Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

"Nhớ lấy..."

Anh đã uống rất nhiều , gần như đã bị rượu nuốt chửng . Lòng đắn đo suy nghĩ vầ sau này , nếu giữ nhau cũng sẽ chẳng cho nhau hạnh phúc , thì thôi thà buông tay dứt khoát - đau một lần rồi thôi . 
Anh đã thiếp đi trong cơn say , trong vô thức nước mắt tuôn như suối ngầm . Như đã nói , tối hôm nay , cô không trở về . 
Men rượu tan dần , "loãng" ra khỏi đầu óc đê mê _ Hưng đã tỉnh . Đầu anh đau lắm . Đêm qua anh đã uống quá nhiều rồi . Mượn rượu để giải sầu mà sầu lại càng sầu thêm . Từ khi trở vè đến giờ chỉ có mình anh với màn đâm ảm đạm , cảm xúc cô đơn chiếm lấy tâm trí , sự hụt hẫng , nản lòng thúc dục anh buông xuôi mọi thứ ... "Kính coong... "_Tiếng chuông cửa réo liên hồi chặn đứng dòng suy nghĩ kia . Mới có 3 giờ sáng mà ai lại đến ? Không lẽ cô ấy về rồi sao ? Tức tốc chạy ra mở rộng cánh cổng . Anh ôm lấy cô bằng tất cả những niềm vui nhất thời vụt qua tiềm thức lúc bấy giờ . 
- Anh sao vậy ?
- Không có sao hết ! Em về , anh thấy vui , vậy thôi ! 
- Em mệt quá à ! 
- Anh đưa em vô phòng nha ! 
- Ukm...
Khôn biết từ khi nào mà cô đã thiếp đi trên vai anh mất rồi . "Có lẽ là cô ấy mệt lắm !" _ Hện tại anh lo cho cô nhiều hơn là những suy nghĩ sẽ buông bỏ , nỡ hay không nỡ , nên ha không nên... thì cũng nên gạt sang một bên . Chẳng còn đâu tâm trí mà nghĩ tới những chuyện buồn _ Nhưng cũng chỉ tạm gác trong vài ba phút ngắn ngủi . 

Chưa bao giờ khoảng cách lại sát như vậy , anh và cô từ khi quen biết , những lần tiếp xúc trước đây gần thì có gần nhưng lại vô cảm , không chút yêu thương ấm ám tồn tại . Giờ thì lại khác , cảm xúc này lạ lắm ! Lạ lẫm tới thể không có lời diễn tả , chỉ là thấy vui ở trong lòng . Nhưng vui càng nhiều cũng lại càng đắn đo . Ôm người con gái bé nhỏ trong vòng tay , đôi lúc liếc nhìn gương mặt xinh xắn ấy lại càng không nỡ . Càng day dứt với cảm xúc lẫn lộn .
Chuông điện thoại đang reo , số hiển thị lạ hoắc  , anh bắc máy và từ đầu giây bên kia vang lên một giọng quen quen : 

" Bác sĩ Hưng , có nhận ra giọng người quen không đây ? 

   Là anh ? 

   Phải rồi ! Tâm ngủ chưa vậy ? 

   Cô ấy ngủ rồi ! Anh gọi cho tôi vào giờ này chỉ để hỏi vậy thôi hả ? 
   Đương nhiên không phải ! Tôi đâu có rảnh dữ vậy ! 
   Có chuyện gì nói lẹ đi ! 
   Tôi có nghe Tâm kể rồi ! Thật sự là tôi bất ngờ khi mà chồng của em gái mình lại là người luôn đối đầu với mình . 
   Cái gì ? Em gái hả ?
   Họ tên đày đủ của tôi chắc anh rõ mà ! Tôi với Tâm chung họ đó ! Đã vậy còn quan hệ thân thiết ăn chung ngủ chung thì còn có thể là quan hệ gì nữa ! Chắc anh cũng phả biết rõ Tâm chứ , bạn trai sao mà tới như vậy !
   Phan Trọng Song Luân , Phan Thị Mỹ Tâm ... Thật sự là tôi đã không chú ý !
   Không quan trọng ! Từ giờ tôi giao em gái lại cho anh , nhớ đừng để nó phải buồn phiền chuyện gì ! Nếu không thì không yên với tôi đâu đó !
   Anh không nói tôi cũng làm ! Yên tâm đi , anh rể à !
   Trời ! Bây giờ thì thực sự là không quen rồi đó ! Em rể ! "

Cuộc trò chuyện kết thúc và giờ đây có thể thấy lại nét mặt vui vẻ hàng ngày của người ấy . Trên đời này chuyện gì cũng có thể xảy ra , thật là trùng hợp...
- Nè ! Lần sau hai người nói chuyện thì tránh cái mặt em ra chớ ! Đang ngủ mà cũng bị nhắc , thiệt tình ! 
- Ủa em tỉnh hồi nào vậy ?
- Nãy giờ rồi ! Mà hôm nay gan qua ha ! Dám leo lên giường em luôn ! Tui hiền quá mà ...
- Phải rồi em "hiền" dữ lắm ! Nên gan hơn anh còn dám nữa kìa ! _ Dứt lời , anh đột ngột trở mình đè ngược cô xuống từ từ chiếm dữ lấy đôi môi cô , quấn quýt , quyến luyến chẳng rời . Đây đích thực là cảm xúc của tình yêu : nồng nàn cháy bỏng thiêu đốt những phiền muộn , lo âu .



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro