Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

P1 - Chương 2: Vân Hinh qua đời

Edit: Nguyệt Ảnh

Tuy rằng lấy tu vi của nàng tuyệt đối không phải đối thủ Sở Ngự, nhưng chỉ cần kéo dài thời gian là được, tiện nhân kia sẽ không kiên trì được bao lâu!

Nghĩ nghĩ, lấy ra một viên dịch dung đan nuốt vào, dung mạo một lần nữa thay đổi, sau đó trực tiếp lao về phía Sở Ngự.

"Ai?" Sở Ngự lắc mình né tránh một chưởng này, nhìn vầng sáng màu xanh lục đậm trên người kẻ tới, hừ lạnh nói, "Không biết tự lượng sức mình!" Một Trung cấp Huyền Sư cũng dám ra tay với hắn!

Vân Hinh Viện

Mính Yên nhìn nữ tử sắc mặt tái nhợt, nước mắt không ngăn được chảy xuống. Từ khi phu nhân tới Sở gia, nàng vẫn luôn đi theo hầu phu nhân. Phu nhân rất ôn nhu, đối xử với nàng cũng rất tốt. Nàng nhìn lão gia đối xử với phu nhân như vậy, nhìn nụ cười trên mặt phu nhân dần dần biến mất, đau lòng nhưng không thể làm gì được. Nàng chỉ là một nha hoàn nho nhỏ mà thôi!

Vân Hinh biết mình sắp không xong, nàng gỡ chiếc nhẫn trên tay mình xuống, giải trừ khế ước, ôn nhu kéo tay nhỏ của Sở Tiếu Tiếu qua, nhẹ nhàng vạch trên đầu ngón tay nho nhỏ của nàng một cái miệng nhỏ, sau đó nhỏ máu lên mặt nhẫn, ôn nhu đeo vào ngón tay của nàng. Chiếc nhẫn quá khổ kia nháy mắt thu nhỏ lại, khó khăn lắm bao quanh ngón tay mềm mại.

Vân hinh suy yếu nói, "Bảo bảo...... Mẫu thân chỉ có cái này cho con......"

Chiếc nhẫn kia chỉ là một vòng tròn vô cùng phổ thông, mặt trên có điêu khắc hoa văn, nhìn qua thường thường không có gì lạ.

Đó là thứ nàng vẫn luôn mang theo, nàng biết bên trong có rất nhiều bảo vật trân quý, nhưng nàng chưa từng nói với bất luận kẻ nào, bao gồm cả Sở Ngự! Nàng từng hoài nghi về thân phận của mình, nhưng lại không có đi tìm đáp án, cũng không muốn tìm hiểu rõ ràng, bởi vì nàng không muốn rời khỏi Sở Ngự!

Sở Tiếu Tiếu vui vẻ trong lòng, đây là nhẫn không gian trong truyền thuyết sao? Hơn nữa đồ vật bên trong có vẻ đều rất trân quý. Để cho nàng kích động là, những trái cây cùng đan dược tràn ngập linh khí trong đó có trợ giúp rất lớn cho việc tu luyện!

Sở Tiếu Tiếu ngừng lại vui thầm trong lòng, mông lung nhìn về phía nữ tử trên giường. Nể tình phần lễ vật này, nàng sẽ giúp nàng lấy lại công đạo. Nàng biết chuyện này không đơn giản, chỉ nhìn một cách đơn thuần thì bà đỡ kia đi ra ngoài lâu như vậy còn chưa trở về, là biết có người muốn nàng chết rồi!

Trong lòng tự hỏi, chỉ sợ ngày sau cuộc sống của nàng cũng sẽ không được yên ổn! Thật đáng buồn chính là, nàng hiện tại ngay cả năng lực tự bảo vệ mình cũng không có!

"Mính Yên......"

"Hức...... Phu nhân......"

"Nha đầu ngốc...... Đừng khóc...... Ta giao phó Tiếu Tiếu lại cho ngươi...... Xin ngươi chăm sóc nó thật tốt......"

"Hu......" Mính Yên duỗi tay nắm lấy tay Vân Hinh, không ngừng gật đầu, "Phu nhân yên tâm...... Mính Yên dù chết cũng sẽ bảo vệ tiểu thư thật tốt......" Nàng biết Đại phu nhân vẫn luôn lén tìm phiền phức với phu nhân sau lưng lão gia. Hiện tại nếu phu nhân không còn nữa, tiểu thư khẳng định sẽ phải chịu khổ!

Gương mặt tái nhợt của nữ tử nở nụ cười, "Cảm ơn ngươi...... Ta đây yên tâm rồi......" Khóe miệng gợi lên một nụ cười khổ. Ngự, không nghĩ tới yêu nhau bao năm, ngươi vậy mà lần cuối gặp mặt không đến gặp ta!

Nàng mệt mỏi, thật sự mệt mỏi...... Mi mắt chậm rãi rũ xuống, che lấp đau thương vô tận bên trong.

"Phu nhân...... Oa......" Mính Yên nắm chặt tay Vân Hinh không ngừng khóc lớn.

Sở Tiếu Tiếu múa may tay nhỏ, nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay, tâm tình không khỏi có chút trầm xuống.

Sở Ngự nhìn đối thủ lắc mình biến mất, nhịn không được nhíu nhíu mày. Người này rốt cuộc là do ai phái tới? Nếu là người bình thường sẽ không có Linh Khí, mà người kia có thể chạy thoát khỏi tay hắn hoàn toàn là nhờ công lao của Linh Khí. Nhưng nếu không phải người thường, làm sao lại chỉ phái một Trung cấp Huyền Sư tới giết hắn? Không đúng, trên người tên kia không có sát khí, hẳn là không phải tới để giết hắn!

Hiện tại hắn đang vội đến Vân Hinh Viện, không có đuổi theo, cũng không có dư thừa tâm tư đi tự hỏi mục đích của kẻ đó.

Đi vào Vân Hinh Viện liền nghe thấy tiếng Mính Yên khóc, trong lòng Sở Ngự trầm xuống, nhanh chóng đi vào trong phòng. Thấy rõ tình cảnh bên trong, sắc mặt Sở Ngự trắng nhợt, lảo đảo lui về phía sau một bước, Hinh Nhi......

Sở Ngự phục hồi lại tinh thần, nhào về phía mép giường, "Hinh Nhi...... Nàng tỉnh lại đi, đừng xảy ra chuyện gì! Là ta không tốt, thực xin lỗi...... Thực xin lỗi......"

Bà đỡ sau khi đào tẩu, trực tiếp tiến vào phòng Tử Tâm Vũ.

"Ma ma, ngươi làm sao vậy? Không có việc gì chứ?" Lão ma ma này đã là Cửu giai Trung cấp Huyền Sư, chỉ cần một cơ hội là có thể đột phá lên Đỉnh cấp, là người nhìn Tử Tâm Vũ lớn lên, cho nên đối với nàng rất tận tâm tận lực. Rất nhiều chuyện đều là nàng ra mặt đi làm, Tử Tâm Vũ rất ỷ lại nàng.

"Khụ khụ...... Ta không sao, bị thương một chút thôi, dưỡng một thời gian là tốt rồi......" Lão ma ma trong lòng có chút lo lắng, kể lại toàn bộ sự tình cho Tử Tâm Vũ. Tử Tâm Vũ nghĩ sao cũng không yên tâm, vì thế kiên trì đi đến Vân Hinh Viện.

Nhìn bộ dáng thương tâm của Sở Ngự, hận ý trong mắt Tử Tâm Vũ chợt lóe qua. Nàng có điểm gì kém nữ nhân kia chứ? Thiên phú của nàng đạt tới tứ cấp, trong số các nữ nhân đã xem như là thiên phú tốt nhất, hơn nữa cũng sắp đột phá từ Sơ cấp Huyền Sư tới Trung cấp rồi, cầm kỳ thư họa mọi thứ đều tinh thông. Mà nữ nhân kia có cái gì? Nàng ngay cả chính mình là ai cũng không biết!

Nhìn thi thể trên giường, phẫn hận trong mắt lại biến thành ý cười, tiện nhân này rốt cuộc đã chết!

Sở Tiếu Tiếu nhìn sắc mặt Tử Tâm Vũ đổi tới đổi lui, trong lòng khẳng định nàng chính là hung thủ. Hơn nữa xem bộ dáng của nàng, quả thật là hận mẹ của nàng thấu xương, xem ra nàng cần phải đề phòng bà ta!

Tử Tâm Vũ vừa mới sinh xong, thân thể còn suy yếu, kiên trì tới đây chẳng qua chỉ là bởi vì không yên tâm, muốn biết rõ tình huống mà thôi, sau khi khuyên Sở Ngự vài câu liền rời đi.

"Hinh Nhi......" Sở Ngự nhìn nữ tử trên giường không còn hô hấp, trong mắt đều là đau xót.

Mính Yên ôm Sở Tiếu Tiếu đứng ở một bên, cũng không thèm liếc mắt nhìn Sở Ngự một cái. Trong lòng Mính Yên đối với Sở Ngự đều là oán hận, là hắn làm hại phu nhân buồn bực không vui, là hắn hại chết phu nhân, hiện tại lại ở chỗ này giả vờ thâm tình!

Sở Tiếu Tiếu nhìn một màn này, khóe miệng cong lên, dường như Sở Ngự biểu diễn rất được lòng nàng! Trong lòng lại đang suy tư nên làm thế nào để tự bảo vệ mình. Nàng sẽ không gửi gắm hy vọng vào lão cha này của nàng. Nếu hắn mà đáng tin cậy, thì vị mẫu thân này của nàng đã không chết! Hơn nữa tình thân cũng không chứng minh cho điều gì, máu mủ tình thâm vẫn có thể phản bội như cũ, chỉ là xem có cần thiết hay không thôi. Loại chuyện như vậy nàng đã gặp quá nhiều, cũng từng tự mình trải qua!

Sở Ngự ngồi ở mép giường ngơ ngác hồi lâu, một lúc sau mới đứng dậy đi đến trước mặt Mính Yên, nhìn đứa trẻ trong lòng ngực nàng, trong mắt toàn là kích động, khiến cho Sở Tiếu Tiếu cảm thấy có chút không thể hiểu được.

Sở Ngự duỗi tay ôm Sở Tiếu Tiếu vào trong lòng, nhẹ giọng hỏi, "Hinh Nhi đã lấy tên cho nó chưa?"

Mính Yên không tình nguyện nói, "Phu nhân đặt tiểu thư cái tên Tiếu Tiếu!"

Sở Ngự gật gật đầu, "Tiếu Tiếu, cha sẽ thương ngươi!" Cũng thương thêm phần của Hinh Nhi nữa.

Mính Yên xem bộ dáng Sở Ngự có vẻ rất thương Sở Tiếu Tiếu, trong lòng thoáng an ủi một chút, nhưng Sở Tiếu Tiếu trước sau lại luôn cảm thấy quái dị.

Rất nhanh sự việc truyền ra, nói là phượng hoàng rơi xuống Sở gia. Mọi người đều biết Sở gia nhị tiểu thư Sở Tiếu Tiếu là Thiên định Phượng Hoàng, là người vừa sinh ra đã chú định trở thành Hoàng Hậu.

Không nghĩ tới mọi người đều lý giải câu tiên đoán kia sai rồi, ngay cả Quốc sư cũng hiểu lầm hàm nghĩa chân chính của câu tiên đoán. Long Phượng thành đôi, chính là chỉ chân chính vạn thú chi vương, vạn điểu chi vương! Tuy nhiên cũng coi như chó ngáp phải ruồi thôi!

Đối với lời đồn đãi như vậy, Tử Tâm Vũ tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, Sở Tiếu Tiếu cũng vô cùng đau đầu. Nàng hiện tại hoàn toàn không có năng lực tự bảo vệ mình, nổi danh như vậy không phải chuyện gì tốt, huống chi còn có một đại nương hận nàng thấu xương tùy thời đều có thể uy hiếp đến sinh mệnh của nàng!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro