Tiết tử: Phượng hoàng niết bàn (1)
Edit: Nguyệt Ảnh
"Đưa nó vào phòng thí nghiệm!" Một người mặc màu dài màu trắng phân phó với người bên cạnh.
"Vâng!"
Chỉ trong chốc lát sau, một cô bé trên dưới mười tuổi bị đưa vào phòng thí nghiệm. Cô bé có một gương mặt trẻ con tinh xảo, da thịt trắng nõn không tì vết lộ ra màu hồng nhàn nhạt. Cái miệng nhỏ hơi chu lên phấn nộn mê người, đôi mắt to trong veo nhìn thấy đáy, hồn nhiên vô tội như một đứa trẻ. Trên khuôn mặt nhỏ nở một nụ cười ngọt ngào, chọc người yêu thích, nhưng tay chân cô lại bị sợi xích sắt thô to khóa chặt lại. Theo từng bước chân của cô, xích sắt lại leng keng rung động.
Người lúc trước phân phó nhìn thấy cô, trong mắt hiện lên vẻ hưng phấn, lại thêm một tia sợ hãi. Người mang cô vào phòng nghe theo chỉ thị của người kia, ấn cô bé ngồi lên chiếc ghế công năng đặc biệt. "Lạch cạch" vài tiếng, hai chân cô bé bị cố định phân biệt ở hai bên chân ghế, cánh tay bị cố định ở trên tay vịn, thân mình cũng bị buộc vào lưng ghế.
Người nọ lại phân phó trợ thủ, "Ghi chép số liệu cho tốt!", sau đó duỗi tay thao tác trên thiết bị điều khiển điện lưu. Chỉ trong thoáng chốc, trong phòng thí nghiệm an tĩnh toàn là tiếng dòng điện lưu chuyển ti ti. Thân mình cô bé không ngừng run rẩy, nhưng hai mắt kia vẫn như cũ trong veo thấy đáy, không có thống khổ, cũng không có căm hận, không nhìn ra điều gì cả, thậm chí trên mặt vẫn còn treo nụ cười.
Người nọ híp mắt quan sát phản ứng của cô bé, sau đó đôi tay dùng sức múa may. Kim đồng hồ của thiết bị điện lưu lên tới đỉnh điểm, tiếng điện lưu ti ti càng thêm khiếp người. Toàn thân cô bé run rẩy, trên mặt lại vẫn tươi cười như cũ, không hề phát ra bất kỳ âm thanh rên rỉ nào.
Người nọ cẩn thận quan sát cô, qua một hồi lâu rốt cuộc tắt dòng điện đi, phân phó trợ thủ, "Lát nữa sẽ rút máu trước, sau đó tiêm dược vật vào cho nó!" Nói xong không quay đầu lại mà đi ra ngoài.
Sau khi người nọ đi ra khỏi phòng thí nghiệm, rốt cuộc không che giấu nổi thân thể run rẩy, hắn đang sợ hãi! Đúng vậy, hắn sợ hãi một đứa bé mới mười tuổi, lần nào cũng vậy mặc kệ có làm gì trên người cô, cô đều sẽ không khóc không kêu, chỉ lẳng lặng mỉm cười nhìn hắn. Nụ cười kia rất ngọt ngào, nhưng lại khiến trong lòng hắn phát lạnh từng đợt.
Tùy ý để những người đó rút máu, sau đó tiêm vào dược vật không biết tên, cô bé lại bị ném vào trong phòng nhỏ kiên cố lại tối tăm lạnh lẽo kia. Thân thể truyền đến từng đợt đau đớn, cô biết là loại dược vật không biết tên kia đang phát huy công dụng, dựa vào vách tường ngồi xuống mặt đất, khóe miệng cong lên nụ cười nhàn nhạt. Đối với đau đớn, cô bé sớm đã chết lặng.
Trước lúc 4 tuổi cô bé rất hạnh phúc, bởi vì cô từ nhỏ đã rất thông minh, vẻ ngoài lại chọc người yêu thích. Daddy cùng mommy đều rất yêu thương cô, nhưng mà, tất cả đều biến mất vào một ngày kia.
Cô bé nhớ rõ ngày đó mommy tới đón cô tan học, cô ra khỏi cổng trường đã nhìn thấy mommy đang từ đường cái đối diện đi qua, còn tươi cười với cô. Mà lúc này một chiếc xe bus mất lái xiêu xiêu vẹo vẹo vọt tới, nhanh chóng lao về phía mommy. Mắt thấy mommy bị dọa đến phát ngốc đứng ở giữa đường cái, cô bé nóng vội chạy vọt qua, che ở trước mặt mẹ.
Sau đó chuyện ngoài dự đoán đã xảy ra, chiếc xe bus bị lực lượng không biết tên đẩy ra thật xa, sau đó nặng nề rơi xuống mặt đất. Tiếng vang thật lớn kia làm mọi người phục hồi lại tinh thần, từng ánh mắt sợ hãi nhìn về phía cô, giống như cô là một con quái vật vậy.
Cô bé có chút sợ hãi, bởi vì cô biết rất rõ ràng, cỗ lực lượng kia là từ trong cơ thể cô bộc phát ra. Cô bé sợ hãi dựa lại gần mommy, cho rằng mommy sẽ ôm cô vào trong lòng ngực an ủi. Nhưng mommy lại bất giác lùi về phía sau một bước, nhìn thấy ánh mắt thất vọng của cô cũng chỉ mất tự nhiên mà an ủi hai câu.
Cô bé có chút thương tâm, bởi vì cô mẫn cảm phát hiện ra mommy đang sợ hãi cô!
Sau đó, ha ha...... Daddy cùng mommy thân ái của cô tự mình đưa cô vào trong tòa viện nghiên cứu này. Nhìn ánh mắt không đành lòng của bọn họ lúc gần đi, cô bé cảm thấy thật châm chọc. Lúc đó cô còn nhỏ như vậy, lần đầu tiên nếm được tư vị bị phản bội.
Đúng vậy, cô hiểu! Tất cả chuyện này mang ý nghĩa gì, cô đều hiểu. Cô vẫn luôn biết cô cùng những bạn cùng tuổi khác không giống nhau. Cô luôn cảm thấy những đứa trẻ đó thật ấu trĩ, giống như bọn chúng với cô không phải người cùng một thế giới! Sau khi bị những người này nghiên cứu triệt để, cô rốt cuộc hiểu được, thì ra cô được gọi là một thiên tài. Buồn cười chính là cha mẹ cùng cô sinh sống bốn năm lại chưa từng phát hiện ra.
Lúc ban đầu, khi những người kia cắm trên người cô đủ loại ống kiểu dáng khác nhau, cô cũng biết kêu khóc. Nhưng dần dần cô hiểu rõ, bất kể có đau như thế nào, có sợ hãi như thế nào, đều chỉ có thể tự mình chịu đựng, sẽ không có người khác đau lòng cho cô! Sau lại, cô không hề khóc nữa, mà luôn cười, bởi vì cô cảm thấy cười so với khóc đẹp hơn.
Ngày đó, cô lại bị tra tấn đến hôn mê bất tỉnh, sau khi tỉnh lại, trong đầu đột nhiên nhiều ra một vài thứ. Cô cảm giác mấy thứ này vốn dĩ đã tồn tại trong đầu cô từ trước rồi, chỉ là bây giờ mới nhớ tới mà thôi.
Thì ra lực lượng làm người sợ hãi, cũng làm người mơ ước trong cơ thể cô được gọi là hồn lực, linh hồn chi lực! Đó là lực lượng khủng bố có thể hủy diệt toàn bộ thế giới, chỉ là hiện tại lực lượng của cô còn quá yếu, hơn nữa còn không thể khống chế.
Từ đó về sau cô bắt đầu tu luyện hồn lực. Loại lực lượng này cường đại nhưng tu luyện cũng đặc biệt khó khăn, nếu có thể hấp thu linh khí trong tự nhiên thì tu luyện sẽ nhanh hơn nhiều, nhưng trong cái phòng nhỏ lạnh băng này lại không có linh khí, cho nên cô chỉ có thể từ từ tu luyện.
Một lát sau, cơ bắp không còn run rẩy nữa, tay nhỏ của cô bé quơ quơ, tiếng vang leng keng truyền vào trong tai, cô bé cười càng thêm xán lạn. Những người này, nhìn thấy cô hai mắt sẽ lập tức sáng lên, mơ ước lực lượng của cô, nhưng đồng thời cũng sợ hãi lực lượng của cô.
"Nơi này thật không phải địa phương tốt!" Âm thanh thở dài truyền ra, sau đó căn phòng tối tăm bỗng sáng lên, chỉ thấy xích sắt treo trên tứ chi của cô bé đều bốc lên ngọn lửa đỏ bừng, nhưng cổ tay cùng cổ chân cô lại không hề chịu một chút tổn thương nào.
Chỉ trong thời gian chớp mắt, xích sắt thô to kia dường như tiêu thất trong hư không, một chút cặn cũng không tìm thấy. Cô bé vươn vai, "Là thời điểm nên đi ra ngoài!"
"Ngươi......" Một trợ lý nhìn thấy cô thì ngẩn người, sau đó hoảng sợ mà chạy ra bên ngoài, một bên chạy một bên kêu người.
Cô bé sờ sờ mặt mình, xụ mặt nói, "Kỳ thật ta cảm thấy ta lớn lên rất đáng yêu mà!" Một chút cũng không dọa người!
Nhìn một đám người mặc áo trắng nhanh chóng đi tới, cô bé cười hì hì nói, "Các vị đều tới tiễn ta sao?" Nhìn sợ hãi trong mắt mọi người, nụ cười trên mặt cô bé càng thêm xán lạn.
"Bắt lấy nó!"
Người dẫn đầu ra lệnh một tiếng, sau đó có mấy người vây quanh cô bé tiến lại gần. Từ hai chân run rẩy kia có thể thấy được, bọn họ đang sợ hãi.
"A......" Từng tiếng kêu thảm thiết vang lên, chỉ thấy trên mặt đất đã nằm vài tên máu chảy đầm đìa, tứ chi tách khỏi thân thể, máu tươi còn đang không ngừng trào ra từ miệng vết thương.
Cô bé vô tội nhìn những người trên mặt đất, nhíu nhíu mày, tựa hồ có chút bất mãn, âm thanh ngọt ngào nói, "Có đau như vậy sao? Thật là vô dụng!" Dứt lời, đầu của mấy người cũng tạm biệt với thân thể.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, những người kia đã không còn màng đến lực lượng khiến người mơ ước, không còn màng đến cái gọi là nghiên cứu, cũng không kịp nghĩ đến khát vọng thành danh nữa, chỉ xoay người chạy ra bên ngoài, trong lòng không ngừng lặp đi lặp lại hai chữ, ma quỷ! Ma quỷ!
"Ta rất không thích các ngươi, các ngươi sao có thể cứ như vậy rời đi được?"
Năm ngón tay nho nhỏ vung lên, dải lụa màu đỏ đậm vặn vẹo như linh xà đánh về phía mỗi người. Nháy mắt tất cả mọi người đã bị quấn lại, nhưng từ tiếng kêu vang thê thảm kia có thể biết, kia tuyệt đối không phải dải lụa!
Nhìn kỹ có thể nhìn ra, đó là lửa, hơn nữa xem những người đó kêu thê thảm như vậy, mà trên người lại không có vết thương nào là biết, kia không phải lửa bình thường!
"Tiếng kêu này quá khó nghe, mặt cũng vặn vẹo xấu như vậy, thật là ô nhiễm tai cùng mắt của ta!" Cô bé rung đùi đắc ý đi ra phía bên ngoài, không hề để ý tới những người đang kêu gào thảm thiết phía sau. Bọn họ lúc nào chết là lúc đó được giải thoát rồi!
Tuy nhiên chỉ sợ bọn họ không còn sức lực tự sát, nhưng nếu có người phát hiện, vẫn có thể hỗ trợ thọc một đao, cô thật là thiện lương mà! Vậy mà còn để lại cho bọn họ cơ hội giải thoát!
"Cứu mạng......"
"Cứu cứu tôi......"
Nơi cô bé đi qua đều truyền đến tiếng kêu cứu, tất cả những người này đều là người "Đặc biệt", đều là đối tượng bị nghiên cứu, nhưng bởi vì không có khiến người khác sợ hãi như cô, cho nên không bị đơn độc giam giữ, tuy nhiên cũng là mỗi người một gian tù.
Cô bé nhìn những người thoạt nhìn rất đáng thương đó, làm lơ ánh mắt mang theo cầu xin chờ đợi của bọn họ, vô tội hỏi, "Vì sao ta phải cứu các ngươi?" Dứt lời, không đợi bọn họ mở miệng lần nữa mà nhảy nhót rời đi.
Cô cũng không thích bọn họ, bọn họ sống hay chết có liên quan gì đến cô sao?
Cô sớm đã không còn là đứa bé thông minh thiên chân lúc đầu, khi bị người tra tấn, chết lặng không chỉ là cảm giác đau đớn, mà còn là trái tim cô. Đối với cô mà nói, người, chẳng qua chỉ là một chủng loại trong số tất cả các sinh vật mà thôi, khác biệt chính là bọn họ càng tham lam, âm hiểm, ích kỷ hơn, hơn nữa trùng hợp còn là đồng loại của cô!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro