
691 - 700
Chương 691: Quy nhân đại pháp? (1)
Giọng Hàn Yến rất nhỏ, không có người nào khác nghe được.
Lăng Vi khẽ gật đầu.
Hàn Yến nhướng mày, ánh mắt sâu xa nhìn cô từ trên xuống dưới.
Hồi lâu, anh ta cười nói: “A Đình nhìn đúng người…. Quả nhiên bất phàm.”
Lăng Vi囧.
Sao nói cùng một giọng điệu với Diệp Đình?
Hàn Yến quay đầu, nhìn kỹ con hùng ưng ki, lại thêm hiểu biết về Lăng Vi.
Có thể trói A Đình ở bên người, nhất định có điểm đặc biệt của cô.
Hàn Yến hí mắt, khẽ mỉm cười. Dường như anh ta biết chút ít…
“Trời ạ, bức graffiti này là ai vẽ thế?” Hoa Đào nâng hai tay, mắt lóe sáng: “Nếu có thể vẽ manga cho tôi, nhất định kiếm được lợi nhuận lớn ha ha ha ——” Cô ta cắn môi, trong mắt đầy sùng bái.
Lăng Vi cảm thấy buồn cười, thầm nghĩ: “Hoa Đào đại nhân! Con hùng ưng này xuất thân từ… một manga nhỏ dưới quyền cô… Thải Vi đó… →_→”
Mắt nhỏ nhìn tôi đầy khinh bỉ….
→_→
Tầm mắt Lăng Vi lướt qua Hứa Tử Huân, Dung Cẩm, cuối cùng rơi vào trên mặt Nhan Mặc Phi.
Bây giờ cô rất muốn xem biểu tình của người đàn ông này.
Cô muốn biết…
Người đàn ông luôn cao cao tại thượng, tự đại kiêu căng đột nhiên bị người khác chèn ép sẽ có biểu tình gì…
Lăng Vi tìm ra Nhan Mặc Phi trong đám người, anh ta đứng gần hùng ưng nhất.
Anh ta im lặng đứng đó, tựa như hòa thành một thể với bức tranh.
Anh ta nhìn chằm chằm con hùng ưng, hai mắt như bị niêm phong, không chớp mắt, mặt đầy không thể tin!
Cũng không biết tại sao, anh ta bỗng nhiên có cảm giác không thấy người nào ở chung quanh.
Tiếng huyên náo cũng biến mất…
Tựa như anh ta và bức tranh này hòa thành một thể.
Anh ta tiến vào trạng thái quên mình…
Lại có một tác phẩm có thể rung động tâm hồn anh ta?
Bức graffiti này thật sự không thể xưng là một bức tranh, anh ta thấy được toàn bộ hàm ý trong bức tranh này!
Chỉ nhìn ánh mắt con hùng ưng kia, tựa như có thể tiếp thu tầm mắt hùng ưng, nhưng nhìn kỹ khí thế kia lại có thể cảm nhận được lòng dạ và sức mạnh vật lộn với bầu trời mênh mông của con hùng ưng kia!
Anh ta không thể không thừa nhận con hùng ưng này không chỉ có khí phách, còn có khí thế cao ngạo, kiên cố.
Ánh mắt sắc bén, nhạy bén, đơn độc, trang nghiêm kia tựa như có thể nhắm thẳng vào lòng người!
Đột nhiên có người la lớn: “Bức tranh này mới xứng đáng là “Quán quân”!”
“Đúng vậy, không sai!”
Phòng vẽ vốn ngột ngạt dần vang lên tiếng ca ngợi.
Trong nháy mắt náo nhiệt.
“Bức tranh này là ai vẽ? Nhất định chính là một thiên tài!”
“Đúng! Tôi vô cùng muốn biết! Tác giả này rốt cuộc là thần thánh phương nào!”
Hàn Linh Tê nhíu chặt mày.
Tiếng ca ngợi bên tai giống như dao đâm vào tai cô ta! Vừa rồi rõ ràng tất cả mọi người đều ca ngợi “Thành phố hoang tàn”… sao đột nhiên đều quay đầu?
Cô ta lắc đầu, không hiểu. Tác phẩm của anh Mặc Phi chính là đệ nhất thiên hạ.
Cô ta tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ anh Mặc Phi bị người khác giẫm dưới chân.
Hàn Linh Tê giậm chân, cao giọng nói: “Đều khong phải! Bức tranh này không tốt như các người nói!”
Có không ít người nhìn cô ta.
Mặt Hàn Linh Tê đầy vội vã hét ầm lên: “Các người vừa nói tác phẩm của Nhan Mặc Phi là xứng đáng nhất! Các người quên lời các người vừa nói rồi sao? Các người nhìn bức này đi ——” Cô ta đưa tay chỉ con hùng ưng trên tường, cắn răng nghiến lợi cao giọng kêu la: “Các người nhìn đi, đây chỉ là một bức graffiti, căn bản quá tệ để trưng bày, sao nó
Chương 692: Quy nhân đại pháp (2)
Lời của Hàn Linh Tê làm bầu không khí trong nháy mắt giảm xuống.
Không ít người nhìn cô ta rồi nhìn bức tranh. Có người nghi ngờ, có người khinh thường, cười cô ta.
Lúc này, Nhan Mặc Phi chợt quay đầu, nhìn Hàn Linh Tê chăm chú. Ánh mắt anh ta sắc bén tựa như muốn nhận biết về cô ta từ đầu, quan sát cô ta từ trên xuống dưới.
Hàn Linh Tê bị ánh mắt này của anh ta nhìn đến hô hấp không thông.
Sắp nghẹt thở.
Mắt anh ta giống như muốn tìm hiểu cô ta lần nữa.
Hồi lâu, Nhan Mặc Phi nhíu mày, nói với Hàn Linh Tê: “Linh Tê, em học vẽ mười mấy năm… Thì ra… Ý tưởng của em nông cạn như vậy? Em cảm thấy bức graffiti này quá tệ?”
Hàn Linh Tê trợn to mắt, nghẹn họng.
Cô ta muốn nói gì, nhưng môi run rẩy, nửa chữ cũng không nói được.
Nhan Mặc Phi thất vọng lắc đầu, trịnh trọng nhìn cô ta, nói: “Graffiti thì thế nào? Tác phẩm graffiti nên được tôn trọng hơn! Tiêu chuẩn một người vẽ tranh và dày công luyện tập không thể giới hạn ở bút pháp và kỷ xảo của bản thân, mà phải nhìn thấy nội hàm và linh hôn của cả bức tranh!”
Hàn Linh Tê giống như bị anh ta vô căn cứ tát một bạt tai.
Cô ta cắn chặt môi, cảm thấy gò má đau nóng.
“Anh Mặc Phi… Em đang giúp anh nói chuyện mà! Anh lại phản bác em?”
Nhan Mặc Phi lắc đầu, nghiêm túc nói: “Anh không phản bác em, anh phản bác quan điểm của em. Em không hiểu nghệ thuật, anh và em không có lời nào để nói.”
Hàn Linh Tê nhìn anh ta chằm chằm. Lời anh ta giống như tạt thau nước lạnh vào cô ta —— làm cả người cô ta run rẩy!
Môi cô ta trắng bệch, mắt rưng rưng chứa đầy không dám tin: “Anh Mặc Phi, anh lại nói em… không hiểu nghệ thuật? Anh lại nói… anh và em không còn lời nào để nói?”
Cô ta âm thầm thích anh ta 12 năm!
Mỗi ngày cô ta dành ba tiếng để học vẽ! 12 năm —— không có gián đoạn ngày nào!
Triển lãm tranh nổi tiếng toàn thế giới cô ta đều nhất định phải đến! Cô ta muốn cải thiện mình, cô ta không ngừng học tập, cô ta rất sợ không theo kịp bước chân anh ta ——
Cô ta làm tất cả đều là vì cái gì?
Anh ta lại nói… lại nói cô ta không hiểu nghệ thuật? Anh ta lại nói… lại nói… không còn lời nào để nói với cô ta…
Hàn Linh Tê sụp đổ!
Hốc mắt cô ta ứa nước, cắn nát răng, cô ta muốn xoay người chạy đi, nhưng cô ta không nhấc chân. Đối với cô ta mà nói, nơi có Nhan Mặc Phi thì có ánh mặt trời… Không có anh ta, nơi nào cũng là bóng đêm.
Hàn Linh Tê kéo tay Nhan Mặc Phi: “Anh Mặc Phi, thật xin lỗi… Vừa rồi em nói sai, xin anh tha thứ cho em… có được không?”
“…” Nhan Mặc Phi hất tay cô ta ra, không nói gì.
Nhưng những người bên cạnh nổi điên!
“Trời ạ… người phụ nữ này không bị điên chứ?”
“Có bệnh à?”
Người chung quanh đều không nhìn nổi. Người ta mắng cô ta như vậy, cô ta còn nói xin lỗi, còn xin người ta tha thứ…
“Trời ạ… Có phải người phụ nữ này luyện “Quy nhẫn đại pháp” không?”
Lăng Vi cay mắt…. Sự nhẫn nại của người phụ nữ này đã vượt qua hiểu biết của cô về nhân loại.
Nhìn Hàn Linh Tê, Lăng Vi không ngừng lắc đầu. Cô thật sự rất không hiểu… Một người phụ nữ lại có thể vì một người đàn ông mà hạ mình đến mức này?
Chương 693: Sát thủ tình yêu (1)
Hàn Linh Tê làm bộ tội nghiệp cầu xin Nhan Mặc Phi.
Lăng Vi ngứa tay, nếu đây là em gái cô, cô sẽ xông lên kéo cô ta!
Hàn Linh Tê… Sao có thể như vậy? Tôn nghiêm đâu? Cô ta thấp giọng hạ mình cầu xin, hèn mọn để cho người ta phỉ nhổ.
Đều là phụ nữ, Lăng Vi hơi tức giận.
Lúc này, tay Diệp Đình đột nhiên nhéo eo cô, Lăng Vi quay đầu nhìn anh.
Diệp Đình nhìn cô, trong mắt mang theo tia tà khí.
Khóe miệng anh khẽ nhếch lên nụ cười giễu cợt, thanh âm trầm thấp vang lên bên tai cô: “Ánh mắt đó của em là gì? Khinh thường như vậy là sao?”
Lăng Vi bĩu môi, ngẩng đầu khiêu khích hỏi ngược lại: “Anh có thể vì em mà làm đến mức đó? Từ bỏ tôn nghiêm, bất kể đối phương đúng hay sai, bất kể đối phương có tuyệt tình mắng anh trước mặt mọi người hay anh, anh có thể từ bỏ tôn nghiêm, tạm thời nhân nhượng vì lợi ích toàn cục không?”
Anh mím môi, ánh mắt thâm trầm nhìn cô, nói: “Em sẽ không đối với anh như vậy.”
Lăng Vi bật cười: “Không sai, anh cũng sẽ không đối với em như vậy.”
Hai người nhìn nhau cười.
“Linh Tê!” Hàn Yến đột nhiên đi tới cạnh Hàn Linh Tê, kéo cô ta: “Nhìn chút tiền đồ của em đi, xa một người đàn ông, em liền không sống nổi? Anh ta là gì chứ? Anh ta nói em không hiểu nghệ thuật, em liền không hiểu thật sao? Em có hiểu không, trừ chính em, bất kỳ người nào khác đều không có tư cách bình luận! Huống chi, cho dù em không hiểu nghệ thuật có liên quan gì tới chuyện anh ta thích con người em hay không?”
“Anh… Anh không hiểu… hội họa giống như sinh mạng của anh ấy, sao anh ấy có thể dễ dàng tha thứ cho người yêu mình không tôn trọng sinh mạng anh ấy? Cho nên em mới không thể đi vào lòng anh ấy…” Nước mắt Hàn Linh Tê rơi xuống.
Hàn Yến nhíu chặt mày, sức lực trên tay càng lớn!
Hàn Linh Tê hít mũi, yếu ớt nói: “Em không thể nào rời xa anh ấy… Em quyến luyến anh ấy…”
Nhan Mặc Phi đã cố định ở đáy lòng cô ta, là chấp niệm khó loại bỏ nhất!
Học vẽ, xem triển lãm, thăm bác anh ta… đã trở thành việc không thể thiếu trong sinh mạng cô ta. Bây giờ, phần này bị chính tay Nhan Mặc Phi phá bỏ!
Cho nên, cô ta đau lòng. Nhưng… cô ta quyến luyến.
Hàn Yến vô cùng thất vọng! Anh ta mặc kệ, cương quyết kéo cô ta tới chỗ Diệp Đình và Lăng Vi đứng.
Giọng nghiêm nghị, lãnh khốc: “Linh Tê! Em suy nghĩ thật kỹ, em rốt cuộc thích con người anh ta hay là thích hào quang của anh ta?”
Hàn Linh Tê chấn động, không nói một chữ. Cắn môi, xoay người rơi nước mắt.
Lăng Vi ưu sầu nhìn hai anh em này…
Cô thật sự không nghĩ tới chỉ vì một bức tranh thông thường lại dẫn tới trận chiến không nhỏ…
Hàn Linh Tê và Nhan Mặc Phi rạn nứt, Hứa Tử Huân và Dung Cẩm cũng sắp chia tay…
Lăng Vi bỗng dâng lên cảm giác kỳ diệu…
Tranh của cô lại có lực sát thương lớn như vậy!
Diệp Đình nói bên tai cô: “Bức tranh này của em không nên được xưng là “Ngôi sao vinh quang”, nên được xưng là “Sát thủ tình yêu…”
“Đáng ghét!” Lăng Vi huých anh, Diệp Đình cười lên.
Anh vốn cho rằng chỉ là cuộc triển lãm, không ngờ lại diễn biến thành như vậy…
Diệp Đình đột nhiên phát hiện dường như có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm bọn họ!
Ánh mắt sắc bén quét quanh, nguy hiểm kia… bỗng nhiên… biến mất!
Anh cho là mình lầm. Hoặc là… thần kinh quá nhạy?
Không! Ánh mắt vừa rồi vô cùng có lực uy hiếp!
Không phải chỉ đơn giản là âm thầm quan sát… anh tin vào trực giác của mình! Phán đoán của anh chưa từng sai.
Diệp Đình âm thầm thông báo Lôi Tuấn: “Triển lãm hôm nay… chắc có “quỷ” trà trộn vào.”
Lôi Tuấn đang giám sát: “Tiểu Đình, phòng bị! Anh Đình nói có “quỷ” trà trộn vào!”
“Được!” Lôi Đình lập tức lên tinh thần nhìn chăm chú màn hình, bày trận mà đợi.
Chương 694: Sát thủ tình yêu (2)
Lúc này, bầu không khí hiện trưởng bị đẩy về phía ác liệt.
Có người chất vấn ai vẽ bức tranh này. Có người đang tranh chấp, rốt cuộc kỹ thuật của “Đỉnh núi” và “Khinh thường bầu trời” cái nào xuất sắc hơn.
Trong tiếng tranh chấp này, còn có người khàn giọng gây gổ, ví dụ như Nhan Mặc Phi và Hàn Linh Tê…
Còn có người thất vọng như Dung Cẩm nhìn thấu Hứa Tử Huân.
Còn có người châm dầu vào lửa, hy vọng làm lớn chuyện.
Phòng vẽ liền bùng nổ, ầm ĩ vang dội.
Lúc này, Jame đột nhiên cười ha ha.
Jame liếc mắt nhìn Lăng Vi, khoác tay lên vai Lăng Vi: “Thế nào? Còn không mau cảm ơn tôi? Anh em của cô là tôi đây có thể giúp cô làm chuyện lớn đúng không?”
Lăng Vi cho anh ta ánh mắt cảm kích: “Cảm ơn anh.”
Jame không hài lòng, tay ôm ngực: “Chỉ cảm ơn là đủ rồi sao? Cô sờ trái tim nhỏ bé này của tôi đi, làm người ta tổn thương thế nào?”
Tay anh ta ôm ngực, cực kỳ đau khổ xoa ngực: “Haiz… Vừa rồi khi bọn họ khen ngợi tôi, biểu tình…. Kích động biết bao! Ca ngợi kia… chân thành biết bao! Tại sao sau khi thấy tranh của cô… Lại nhìn tranh của tôi giống như nhìn một đống rác vậy? Bức sói xám của tôi cũng không tệ như vậy chứ?”
Lăng Vi che miệng, buồn cười nhưng cố nén nói: “Nhất định không tệ nha, anh là thầy của tôi mà! Không có anh khai sáng, nào có tác phẩm này của tôi!”
“Bingo!” Jame ném ánh mắt quyến rũ cho Lăng Vi: “Này! Hay là cô hôn tôi một cái, bày tỏ cảm kích với tôi, thế nào?”
Ánh mắt màu xanh biếc của Jame bắn điện, nháy mắt với Lăng Vi.
Lăng Vi cảm nhận được bên cạnh có một ánh mắt sắc bén như dao bắn tới Jame.
Lăng Vi nhịn cười không lên tiếng, thấy Diệp Đình xách cánh tay Jame lên…
Mà cánh tay đó của Jame là cánh tay vừa khoác lên vai cô.
“Ách…” Jame rút tay về, nói bên tai Lăng Vi: “Chỉ yêu cầu một nụ hôn thuần khiết… Không có ý gì khác. Đồ đệ cũng có thể hôn sư phụ mà!”
Lăng Vi “khụ” một tiếng, nói: “Hai ta là bạn…”
Jame vỗ trán: “Bạn? Ha! Đúng… hai ta là bạn! Cô luôn không nhận sư phụ này! Tôi tan nát cõi lòng…”
Anh ta cắn răng: “Nhìn tôi hao phí đi, nâng cô cao như vậy, lại đạp thấp chính tôi, tôi đây là bị coi thường sao?”
Anh ta giơ tay muốn tát miệng mình.
Lăng Vi biết anh ta đùa, nhịn không được bật cười, thấp giọng nói: “Không phải sắp tới sinh nhật anh sao? Tôi tặng anh một chiếc xe tôi thiết kế.”
“Thật sao?” Jame hưng phấn chà tay.
Một chiếc xe đó nha!
Hai mắt Jame lóe sáng.
Lăng Vi nháy mắt với anh ta: “Có khi nào tôi gạt anh chưa?” Xe cho người già cũng là xe nha…
“Được được được… Hôm sinh nhật tôi nhất định lái xe cô tặng, chở cô gái xinh đẹp chạy quanh phố lớn!”
Lăng Vi mím môi cười, tưởng tượng ra hình ảnh: Jame mặc âu phục chở cô gái xinh đẹp… ngồi trên xe cho người già… đi khắp thành phố… cảnh tượng bão táp...
Chương 695: Một loại chuỗi kinh sợ (1)
Vừa nghĩ đến dáng vẻ kia của Jamie, cô lại cảm thấy nóng mắt.
Lăng Vi cố gắng nín cười, cô chỉ muốn cười phì ra thôi! Bây giờ cô mới phát hiện ra, thì ra cô lại phúc hắc như thế này?
Có phải là do bị Diệp Đình lây bệnh hay không?
Đúng rồi đúng rồi đúng rồi, chắc chắn là cô bị lây từ anh! Cô phải đi tìm anh mới được!
Lúc này, trong phòng hội họa, tiếng huyên náo vang vọng cả căn phòng, chợt có người vọt tới trước mặt Nghiêm Phương Chu, hỏi: “Nghiêm tiên sinh, xin hỏi, hai tác phẩm này đều là tác phẩm trong buổi triển lãm lần này sao?”
“Nghiêm tiên sinh ——hai tác phẩm này đều không được ký tên, xin hỏi ai đã vẽ hai tác phẩm này?” Có người đột nhiên kêu lên: “ Hai tác phẩm này đều là tác phẩm Graffiti(*), chẳng lẽ là cùng một người vẽ?”
(*)Tranh phun sơntừ gốc tiếng Anh làGraffitibắt nguồn từ tiếng Latin:Graffitocó nghĩa là “hình vẽ trên tường” là tên gọi chỉ chung về nhũng hình ảnh hoặc chữ viết kiểu trầy xước, nguệch ngoạc trên các bứctườngở cácđường phố, khu phố và được vẽ bằngsơnhoặc đánh dấu bằng bất cứ vật liệu gì hay chỉ là vẽ bằng sơn xịt lên những nơi có bề mặt phẳng, rộng. Đây là một loại hình nghệ thuật công cộng haynghệ thuật đường phốcó thể hình thành bằng các hình thức đơn giản trên các bức tranh tường.
“Chắc là không phải—— mặc dù đều là tác phẩm Graffiti, nhưng mà... nhìn phong cách vẽ rõ ràng không phải là cùng một người.”
Nghiêm Phương Chu giơ tay lên, đè nghi vấn của tất cả mọi người xuống: “Trong hai tác phẩm này, chỉ có bức "Ngạo thị bầu trời" là tác phẩm dự thi.”
Vừa nói, anh ta vừa chậm rãi đi tới bên cạnh Lăng Vi, giới thiệu với mọi người: “Vị nữ sĩ Lăng Vi này, chính là tác giả của bức "Ngạo thị bầu trời". Cô ấy lấy bút danh Thải Vi lúc gửi bản thảo tới.”
“Cái gì?” Peach là người đầu tiên phản ứng!”Thải Thải Thải Thải Thải... Vi...” cô ta trợn to mắt nhìn về phía Lăng Vi...
Oh my god! Hù chết tôi mất?
Chắc cô ta bị mù rồi, nên mới không nhìn ra... tác giả manga nho nhỏ cô ta đang biên tập... lại lại lại... là Thải Vi...
“Dạ dạ dạ là... là Thải Vi đó sao?”
Lăng Vi nhìn về phía Peach, sợ hù dọa đến cô ta, cô nhẹ nhàng gật đầu nói: “Là tôi... Không sai.”
“Ai nha... Ai nha... Ai nha… mẹ của tôi ơi!” Peach che tim, trợn trắng mắt.
Cô ta thật sự chỉ muốn trực tiếp ngất đi mà thôi. Cô ta tham dự buổi triển lãm này... là để rèn luyện tim à! Sớm biết như vậy, trước khi tới đây, cô đã tiêm một liều thuốc trợ tim rồi!
Peach che tim, hai chân như nhũn ra, Hàn Yến đỡ lấy cô ta, cúi đầu xuống ân cần hỏi cô ta: “Sao rồi?”
Peach ngây ngốc lắc đầu, nhìn về phía Lăng Vi nói: “Tiểu Vi... Tiểu Vi! Cô đừng làm mù đôi hỏa nhãn kim tinh của lão nương...”
“...” Lăng Vi 囧 囧 lúng túng cười.
Peach cảm thấy choáng váng đầu óc, cô ta không ngừng nắm lấy cổ áo của mình: “Mình đầu có tức giận, có phải là do mình mặc váy quá chặt hay không?”
Hàn Yến kéo tay cô ta theo bản năng, khuôn mặt dần nóng lên.
Anh ta giả vờ như không nhìn thấy gì cả, chuyển tầm mắt đến trên mặt cô ta, bình tĩnh nói: “Có thể là do ở đây có quá nhiều người nên khá nóng nực, để tôi đưa cô ra ngoài hít thở không khí thoáng đãng.” Hàn Yến đưa tay đỡ lấy tay của Peach, đỡ lấy thân thể lảo đảo như muốn ngã của cô ta, dùng ánh mắt dò hỏi cô ta, Peach gật đầu: “ Được, đi ra ngoài đi. Tôi sắp chết ngộp rồi!”
Sau khi hai người đi ra ngoài, Hàn Linh Tê đứng ở bên cạnh Hàn Yến không thể tưởng tượng nổi quay đầu nhìn Lăng Vi.
Cô ta móc móc lỗ tai.
Cho rằng mình đã nghe lầm, Hàn Linh Tê dùng ánh mắt như nhìn quái vật, nhìn về phía Lăng Vi...
“Tranh này, là cô vẽ?”
Bộ não của Hàn Linh Tê như ngừng trệ lại, cô ta không thể nào suy nghĩ được.
Chương 696: Một loại chuỗi kinh sợ (2)
Người phụ nữ này, giỏi đến vậy sao? Tác giả hung hăng giẫm anh Mặc Phi ở lòng bàn chân, lại là một cô gái?
“Cô bao nhiêu tuổi rồi?” Hàn Linh Tê quan sát Lăng Vi từ trên xuống dưới. Cô ta còn tưởng rằng, tác giả của tác phẩm này là một ông lão...
Lăng Vi lãnh đạm nói: “Tầm tầm tuổi cô.”
Hàn Linh Tê trợn mắt: “Cô có ý gì? Cô đang lấy le đấy hả? Cô cảm thấy lần này mình đoạt được "Ngôi sao vinh dự " là có thể độc bộ thiên hạ, đúng không? Cô đang châm chọc tôi, học hội họa được mười mấy năm, còn không làm nên trò trống gì, có phải không?”
Lăng Vi lạnh nhạt liếc nhìn cô ta: “Tôi có nói qua như vậy sao?”
Có phải người phụ nữ này nhỏ mọn quá hay không?
Lăng Vi tức giận nhìn cô ta: “Hàn tiểu thư, nếu cô không viết tiểu thuyết, thì đúng là làm lu mờ tài năng của cô. Trí tưởng tượng của cô phong phú như vậy... thứ lỗi cho tôi không theo kịp được tiết tấu của cô.”
Hàn Linh Tê nghiến răng nghiến lợi, còn không chờ cô ta đáp lại. Đột nhiên có người đẩy Hàn Linh Tê ra: “Phiền cô nhường đường —— “
Hàn linh tê đột nhiên bị đụng lảo đảo một cái.
“Tiểu Vi ——” Tay của Lăng Vi chợt bị ai đó nắm lấy: “Tiểu Vi —— tranh này là do em vẽ?”
Hứa Tử Huân như phát điên lên, đôi mắt anh ta mở lớn giống như chiếc chuông đồng lớn!
Anh ta kích động đến nỗi mặt đỏ bừng lên: “Tiểu Vi! Bức tranh này là do em vẽ?”
Anh ta đưa hai tay nắm lấy bả vai của Lăng Vi, dùng sức lắc lắc: “Trời ơi! Trời ơi! Tiểu Vi —— em đúng là sự kiêu ngạo của anh! Anh đã nói gì ấy nhỉ? Anh đã nói rồi, em rất có thiên phú về hội họa! Còn nhớ mùa hè năm ấy, anh và em cùng tham gia hoạt động báo chí do nhà trường tổ chức. Lúc đó, anh đã nói là tương lai em chắc chắn sẽ trở nên nổi tiếng! Em xem, đúng là đã bị anh đoán đúng rồi! Tiểu Vi —— “
Lăng Vi bị dáng vẻ của anh ta hù dọa, Hứa Tử Huân đỏ bừng mặt, miệng mở lớn, giống như là muốn ăn thịt người!
“Buông tay ra!” Diệp Đình đột nhiên đưa tay đẩy tay của Hứa Tử Huân ra, anh lạnh mắt nhìn Hứa Tử Huân.
Hứa Tử Huân chợt phục hồi lại tinh thần, anh ta vừa làm gì thế này? Bị thu hút???... Hứa Tử Huân như bị chận cả một miệng lông ngỗng, ngay cả nửa chữ cũng không nói được.
Gương mặt của anh ta đỏ bừng lên. Vừa rồi anh ta đã quá kích động, lại quên hết tất cả... Quên mất tiểu Vi và anh ta đã hoàn toàn không còn quan hệ gì nữa.
Bây giờ... cô đã là vợ của Diệp Đình, hai người bọn họ yêu nhau sâu đậm, trong mắt của cả hai đều không thể chứa nổi thêm nửa hạt cát nào cả.
Đột nhiên —— ánh mắt của Hứa Tử Huân đông cứng lại! Không đúng —— hình như anh ta đã bỏ sót chuyện gì đó?
Diệp Đình? Bức tranh được trưng bày trong buổi triển lãm của Tiểu Vi... là vẽ ở trên tường... mà nơi này là nhà của Diệp Đình?
Hứa Tử Huân kinh ngạc nhìn Diệp Đình, hơi không xác định đất hỏi: “Buổi triển lãm này... là do anh tổ chức?”
Chủ nhân của tòa trang viện này mang họ Diệp... Mà Diệp Đình lại xuất hiện ở trong phòng khách... Còn có nhiều người cung kính chào hỏi với Diệp Đình...
Tất cả... đều đã rõ ràng. Vậy mà bây giờ anh ta mới nhận ra...
Hứa Tử Huân cắn chặt răng, chỉ hy vọng câu trả lời của Diệp Đình là một chữ “Không”!
Nhưng, Diệp Đình chỉ nhìn lướt qua anh ta, rồi dời tầm mắt sang chỗ khác.
Sớm biết là Diệp Đình tổ chức, anh ta nhất định nhất định sẽ không tới tham dự!
Lúc này, quản gia Vương bước lên trước, khiêm tốn nói: “Đúng như lời của cậu. Buổi triển lãm hội họa lần này, được chính tiên sinh nhà tôi tổ chức.”
Hứa Tử Huân bị đả kích rất lớn... Vừa rồi anh ta còn khen ngợi phong cách thiết kế của nơi này rất đặc biệt, còn khen ngợi buổi triển lãm lần này được tổ chức rất thành công ——
Nơi này lại là nhà của Diệp Đình... Diệp Đình đã giết chết anh ta đến ngay cả một mảnh xương vụn cũng không còn dư lại chỉ trong giây lát!
Cảm giác thất bại này, giống như xoắn chặt lấy trái tim anh ta.
Nếu trước kia anh ta còn ảo tưởng một phần vạn hi vọng xa vời với Lăng Vi, thì bây giờ ngay cả một tia hi vọng này cũng đã tiêu tan theo mây khói.
Hứa Tử Huân xoay người muốn đi, anh ta cảm thấy nếu còn đứng ở trong nhà Diệp Đình nhiều thêm một giây nào nữa, anh ta cũng sẽ bị nghẹt thở mà chết mất...
Dung Cẩm giật cả mình.
Cô ta nghe thấy lời của Hứa Tử Huân, trợn to hai mắt, kinh ngạc che miệng...
Lắp ba lắp bắp nói: “Tổng tổng tổng tài... Tòa trang viện này... Là của anh?” Khó trách vừa rồi tổng tài muốn mời cô ta đi ra ngoài...
Mà bây giờ cô ta còn ở nơi này, trời ơi, trái tim của Dung Cẩm run lên cậm cập.
Run run rẩy rẩy nói: “Tổng tài... Không ngờ rằng anh sẽ tổ chức buổi triển lãm hội họa ở tong nhà, vừa rồi… tôi tôi tôi tô… không biết đây là nhà của anh...”
Chương 697: Ngọn gió (1)
Dung Cẩm run rẩy nghĩ... tại sao Lăng Vi đứng ở bên cạnh tổng tài Diệp?
Mà tay của tổng tài Diệp, lại ôm ngang hông của Lăng Vi?
Lúc này, Vương quản gia giới thiệu với tất cả mọi người: “Tòa trang viện này, đúng là thuộc sở hữu của tiên sinh nhà tôi. Còn tiểu thư Thải Vi, chính là phu nhân nhà tôi.”
“Cái gì?” Dung Cẩm hoàn toàn ngu người: “ Quản lý Lăng... là vợ của anh... vậy vậy nơi này... nơi này...”
Đây là nhà của Lăng Vi? Ôi chúa ơi!
Dung Cẩm như cảm thấy có một tia sét đánh trúng người——vừa rồi cô ta còn cười nhạo người bạn kia của Lăng Vi là một “Tên nhà quê”...
Dung Cẩm che miệng lại, cô ta đi công tác hơn một tháng, nên cô ta không biết chuyện tổng tài Diệp và Lăng Vi là vợ chồng. Nhân duyên của cô ta ở công ty cực kỳ kém, cô ta cũng lười giao tiếp với những người đó. Cô ta chỉ một lòng quan tâm nên làm thế nào để nắm chặt được Hứa Tử Huân, mà cô ta cũng chỉ biết Lăng Vi là bạn gái trước của Hứa Tử Huân.
Hai ngày trước, cô ta mới trở về nước. Vì vậy, lúc tin tức của Diệp Đình và Lăng Vi huyên náo đến mức nóng nhất, cô ta lại không có mặt ở trong nước, nên cô ta cũng không biết chuyện này.
Trái tim của Dung Cẩm đập loạn nhịp, cô ta vốn cho rằng, tham dự yến hội lần này, là một chuyện rất đáng giá lấy le.
Bây giờ nhìn lại... cô ta chỉ giống như chú hề nhảy nhót lung tung mà thôi...
Cô ta còn ngu ngốc cười nhạo Lăng Vi và bạn của cô...
Diệp Đình nhìn thấy Dung Cẩm, sắc mặt của anh đột nhiên tối sầm xuống, anh dùng ánh mắt thiếu kiên nhẫn nhìn về phía quản gia Vương. Quản gia Vương lập tức hỏi: “Cô lên tiếng làm nhục nữ chủ nhân nhà tôi, tiên sinh nhà tôi đã mời cô đi ra ngoài, cô không nghe thấy sao?”
Dung Cẩm ngây người.
Diệp Đình đảo mắt nhìn xung quanh!
Trong nháy mắt, bốn vệ sỹ mặc âu phục đen đi từ trong góc ra.
Bốn người này chợt vây quanh Dung Cẩm. Quản gia Vương nói: “Nữ sĩ, mời cô tự trọng...”
Vệ sỹ mặc âu phục đen, mặt đầy nghiêm túc đưa tay ra, làm động tác mời Dung Cẩm đi ra ngoài.
Dung Cẩm run rẩy kéo lấy Hứa Tử Huân.
Lại nghe thấy Hứa Tử Huân đột nhiên quát khẽ: “Đừng đụng vào tôi ——” Anh ta tức giận hất tay của Dung Cẩm ra.
Hứa Tử Huân chưa bao giờ bị mất thể diện đến vậy: “Còn đứng ở đây làm gì? Cô còn ngại không đủ mất thể diện?” Hứa Tử Huân tức giận đi ngang qua bên cạnh cô ta.
Nhan Mặc Phi nhìn về phía Lăng Vi.
Anh ta dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, quan sát cô một lần từ trên xuống dưới: “Cô là... người vẽ bức tranh này?”
Trong mắt anh ta có sự hoài nghi, có sự khiếp sợ!
Ánh mắt kia cực kỳ phức tạp, Lăng Vi nhìn về phía anh ta, nhưng không trả lời thẳng.
Nhan Mặc Phi vừa hỏi ra lời, bầu không khí trong phòng hội họa đã chợt nổ tung.
“A —— “
“Sao tác giả của Ngạo thị bầu trời… lại có thể... trẻ đến vậy? Còn là một cô gái nữa chứ?”
“Đúng vậy... nét vẽ kia, ý cảnh kia... Ít nhất phải là người đã có kinh nghiệm trong cuộc sống, mới có thể vẽ ra được tác phẩm thế này?”
Lăng Vi không phản bác lại, mặc dù cô trẻ tuổi, nhưng kinh nghiệm sống của cô, tuyệt đối không ít hơn.
Tiếng chất vấn càng ngày càng lớn: “Là cô ấy vẽ sao? Chắc chắn không phải. Sao một cô gái có thể có nét bút hùng hồn thế này được?” Có một số người, nhìn về phía bức tranh, rồi lại nhìn về phía Lăng Vi.
Những người đứng cách khá xa đó không nhận biết Lăng Vi, không nghe được đoạn đối thoại vừa rồi, vì vậy bọn họ cũng không biết cô là vợ của Diệp Đình, chỉ thấy cô đứng ở bên cạnh Diệp tiên sinh. Có thể là do bọn họ quen biết nhau, nếu không, cũng sẽ không vẽ ở trên vách tường nhà của Diệp tiên sinh..
Chương 698: Ngọn gió (2)
Trong đó có một họa sỹ trung nên tên là Lý Hội Thông, gãi gãi đầu, nói: “Đúng là sự ngạc nhiên lớn, Nhan Mặc Thông đã là người trẻ tuổi tài cao rồi, không ngờ rắng tiểu thư Thải Vi, lại còn trẻ hơn so với Nhan tiên sinh...”
Có người kinh ngạc về tuổi tác của Lăng Vi, đồng thời cũng có người bán tín bán nghi, rốt cuộc có phải bức tranh này có phải là do cô vẽ hay không.
Dù sao, cái tên… Thải Vi này...
Đến bây giờ... Cũng không có danh tiếng gì...
Diệp Lương Sơn vuốt râu lắc đầu, cố tình đâm chọt nói: “Có chứng cứ gì có thể chứng minh, bức tranh này là do Lăng tiểu thư vẽ không? Chúng ta vẽ xong một bức họa, sẽ in con dấu lên đó, mà bức tranh "Ngạo thị bầu trời" này lại không có con dấu, vậy sao có thể chứng minh được là cô ấy vẽ?”
“Đúng vậy! Tôi cũng không tin lắm...”
Lăng Vi dửng dưng đứng đó, như không nghe được tiếng chất vấn đang vang lên bốn phía xung quanh.
Đột nhiên có một người trẻ tuổi nghi ngờ hỏi: “ Tiểu thư Thải Vi—— xin hỏi, cô ta tác giả… của quyển manga 《 Người xâm nhập 》kia sao?”
Lăng Vi nhìn về phía đối phương, người đang nói chuyện... Là Lý Thiên Mặc...
Thiên ma đến đây từ lúc nào? Cô lại không chú ý tới.
Lăng Vi khẽ gật đầu: “《 Người xâm nhập 》 là tác phẩm của tôi.”
“A ——” Lý Thiên Mặc chợt kêu lên, đôi mắt của anh ta sáng lên: “Vậy thì đúng rồi! Cách vẽ con chim ưng này hoàn toàn giống với phong cách vẽ của ‘Người xâm nhập’!”
Sau đó, anh ta hăng như đánh tiết gà nhìn về phía mọi người, trịnh trọng vỗ ngực nói: “Tôi có thể dùng nhân cách của mình ra để bảo đảm, bức tranh này tuyệt đối, tuyệt đối, tuyệt đối là tác phẩm của tiểu thư Thải Vi!”
Nói xong, anh ta còn như nhớ tới cái gì đó, ánh mắt lại sáng lên: “Hôm nay tôi vừa vặn mang đến một bộ, đây —— “
Vừa nói, anh ta vừa lấy ra một quyển manga từ trong ngực.
Anh ta hất cằm, mặt đầy kiêu ngạo giơ quyển manga trong tay lên, quét mắt nhìn mọi người: “Ai nghi ngờ?”
Trong phòng khách chợt an tĩnh lại.
Diệp Lương Sơn lớn tiếng nói: “Tôi nghi ngờ!”
“Được, cho ông xem trước.” Lý Thiên Mặc đưa quyển sách cho ông ta.
Diệp lão gia cẩn thận xem từng chi tiết.
“Như thế nào? Như thế nào? Phong cách vẽ có giống nhau không?” Không ít người xung quanh đều lại gần.
Ánh mắt của Diệp lão gia càng ngày càng sáng lên: “ Phong cách vẽ của tiểu thư Thải Vi khá là đặc biệt!”
“Đúng vậy... Tính khả dụng rất cao...” Người đàn ông trung niên kia gãi đầu nói: “ Phong cách chim ưng trong quyển truyện này đúng là cực kỳ giống với trong bức họa.”
“Cho tôi xem với —— cho tôi xem với —— “
Quyển manga của Lăng Vi, chợt được truyền cho hết người này đến người khác...
Diệp lão gia chăm chăm nhìn quyển manga được truyền qua tay hết người này đến người khác, vừa rồi ông ta mới chỉ nhìn lướt qua mấy trang, ông còn chưa xem đã đâu...
“Tôi còn chưa xem xong đâu!” Sau khi Diệp lão gia thốt ra lời này, ông ta chợt cảm thấy có điểm không đúng, ông ta nhanh chóng ngậm miệng lại, trong lòng kinh hãi!
Vừa rồi ông ta đã nói gì vậy?
Diệp lão gia cảnh giác nhìn quanh bốn phía, ông ta bao nhiêu tuổi rồi, còn cướp xem manga với đám người trẻ tuổi? Nếu để cho người ta nghe được, ông ta còn không phải bị cười đến rụng răng...
Cũng may là đám người xung quanh đã loạn thành một nồi cháo, không ai nghe được lời ông ta vừa mới nói.
Diệp lão gia híp mắt lại, cô gái này rất có thực lực...
Ha ha... Chuyện càng ngày càng trở nên thú vị.
Diệp lão gia nhìn về phía Lăng Vi, Diệp Đình đang đứng ở bên cạnh cô, dùng tư thế giống như gà mẹ bảo vệ gà con ở bên cạnh cô.
Ánh mắt của Diệp lão gia trầm xuống.
Đám con cháu trong nhà ông, ai cũng đều có cái tính bao che này... Đúng là không chữa được!
Này? Đúng rồi... Quyển manga kia tên là gì ấy nhỉ? ‘Người xâm nhập’? Có vẻ như nó khá thú vị? Trở về, ông phải bảo người mua hộ một bộ mới được, phải nghiên cứu xem thế nào.
Lúc này Lăng Vi, còn không biết quan hệ giữa Diệp lão gia và Diệp Đình...
Nếu cô biết... ông lão này chính là ông ngoại của Diệp Đình...
Cô chắc chắn sẽ cố gắng hết sức ngăn cản Diệp lão gia xem quyển manga này!
Bởi vì... Bởi vì... Phong cách vẽ quyển《Người xâm nhập》này... Thật sự có hơi “bẩn”!
Chương 699: Gặp gió (1)
Cuộc bình chọn kết thúc: “Ngạo thị bầu trời” của Lăng Vi chiếm được ưu thế tuyệt đối, dành được danh hiệu “Ngôi sao vinh dự “.
Nhan Mặc Phi nhìn chằm chằm vào Lăng Vi, nhìn khoảng mấy phút.
Đến khi người xung quanh giải tán sạch sẽ, anh ta mới xoay người rời khỏi phòng hội họa.
“Ánh mắt đó của anh ta là sao vậy?” Hàn Yến hừ bằng giọng mũi.
Diệp Đình hé mắt, thờ ơ nói: “Mặc kệ ánh mắt đó của anh ta có ý nghĩa như thế nào, vợ tôi thủy chung là vợ tôi, bất kỳ ai cũng không thể chấm mút được!”
Hàn Yến tặng cho anh một ngón tay cái: “ A Đình nhà mình, đúng là ngang ngược!”
Buổi triển lãm kết thúc bằng tiếng vỗ tay khen ngợi.
Tin tức cũng lan ra theo.
Sau đó, danh tiếng của Thải Vi đích, như —— quả bong bóng bay cao đến tận bầu trời! Chợt trở thành đề tài thảo luận của mọi người trong một thời gian dài.
Quyển manga《Người xâm nhập》cũng nhanh chóng được tiêu thụ hết sạch.
Mấy quyển manga liên quan trước đó, cũng đều được bán chạy theo.
Không ít công ty giải trí vội vàng tìm tới cửa, hy vọng có thể hợp tác với cô.
Lăng Vi chợt như ngồi trên xe đi qua đỉnh núi, chìm đắm trong sương mù mờ ảo.
Quán bar Vân Hào, Peach và Hạ Tiểu Hi cùng tổ chức tiệc chúc mừng cho Lăng Vi.
Lăng Vi cà thẻ VIP ở cửa, đi vào trong quán bar, trong giây lát, đã bị ánh đèn ngũ sắc lập lòe làm hoa cả mắt.
Hôm nay cô mặc một chiếc váy màu trắng bó sát người, quàng hờ chiếc khăng quàng màu be trên cổ. Lúc ánh đèn chớp lập lòe chiếu xuống, chiếc váy màu trắng của cô như nhuộm một tầng ánh sáng tím dạ quang, nhìn cực kỳ chói mắt!
Phong phạm nữ thần ưu nhã, chợt trở thành tâm điểm chú ý của cánh mày râu.
Trong quán bar, gần như tất cả đàn ông đều nhìn về phía cô.
“Đẹp...” Có người nhìn thẳng vào cô mà không thèm chớp mắt.
Làm da của Lăng Vi cực kỳ trắng, ánh đèn huỳnh quang chiếu lên trên mặt cô, càng làm nổi bật làn da trắng như tuyết của cô. Đôi môi đỏ mọng, hàm răng trắng bóng, mi mắt đen nhánh, nhìn cả người tuyệt tục xuất trần, lại không mất đi vẻ linh động.
Cô đi vào trong phòng khách, hơi cẩn trọng. Cô rất ít khi tới những nơi thế này, vì vậy cô không thích ứng lắm.
Sự cẩn trọng này của cô, càng làm cho đám đàn ông nhìn đến nóng mắt.
Người phụ nữ có phong phạm nữ thần giống như cô là khao khát của tất cả đàn ông, bởi vì cua được nữ thần, cũng không phải là chuyện dễ dàng.
“Vi Vi —— chờ chúng mình với...” Lúc này, Hạ Tiểu Hi và Peach đi vào theo đi
Hạ Tiểu Hi mặc chiếc váy màu hồng, nhìn vừa ngọt ngào lại vừa kín đáo, một đôi mắt to giống như quả nhỏ, ngây thơ chớp chớp mắt, làm một số người đàn ông trẻ tuổi đều thất điên bát đảo.
Peach mặc chiếc áo trễ vai màu vàng, phối hợp với quần da màu đen bó sát người, nhìn phong cách cực kỳ đẹp trai, lại có sức sống.
Ba cô vừa xuất hiện, đã dẫn tới không ít tiếng xì xào vang lên.
Đám đàn ông trong quán đều dán mắt vào ba người bọn họ.
“Đẹp...”
“Không sai, ba cô gái này, đúng là... mỗi người một vẻ mười phân vẹn mười!”
Hạ Tiểu Hi đột nhiên bị nhiều người nhìn chằm chằm vào như vậy, mặt của cô ấy dần trở nên đỏ như con tôm luộc. Cô ấy thẹn thùng quẫn bách cúi đầu xuống, đi theo phía sau Lăng Vi và Peach né tránh.
Mặc dù Lăng Vi không quen đến những nơi thế này, nhưng mà, tính cách của cô tương đối trầm ổn, bình tĩnh, lập tức có thể Hold ở trong này.
Peach tùy tùy tiện tiện đi vào không cảm thấy bất cứ điều gì, kéo hai người đi về phía cầu thang: “Lên tầng lên tầng —— “
Tầng hai là khu vực khách VIP, có sàn nhảy và quầy rượu riêng, ba người cùng nâng ly chúc mừng.
Chỉ chốc lát sau, trong quán bar lại truyền tới tiếng hít hơi.
Chương 700: Gặp gió (2)
Lăng Vi, Peach, Hạ Tiểu Hi đồng loạt nhìn xuống dưới tầng... ngoài cửa, một người phụ nữ phách lối để tóc dài xoăn lọn, mái tóc màu đỏ rực như hồ ly lửa đập vào tầm mắt của mọi người.
Lăng Vi vẫy vẫy tay với cô ấy: “Kaya, nơi này!”
Kaya ngẩng đầu lên nhìn, liền nhìn thấy ba đại mỹ nhân đang vẫy vẫy tay với mình. Kaya nâng mi mắt lên, nở nụ cười quyến rũ, lắc hông, chậm rãi bước lên tầng.
Nhiệt huyết của đám đàn ông lại tăng vọt lên!
Bốn cô gái... lại đi chung với nhau?
Mặc dù phong cách hoàn toàn khác nhau, nhưng mỗi một người đều là cực phẩm nhân gian...
Kaya đang đi lên tầng, đột nhiên nghe thấy nam ca sĩ trầm thấp: “ Mạc thiếu bàn số 18, gửi đến bốn mỹ nhân ở bàn số 16 khu vực khách VIP một bài hát ——Take Me to Your Heart...” sau đó, ca sĩ cúi đầu chào bàn số 16 khu khách VIP và bàn số 18.
Lăng Vi, Hạ Tiểu Hi, Peach trố mắt nhìn nhau, ai lại rảnh rỗi gửi tặng các cô một bài hát vậy? Bọn họ nhìn sang bàn số 18, nơi đó có mấy người đàn ông đang ngồi.
Âm nhạc vang lên, trong tiếng hát chứa chan tình cảm của nam ca sĩ, Kaya thản nhiên đi tới trước mặt Lăng Vi.
Cô ấy giang hai tay ra: “ Cục cưng, chúc mừng cậu —— mình đã nhìn thấy bức tranh cậu vẽ rồi, đúng là làm người ta vô cùng khiếp sợ!” Cả người Kaya đều một màu đỏ rực sát lại gần, Lăng Vi đứng lên, ôm chào hỏi cô ấy.
Kaya ôm lấy Lăng Vi, dùng sức “Chụt “ ở trên má Lăng Vi.
Trên má Lăng Vi, chợt in một vết son môi đỏ rực, tứ đại mỹ nhân cùng cười phá lên.
Không ít đàn ông xung quanh, đều nhìn về phía bốn người. Bốn người này đều có phong cách riêng.
Có quyến rũ mị hoặc, có thanh thuần tinh khiết, có năng động tràn đầy sức sống, có điềm mỹ nhàn tĩnh.
Bốn người đàn ông trẻ tuổi ngồi ở bàn 18 gần đó, một người trong đó nhìn chằm chằm vào Lăng Vi nói: “Mạc thiếu... tôi thích cô gái mặc váy trắng đó. Cậu xem, trong mắt của cô ấy tràn đầy sự kiên cường, nếu theo đuổi, chắc chắn sẽ rất thú vị.”
Người đàn ông được gọi là Mạc thiếu, lắc lư ly rượu vang trong tay, nhìn chằm chằm vào Lăng Vi, từ từ giơ ly rượu lên, thả vào bên mép tinh tế thưởng thức: “ Không sai, là một người phụ nữ đáng để từ từ thưởng thức.”
Hai người đàn ông còn lại, mỗi người vừa thưởng thức rượu vừa nói: “Cảm giác đó chắc chắn là rất thú vị.”
Lăng Vi không biết có người đang đàm luận về các cô, cô giơ ly rượu lên, kính Kaya: “Yaya, lần trước cậu bói bài Tarot cho mình, thật đúng là chính xác. Mình đã kiếm được không ít tiền từ cổ phiếu đó.”
Kaya vui vẻ cụng ly với cô, nở nụ cười quyến rũ, ném cho cô ánh mắt quyến rũ: “Bảo bối, cậu sẽ kiếm được nhiều tiền hơn.”
Peach chợt hưng phấn nói: “Bài tarot? Yaya, cậu biết bói bằng bài tarot hả?”
Kaya cười thần bí.
Lăng Vi ôm lấy Kaya ngồi xuống, cười nói với Peach: “Cô ấy là chuyên gia đó!”
“Thật hả?” Peach lập tức xoa xoa tay: “Dạy mình đi dạy mình đi —— mình muốn học!” Vừa nói, cô ấy vừa hưng phấn dịch mông về phía đối diện, lấy mông đẩy Lăng Vi ra, ngồi sát bên cạnh Kaya.
Lăng Vi vỗ mạnh vào mông cô ấy, đổi vị trí với cô ấy, rồi cùng ngồi với Hạ Tiểu Hi.
Hạ Tiểu Hi ôm đĩa trái cây, chuyên chú ăn. Nếu có đồ ăn, ánh mắt của cô ấy tuyệt đối sẽ không đặt ở chỗ khác. Trên weibo, wechat của Hạ Tiểu Hi, đều chỉ có ảnh các món ăn ngon hay địa điểm ăn ngon nào đó... Lăng Vi thường xuyên nói, may cho cậu đánh người là trái pháp luật, chứ nếu không phải là trái pháp luật, cậu đã sớm bị đánh chết không biết bao nhiêu lần rồi, làm gì còn có thể ngày ngày trả thù xã hội ở nơi này... Đám nhân viên phải làm thêm giờ đói meo cả bụng, đã muốn giết cậu bao nhiêu lần rồi, cậu có biết không?
Hạ Tiểu Hi không quan tâm đến xung quanh, ăn ngốn nghiến.
Cô ấy thấy Lăng Vi ngồi cạnh, vội vàng đẩy đĩa trái cây đến trước mặt cô: “Oh —— miếng dưa hấu này ngọt ghê.”
Lăng Vi giơ tay lên nhéo má cô ấy, thứ mà cái con hàng ăn vặt này... làm cho người ta ghen tỵ chính là, vóc người của Hạ Tiểu Hi... ăn thế nào cũng không mập được! Haizzz... lãng phí lương thực, ăn bao nhiêu cũng không đắp được thịt vào người, còn không phải là lãng phí sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro