Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

P1 - Chương 4: Hãm hại

Edit: Nguyệt Ảnh

"A......" Mính Yên vừa mới ôm Sở Tiếu Tiếu đi ra cửa, đã sợ hãi kêu lên tiếng.

Trong phòng ầm ĩ thoáng chốc ngừng lại, thân ảnh Sở Ngự chợt lóe đi ra ngoài cửa. Tử Tâm Vũ trong lòng hừ lạnh một tiếng, ánh mắt có chút quỷ dị, liếc nhìn lão ma ma phía sau, lão ma ma ý bảo nàng yên tâm.

"Tiểu thư......" Mính Yên nhìn đứa trẻ bay đến giữa không trung, vẻ mặt nôn nóng, lại không có biện pháp.

Sở Tiếu Tiếu cảm giác được quanh thân bị giam cầm, ánh mắt lạnh lùng, hiện tại nàng không có năng lực tránh thoát khỏi giam cầm. Khóe mắt quét đến một nam nhân để râu dê sau núi giả, trong tay còn đang bắt lấy một con phượng hoàng, Sở Tiếu Tiếu nhíu nhíu mày, không giãy giụa nữa, quyết định bình tĩnh xem biến.

Người trong nhà đều đi ra, mắt thấy Sở Ngự liền sắp phi thân lên ôm Sở Tiếu Tiếu, Tử Tâm Vũ vội vàng vươn một bàn tay giữ chặt hắn, kinh hô, "Lão gia, ngươi xem!"

Chỉ thấy hào quang màu tím quanh thân Sở Tiếu Tiếu lập lòe lập lòe, nhìn thấy cảnh tượng này, mọi người nhỏ giọng nghị luận. Nghe nói phượng hoàng rơi vào Sở gia là màu tím, bây giờ lại có tình huống này, xem ra Sở Tiếu Tiếu đích thị là Thiên định chi Phượng rồi.

Sở Tiếu Tiếu híp mắt nhìn Tử Tâm Vũ đang kích động, ánh mắt lại tràn ngập hận ý, trong lòng hiểu rõ. Nam nhân sau núi giả chỉ sợ cũng do nàng tìm tới, ngay cả Sở Ngự cũng không thể phát hiện ra hắn, nếu không phải là tu vi cao thâm, thì chính là mang Linh khí loại che giấu.

Đột nhiên hào quang màu tím lóe lên, mọi người đều nhịn không được nhắm mắt lại, sau đó vừa mở mắt ra liền thấy phía trên Sở Tiếu Tiếu có một con phượng hoàng mang hào quang tím. Nó vỗ cánh bay trên không trung một vòng, sau đó trực tiếp bay về phía Sở Luyến Nguyệt trong lòng Tử Tâm Vũ. Lại một lần ánh sáng lóe lên, chờ mọi người mở mắt ra, hết thảy đã khôi phục như lúc ban đầu. Sở Tiếu Tiếu trực tiếp rơi xuống đất, mà Sở Ngự vẫn còn ngây người, Mính Yên nóng vội đành nhào qua. Có lẽ tiềm lực con người là vô hạn, Mính Yên vẫn chưa tu luyện huyền lực, vậy mà lúc này lại vững vàng tiếp được Sở Tiếu Tiếu.

"Tiểu thư...... Người có làm sao không? Có làm sao không?"

Sở Tiếu Tiếu nhìn bộ dáng Mính Yên khóc như lê hoa đái vũ, trong lòng trợn trắng mắt, duỗi tay vỗ vỗ nàng. Nhưng bất đắc dĩ người quá nhỏ, sức lực cũng không được bao nhiêu, cho nên nàng hiếm khi an ủi lại bị Mính Yên trực tiếp làm lơ.

Nhìn đắc ý trong mắt Tử Tâm Vũ, Sở Tiếu Tiếu cong môi. Hoán đổi như vậy ngược lại hợp ý nàng, cái danh Thiên định chi Phượng quá mức vang dội, vô số đôi mắt chết nhìn chằm chằm nàng cũng không phải chuyện gì tốt.

Lại nhìn bộ dáng Sở Ngự do dự không quyết, ánh mắt Sở Tiếu Tiếu lộ ra một mạt châm chọc. Quả nhiên nàng cảm giác không sai, yêu thương của Sở Ngự với nàng không phải đơn thuần.

Người phía sau núi giả lặng lẽ rời đi, không có người phát hiện. Trải qua trường hợp như vậy, mọi người đều đang suy đoán đến tột cùng ai mới là Thiên định chi Phượng chân chính. Sở Ngự cũng bắt đầu không xác định, kỳ thật cán cân trong lòng hắn đã dần dần nghiêng về phía Sở Luyến Nguyệt. Dù sao Sở Luyến Nguyệt biểu hiện xuất sắc hơn Sở Tiếu Tiếu rất nhiều, hơn nữa cuối cùng phượng hoàng là từ trên người Sở Tiếu Tiếu bay đến trên người Sở Luyến Nguyệt, hay là lúc trước phượng hoàng lầm?

Sau thí nghiệm thiên phú, vấn đề được thảo luận sôi nổi nhất đó là Thiên định chi Phượng rốt cuộc là ai. Hai vị tiểu thư Sở gia càng bị người chú ý tới, đặc biệt là phía hậu cung, dù sao nếu hoàng tử nào cưới được Thiên định chi Phượng, nghĩa là sẽ trở thành chân long thiên tử! Mặc dù Hoàng Thượng đã lập Thái Tử, nhưng chuyện sau này ai nói trước được?

Một ngày này, Mính Yên vẫn ôm Sở Tiếu Tiếu đến bên hồ hoa sen ngồi, trên mặt là rầu rĩ không vui không hề che giấu. Sở Tiếu Tiếu cũng mặc kệ nàng, tự nhiên hấp thu linh khí, lại từng chút một đem linh khí chuyển hóa thành hồn lực.

Mính Yên thở dài một hơi, lão gia đã vài ngày rồi không tới xem tiểu thư, có phải cũng tin tưởng đại tiểu thư mới là Thiên định chi Phượng hay không? Lại thở dài, nhìn Sở Tiếu Tiếu "Ngủ" trong lòng ngực, nghĩ nàng chắc là đói bụng, liền ôm nàng chuẩn bị quay về phòng.

Ai biết Sở Tiếu Tiếu đột nhiên mở mắt ra, múa may tay nhỏ, kêu y y nha nha, trong mắt đều là không tình nguyện. Nàng cần nhanh chóng tăng lên thực lực của chính mình, bộ dáng hiện tại tùy tiện một người có chút sức lực đều có thể dễ dàng bóp chết nàng, nàng chán ghét cảm giác yếu ớt này!

Nhìn ra nàng không tình nguyện, Mính Yên lại ngồi trở về. Nhìn đứa trẻ lần nữa nhắm mắt an tĩnh lại, nàng nghĩ trong lòng, tiểu thư thật thông minh, từ nhỏ đã biết cách biểu đạt ý tứ của mình, tuyệt đối thông minh hơn so với đại tiểu thư. Còn không phải chỉ là không có thiên phú sao? Dựa vào cái gì mọi người đều nói đại tiểu thư mới là Thiên định chi Phượng?

Hiện tại bọn hạ nhân Sở gia phần lớn đều cho rằng Sở Luyến Nguyệt mới là Thiên định chi Phượng. Dù sao khi thí nghiệm thiên phú, một màn kia mọi người đều chính mắt thấy, hơn nữa về mặt thiên phú, Sở Luyến Nguyệt cùng Sở Tiếu Tiếu cách biệt như trời với đất. Muốn mọi người tin tưởng một phế vật không có thiên phú tu luyện là Thiên định chi Phượng, ai sẽ tin chứ? Đương nhiên là Sở Luyến Nguyệt có thiên phú tứ cấp càng có sức thuyết phục hơn.

Nhìn đứa bé an an tĩnh tĩnh trong lòng ngực, Mính Yên âm thầm thề trong lòng. Mặc kệ như thế nào, nàng đều phải thề sống thề chết bảo vệ tiểu thư!

Sở Tiếu Tiếu đang tĩnh tâm tu luyện, đột nhiên nghe được tiếng Mính Yên kêu rên, mở mắt ra, liền thấy một lão thái bà đang lạnh lùng nhìn nàng.

Sở Tiếu Tiếu biết lúc này trong viện không có người, cho dù nàng có khóc lớn, lão thái bà này cũng có thể giết chết nàng trước khi nàng lên tiếng.

Lão ma ma nhìn Sở Tiếu Tiếu lạnh giọng nói, "Này không thể trách ta được, muốn trách chỉ có thể trách ngươi đầu thai nhầm chỗ, thành nữ nhi của nữ nhân kia, cố tình còn là Thiên định chi Phượng!" Tuy rằng phần lớn mọi người đều thiên hướng Sở Luyến Nguyệt, nhưng bà ta cùng Tử Tâm Vũ lại rất rõ ràng, Sở Luyến Nguyệt là giả, con phượng hoàng chỉ là một loại linh thú trông giống phượng hoàng mà thôi, mượn dùng hào quang màu tím kia mới có thể lừa dối qua cửa. Cho nên chỉ khi Thiên định chi Phượng chân chính, Sở Tiếu Tiếu hoàn toàn biến mất, mới có thể bảo đảm địa vị của Sở Luyến Nguyệt.

Nguyên bản Tử Tâm Vũ còn muốn lưu lại Sở Tiếu Tiếu để xả giận, nhưng là vì nữ nhi của mình, cuối cùng vẫn quyết định nhanh chóng loại bỏ Sở Tiếu Tiếu. Nàng cũng không dám lấy tiền đồ nữ nhi ra nói giỡn. Nhưng kỳ thật khi làm ra quyết định này, trong lòng nàng vẫn có chút không tình nguyện, có thể thấy được hận ý của nàng đối với Vân Hinh thật sự rất sâu.

Sở Tiếu Tiếu bất động thanh sắc, trong mắt là một mảnh hồn nhiên trong vắt thấy đáy, khóe miệng nở nụ cười ngọt ngào, xem bộ dáng hoàn toàn chính là một đứa trẻ không rành thế sự. Âm thầm tụ tập lại tất cả hồn lực bảo vệ toàn thân, đây là chuyện duy nhất nàng có thể làm hiện tại!

Bởi vì hồn lực là linh hồn chi lực, khi vận hành sẽ không xuất hiện vầng sáng bên ngoài thân, cho nên lão ma ma không có phát hiện. Mà trên thực tế, dù là cao thủ huyền sư huyền lực cao thâm cũng không thể nhìn thấy được linh hồn chi lực!

Trên người lão ma ma nháy mắt hiện ra vầng sáng xanh lục, tượng trưng cho Trung cấp Huyền Sư.

Lão ma ma bổ một chưởng về phía ngực Sở Tiếu Tiếu, nhìn nàng phun ra máu tươi, sau đó hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.

Ngực đau đớn làm Sở Tiếu Tiếu nhíu mày. Kỳ thật chút đau đớn này đối với nàng căn bản không có cảm giác quá lớn, nhưng nàng vẫn rất bất mãn bộ dáng suy yếu này của mình. Ngay cả kẻ hèn Trung cấp Huyền Sư cũng không đối phó được!

Nếu không phải lão thái bà kia coi nàng như trẻ con bình thường chưa có tu luyện nguyên tố ngũ hành, chỉ sợ nàng hiện tại đã mất mạng! Nhưng trải qua lần này, về sau chỉ sợ không còn loại may mắn như này nữa.

Vươn đầu lưỡi nhỏ phấn nộn liếm liếm vết máu trên môi, mùi máu tươi tràn ngập trong miệng làm khóe miệng nàng giương lên, nụ cười vẫn như cũ ngây thơ ngọt ngào. Chỉ nghe thấy âm thanh mềm mại nói, "Tử Tâm Vũ, ta nhớ kỹ ngươi! Ta sẽ từ, từ, chơi đùa với ngươi!" Nên chơi như thế nào đây? Ha ha......

Thị huyết trong mắt chợt lóe lên, sau đó chỉ còn lại một mảnh trong suốt, dường như vừa rồi chỉ là ảo giác.

Khi Mính Yên mơ mơ hồ hồ tỉnh lại, Sở Tiếu Tiếu đã mượn nhờ linh khí hoa sen trị hết thương của mình, bởi vì có hồn lực bảo vệ, nàng vẫn chưa bị thương đến căn cơ!

Nhưng máu trên người nàng lại làm Mính Yên khiếp sợ, cẩn thận mà kiểm tra thân thể Sở Tiếu Tiếu. Nàng mơ hồ hiểu được chuyện gì xảy ra, cho nên không dám để lộ, thấy Sở Tiếu Tiếu dường như không có việc gì mới yên lòng, nước mắt cũng đi theo chảy xuống. Là nàng không bảo vệ tốt tiểu thư, nàng thật có lỗi với phu nhân!

Lại tới nữa! Sở Tiếu Tiếu nhắm mắt lại, toàn tâm toàn ý hấp thu linh khí, nỗ lực bỏ qua tiếng khóc thê thảm bên tai. Nàng còn chưa có chết đâu!

Nửa đêm, cả tòa tiểu viện tĩnh mịch, đột nhiên có một đồ vật màu đen trôi nổi giữa không trung, chậm rãi hướng về phía hồ hoa sen, thẳng đến khi trôi đến giữa hồ sen mới yên lặng bất động. Sau đó đồ vật màu đen kia chậm rãi mở ra, để lộ ra một đứa trẻ phấn nộn bên trong.

Sở Tiếu Tiếu nhếch miệng cười, tuy rằng hành động bất tiện, nhưng nàng có thể khống chế nguyên tố ngũ hành đó nha! Mà hiện tại nguyên tố nàng khống chế được thuận lợi nhất chính là thủy nguyên tố màu đen, ai bảo đời trước nàng bị thiêu chết cơ chứ!

Nhẹ nhàng nhắm mắt lại, trên toàn bộ hồ hoa sen, sương mù màu trắng mà mắt thường không thể nhìn thấy chậm rãi bay về phía đứa trẻ trên không. Sở Tiếu Tiếu hít sâu một hơi, toàn thân mỗi cái lỗ chân lông đồng loạt mở ra, tham lam hấp thu linh khí dũng mãnh tiến vào trong cơ thể. Bên trong đan điền, linh khí màu trắng xoay tròn cực nhanh, sau đó không ngừng có hồn lực màu cam từ trong lốc xoáy màu trắng kia tách ra, mà linh khí giảm bớt lại nhanh chóng được linh khí bên ngoài bổ khuyết.

Cho đến khi linh khí trong hồ hoa sen bị hấp thu hầu như không còn, Sở Tiếu Tiếu mới mở mắt ra, chân mày nho nhỏ cau lại. Thế là lại phải chờ tới ngày mai, hoa sen cần phải hấp thu nhật nguyệt tinh hoa mới có thể tạo ra linh khí, nhưng tốc độ như vậy nàng vẫn không quá vừa lòng, bởi vì nàng biết những ngày kế tiếp sẽ không được yên ổn!

Tuy Vân Hinh để lại cho nàng nhẫn không gian, linh quả cùng linh dược đều không ít, nhưng hiện tại nàng vẫn là trẻ con, không thích hợp dùng!

Tự hỏi trong chốc lát, Sở Tiếu Tiếu làm ra quyết định. Thủy nguyên tố màu đen lại lần nữa bao vây nàng, trôi về hướng trong phòng.

"Mính Yên, tỉnh tỉnh......"

"Ưm......" Mính Yên mơ hồ xoa xoa mắt, trợn mắt liền nhìn thấy Sở Tiếu Tiếu trôi nổi giữa không trung, sợ tới mức muốn thét chói tai. Sở Tiếu Tiếu ném một đoàn thủy nguyên tố qua, kịp thời ngăn chặn miệng nàng.

"Mính Yên, ta có lời muốn nói cùng ngươi!"

"Ách......" Mính Yên một lúc lâu sau mới hồi phục tinh thần lại, nhìn Sở Tiếu Tiếu cười ngu ngơ. Tiểu thư thật lợi hại, nhỏ như vậy đã có thể bay, tiểu thư khẳng định chính là phượng hoàng!

Thấy nàng trấn tĩnh lại, đoàn thủy nguyên tố màu đen kia tự động phiêu tán biến mất, Sở Tiếu Tiếu mở miệng nói, "Mính Yên, chuyện ban ngày ngươi cũng biết, nếu ngày mai còn chưa có tin tức ta bỏ mình truyền ra, Tử Tâm Vũ nhất định sẽ xuống tay lần nữa, nàng ta sẽ không dễ dàng thỏa hiệp như vậy đâu!"

Mính Yên nghe vậy, cũng biết sự tình nghiêm trọng, nhưng nàng không dám tìm Sở Ngự cầu cứu, nàng chỉ là một tiểu nha hoàn. Hiện tại chuyện Sở Luyến Nguyệt cùng Sở Tiếu Tiếu rốt cuộc ai mới là Thiên định chi Phượng còn chưa thể khẳng định, có Tử Tâm Vũ ở đây, muốn Sở Ngự tin tưởng lời nàng nói căn bản không có khả năng. Nàng cũng không ngốc, nếu không Vân Hinh cũng sẽ không yên tâm giao Sở Tiếu Tiếu cho nàng!

Mính Yên nôn nóng hỏi, "Tiểu thư, chúng ta phải làm sao bây giờ?" Nàng đã đáp ứng phu nhân phải bảo vệ tiểu thư, nhưng mà nàng căn bản không có tu luyện huyền lực, một chút năng lực cũng không có, chỉ có thể lo lắng suông. Nàng cảm thấy mình thật vô dụng!

"Sáng mai ngươi hãy đi bẩm báo với Sở Ngự...... Sau đó......" Nghiêm túc nghe Sở Tiếu Tiếu dặn dò, Mính Yên đầy mặt nghiêm túc, thỉnh thoảng lại gật đầu.

Nghe xong Sở Tiếu Tiếu dặn dò, đôi mắt Mính Yên tỏa sáng nhìn Sở Tiếu Tiếu. Tiểu thư lại có thể nói được nhiều lời như vậy, còn biết bay, còn thông minh như vậy, con gà rừng kia sao có thể với tới được? "Tiểu thư, người nhất định là phượng hoàng!"

Sở Tiếu Tiếu nghĩ đến cách chết quái dị của mình. Ngọn lửa màu tím kia rất kỳ quái, mà nghe nói nàng lúc sinh ra, con phượng hoàng bay tới cũng là màu tím. Nếu cái gọi là Thiên định chi Phượng kia là thật, như vậy phượng hoàng hẳn là chỉ nàng! Nhưng mà còn câu tiên đoán kia...... Long Phượng thành đôi? Nàng lại không muốn gả người, hơn nữa có gả cũng sẽ không gả vào hoàng thất! Rốt cuộc Thiên định chi Phượng là sự thật, hay là người có tâm bịa đặt đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro