Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

5 năm sau...

5 năm trôi qua, cuộc sống của cả hai đã có nhiều thay đổi. Khánh Vy giờ đây đã trở thành một người phụ nữ thành đạt, mạnh mẽ và tự lập hơn rất nhiều. Cô đang làm quản lý cho một công ty lớn, công việc bận rộn nhưng cũng mang lại cho cô sự ổn định và tự do. Duy An cũng đã đạt được nhiều thành tựu trong sự nghiệp, trở thành một người đàn ông chững chạc và bản lĩnh hơn xưa.

Họ không còn liên lạc với nhau. Những ký ức cũ chỉ còn là một phần của quá khứ. Nhưng số phận luôn có cách sắp đặt những cuộc gặp gỡ bất ngờ.

Trong một buổi tiệc họp mặt đối tác, Khánh Vy bước vào sảnh khách sạn sang trọng, tự tin trong bộ váy thanh lịch. Cô đang nói chuyện với một đồng nghiệp thì ánh mắt chợt dừng lại—Duy An đang đứng ở phía bên kia căn phòng.

Anh cũng nhìn thấy cô. Một thoáng sững sờ hiện lên trong ánh mắt cả hai, nhưng rồi nhanh chóng trở về vẻ điềm tĩnh. Họ không tiến đến ngay, chỉ đứng nhìn nhau trong vài giây ngắn ngủi nhưng lại chứa đựng quá nhiều cảm xúc.

Rồi ai đó gọi tên Khánh Vy, kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ. Cô quay đi, tiếp tục với cuộc trò chuyện, nhưng cảm giác bồn chồn trong lòng vẫn chưa thể biến mất.

Duy An cũng vậy. Anh siết chặt ly rượu trong tay, khẽ thở dài.

Năm năm đã trôi qua, nhưng có những thứ vẫn chưa thể thực sự phai nhạt.

---

Khánh Vy không nghĩ rằng cuộc đời lại sắp đặt để cô và Duy An gặp lại nhau theo cách này. Sau buổi tiệc họp mặt hôm đó, anh đã chủ động nhắn tin cho cô. Một tin nhắn đơn giản nhưng khiến cô mất cả đêm suy nghĩ.

"Anh muốn gặp em. Lần này, không có ai xen vào giữa nữa."

Khánh Vy đã do dự. Nhưng cuối cùng, cô vẫn đồng ý.

Tại một khách sạn sang trọng, Vy bước vào căn phòng được đặt trước. Không gian ấm cúng nhưng vẫn mang nét xa lạ. Duy An đã có mặt, đứng cạnh cửa sổ, ánh đèn vàng nhạt phản chiếu trên gương mặt trầm lắng của anh.

"Em đến rồi." Anh quay lại, giọng trầm ấm.

Khánh Vy gật nhẹ, đặt túi xách xuống bàn. Hai người đứng đối diện nhau, khoảng cách không xa nhưng lại chất đầy những ký ức đã cũ.

"Em có hối hận không?" Anh hỏi.

Vy lặng đi một chút. Hối hận ư? Về những năm tháng xa cách? Về những tổn thương từng có? Hay về chính lựa chọn của mình bây giờ?

Cuối cùng, cô lắc đầu. "Không."

Một nụ cười nhẹ xuất hiện trên môi Duy An. Anh bước đến gần cô hơn, nâng nhẹ cằm cô lên. "Vậy thì, em đã sẵn sàng chưa?"

Tim Vy đập nhanh hơn. Cô không né tránh ánh mắt anh. "Năm năm rồi. Anh nghĩ em còn nhớ chứ?"

Duy An cười khẽ. "Vậy để anh giúp em nhớ lại."

Anh kéo cô vào lòng, hơi ấm quen thuộc khiến Vy khẽ run. Cô để yên cho anh dẫn dắt, để yên cho đôi tay anh lần theo đường nét trên tấm lưng trần dưới lớp váy mỏng.

"Vẫn thích thước gỗ chứ?"

Khánh Vy khẽ nhếch môi. "Anh muốn thử lại sau năm năm không?"

Duy An không đáp, chỉ lặng lẽ kéo cô vào sâu hơn trong căn phòng. Cánh cửa khẽ khép lại, ngăn cách họ với thế giới bên ngoài.

Đêm nay, họ không còn là hai người xa lạ đã lạc mất nhau năm năm trước nữa.

Khánh Vy ngồi trên mép giường, ngón tay vô thức lướt nhẹ lên mặt chiếc thước gỗ đặt trên bàn. Cô nhớ lại những năm tháng cũ, những lần Duy An dẫn dắt cô bước vào thế giới mà cả hai từng say mê. Nhưng bây giờ… có gì đó đã thay đổi.

Duy An ngồi đối diện, ánh mắt chờ đợi. "Sao vậy?"

Khánh Vy im lặng một lúc, rồi nhẹ nhàng đẩy chiếc thước ra xa. "Em nghĩ… em không còn muốn như trước nữa."

Duy An thoáng ngạc nhiên. "Ý em là… em không muốn spank nữa?"

Vy gật đầu. "Năm năm qua, em đã trải qua nhiều chuyện. Em không còn là cô gái năm đó nữa. Chúng ta đều đã trưởng thành… Em không nghĩ mình còn cần điều này để giải tỏa cảm xúc nữa."

Duy An không vội lên tiếng. Anh chỉ quan sát cô thật lâu. "Vậy em muốn gì?"

Khánh Vy ngước lên, ánh mắt bình tĩnh. "Em muốn một mối quan hệ bình thường. Một tình yêu không cần đến sự trừng phạt hay thử thách để cảm nhận. Em muốn một người có thể bên cạnh em theo cách đơn giản nhất, không phải là những lần chạm vào giới hạn của nhau."

Căn phòng chìm trong yên lặng. Duy An hơi cúi đầu, như đang suy nghĩ điều gì đó. Cuối cùng, anh đứng dậy, chậm rãi đi đến bên cô. "Nếu anh nói… anh không cần spank nữa, em có tin không?"

Vy khẽ giật mình. Cô ngước nhìn anh, thấy trong mắt anh là sự chân thành.

"Anh không muốn mất em lần nữa, Vy."

Trái tim cô khẽ rung lên. Một cảm giác ấm áp lan tỏa. Cô mỉm cười, lần đầu tiên trong đêm nay cô cảm thấy nhẹ nhõm.

"Vậy thì, chúng ta thử lại từ đầu nhé?"

Duy An không trả lời. Anh chỉ nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, siết chặt.

Lần này, không còn ai xen vào giữa họ nữa.

---

Khánh Vy siết chặt ngón tay, cảm giác bồn chồn không tên len lỏi trong lòng cô. Cô đã nói với Duy An rằng mình không còn muốn như trước nữa, rằng cô đã trưởng thành. Nhưng sự thật là… một phần trong cô vẫn khao khát cảm giác giải tỏa quen thuộc đó.

Cô không nói dối về mong muốn có một tình yêu bình thường, nhưng điều đó không có nghĩa là cô có thể buông bỏ hoàn toàn những gì đã từng giúp cô trút bỏ áp lực. Nỗi đau thể xác vẫn là một cách để cô trấn an bản thân, để cô tìm lại sự kiểm soát trong cuộc sống mà đôi lúc cô cảm thấy lạc lõng.

Duy An nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm đầy thấu hiểu. “Vy… em không cần phải giấu anh.”

Cô khẽ giật mình. “Anh nói gì vậy?”

“Anh biết em vẫn cần điều đó.” Giọng anh trầm ấm, không có sự phán xét, chỉ có sự thấu hiểu. “Chúng ta đã xa nhau năm năm, nhưng anh chưa bao giờ quên em. Và anh biết rõ em hơn bất cứ ai.”

Khánh Vy cắn môi, đôi mắt dao động. Một lúc lâu sau, cô khẽ gật đầu. “Em không chắc… Em chỉ biết rằng đôi khi em vẫn thấy ngột ngạt, vẫn muốn có một cách nào đó để giải tỏa…”

Duy An vươn tay chạm nhẹ vào má cô, vuốt ve một cách dịu dàng. “Vậy thì để anh giúp em. Nhưng lần này, mọi thứ sẽ theo ý em.”

Cô chớp mắt nhìn anh, trong lòng dấy lên một cảm xúc phức tạp. “Anh chắc chứ?”

Duy An mỉm cười. “Miễn là em cần, anh sẽ ở đây.”

Khánh Vy hít sâu một hơi, cảm giác lo lắng xen lẫn mong chờ. Cô đứng dậy, bước về phía chiếc bàn nơi cây thước gỗ vẫn nằm yên. Cô cầm nó lên, cảm giác lành lạnh của gỗ truyền vào lòng bàn tay.

“Lần này… em muốn tự mình kiểm soát.”

Duy An nhìn cô, khóe môi cong lên một nụ cười nhẹ. “Anh hiểu. Vậy thì, anh thuộc về em đêm nay.”

Cô không biết tương lai sẽ ra sao. Nhưng ít nhất, cô biết rằng vào khoảnh khắc này, cô không còn đơn độc.

Khánh Vy ngồi đối diện Duy An, đôi mắt cô ánh lên vẻ nghiêm túc. "Em có điều kiện."

Duy An nhướng mày, có chút tò mò. "Anh nghe đây."

Cô siết nhẹ bàn tay trên đùi, hít một hơi sâu rồi nói chậm rãi: "Lần này, em muốn có sự kiểm soát. Anh sẽ spank em, nhưng theo cách em chọn. Và..." Cô dừng lại, nhìn thẳng vào mắt anh, "Mỗi lần anh đánh, em sẽ cởi một lớp quần áo."

Căn phòng bỗng chốc trở nên tĩnh lặng. Duy An nhìn cô hồi lâu trước khi khóe môi anh khẽ nhếch lên thành một nụ cười khó đoán. "Vy à, em thật biết cách khiêu khích người khác."

Khánh Vy không tránh ánh mắt anh, cô giữ nguyên thái độ bình tĩnh. "Không phải khiêu khích, mà là một sự thỏa thuận công bằng."

Duy An dựa lưng vào ghế, đôi mắt sâu thẳm dán chặt vào cô. "Vậy em muốn đặt giới hạn nào?"

Khánh Vy khẽ liếm môi, trong lòng có chút hồi hộp nhưng vẫn giữ giọng điệu chắc chắn: "Không để lại dấu quá lâu, không vượt quá ngưỡng chịu đựng của em, và..." Cô ngập ngừng một chút, "chỉ dừng lại khi em nói ‘đủ’."

Duy An lặng lẽ quan sát cô, rồi gật đầu. "Anh đồng ý."

Cô cảm thấy nhịp tim mình tăng lên khi anh đứng dậy, bước về phía cô, đôi mắt không rời khỏi gương mặt cô dù chỉ một giây. "Vậy thì bắt đầu thôi, em yêu."

Căn phòng khách sạn tĩnh lặng đến mức Khánh Vy có thể nghe rõ nhịp tim mình đang dồn dập. Đôi mắt cô chạm vào ánh nhìn sắc bén của Duy An. Anh đứng cách cô không xa, cởi khuy tay áo sơ mi một cách chậm rãi, như thể đang tận hưởng khoảnh khắc này.

"Em muốn tư thế nào?" Anh hỏi, giọng trầm khàn.

Khánh Vy nuốt khan. Cô đã nghĩ về chuyện này rất nhiều lần, nhưng đến lúc thực sự đối diện, cô lại cảm thấy lòng bàn tay mình đổ mồ hôi.

"Em muốn nằm sấp trên đùi anh."

Duy An nhướng mày, vẻ thích thú hiện rõ. "Tư thế truyền thống?"

Khánh Vy gật đầu. "Như vậy... sẽ chân thực hơn."

Anh không đáp, chỉ lặng lẽ ngồi xuống mép giường, vỗ nhẹ lên đùi mình. "Lại đây."

Khánh Vy chần chừ một chút, rồi chậm rãi bước đến. Cô cảm nhận được ánh mắt anh lướt dọc theo cơ thể mình, không quá trắng trẻo nhưng lại có những đường nét gợi cảm của một người phụ nữ đã trưởng thành. Năm năm trước, cô còn là một cô gái có chút bồng bột, nhưng bây giờ, cô đã biết mình thực sự muốn gì.

Cô cúi xuống, chống tay lên nệm và nhẹ nhàng đặt mình lên đùi anh. Cảm giác tiếp xúc khiến cô hơi run. Tư thế này làm cô cảm thấy nhỏ bé, bị phơi bày.

Duy An đặt tay lên lưng cô, nhẹ nhàng vuốt dọc theo đường cong mềm mại của cô, rồi dừng lại trên chiếc váy ôm sát. "Anh sẽ bắt đầu từ nhẹ đến nặng, được chứ?"

Khánh Vy khẽ gật đầu.

Chát!

Cú đánh đầu tiên rơi xuống. Lớp vải váy hấp thụ một phần lực nhưng vẫn khiến cô giật mình. Duy An kiên nhẫn, tiếp tục nhịp điệu chậm rãi, từng cú đánh vang lên đều đặn.

Từng chút một, nhiệt nóng lan tỏa trên da cô. Dưới mỗi cú đánh, cảm giác đau xen lẫn tê dại khiến cơ thể cô căng ra, nhưng đồng thời cũng giúp cô giải tỏa.

Sau vài đợt vỗ nhẹ, Duy An dừng lại, kéo khóa váy cô xuống. "Em còn nhớ thỏa thuận chứ?"

Khánh Vy hít một hơi sâu, rồi nhổm dậy một chút để anh dễ dàng kéo váy cô xuống khỏi hông. Chiếc váy trượt xuống, để lộ làn da mịn màng cùng nội y tinh tế.

Duy An im lặng nhìn cô, rồi tiếp tục. Lần này, lực đánh mạnh hơn.

Chát! Chát! Chát!

Mỗi nhịp đập khiến cơ thể cô khẽ giật lên, nhưng cô không hề phản kháng. Thay vào đó, cô siết chặt mép ga giường, hô hấp có chút dồn dập.

Duy An nghiêng người xuống, ghé sát tai cô. "Nói anh nghe, cảm giác thế nào?"

Cô nhắm mắt, thở ra một hơi dài. "Đau... nhưng lại rất thật."

Anh mỉm cười. "Còn bao nhiêu lớp nữa, em nhớ chứ?"

Khánh Vy khẽ cười, dù đôi mắt vẫn còn ươn ướt. Cô biết, đêm nay chỉ mới bắt đầu...

Duy An dừng lại, bàn tay anh lướt nhẹ trên làn da đang ửng đỏ của Khánh Vy. Cô có thể cảm nhận được hơi nóng lan tỏa từ từng cú đánh, xen lẫn cảm giác rạo rực lạ lẫm.

"Em có muốn tiếp tục không?" Anh hỏi, giọng nói trầm ấm, có chút dịu dàng nhưng cũng đầy uy quyền.

Khánh Vy nhắm mắt, hít sâu một hơi. Cô không còn là cô gái năm năm trước nữa. Cô không muốn những cuộc chơi nửa vời, không muốn bị giằng xé giữa khao khát và nỗi sợ. Cô muốn đi đến cùng, muốn trải nghiệm tất cả những gì mà cô đã từng bỏ lỡ.

Cô từ từ mở mắt, quay đầu nhìn anh, trong ánh nhìn có chút bướng bỉnh. "Còn ba lớp nữa."

Duy An bật cười, ánh mắt anh tối lại, mang theo chút thích thú. "Tốt, vậy để anh giúp em một tay."

Anh chậm rãi luồn tay vào mép quần lót ren của cô, kéo xuống một cách có chủ ý. Khánh Vy hơi co người, cảm giác làn da trần trụi tiếp xúc với không khí khiến cô run lên.

Anh đặt bàn tay ấm áp lên bờ mông mềm mại của cô, vuốt ve nhẹ nhàng như trấn an. Nhưng ngay sau đó—

Chát!

Cú đánh đầu tiên rơi xuống da trần, không còn lớp bảo vệ nào. Cơn đau buốt lan tỏa, khiến Khánh Vy cắn chặt môi.

Chát! Chát! Chát!

Mỗi cú đánh đều mạnh mẽ, để lại dấu vết đỏ ửng rõ ràng. Cô có thể cảm nhận được từng nhịp đau nhói, nhưng đồng thời, trong lòng lại dâng lên một sự giải tỏa không thể diễn tả bằng lời.

Duy An dừng lại một chút, nhẹ nhàng xoa dịu. "Em có hối hận không?"

Khánh Vy khẽ lắc đầu. "Không."

Anh cười khẽ. "Vậy thì, thêm mười cái nữa cho sự dũng cảm của em."

Khánh Vy mở to mắt, nhưng chưa kịp phản ứng, bàn tay anh đã vung lên.

Chát! Chát! Chát!

Cô không biết mình đã chịu đựng bao nhiêu. Chỉ biết rằng, khi Duy An kéo cô ngồi lên đùi, ôm cô vào lòng, cô đã không còn cảm thấy đau đớn nữa—chỉ còn lại cảm giác ấm áp lan tỏa khắp cơ thể.

Cô dụi đầu vào vai anh, hơi thở vẫn còn rối loạn. "Cảm ơn anh."

Duy An siết chặt vòng tay, đặt một nụ hôn lên trán cô. "Anh vẫn luôn ở đây, chỉ đợi em quay lại."

Khánh Vy nằm tựa vào lòng Duy An, cảm giác hơi thở anh phả nhẹ bên tai khiến cô run lên. Cơn đau vẫn còn đó, nhưng trong lòng cô lại bình yên đến lạ. Năm năm qua, cô đã cố gắng chối bỏ phần khao khát sâu thẳm trong mình, nhưng cuối cùng, cô vẫn trở về bên anh.

"Vy." Duy An khẽ gọi, tay anh nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cô. "Em thực sự muốn tiếp tục thế này chứ?"

Cô chậm rãi gật đầu. "Em không biết ngày mai sẽ ra sao, nhưng em biết rằng hiện tại em muốn ở bên anh."

Anh bật cười khẽ, nhưng ánh mắt lại đầy nghiêm túc. "Anh sẽ không để em chạy trốn lần nữa đâu."

Cô im lặng, cảm nhận được sự kiên định trong lời nói của anh. Cô cũng không muốn chạy nữa.

Duy An khẽ nâng cằm cô lên, buộc cô nhìn thẳng vào mắt anh. "Vậy thì, hãy bắt đầu lại từ đầu."

Cô mỉm cười, nhón chân lên, nhẹ nhàng hôn anh. Một nụ hôn dịu dàng nhưng cũng đầy hứa hẹn.

Bên ngoài, thành phố vẫn nhộn nhịp như chưa từng dừng lại. Nhưng trong căn phòng này, thời gian như ngưng đọng, chỉ còn lại hai người họ—một lần nữa tìm thấy nhau sau năm năm lạc lối.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro