Chương 1: Lâu lắm rồi...
“Chị hai, mẹ bị ông ta đánh nhập viện rồi, chị mau đến bệnh viện X đi !”.
Hứa Anh vừa mới ra khỏi cửa công ty, đã nhận được cuộc điện thoại báo tin của em gái mình, cô tắt máy lập tức đón taxi đến bệnh viện.
Đây đã lần thứ ba trong tuần mẹ cô bị người đàn ông đó hành hung, dù đã ly thân mấy năm rồi nhưng ông ta vẫn một mực cắn chặt mẹ cô không buông.
Vừa xuống taxi, cô hối hả chạy vào trong, em gái cô vừa thấy liền quơ tay ra hiệu với cô “Chị hai, ở bên này.”
Hứa Anh vội vàng đi đến chỗ em gái “Xảy ra chuyện gì, mẹ bị nặng lắm không, bác sĩ nói thế nào ?”.
“Lúc em đi học về thì thấy ông ta quật mẹ ngã xuống đất, trán mẹ bị chảy máu, cánh tay rất đau, em nhờ chú Lý bên nhà đưa mẹ đến bệnh viện, bác sĩ còn đang chữa trị.”
Hứa Anh tức đến run người, gã đàn ông đó đúng là khốn kiếp !
“Chuyện này đừng nói cho chị cả biết, em và Tiểu Nhân cầm tiền ra ngoài ăn tạm đi, mẹ để chị lo cho.”
Hứa Kiều cầm lấy tiền, gật đầu đáp “Dạ.” sau đó chạy đi.
Cô đợi bác sĩ điều trị ra, sau khi biết được tình hình của mẹ thế nào mới thở nhẹ, cũng may mẹ cô vẫn ổn, xương cánh tay bị gãy băng bó lại rồi nghỉ ngơi sẽ không sao.
Hứa Anh đi đóng tiền viện phí, để mẹ cô ở lại bệnh viện vài ngày, để tránh động đến vết thương.
Sau đó gọi điện cho sếp của mình “Sếp, mẹ tôi bị thương phải nằm viện, tôi muốn xin phép anh nghỉ ba ngày tới được không ?”.
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói lạnh nhạt của một người đàn ông “Được, ba ngày.”
“Vâng, cảm ơn sếp.”
Hứa Anh cúp điện thoại, cô ngồi bên giường bệnh, nhìn gương mặt xanh xao tiều tụy của mẹ Hứa, nước mắt không nhịn được lăn dài xuống đôi gò má.
Không biết có phải kiếp trước mẹ cô đã gây nên tội nghiệt hay không mà kiếp này bà đã 50 tuổi rồi, vậy mà còn phải chịu sự hành hạ dày vò của người chồng mất nhân tính đó.
Hứa Anh nhớ đến lúc mấy chị em cô còn nhỏ, người ba ấy lúc nào cũng dịu dàng, thương vợ và thương con hết mực.
Dù ở bên ngoài ông có vất vả kiếm tiền đến mức không có thời gian nghỉ mệt, cũng không được ăn no bụng đã phải tiếp tục làm, ông vẫn giấu hết tất cả vào trong, mỗi lúc nào về nhà ông vẫn vui vẻ nói đùa với chị em cô.
Tuy ngày nào cũng phải làm đến tối mặt tối mũi, từ sáng sớm đến tận chiều tối cũng không kiếm được bao nhiêu, hôm nào có thêm chút đỉnh thì sẽ mua quà bánh cho chị em cô, gia đình cô lúc ấy dù nghèo khổ nhưng rất ấm cúng.
Trong mắt Hứa Anh, ba cô chính là người đàn ông tuyệt vời nhất trên đời, vì vợ con có thể bất chấp cả sức khỏe bản thân mình, luôn vì gia đình mà không ngại khó khăn, chỉ cần có thể kiếm tiền, dù công việc có kham khổ đến đâu ông cũng làm.
Hàng xóm xung quanh luôn nói với ba mẹ cô rằng “Nhà nghèo như vậy nên gả con gái sang nước ngoài đi, nếu không thì cho tụi nó lên thành phố mà đi làm phụ giúp hai người, chứ kiểu này hoài chịu gì nỗi.”
Ba mẹ cô nghe xong cứng rắng đáp lại “Đời của chúng tôi đã phải vất vả kiếm sống, nếu bây giờ cho con cái nghỉ học thì sau này tụi nó có khác gì ba mẹ mình bây giờ.”
“Dù lấy được chồng giàu có thì tiền cũng là của người ta, mỗi ngày đều phải nhìn sắc mặt bọn họ mà sống, như thế thì có gì tốt đẹp ?”.
“Bây giờ chúng tôi cố sức một chút, cho tụi nó ăn học đến nơi đến chốn, đợi đến khi con cái thành tài, khi ấy tụi nó có chồng có vợ cũng không sợ bị người ta khinh thường coi rẻ, như vậy mới là tốt nhất !”.
Từng lời từng chữ năm ấy vẫn còn vang vọng trong tâm trí của Hứa Ngọc Anh, hình ảnh người ba luôn ân cần quan tâm chăm sóc cho mấy chị em cô vẫn còn đó, nhưng mà người đã không còn như xưa nữa.
Ông thay đổi đến mức cô không thể tin được đó chính là người ba mà cô đã từng rất ngưỡng mộ, hy vọng sau này có thể tìm được một người chồng tốt như ông.
Không biết là do cuộc sống quá vất vả khiến ông mất đi tính cách vốn có, hay là vì tất cả những thứ mà cô nhìn thấy chỉ là diễn kịch, là sự giả tạo của ông ta, sự độc ác thô bạo mới là bản chất thật của con người ấy ?
Hứa Anh không hiểu rõ nguyên nhân khiến ba cô biến đổi từ một người đàn ông chuẩn mực trở thành một kẻ bạo lực, trên miệng lúc nào cũng là những lời lẽ thô tục đầy kinh tởm, nhưng cô biết rằng người cha hiền từ của cô năm xưa đã không còn nữa.
Năm chị cô trúng tuyển đại học phải rời xa nhà, kể từ thời điểm ấy, nơi vốn yên bình ấm áp của cô đã hoàn toàn trở thành địa ngục, dày vò tinh thần cô, suýt chút nữa Hứa Anh đã tìm đến kết chết vì trầm cảm.
Có rất nhiều thứ cho đến hôm nay, đã gần mười năm rồi mà từng lời nói, từng hành động của ông ta vẫn như một con dao ghim sâu vào trong đầu cô, có lẽ đến tận lúc chết cũng chẳng thể nào quên được.
~
Hứa Anh chạy vội ra một quán ăn nhỏ gần bệnh viện mua cho mẹ cô cháu trắng, lúc quay lại mẹ Hứa đã tỉnh lại.
“Tiểu Anh...”
Cô đặt phích cháo lên bàn, chạy đến đỡ mẹ ngồi dậy.
“Bác sĩ dặn cánh tay của mẹ không được cử động nhiều, nếu bị động sẽ lâu bình phục lắm, có cần gì thì gọi con, con đã xin phép công ty nghỉ ba ngày.”
“Mẹ xin lỗi, lần nào cũng khiến mấy đứa phải lo lắng cho mẹ, thời buổi này rất khó tìm được một công việc tốt như vậy, con đừng vì mẹ mà để bị đuổi.”
Hứa Anh đổ cháu ra chén, múc một muỗng thổi nguội rồi mới đút cho mẹ cô ăn, cười với bà ấy, nói: “Không sao hết, sếp của con rất công tư phân minh, chỉ cần không làm ảnh hưởng đến công việc là được.”
“Mẹ ăn đi rồi uống thuốc, tối nay con ở lại với mẹ”
Mẹ Hứa đau lòng rơi nước mắt “Tiểu Anh, mẹ có lỗi với con, để con phải gánh vác trách nhiệm nặng nề như vậy, mẹ đúng là vô dụng.”
“Chúng ta là người nhà, sao phải khách sáo làm gì, hơn nữa con cũng đâu có ý định sẽ lập gia đình, nên mẹ đừng nghĩ đến chuyện đó nữa.”
“Con chỉ mới 24 tuổi, vẫn còn rất trẻ, không nên suy nghĩ như vậy, trên đời này không phải ai cũng như ai, con đừng quơ đũa cả nắm, có biết không ?”.
Hứa Anh cười cười cho qua, cô đúng là bị rắn cắn một lần đã sợ dây thần.
Nhìn thấy mẹ cô khổ sở như vậy, cô lại nhớ đến tên bạn trai sở khanh trước kia, đàn ông đúng là không thể tin được.
Cô thà rằng cả đời sống cô đơn một mình cũng chẳng muốn phải đặt cược hạnh phúc của mình vào tay bọn họ.
Mẹ Hứa nhìn biểu hiện của con gái muốn nói nhưng lại thôi, đến chính bà còn chẳng chọn đúng người, lấy tư cách gì mà dạy bảo cô đây ?
Con gái lớn của bà đã có gia đình êm ấm, hai vợ chồng Hứa Quyên rất yêu thương nhau, bà đã yên tâm một phần.
Bây giờ đến Hứa Anh, bà cũng hy vọng cô sẽ có được một gia đình hạnh phúc như chị gái mình.
Khổ nỗi tính cách của cô quá lạnh lùng lại bướng bỉnh, dù mẹ Hứa đã nhiều lần khuyên bảo nhưng vẫn không thể khiến cô thay đổi ý định sống độc thân của mình.
Con gái bà cái gì cũng tốt, diện mạo và năng lực làm việc không thua kém người khác, chỉ là cô quá cố chấp khiến mẹ Hứa rất lo lắng.
Chồng của bà cũng là một trong những lý do khiến con gái không tin tưởng vào đàn ông, bà biết, nhưng bà lại bất lực không có cách nào sửa chữa lỗi lầm năm xưa.
Nếu lúc ấy mẹ Hứa cương quyết từ chối mối hôn sự này, có lẽ cả bà và các con cũng sẽ không đến mức khổ sở như thế này.
Bà có lỗi với chị em Hứa Anh, sống hơn nữa đời người bà vẫn chẳng có lấy một chút tiền hay của cải gì, đã vậy còn để cô phải trở thành trụ cột trong nhà, tất cả mọi thứ đều đè lên đôi vai gầy yếu của cô.
Gia đình nghèo khó nhưng bù lại các con của bà đều rất hiểu chuyện, chưa bao giờ khiến bà phải bận tâm.
Cả bốn chị em Hứa Anh rất cố gắng học tập, năm nào cũng đứng nhất toàn trường, thầy cô rất hay giúp đỡ họ.
Mẹ Hứa càng nghĩ càng không kìm được nước mắt.
Hứa Anh lấy khăn giấy lau nước mắt cho bà, cô mỉm cười “Mẹ đừng khóc nữa mà, đợi tay mẹ lành lại, chúng ta chuyển nhà, con đã mua được một căn hộ nhỏ, an ninh ở đó rất tốt, ông ta sẽ không thể gây sự nữa.”
“Chắc chắn là rất đắc, hay là thôi đi con, lần sau mẹ sẽ khóa cửa lại, không cho ông ấy vào nữa.”
Hứa Anh nhíu mày “Ông ta bây giờ không còn như trước, hơn nữa hai đứa nhỏ sắp vào đại học rồi, sẽ không ở nhà thường xuyên, một mình mẹ không làm gì được ông ta đâu !”.
“Một là mẹ theo con chuyển đi, còn hai là con sẽ báo cảnh sát bắt ông ta, bằng chứng con vẫn đang giữ trong tay, mẹ muốn thế nào ?”.
Mẹ Hứa không muốn cô làm vậy là vì sợ người ngoài sẽ nói cô là đứa con bất hiếu, nên dù ông ta có hành hung bà vẫn khuyên Hứa Anh bỏ qua.
“Vậy chúng ta chuyển nhà, con đừng báo cảnh sất, ông ấy cũng lớn tuổi rồi, coi như mẹ trả nợ kiếp trước cho ông ấy đi.”
Hứa Anh cũng không muốn nhắc đến con người tệ bạc đó, cô gật đầu hứa với mẹ mình.
“Con biết rồi, mẹ uống thuốc rồi nghỉ ngơi một lát nha, con về nhà nói với hai đứa một tiếng để tụi nó chuẩn bị.”
“Được, tối nay chỉ có hai chị em ở nhà, dặn Tiểu Kiều khóa cửa cẩn thận.”
“Dạ, con đi đây.”
~
Hai ngày sau, Hứa Anh đưa mẹ Hứa đến căn hộ mà cô đã nói với bà trước đó.
Trước đó Hứa Kiều và Hứa Nhân đã chuyển hết đồ đạc từ nhà cũ qua đây, mẹ cô vừa về đến thì hai cô cậu đang ở trong phòng bếp nấu ăn.
Cả bốn chị em Hứa Anh đều tự lập từ nhỏ vì điều kiện gia đình buộc phải như vậy, thế nên hai đứa loay hoay một lúc đã có một bàn đồ ăn vô cùng thịnh soạn.
Cửa vừa mở ra, hai cô cậu đã chạy ào đến ôm mẹ Hứa, sau đó nháy mắt với Hứa Anh.
“Mừng mẹ và chị hai về nhà mới !”.
“Hai đứa con đã chuẩn bị hết rồi, chúng ta cùng vào ăn tân gia thôi ~”.
Hứa Anh thay dép, để mẹ Hứa theo hai đứa nhóc đưa vào trong bếp.
Hứa Kiều ngoắc ngoắc cô “Chị hai mau lại đây đi, phải ăn lúc còn nóng mới ngon.”
Hứa Anh vừa đi qua vừa cười cười “Xem ra cô cậu nhỏ rất vừa ý chỗ này thì phải, thế nào, thoải mái lắm đúng không ?”.
Hứa Nhân lau sạch chén đũa cho cả nhà, ngẩng đầu lớn tiếng trả lời “Quá tốt ấy chứ, nhưng mà chị hai có biết còn thiếu thứ gì không ?”.
Mẹ Hứa nghĩ con trai lại đòi hỏi chị gái mua thêm thứ gì nữa liền lên tiếng nhắc nhở cậu “Chị con vất vả lắm mới mua được căn hộ này, đừng nên tham lam quá.”
Hứa Anh buồn cười, mẹ cô đúng là không hiểu tính tình của con trai bà rồi.
Cô ngồi xuống ghế, cốc đầu Hứa Nhân một cái, nói: “Nó không phải nói vật chất đâu mẹ, thẳng quỷ này là đang muốn chọc ghẹo con bị ế đấy.”
“Hahaha, đúng là chị con thông minh hơn, chị xinh đẹp như vậy mà không yêu đương ai thì thật lãng phí tài nguyên quá đi, đợi em với chị ba vào đại học sẽ tìm một anh rể xứng với chị ha ?”.
Hứa Kiều dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn em trai sinh đôi của mình “Em đúng là chẳng hiểu tâm lý con gái gì cả, chị hai vừa có sắc lại có tài, sau lại phải yêu người nhỏ tuổi hơn, nếu có yêu cũng phải là tổng tài mới xứng đôi, đúng không chị hai ?”.
Hứa Anh thật muốn cạn lời với hai đứa em của mình, bình thường trí não rất nhạy bén, chỉ là nói đến tình yêu lại như kẻ ngốc ấy.
Tụi nó cũng giống như cô, trước khi lên đại học không biết cái gì gọi là thích ai đó, từ đó đến giờ cũng chỉ lo học thôi, vậy mà còn đòi giúp cô làm mai nữa chứ, thật là !
“Được rồi thưa cô cậu nhỏ, chuyện của tôi để tôi tự lo, hai đứa chỉ cần tập trung học thôi, chị không ngăn cấm tụi em yêu đương, nhưng cũng không được lơ là bỏ học nghe chưa ?”.
Hứa Kiều và Hứa Nhân đồng thanh trả lời “Đã biết thưa thư ký Hứa, haha.”
Mẹ Hứa thấy ba chị em vui vẻ trêu chọc nhau như vậy tâm trạng của bà cũng tốt hơn, có lẽ từ bây giờ cuộc sống của bà mới thật sự được bình yên.
Hứa Anh gắp đồ ăn cho mẹ, cô nói: “Con đã cho bảo vệ xem hình của ông ta, nếu ông ta tìm đến họ sẽ không cho vào đâu. Chỗ này chúng ta không quen biết ai nên nếu có người nhấn chuông, mẹ hãy hỏi danh tính rõ ràng rồi hẵng mở cửa.”
“Mẹ nhớ rồi, con yên tâm đi làm đi, đừng lo cho mẹ.”
“Chị hai, tụi em vẫn chưa nói với chị cả mình chuyển chỗ ở, lát nữa chị nhớ báo với chị ấy một tiếng nha.”
“Được rồi, khi nào hai đứa nhập học ?”.
“Dạ đầu tuần sau, em với chị ba đã làm thủ tục xong hết rồi, đợi quen với môi trường xung quanh, tụi em sẽ đi tìm việc làm thêm ở gần trường, chắc là sẽ ít về thăm nhà, mẹ với chị hai ở nhớ giữ sức khỏe.”
“Ở đại học rất nhiều người lạ, hai đứa phải cần thận, tự chăm sóc bản thân cho tốt.”
“Có chuyện gì thì phải nói ngay với chị, năm dầu tiên sẽ hơi khó khăn một chút.”
“Dạ, mẹ với chị hai không cần quá lo đâu, tụi con cũng lớn rồi, đâu còn là con nít nữa.”
“Đúng đó, con bây giờ là nam nhi rồi, sẽ bảo vệ cho mẹ và hai chị đến khi hai người xuất giá, hãy tin tưởng con !”.
Ba mẹ con không hẹn mà đồng loạt nói: “Ồ, ghê nhỉ ?”.
Sau đó là tiếng cười nói vui vẻ, bầu không khí thật sự rất ấm áp, lâu lắm rồi Hứa Anh mới có được một bữa cơm thoải mái như vậy.
Những thứ này đều là nhờ vào số tiền cô tiết kiệm suốt mấy năm vất vả làm việc.
Sau khi tốt nghiệp sớm hơn dự định, Hứa Anh may mắn xin được vào Dịch Thị. Cô còn nhớ ngày đầu đi làm đã có một chuyện khiến cô rất ngạc nhiên và hơi khó hiểu.
Ban đầu cô ứng tuyển bị trí trưởng phòng tài chính, không hiểu sao lúc nhận việc lại trở thành thư ký riêng của tổng giám đốc.
Hứa Anh nhớ rõ lúc ấy có đến ba cô gái rất xinh đẹp phỏng vấn ở vị trí này, theo quan sát của cô mà nói, bọn họ vừa nhìn đã biết đều là người du học trở về, chỉ là xem xét xem ai là người giỏi nhất trong số họ thôi.
Nào ngờ người được chọn không phải là họ mà là cô, Hứa Anh ngày đầu đi làm đã đứng hình một lúc trước cửa phòng làm việc riêng của tổng giám đốc.
Cô nghe người ta nói vị tổng giám đốc này vô cùng khó tính, dù là chi tiết nhỏ cũng đòi hỏi phải hoàn hảo đến không khuyết điểm.
Hứa Anh đã nghe vị trưởng phòng nhân sự kể sơ về hắn rồi, chính là nhân tài hiếm có, thành tích học tập rất đáng nể, vừa mới tốt nghiệp ở nước ngoài đã lập tức quay về tiếp quản sự nghiệp của gia đình.
Chỉ trong vài năm ngắn ngủi hắn đã đưa công ty phát triển lên một tầm cao mới, là một tổng tài vừa lạnh lùng vừa soái, nhân viên nữ trong công ty vừa thấy đã đem lòng mến mộ.
Lúc ấy Hứa Anh 21 tuổi, còn hắn thì 25 tuổi. Hiện tại cô đã làm việc bên cạnh hắn được ba năm rồi, theo đánh giá của đồng nghiệp thì cô chính là thư ký đầu tiên có thể làm việc với Dịch Trấn Kiệt lâu nhất.
Hứa Anh đột nhiên nhớ đến quãng thời gian đầu cô mới nhận chức thư ký, lúc ấy cô đã bị hắn làm cho khóc mấy lần ấy chứ.
Bây giờ nghĩ lại cô mới nhận ra, Dịch Trấn Kiệt tuy lạnh lùng khó tính nhưng tất cả những gì hắn dạy bảo đều rất là tốt cho cô, giúp cô dần trưởng thành và phát huy thực lực của mình hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro