Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 1


"Ngày X /Y/****

Ánh nắng chiều hôm ấy, đã đưa nụ cười em về nơi đâu?

Ánh nắng chiều hôm ấy đã khiến lòng tôi hóa mưa râm tháng mười. Những tháng ngày u uất cũng vì ánh nắng chiều hôm ấy mà bắt đầu.

Ánh nắng chiều hôm ấy, em trong bộ váy màu trắng, xinh đẹp tới đau lòng. Tôi tuyệt vọng nhìn vào đôi mắt em lần cuối, chỉ thấy mắt em phủ sương thu...

Ánh nắng chiều hôm ấy, em theo chuyến bay về nơi đâu? Về nơi một bầu trời mới, về một nơi không có sự xuất hiện của tôi...

Phải chăng, vì nắng chiều hôm ấy quá chói lòa, làm tôi không thể nhìn thấy những ngôi sao xinh đẹp trong đôi mắt em? Không thể thấy nụ cười xinh đẹp tựa hoa xuân nở rộ trên đôi môi ấy?

Hãy nói cho tôi biết, một thằng thất bại như tôi nên làm gì để níu giữ bước chân em, níu giữ đôi chút tình yêu còn sót lại giữa muôn vàn tàn dư của đau thương? Xin em hãy cho tôi biết, người con gái của nắng chiều đau thương..."

Thiên Ân nhẹ nhàng gập cuốn nhật kí màu da lại, lòng bỗng chốc trở nên rối rắm và chập chùng. Vốn dĩ cô chỉ muốn giúp anh dọn đồ để chuyển nhà, không ngờ lại vô tình tìm thấy cuốn nhật kí này. Ngắn đúng hai trang giấy nhưng lại có thể truyền tải được những nội dung to lớn khiến người làm bạn gái hai tháng như cô hoang mang tới cực điểm.

Ai cũng sẽ khắc trên con đường tình của mình một bóng dáng quen thuộc mà cả đời này bản thân họ sẽ không thể quên nổi. Đó là người gắn với một chuyện tình hay như một kịch bản phim ngôn tình không có kết thúc. Và Thiên Ân cô cũng không ngoại lệ, cô cũng đã từng yêu một người mãnh liệt như thế, chỉ khác có điều, cô đã buông bỏ, còn anh chắc vẫn đang giữ gìn.

Thiên Ân luôn khăng khăng rằng chính mình đã buông bỏ tình cũ, thậm chí cô còn chứng minh bằng cách yêu Niên Hạo. Nhưng ở sâu trong một góc khuất nào đó, có một thứ vẫn đang đấu tranh không ngừng nghỉ, nó nói rằng: "Thiên Ân, mày chưa từng và sẽ không bao giờ buông xuống được thứ tình yêu ấy." Vậy mà, sau khi đọc xong những trang viết trải lòng của Niên Hạo, cô bỗng thấy lòng mình biểu tình rộn ràng hơn.

Vì cứ mải suy nghĩ, khi quay bước ra cửa thì chân cô vướng phải một thùng đồ. Nó đổ xuống và đồ bên trong rơi ra ngoài. Thiên Ân nhặt từng món đồ rồi xếp gọn lại vào trong thùng. Cầm tới khung ảnh, sự bất động của cô khiến không gian như ngưng đọng... Tay cầm khung ảnh khẽ run rẩy rồi cả cơ thể run nhẹ kéo theo hai hàng nước mắt. Mái tóc ngắn xõa xuống che phủ khuôn mặt kiều diễm nhưng đầm đìa nước mắt. Có giọt rơi trên đôi tay trắng nõn, có giọt rớt lên khung ảnh, có giọt lại rơi trên mặt đất, rơi vào khóe môi... Mặn chát!

Nỗi đau ôm lấy thiên thần ấy, từng chút, từng chút, khiến cô đau đớn tới run rẩy. Nhìn cảnh những giọt lệ đẹp như viên pha lê rớt xuống rồi thân ảnh nhỏ nhắn như đang gục ngã này, ai cũng sẽ phải rất đau lòng, muốn chở che và ôm cô gái ấy thật chặt trong lòng. Kể cả người đang đứng ở ngoài cửa...

"Em... Thiên Ân, em nghe anh nói đã!" - Không biết vì lí do nào nhưng Niên Hạo bỗng trở nên ấp úng, muốn giải thích. Trong lòng như bị dội những gáo nước nóng, nóng tới vội vã. Anh biết bản thân muốn yêu thương cô và muốn được cô yêu thương lại, muốn cô sẽ không bao giờ phải rơi nước mắt. Nhưng thấy cô rơi nước mắt vì ghen, anh lại thấy như mình vừa tạo được thành tích, trong lòng cũng có chút vui vẻ và sung sướng.

Thiên Ân bị tiếng nói làm cho giật mình, đưa tay lau vội những giọt lệ nóng. Cô đưa khuôn mặt ướt át, lấm lem với nụ cười méo xệch nhìn anh :" Không... Không có gì đâu anh..."

Thiên Ân phát ra những tiếng sụt sịt một hồi. Đôi mắt hoe đỏ dường như trở nên vội vã, cô cất ngay tấm ảnh vào trong thùng các - tông rồi thu dọn đống đồ vương vãi khác. Cái mũi đỏ hỏn cứ sụt sịt mãi không dừng và tay chân cũng dọn đồ tùm lum theo.

Thấy bạn gái vội vã, Niên Hạo cũng rất muốn bật cười. Anh không nói, vẫn giữ bản mặt lạnh thường ngày và tiến lại gần Thiên Ân. Tay anh nắm lấy cổ tay cô nàng khiến cô giật mình rụt tay về. Tay anh lơ lửng giữa không trung càng khiến cho bầu không khí thêm ngại ngùng. Tay Niên Hạo nắm chặt thành quyền rồi thu về, anh nhìn xuống cô gái chỉ cao tới ngực mình rồi nhẹ nhàng cất giọng: "Cô ấy là con gái riêng của mẹ kế anh..."

Còn tiếp...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro