Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2

- Sự Chiếm Hữu Dần Lộ Rõ -

Thời gian trôi qua, Dương vẫn tiếp tục duy trì cách thể hiện tình yêu mãnh liệt của mình với Hùng. Mỗi sáng, anh luôn là người đầu tiên gọi điện, hỏi thăm Hùng đã ăn sáng chưa, có mệt không, và liệu có cần gì không. Những tin nhắn không ngừng xuất hiện trên điện thoại của Hùng, những lời lẽ ngọt ngào, đầy sự lo lắng và quan tâm. Hùng luôn cảm thấy ấm lòng và tin tưởng vào tình yêu ấy, nhưng có lẽ vì quá tin tưởng, Hùng đã không nhận thấy những dấu hiệu của sự chiếm hữu, sự kiểm soát tinh vi mà Dương đang áp đặt lên mình.

Một buổi chiều muộn, Hùng đang ngồi trong quán cà phê với một người bạn cũ mà anh ít gặp. Họ trò chuyện vui vẻ, cười đùa, và một lúc sau, Hùng vô tình nhận ra rằng đã muộn. Anh vội vàng lấy điện thoại ra để nhắn tin cho Dương, như đã thành thói quen mỗi khi có chuyện gì. Nhưng trước khi anh có thể gõ được chữ đầu tiên, chiếc điện thoại đã rung lên. Dương gọi.

“Em đang làm gì vậy? Anh không thấy em ở đâu cả. Hùng, em ở đâu?” Giọng Dương có chút gắt, nhưng cố tỏ ra quan tâm. “Anh đang lo lắng, sao em lại không báo trước?”

Hùng có chút bối rối, lưỡng lự trước câu hỏi của Dương. Anh vốn không có thói quen phải báo cáo mọi nơi đi đâu, làm gì, nhưng anh lại không muốn làm Dương buồn, nên đã vội vàng giải thích.

“Em chỉ đang ngồi cùng bạn cũ thôi, không có gì đâu. Em xin lỗi, anh đừng lo lắng quá nhé.”

Ở đầu dây bên kia, Dương im lặng một lúc. Hùng cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí, dù Dương không nói gì thêm. Sau một lúc, Dương lại lên tiếng, giọng vẫn nhẹ nhàng nhưng có chút gì đó ra lệnh: “Được rồi, em về sớm nhé. Anh không thích khi em đi chơi mà không nói trước với anh.”

Hùng thở dài, cất điện thoại vào túi và nhìn bạn mình. Bạn cũ của Hùng nhận thấy vẻ bối rối trong ánh mắt của anh, nhưng không nói gì, chỉ cười nhẹ. Hùng lại cảm thấy có chút không thoải mái, nhưng nghĩ đến lời xin lỗi của mình, anh không dám tiếp tục chống cự. Anh nhanh chóng rời đi.

Kể từ hôm đó, Hùng bắt đầu nhận ra rằng Dương có một sự kiểm soát ngày càng mạnh mẽ hơn. Mỗi lần anh ra ngoài, Dương luôn dò hỏi rất kỹ về thời gian, về những người anh gặp gỡ, thậm chí đôi lúc còn tỏ ra không vui khi Hùng không chia sẻ hết mọi điều. Anh bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, nhưng lại không muốn làm Dương buồn. Hùng cứ thế tiếp tục, chấp nhận những yêu cầu của Dương mà không suy nghĩ nhiều.

Dương cảm thấy hạnh phúc khi có thể giữ Hùng gần bên mình như vậy, nhưng những biểu hiện sở hữu của anh không bao giờ dừng lại. Anh luôn tìm cách “kiểm soát” các mối quan hệ xung quanh Hùng. Mỗi khi Hùng có một cuộc gặp mặt hay một buổi trò chuyện với ai đó, Dương đều tìm cách tham gia, dò hỏi, hoặc đôi khi làm như vô tình xuất hiện tại những nơi Hùng đến. Dù Hùng chưa bao giờ phản đối, nhưng những hành động đó khiến trái tim Dương luôn cảm thấy an tâm hơn.

Một buổi tối, Dương và Hùng ngồi cạnh nhau trong phòng, Hùng đang đọc sách, còn Dương thì lướt qua những trang web trên điện thoại. Một lúc sau, Dương nhìn lên và thấy Hùng có vẻ mệt mỏi, nhưng lại không nói gì, chỉ khẽ hỏi: "Em có cần nghỉ ngơi không?"

Hùng mỉm cười, gật đầu. “Ừ, có lẽ em cần một chút thời gian nghỉ ngơi. Dạo này em cũng hơi căng thẳng.”

Dương tiến lại gần Hùng, ngồi xuống bên cạnh, nhẹ nhàng vuốt tóc anh. “Anh sẽ luôn ở bên cạnh em, Hùng. Đừng lo, anh sẽ chăm sóc em.”

Lời nói của Dương khiến Hùng cảm thấy ấm lòng, nhưng bên trong anh lại có một chút bất an, một cảm giác lạ lẫm mà anh không thể giải thích. Mỗi lần Dương ôm anh như thế, anh cảm thấy được yêu thương, nhưng cũng có chút gì đó làm anh bối rối. Hùng không thể hiểu rõ cảm giác của mình, nhưng anh nghĩ rằng đó chỉ là sự lo lắng quá mức của Dương, mà chẳng có gì phải lo.

Khi đêm đến, Dương và Hùng cùng nằm trong căn phòng, đôi mắt Dương vẫn không thể rời khỏi Hùng. Anh nhìn Hùng, thầm nghĩ rằng sẽ không bao giờ để Hùng rời xa mình. Anh yêu Hùng, và anh chỉ muốn Hùng mãi mãi thuộc về anh, không phải là ai khác.

Trong bóng tối, Dương thầm thì vào tai Hùng: “Em là của anh, phải không?”

Hùng khẽ gật đầu, mắt hơi khép lại, rồi thì thầm trả lời: “Ừ, em chỉ có anh mà thôi.”

Lúc ấy, Dương không nhận ra rằng trong từng lời nói của Hùng, có sự ngây thơ mà anh không hiểu được. Hùng yêu anh, nhưng tình yêu đó có phải là tự do, hay chỉ là sự ràng buộc mà Dương đã vô tình tạo ra? Dương cảm thấy hạnh phúc khi nghe những lời ấy, nhưng cũng chính trong những khoảnh khắc như vậy, sự chiếm hữu trong lòng anh lại càng lớn dần.

Chương 2 kết thúc trong một không gian tĩnh lặng, nơi mà cả hai cùng chìm đắm trong những lời hứa hẹn, những âu yếm ngọt ngào. Nhưng bên dưới lớp vỏ ngọt ngào ấy, một sự kiểm soát tinh tế và sự mù quáng bắt đầu dần hình thành, đưa cả hai vào một ngã rẽ không thể lường trước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #fanfic