Chương tám: Do dự
"Lang Dung không có người yêu à?" Phan Nhật Huy nhìn Lý Đình Phương, hỏi.
"Có." Lý Đình Phương cười bí hiểm, "Anh đoán xem là ai."
"Một mỹ nhân rất đẹp?" Phan Nhật Huy bắt đầu đoán.
"Cực kỳ đẹp." Lý Đình Phương xác nhận.
"Lẳng lơ?" Phan Nhật Huy đoán tiếp.
"Không, rất đoan trang, theo tôi biết là vậy." Lý Đình Phương trả lời.
"Dịu dàng?" Phan Nhật Huy lại đoán.
"Nghe nói rất dịu dàng." Lý Đình Phương gật đầu.
"Rất mạnh?" Phan Nhật Huy đoán tiếp.
"Thực ra cũng không phải là mạnh nhất, nhưng có điều hiện tại chắc là mạnh hơn Lang Dung." Lý Đình Phương cười hỏi: "Anh đoán ra chưa?"
Phan Nhật Huy lắc đầu: "Yêu quái mạnh nhất hiện tại tôi biết là Lang Dung rồi."
"Tôi biết anh không đoán ra được đâu." Lý Đình Phương chia xà lách ra đĩa nhỏ cho Thường Phi và Lâm Giai Hoa, đột nhiên quay sang hỏi Thường Phi: "Em biết không? Người yêu của Lang Dung."
Thường Phi gật đầu: "Anh Điền có nói cho em nghe về 'má chồng' của em. Thú thật em cũng giật mình khi biết chính là 'người đó'."
"Ai vậy? Ai vậy?" Phan Nhật Huy nổi cơn tò mò.
"Là Nguyệt Thần!" Thường Phi nhoẻn miệng cười, "Cha chồng em thật là lợi hại."
"Nguyệt... Thần..." Phan Nhật Huy trố mắt, không tin vào tai mình, "Nguyệt Thần nào? Chẳng lẽ là..."
"Chính là yêu quái vượt qua thử thách, mở cửa Lưu Ly Giới, hiện giờ là chủ nhân của Lưu Ly Giới." Lý Đình Phương gật đầu xác nhận.
Khi Lang Dung đi ra, Phan Nhật Huy dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn Lang Dung, khiến hắn có chút không thoải mái.
"Tên loài người này làm sao vậy?" Lang Dung hỏi Thường Phi.
"Anh ấy ngưỡng mộ cha vì là người yêu của má chồng con." Thường Phi cười.
Song Lang Dung lại không tự hào, mà quay sang nhìn Phan Nhật Huy một cách kỳ lạ: "Ta đáng lẽ phải ngưỡng mộ chú mày mới đúng, người hằng đêm lên giường với Đát Kỷ nương nương."
Phan Nhật Huy nghe Lang Dung nói, xấu hổ gãi gãi đầu: "Đó là kiếp trước rồi."
"Anh Triều Hà đâu? Không ra ăn cơm à?" Lý Đình Phương quay đầu nhìn cánh cửa phòng đóng kín, hỏi Lang Dung.
"Cậu ta đang gặp chút chuyện, là chuyện vượt ngoài dự đoán của ta và cậu ấy." Lang Dung nói, sắc mặt nghiêm trọng, "Dạo này tăng cường 'đồng tu' với Triều Hà, là vì ta muốn độ kiếp trước khi Thanh Khâu mở cửa, không ngờ ta chưa độ kiếp, Triều Hà đã chuẩn bị độ kiếp."
Lý Đình Phương sắc mặt lập tức cũng nghiêm trọng: "Tôi sẽ chuẩn bị lập kết giới để bảo vệ anh ấy, ngài cần gọi thêm anh Mặc Kỳ Thanh và anh Đào Trác Lịch để giúp đỡ."
Lang Dung lắc đầu: "Ta cũng sắp độ kiếp, nên để Mặc Kỳ Thanh và Đào Trác Lịch bảo vệ ta. Ta có một lựa chọn tốt hơn cho Triều Hà."
Lang Dung quay sang nhìn Phan Nhật Huy, Phan Nhật Huy kinh ngạc: "Là tôi? Nhưng tôi là người thường, chỉ mới tu luyện gần đây với Đình Phương, tu vi cơ bản không đủ..."
"Không cần tu vi!" Lang Dung vỗ vai Phan Nhật Huy: "Cậu có biết vì sao Đát Kỷ nương nương tìm đến Trụ Vương, dù bà ta thực sự cũng chẳng yêu thương gì Trụ Vương không?"
"Là vì... long khí?" Phan Nhật Huy sửng sốt, "Nhưng thời chiến quốc có rất nhiều vị vua, vì sao Đát Kỷ lại chọn Trụ Vương mà không chọn người khác?"
"Đó là vì..." Lang Dung nhấp ngụm cà phê, nhìn Phan Nhật Huy từ đầu đến chân, mỉm cười thần bí: "Trụ Vương ngoài việc là tên hôn quân đứng đầu trong lịch sử loài người, là tên hoàng đế ngu ngốc háo sắc nhất trong lịch sử yêu quái, hắn còn là... kẻ có long khí mạnh nhất từ trước tới nay! Nếu không phải vì mắc mưu Khương Tử Nha, sau đó tự nguyện trút hết pháp lực cho hoàng tử Vũ Canh, hắn còn lâu mới đồng ý bước vào Phá Quân cung."
Lý Đình Phương kinh ngạc, sững sờ nhìn Phan Nhật Huy, sau đó quay sang nói với Lang Dung: "Tôi... không cảm nhận được..."
"Đó là do hắn vẫn chưa được giải khai phong ấn. Ta nói đúng chứ, hoàng tử Vũ Canh?" Lang Dung quay sang nhìn Lâm Giai Hoa, sắc mặt cậu tối sầm.
"Ông biết khi nào?" Lâm Giai Hoa bực bội hỏi.
Lang Dung nhún vai: "Không phải tự dưng mà dạo này ta hay kéo các cậu ân ái với ta trước mắt hắn." Lang Dung đặt ly cà phê xuống bàn: "Trước đây ta tưởng rằng bọn đạo sĩ làm mọi cách để cố tình ép Trụ Vương vào vị trí Phá Quân, song hiện thời ta mới phát hiện, Trụ Vương sinh ra vốn đã được Thượng Thiên định sẵn Phá Quân, trên cơ bản bọn đạo sĩ không cần phải ép, sau khi chết hồn hắn sẽ tự động đến Phá Quân cung, có điều... có lẽ chính Thượng Thiên cũng không ngờ, bán yêu đầu tiên, cũng là bán yêu duy nhất cho đến lúc này trên người có Cổ Long Bá Khí, lại dám phá vỡ sự sắp đặt ấy. Hoàng tử Vũ Canh, sau khi ta đưa người lên Tinh Cung, rốt cuộc chuyện gì xảy ra?"
Lâm Giai Hoa, lúc này đã hóa thành Vũ Canh, chân bắt chéo, hai tay gác lên ghế bành, tư thế chễm chệ như một vị vương giả, nhìn Lang Dung nói: "Sau khi tống cổ ngươi đi rồi, ta lần theo 'khí' của phụ vương chạy đến Phá Quân cung, dùng Xuyên Việt Luân Hồi xuyên qua kết giới của Khương Tử Nha dùng để giam hãm phụ vương, ta muốn đưa phụ vương đi, nhưng phụ vương lại không chịu." Vũ Canh nhìn sang Phạm Nhật Huy với ánh mắt oán trách: "Phụ vương nói việc phụ vương vào Phá Quân cung chính là ý của Thượng Thiên, phụ vương không muốn ta làm trái ý Thượng Thiên, nhưng ta không đồng ý với chuyện đó, ta ép phụ vương phải đi theo mình, phụ vương... phụ vương khi đó..." Vũ Canh không nhìn Phan Nhật Huy nữa, ánh mắt khẽ rũ, hít sâu một hơi: "Phụ vương khi đó dùng năng lực Hủy Diệt Thiên Luân của mình tự đánh vỡ ký ức, xóa sạch tơ hồng và huyết duyên."
"Cho nên anh Điền không thể lần ra được ký ức cũng như thân duyên của anh Huy." Lý Đình Phương lúc này mới chợt hiểu ra, nhìn sang Phan Nhật Huy: "Xem ra anh cũng tàn nhẫn quá đó!"
Đối diện với ánh mắt sắt lẻm của Lý Đình Phương, Phan Nhật Huy ngượng nghịu: "Tôi... tôi đâu có..."
"Vậy rồi sao đó? Khương Tử Nha về tới?" Lang Dung nhìn Vũ Canh, tiếp tục hỏi: "Là Khương Tử Nha đánh người rơi vào Luân Hồi?"
"Hừ, ta đã chạy trước khi tên đó trở về rồi." Vũ Canh liếc Lang Dung, rồi lại nhìn sang Phan Nhật Huy: "Do phụ vương xóa bỏ ký ức và thân duyên, đối với phụ vương ta chính thức trở thành một người xa lạ, nhưng ta không cam tâm!" Vũ Canh nhìn Phan Nhật Huy, nghiếng răng nói: "Ta dùng chút Xuyên Việt Luân Hồi ít ỏi còn lại, phong ấn sức mạnh của phụ vương, sau đó dùng Hồ Ấn đặt lên người ta, kéo phụ vương nhảy vào Luân Hồi, tên Khương Tử Nha trở về thấy chỉ còn hai cái xác chắc tức giận lắm." Vũ Canh cười một cách ác độc, xong lại thở dài: "Đáng tiếc Xuyên Việt Luân Hồi đã cạn kiệt, ta không thể thoát khỏi Luân Hồi để tìm kiếm phụ vương, đành chờ đợi yêu lực tích tụ, giải khai Hồ Ấn, trở lại luyện tích Xuyên Việt Luân Hồi."
Lang Dung thở dài: "Cũng do trước đó ngài đã truyền rất nhiều Xuyên Việt Luân Hồi sang cho ta, nếu không ngài cũng không đến nỗi luân lạc Luân Hồi hơn năm ngàn năm. Vì chuyện này, ta thực sự mang ơn ngài nhiều lắm, bởi nếu không có Xuyên Việt Luân Hồi của ngài, ta cũng không thể giúp đỡ Nguyệt Thần mở Lưu Ly Giới được."
"Về việc Lưu Ly Giới, ngươi đúng là không phụ sự tin tưởng của ta, có điều vì vậy mà khiến ngươi và người ngươi yêu phải khổ, ta xin lỗi." Vũ Canh nhìn Lang Dung áy náy.
Lang Dung xua tay: "Trăm năm được gặp một lần cũng không đến nỗi khổ lắm." Lang Dung ngẩng lên, nói với Lý Đình Phương: "Cơm nước nấu xong chưa? Sau không dọn lên?"
Lý Đình Phương bật cười: "Từ nãy đến giờ mọi người bàn tán xôm tụ quá, tôi quên mất."
"Hừ, cậu làm ta suýt no bởi cà phê của cậu." Lang Dung nheo mắt, "Mà đúng là cà phê cậu pha ngon hơn Vũ Lệ pha nhiều."
Nhìn Lý Đình Phương lui cui dọn cơm cùng Phan Nhật Huy, Lang Dung đột nhiên nói: "Trương Thiên Quý hôm qua có gửi tin riêng cho ta, hắn nói muốn gặp cậu, bảo rằng còn vài việc liên quan với ngươi trong Alpha vẫn chưa giải quyết, hắn muốn cậu trở về Y Viên."
Lý Đình Phương sững ra, Phan Nhật Huy cũng đồng thời dừng động tác. Lang Dung ngước mắt nhìn hai người, sau đó lại cúi xuống thong thả uống cà phê: "Ta biết hắn muốn gặp cậu là vì chuyện gì, cho nên ta đã từ chối rồi."
Lý Đình Phương cúi gằm mặt, lát sau mới nói: "Cảm ơn ngài."
"Không cần cảm ơn, chuyện trước kia xảy ra với cậu... đúng là có một phần lỗi của ta do không dự trù trước, nếu ta lập lại một phong ấn khác thay thế cho phong ấn của Ngô Tuấn, cậu cũng không đến nỗi..." Lang Dung đặt ly cà phê xuống bàn, "Có điều mặc dù ta từ chối, tên kia vẫn muốn gặp cậu cho bằng được, vì vậy..." Lang Dung ngẩng đầu lên nhìn Lý Đình Phương, cười một cách gian tà: "Đêm nay phiền cậu đến Bạch Kiều cung gặp ta, đừng lo, ta đã báo Ngô Tuấn chuyện này rồi, hắn cũng đồng ý, chắc là cũng muốn cho tên kia tức chết!"
Lý Đình Phương mất một lúc mới hiểu ra, gật đầu cười khổ.
Cơm nước xong, mượn cớ cần phải cùng Lý Đình Phương "thực tập" trước cho nhuần nguyễn, Lang Dung kéo Lý Đình Phương vào phòng, đóng cửa lại, Thường Phi do lúc nãy phục vụ Lang Dung nên có vẻ mệt, cũng tự quay trở về phòng.
Vũ Canh đã biến trở lại thành Lâm Giai Hoa, đứng lên cùng Phan Nhật Huy vào bếp dọn rửa. Dọn rửa xong, trở về phòng, Phan Nhật Huy đột nhiên hỏi: "Phong ấn trên người anh... phải giải bằng cách nào? Anh... muốn lấy lại năng lực..." Phan Nhật Huy ngập ngừng nói.
"Là vì anh Phương?" Lâm Giai Hoa hỏi, ánh mắt nhìn Phan Nhật Huy có ý trách móc.
Phan Nhật Huy không trốn tránh: "Lúc nãy Lang Dung úp mở, theo phản ứng của Đình Phương, rõ ràng giữa cậu ta và Trương Thiên Quý đã xảy ra chuyện gì, có lẽ cậu ta... từng bị Trương Thiên Quý cưỡng bức." Phan Nhật Huy siết chặt nắm tay: "Tên đó là Đại Đạo Sĩ, trừ phi anh có lại năng lực của Trụ Vương, mới có thể đấm tên đó vỡ mật."
"Anh lúc nào cũng vì anh Phương cả." Lâm Giai Hoa hờn dỗi.
"Giai Hoa." Phan Nhật Huy đột nhiên gọi: "Anh biết do kiếp trước của anh tự tay xóa ký ức, dẫn đến kiếp này anh không cách nào nhớ lại chuyện trước kia, vì vậy cũng không nhớ tình cảm anh dành cho em trước kia là như thế nào, anh xin em... xin em cho thêm thời gian..."
"Em e chúng ta không có nhiều thời gian nữa." Lâm Giai Hoa ngẩng đầu lên, nhìn Phan Nhật Huy, sắc mặt nghiêm trọng: "Em đã cảm nhận được 'khí' của hai ông anh cùng mẹ khác cha, bọn họ đã có mặt ở Hạ Giới."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro