P1 - Chương 1: Phượng lạc Sở gia
Phần I: Yêu đồng mang điềm xấu
Chương 1: Phượng lạc Sở gia
Edit: Nguyệt Ảnh
"Lão gia, Đại phu nhân cùng Nhị phu nhân sắp sinh rồi!" Một người có vẻ là quản gia đi vào thư phòng bẩm báo, trong mắt mang theo vui mừng.
Người ngồi sau án thư thoạt nhìn còn rất trẻ, mà trên thực tế tuổi tác hắn xác thật cũng không lớn, mới 28 mà thôi. Ngũ quan anh tuấn thành thục, dáng người cao lớn hoàn mỹ, trên người tản ra hơi thở ổn trọng. Chỉ là bộ dáng này đã đủ để cho nữ nhân nhào vào trong ngực, huống chi hắn còn có một thân phận tôn quý, Sở gia gia chủ!
Sở gia là gia tộc đứng đầu trong tứ đại gia tộc Phong Vực Quốc, chỉ cần là người Phong Vực Quốc, không ai không biết tứ đại gia tộc, càng không ai không biết Sở gia.
Mà chính Sở gia gia chủ Sở Ngự cũng là một danh nhân, thiên phú tu luyện của hắn đạt tận thất cấp. Thiên phú tu luyện tổng cộng chia làm cửu cấp, đến nay thôi cũng mới chỉ có Thái Tử điện hạ 8 tuổi là đạt tới bát cấp.
Đương nhiên tu luyện không thể chỉ dựa vào thiên phú, còn cần kỳ ngộ cùng với nỗ lực của bản thân. Mà Sở Ngự từng được bệ hạ ban thưởng linh dược, hơn nữa hắn cũng chưa bao giờ chậm trễ chuyện tu luyện, tuổi còn trẻ mà đã là một Tông cấp Huyền Sư rồi.
Giờ phút này trong hai tòa viện liền nhau, trong phòng đồng thời truyền tiếng kêu tê tâm liệt phế của nữ nhân.
Sở Ngự một đường suy nghĩ muốn đi xem ai trước, cuối cùng hắn cắn răng một cái, vẫn quyết định đến viện của Đại phu nhân. Bởi vì Đại phu nhân chính là công chúa Phong Vực Quốc, mà Nhị phu nhân chỉ là một nữ tử bình thường không rõ thân phận.
Lúc trước Nhị phu nhân được Sở Ngự cứu, bởi vì mất hết ký ức, Sở Ngự hảo tâm thu lưu nàng tại Sở gia. Hai người lâu ngày sinh tình, kết làm vợ chồng, vô cùng ân ái. Nhưng sau khi Sở Ngự tiếp quản vị trí gia chủ, thanh danh càng lúc càng lớn, đã bị Tâm Vũ công chúa coi trọng. Đường đường là công chúa tất nhiên không có khả năng làm thiếp, cho nên vì để nghênh thú công chúa, Sở Ngự chỉ có thể nhịn đau khiến nữ tử âu yếm của mình từ thê biến thành thiếp.
Mà giờ phút này hắn cũng lựa chọn đi xem Đại phu nhân Tử Tâm Vũ của hắn trước, bởi vì trong lòng hắn, cái gì cũng không so sánh được với Sở gia, chỉ đành phải thầm xin lỗi trong lòng với nữ tử âu yếm của hắn!
"A...... Đau quá......"
Nghe tiếng kêu thảm thiết của nữ nhân trong phòng, Sở Ngự sốt ruột đi tới đi lui, trong lòng không ngừng khẩn cầu Thần minh phù hộ Tử Tâm Vũ không có chuyện gì. Sở gia có thể an ổn đứng đầu tứ đại gia tộc, không thể không kể đến nỗ lực của hắn, nhưng đồng thời cũng một phần nhờ quan hệ liên hôn với hoàng thất.
Sắc trời sớm đã tối đen, nhưng đêm nay ánh trăng đặc biệt sáng ngời, cơ hồ làm người ta quên mất hiện tại đã là buổi tối.
Đột nhiên một trận cuồng phong gào thét, ánh trăng trên bầu trời nháy mắt bị mây đen bao phủ. Trong lòng Sở Ngự cả kinh, ngẩng đầu thì nhìn thấy một con phượng hoàng màu tím bay về phía Sở phủ, càng lúc càng gần, sau đó lượn một vòng trên không trung Sở phủ, rồi trực tiếp rơi vào Vân Hinh Viện. Mây đen phiêu tán, ánh trăng sáng ngời lại lần nữa ban phát ánh sáng, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Cùng lúc đó, trong phòng truyền đến tiếng trẻ con khóc nỉ non, Sở Ngự phục hồi tinh thần, đứng yên tại chỗ, trong lòng kinh nghi bất định, nhớ tới Quốc sư từng tiên đoán, "Trời sinh dị tượng, Phượng Hoàng lâm thế, Long Phượng thành đôi, ngạo thị thiên hạ!"
Chẳng lẽ......
Nếu thật sự là như vậy, vậy Sở gia nhất định sẽ đạt tới thời kỳ cường thịnh ở trong tay hắn! Nghĩ, trên mặt hiện ra thần sắc kích động.
"Lão gia, phu nhân sinh được một tiểu thư!"
Nghe vậy, Sở Ngự phục hồi lại tinh thần, không có đi vào mà nói thẳng, "Để Đại phu nhân nghỉ ngơi thật tốt!" Sau đó không quay đầu lại đi về phía Vân Hinh Viện.
Tử Tâm Vũ trong phòng khi biết được Sở Ngự bỏ mặc nàng đi Vân Hinh Viện, sắc mặt vốn có chút tái nhợt lại càng khó coi, đáy mắt toàn là oán độc, nhìn đứa trẻ bà đỡ ôm trong tay, lại nhịn không được rơi nước mắt. Là bụng nàng không biết cố gắng, không thể sinh ra nhi tử. Sở Ngự rõ ràng đợi lâu như vậy, nhưng hiện tại lại đột nhiên chạy tới Vân Hinh Viện, chẳng lẽ là do tiện nhân kia sinh được con trai?
Nơi này xác thật là nam tôn nữ ti, nói thẳng là nữ nhân trời sinh không bằng nam nhân. Nữ nhân ở trên phương diện thiên phú tu luyện chưa bao giờ có người đạt tới ngũ cấp, thật sự quá mức bất công!
Không thể nào! Tiện nhân kia nhất định không thể nào sinh được con trai, nhất định là ma ma thành công, cho nên Sở Ngự mới vội vội vàng vàng chạy tới Vân Hinh Viện như vậy, đúng! Nhất định là như vậy! Hừ! Chỉ bằng tiện nhân kia cũng vọng tưởng đấu cùng nàng sao?
Lúc này, trong tòa viện ngay bên cạnh, một nha hoàn cao hứng ôm đứa bé nho nhỏ đi đến mép giường, "Phu nhân, người xem, tiểu thư giống y hệt người, lớn lên nhất định sẽ là một đại mỹ nhân!"
Vừa mới khôi phục ý thức đã nghe được câu nói như vậy, thử giật giật tay chân, một lát sau, mày nhỏ nhẹ nhàng giật giật, tựa hồ đang nhíu mày, trong lòng người nào đó thầm ai thán một tiếng. Nàng biến thành trẻ con rồi!
Khiến cho nàng buồn bực chính là, hồn lực nàng cực cực khổ khổ tu luyện vậy mà không-còn-chút-nào-cả! Linh hồn chi lực, sinh ra cùng với linh hồn, vậy mà hiện giờ lại biến mất?!
Nhưng đáng an ủi chính là, linh hồn của nàng không biết vì sao lại cường đại hơn rất nhiều, như thế khi tu luyện khẳng định sẽ dễ dàng hơn nhiều. Hơn nữa nơi này cũng không biết là nơi nào, linh khí rất nồng đậm, cho dù không cố ý hấp thu, cũng sẽ có linh khí nhàn nhạt thẩm thấu qua da thịt nàng tiến vào trong cơ thể. Đây cũng coi như là có được có mất đi!
"Lão gia đâu?" Giọng nữ mềm mại, lộ ra vẻ suy yếu vô lực.
"Lão gia hắn...... Hắn rất bận...... Một lát nữa sẽ tới......" Ánh mắt nha hoàn né tránh, không dám nhìn nữ tử.
Nữ tử trên giường nghe vậy, cười khổ, "Mính Yên, đừng gạt ta, hắn ở chỗ đại phu nhân có đúng hay không?" Trong âm thanh lộ ra đau thương vô tận.
Nghe hai người nói, khóe miệng em bé trong ngực nha hoàn cong lên, tựa hồ đang cười.
Nữ tử ôn nhu nhìn đứa trẻ xinh đẹp này, nữ nhi nàng vừa mới sinh được, trong giọng nói đều là đau thương cùng không nỡ, "Bảo bảo, mẫu thân không đợi được đến khi cha con lấy tên cho con, về sau con gọi là Tiếu Tiếu được không?" Nhìn khóe miệng đứa bé mỉm cười, nữ tử ôn nhu duỗi tay nhẹ vỗ về khóe miệng nàng, ngữ khí càng ngày càng yếu. Nàng hy vọng nữ nhi của nàng có thể vui vẻ an nhiên cả đời.
Lúc này nha hoàn mới phát giác nữ tử trên giường không thích hợp, tầm mắt dừng ở trên tấm khăn trải giường đã nhiễm đầy máu, trong mắt xuất hiện một tia hoảng sợ, "Phu...... Phu nhân...... Người bị rong huyết......"
Nha hoàn kia gấp đến độ sắp khóc đến nơi, nhìn về phía bà đỡ đứng một bên chưa từng lên tiếng, nghẹn ngào quát, "Mau đi gọi đại phu!"
Nghe vậy, bà đỡ kia cũng không quay đầu lại mà đi ra ngoài, vẻ tàn nhẫn dưới đáy mắt không người nhìn thấy. Nàng khẳng định Vân Hinh không sống được, mà tiểu nghiệt chủng kia vẫn chưa cất tiếng khóc, chỉ sợ cũng không cứu được. Cho dù tiểu nghiệt chủng kia mạng lớn còn sống, một nữ hài không có mẫu thân che chở cũng sẽ không có ảnh hưởng quá lớn với công chúa, bất cứ lúc nào cũng có thể động thủ trừ bỏ!
Bà đỡ kia đang muốn đi đến chỗ Tử Tâm Vũ báo cáo tình huống, lại nhìn thấy Sở Ngự ở phía xa xa, vội vàng lắc mình núp vào.
"Lão gia, ngài không đi xem Đại phu nhân sao?" Quản gia cũng rất nghi hoặc, đối với con người Sở Ngự hắn hiểu rõ. Tuy người lão gia yêu là Nhị phu nhân, nhưng vì Sở gia, hắn lại đối xử với Đại phu nhân tốt hơn Nhị phu nhân. Hơn nữa lúc trước hắn cũng quyết định muốn đi xem đại phu nhân, còn chờ lâu như vậy rồi, kết quả cuối cùng lại không đi vào.
Sở Ngự bước nhanh về phía Vân Hinh Viện, một bên kích động nói, "Quản gia, vừa rồi ngươi không nhìn thấy sao?"
Quản gia có chút nghi hoặc nói, "Lão gia, ngài nói là phượng hoàng màu tím kia ư? Ta sống lâu như vậy thật đúng là lần đầu tiên nhìn thấy phượng hoàng, hình như là rơi xuống viện của Nhị phu nhân. Nhưng mà lão gia, đại phu nhân vừa mới sinh xong, ngài không đi xem nàng, chuyện này nếu truyền vào trong cung......" Cho dù muốn bắt linh thú thì để những người khác đi bắt là được rồi, không nhất định phải tự mình đi mà! Hơn nữa tuy phượng hoàng là cát thú, nhưng cũng không nhất định là một linh thú cao cấp. Nếu để Hoàng Thượng biết lão gia vì một con linh thú mà không quan tâm tới Tâm Vũ công chúa vừa sinh xong, kia phải làm thế nào cho phải?
Sở Ngự xua tay nói, "Đừng nói nữa, ta có chừng mực!"
Quản gia nhíu nhíu mày, cũng không nói thêm gì nữa, đi theo Sở Ngự đến Vân Hinh Viện.
Bà đỡ nhìn bóng dáng hai người, sắc mặt ngưng trọng. Nàng vẫn luôn đi theo bên người Tâm Vũ công chúa, đối với tiên đoán của Quốc sư cũng từng nghe qua. Chẳng lẽ nghiệt chủng kia lại chính là Thiên định Phượng Hoàng? Nếu đúng như vậy thì phiền toái rồi!
Tuy Sở Ngự đối xử với công chúa rất tốt, nhưng đó hoàn toàn là do thân phận của công chúa, người hắn yêu kỳ thật vẫn luôn là tiện nhân kia. Nếu nữ nhi của tiện nhân kia là Thiên định chi Phượng, vậy địa vị của công chúa tại Sở gia nhất định sẽ không còn như trước.
Không được! Không thể để Sở Ngự đến Vân Hinh Viện vào lúc này, bằng không hắn nhất định sẽ không tiếc giá nào cứu sống tiện nhân kia. Nhất định phải ngăn cản hắn, tiện nhân kia nhất định phải chết!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro