóc nhau kéo lên xe . Vy là người đi cuối cùng , cánh cửa xe nó dần đóng lại , nó cúi đầu xuống thì " Ôi , bím tóc của tôi ,sệt ! sệt! " Nó nghĩ tại sao nó lại bị kéo đi như thế này , giống con mèo tội nghiệp quá !

_ Này ! Như Anh đừng đi ,mở cửa giúp mình mình bị kẹt tóc vào cửa xe rồi - Vy nói . Nó lẳng lặng lên xe với vẻ mặt như một con gà mái . Bọn nó tìm đường và đã đến được trường Hàn Băng ở cuối con phố Mĩ Dương .




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro