Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ngày đầu đi làm (2)_Hội ngộ

Hưng đã đặt thêm một chiếc bàn ngay trong phòng của mình . Mọi hành động , cử chỉ của cô từ nay sẽ bị anh theo sát từng chút một . Và dĩ nhiên , cô không mấy vui vẻ với cái quyết định sắp đặt này của Hưng . Thậm chí là khó chịu nữa kìa !
Hưng dắt Tâm ra giới thiệu với đồng nghiệp , và không quên căn dặn họ cố gắng giúp đỡ cô cho tới khi cô quen việc .  Nhưng ánh mắt của cô lại hướng về một bên khác kìa . Dường như không để ý những gì anh đang nói . 
- Em nhìn cái gì vậy ? 
- Không...không có ! 
- Kì lạ khó hiểu ! Mai ! Cô đưa cô ấy đi nhận việc đi ! Giao việc linh tinh cho cô ấy làm là được ! 
Mai là y tá trưởng của khoa tim - chuyên môn của Hưng . Làm việc với Hưng cũng gót ngát 10 năm , lâu ngày sinh tình và dường như cô đã hụt hẫng kể từ khi nghe tin anh lấy vợ . Và đương nhiên cô không tới , cũng chưa rõ người con gái ấy là ai . Nguyên nhân là chưa ai dám nói gì bởi cô cx nổi tiếng là "Chằng ăn chăng huấn" . 
- Tạm thời chưa có việc gì . Cô đem đống tài liệu này tới phòng bác sĩ Luân đi . Đi thẳng quẹo phải rồi quẹo trái nhìn qua là thấy đó !
- Ờ...được !
- Lẹ lên đi ! 
Một sấp giấy cao "ngất ngưởng" chừng 40-50 phân . Nào giấy nào sổ ghi đủ thứ loại . Haizzzz...Nó dường như trực rớt xuống khỏi tay cô bất cứ lúc nào . Gần tới nơi , ngay từ góc hành lang cô đã nghe thấy tiếng la ó um xùm . Tiếng thúc dục liên hồi réo rắt : "Tìm lẹ lên ổng về là chết đó !" "Nhanh lên đi ổng sắp về rồi ! Tìm không ra là đi hết đó "..._Liên hồi đan xem những tiếng gọi truyền nhau . Nhưng bỗng nhiên lại im bặt . 
- Xuỵt ! Nghe gì không ? Tiếng giày cao gót ! Ma nữ tới rồi ! 
- Ai là ma nữ hả ? _Tiếng người phụ nữ cao vút chua ngoa chợt vang lên gắt gỏng làm ai nấy đứng hình . 

- Chị...Chị Hà ! Em nói nhỏ khoa bên ,  xấu còn đanh đá nữa nư ma nữ vậy đó !
- Hừ...rảnh quá ha ! Rảnh quá thì lo làm việc đi ! Tiện thể tôi cũng nhắc mấy người , anh Luân trở về rồi .

- Thật hả chị ! May quá thoát khỏi cái lão già đó rồi !
- Vui hen ! 
- Dạ vui ! Khỏi tìm nữa mấy đứa ơi ! 
- Vui thì làm việc đi ! Bộ khỏi làm hả ? Cậu , cô , cô , cậu , đi pha cafe cho tôi , lấy tài liệu vô phòng cho tôi !
- Dạ ! Có ngay ! 

Cô ta bước vào phòng với cái dáng dẹo dẹo trông thật ngứa mắt , ngữ điệu chanh chưa chả trách lại bị gét đến vậy !_Đúng là....Hà Thiên Lộn !
- Đúng là con yêu nữ mà ! Sai mình đi lấy tài liệu hả ? Cầu cho uống nước sặc chết luôn !
- Cổ là ai vậy ? _Tâm vừa tới đã nghe tiếng chửi thầm .
- Cô...cô là ai vậy ? Sao lạ hoắc vậy ?
- Tôi mới tới thôi ! Mà hình như cổ không có được yêu mến lắm thì phải ! 
- Ma nữ đó ! Đừng nói tôi không nhắc nha ! Tốt nhất cô đừng đụng tới bả nha , coi trừng bị trả thù đó , bả thừ dai lắm !
- Dữ vậy hả ? Vậy tôi càng muốn coi sao đó !
- Cô đừng có làm vậy ! Nhiều người thử rồi mà có ai thành công đâu ! Mất việc hết đó !
- Tôi không có sợ ! Dù sao cũng thử đi ! 
- Vậy tuỳ cô ! Tài liệu này đem cho bác sĩ Luân đúng không ? Cô mang vô đi ! Cân thận nha ! Bả ở trong đó đó !
- Sao lại ở đó làm gì ?
- Bả vậy đó ! Yêu ông Luân , thích lục đồ của ổng mà ổng không có yêu lại ! Biến thái lắm ! Chúc cô may mắn !
Tâm nhau mày khó hiểu . Cô vẫn muốn bước vào phòng coi thử , rốt cuộc ghê gớm chừng nào chứ ? Cô đưa tay gõ cửa : "Tôi đem tài liệu cho bác sĩ Luân nè "
- Vô đi !
Tâm bước vào trên tay vẫn ôm đống tà liệu cao ngất . Đặt nó xuống bàn , cô nói :
- Toàn bộ đều ở đây rồi !
- Ủa , sao nhìn cô lạ vậy ? Mới tới hả ?
- Ừa ! Có gì không ?
- Giọng cũng hách quá chứ ? Uhm.... cũng xinh xắn , cái gì cũng có mà không có biết điều !
- Đúng rồi ! Con người tôi cái gì cũng có ! Có những cái người ta không có ! 

- Cô...Cô...
- Sao ? Tức hả ? Kệ cô thôi !
Tâm ra ngoài nét mặt vu vẻ thích thú lắm . Chẳng bù cho ai kia mặt mày chù ụ nhăn nhó như khỉ gió đang tức lộn tiết liên kìa . Đúng là phá quá mà ! 

- Cô đứng lại đó ! 

Cô ta đuổi theo gắt giọng nhào tới từ phía sau . Ngước theo đó là bao nhiêu cặp mắt của những người ở đó . Càng ngày càng gần hơn , cô ta nhào tới túm lấy áo Tâm giật lại . Nương theo đà Tâm lùi lại thúc gối vào sống lưng cổ làm cổ ngã nhào về phía trước , chúi thẳng đầu vào thùng rác ngay trước mặt . Ai nấy cười phá lên . Cái bộ dạng này họ đã muốn thấy từ lâu . Nhìn cô ta" vùng vẫy" xoay sở mãi mà không thể đứng dậy được thật là ...hả dạ . Thù gì cũng trả được rồi . Còn phần Tâm đương nhiên là trở thành người hùng của bọn họ rồi . 
Càng nhìn lại càng thấy tức cười . Cũng ác lắm nếu như không lại giúp cô ta đứng dậy . Nhưng lý trí kêu gọi mà con tim kìm lại không cho họ lại giúp mà thôi . Nhưng đây không phải là điều khiến cho Tâm vui nhất . Ánh mắt cô hướng về phía cửa đối diện , nơi một chàng trai đang đứng ở đó nhìn cô cười . Tâm chưa phản ứng gì thì đã thấy cô ta lại đứng dậy . Thấy người con trai kia liên sấn tới : "Anh Luân ! Cô ta quá đáng lắm ... "_Bao nhiêu lời than thở kể tội trách móc cũng không nhận được chút phản ứng thương xót nào của chàng trai ấy . Hà chạy lại phía Tâm cầm tay cô kéo cô tới chỗ Luân : "Anh coi ! Là cô ta làm em ra nông nỗi này nè !" _Nhưng tương tự lại nhận được một màn lơ dẹp của Luân thêm một lần nữa . Từng giây trôi qua chỉ làm cho Hà càng thêm bẽ bàng trước mặt cấp dưới mà thôi . Về phía Tâm thì chẳng chút bực tức , ngược lại còn vui vẻ nữa kìa . Trước mắt bao nhiêu người đứng đó , Luân đưa tay bẹo má Tâm nhẹ nhàng : "Lâu rồi không gặp ! Em vẫn phá phách như vậy ! Đúng là "Tiểu yêu" tái sinh mà !"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro