Khó khăn
Đã bảo là buông tay rồi. Sao vẫn để ý. Tớ nói được nhưng không làm được. Ừ thì tớ không từ bỏ cậu được rồi. Cố quá sẽ thành quá cố. Nhiều khi cườinhưng lòng xót xa. Phải chi mình đừng gặp nhau nhỉ. Hay có loại thuốc mang tên lãng quên không? Tim đau lắm cậu biết không hiểu được không? Ừ cậu làm sao biết,cũng không bao giờ hiểu được. Cái cảm giác yêu lại không được đáp trả. Cái cảm giác nghẹn ngào khi nhìn người ta cười với ai khác không phải mình. Cái cảm giác đớn đau, tủi hờn cô đơn hằng đêm. Cái cảm giác ganh tỵ với người cậu yêu. Cậu có thấy sự xót xa, sự miễn cưỡng, sự kìm nén, nỗi uất ức trong nụ cười, ánh mắt của tớ không? Cậu sẽ không bao giờ thấy, cậu trước giờ vẫn vô tâm như vậy đấy. Nếu không gặp cậu? Nếu không đơn phương cậu? Tớ đã sống khác. Nếu tớ can đảm một chút, tỏ bày với cậu, mạnh dạng theo đuổi cậu. Thì bây giờ không phải lặng nhìn cậu hạnh phúc mà người đem đến niềm hạnh phúc ấy cho cậu. Không phải là tớ. Hỏi đau không? Thử rơi vào trường hợp như tớ xem. Đau không? Mệt mỏi không? Mệt mỏi vô cùng. Sao không buông tay? Cũng muốn lắm chứ. Nhưng làm không được thì làm sao. Đáng không? Đáng. Rất đáng. Thật ngốc! Phải rất ngốc. Yêu rồi con người ta bị ngốc đi rất nhiều. Khó khăn để từ bỏ, khó khăn để kiên trì. Cái gì dễ nữa không?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro