Chương 3
Kayoko Nagaoka chỉ khẽ liếc nhìn Matsuno Chifuyu.
Đôi mắt màu đỏ ngọc liền biến mất, thay vào đó là một đôi đồng tử màu đen tuyền.
Matsuno Chifuyu vô thức nói:
“Cô là ai?”
Kayoko không trả lời lời anh, chỉ nhìn xuống một lần nữa. Xác nhận con quái vật đã bị tiêu diệt thì chuẩn bị rời đi.
Matsuno Chifuyu nhận ra cô chuẩn bị rời đi, lập tức nhảy dựng lên đuổi theo
" Đợi... đợi đã, tên cô là gì? Tên tôi là Matsuno Chifuyu, cảm ơn vì đã cứu tôi vừa rồi, Con quái vật này là cái quái gì vậy? Đây là lần đầu tiên tôi gặp phải thứ như vậy? Thứ đó đã chết rồi sao? "
"Ừm"
Giọng nói của cô gái không thể nói là mềm mại, thậm chí còn lãnh đạm, nhưng một chữ ngắn ngủi này lại khiến Chifuyu có chút mê hoặc.
May mắn hiện tại là ban đêm, bóng tối là màn chắn bảo vệ tốt nhất để không ai nhìn ra được khuôn mặt có chút đỏ lên của Matsuno Chifuyu.
"Cô. . . Cô muốn đi sao?"
Kayoko khựng lại, nhìn về phía Chifuyu, tựa hồ đang hỏi Chifuyu bằng ánh mắt còn có chuyện gì muốn nói nữa không
"A ha ha ha, không có gì đâu, để xác con quái vật này ở đây có ổn không vậy?"
Chifuyu nắm chặt tay thành nắm đấm, trong mắt lộ ra vẻ ngưỡng mộ không giấu giếm
"A!!! Peke J ! Ôi không, Peke J chắc sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu, mình phải tìm ra nó ngay."
Chifuyu chợt nhớ ra rằng Peke J vẫn chưa tìm thấy.
" Peke J?"
"À, vâng, đó là con mèo của tôi. Siêu đáng yêu, nó là một con mèo đen, cái đó, tôi.....có thể có số của cô không? Tôi sẽ mời cô ăn thay cho lời cảm ơn vì đã cứu tôi "
Lòng bàn tay của Matsuno Chifuyu lo lắng đổ mồ hôi
"Đi thôi"
Không biết từ lúc nào cô đã đi tới trước mặt anh
"Không phải anh muốn tìm một con mèo sao?"
"Ồ, Cô muốn đi cùng tôi để tìm nó sao?"
"Ừm"
" Tên? "
" Hả...À...tôi tên là Matsuno Chifuyu, rất vui được quen biết cô."
Chifuyu đi bên cạnh Kayoko liên tục nói suốt quãng đường.
*
" Cô giống như anh hùng giải cứu những con người gặp nạn ấy "
Đôi mắt của Kayoko tối sầm lại khi Chifuyu nói từ "anh hùng " như là lời chế giễu lớn với cô.
Cuối cùng cả hai tìm thấy chú mèo Peke J tập tành bỏ nhà làm bụi đời.
Khi đi ngang qua bụi cỏ gần công viên, Kayoko nhìn về phía đó. Quả nhiên, một cái đầu mèo đen bóng thò ra
" Peke J, Peke J, nhóc đã đi đâu, về nhà đi, đừng bỏ nhà nữa "
Chifuyu lấy tay vuốt bộ lông đen bóng của chú mèo, miệng không ngừng nói
"Vậy thì đi thôi"
Chifuyu: " Hể, chờ đã? Đi... đâu?"
Kayoko chỉ quay lại nhìn anh nói
" Tôi sẽ tiễn cậu về nhà. "
Đây là lần đầu tiên Chifuyu được một người con gái nói rằng cô sẽ đưa cậu về nhà.
Dù nghĩ như thế nào cũng một điều rất đáng xấu hổ, nhưng cậu không ngờ lại đồng ý. Kayoko tiếp tục im lặng và chính Matsuno Chifuyu là người xua tan đi bầu không khí ngượng ngùng
" Đó có phải là quái vật đến từ thế giới khác không?"
"Vậy điều gì đã được báo cáo trên TV trước đây đã bị giết bởi loại quái vật này phải không?"
"Có bao nhiêu người như bạn chuyên săn quái vật?"
" Cô thực sự tuyệt vời "
" Kỹ thuật dùng kiếm rất điêu luyện."
Kayoko không trả lời câu hỏi, Chifuyu không cảm thấy xấu hổ vẫn tiếp tục nói chuyện.
Khi đứng trước cửa nhà, Kayoko chuẩn bị rời đi. Chifuyu nhanh tay rút điện thoại ra, đôi mắt nhắm tịt còn người cúi 45°, hai tay giơ chiếc điện thoại trước mặt Kayoko.
" Nè, điện thoại ... Cô có thể cho tôi số không? Tôi muốn mời cô ăn tối."
Nói xong, Chifuyu cảm thấy bầu không khí tĩnh lặng kỳ lạ. Cậu ngước mặt lên thì chẳng thấy bóng dáng ai ngoài cậu.
Hoá ra cô đã bỏ đi từ lâu mặc cho cậu tự biên tự diễn.
___________________________________________
Tại cuộc họp bang tại đền Musashi ngày hôm sau
“Thật đấy !!! Mikey, Draken, mấy người tin tôi đi!!! Thật đấy! Có quái vật cao tận 5 m !!! Trông đáng sợ lắm."
Chifuyu múa may tay chân muốn cho họ xem cảnh đánh sợ tối qua, nhưng lại thấy mọi người nhìn mình với vẻ mặt thiểu năng.
Chifuyu: ........Này mọi người
Mikey: Chifuyu gần đây chắc quá mệt mỏi rồi.
Draken: Chifuyu mày mơ ngủ à? Con quái vật cao 5m lại bị tiêu diệt bởi cô gái? Chẳng phải là một câu truyện buồn cười sao? Còn có nam nữ chính đảo ngược sao? Chifuyu, mày thật đáng
Pa: nam nữ đảo ngược sao? Chifuyu đáng thương thật, vậy mà được một nữ sinh cứu?
Chifuyu: Bọn mày tin tao đi ! ! ! Thật đấy!!!
Mọi người ở Touman đều không coi điều đó là thật, họ đều cho rằng Chifuyu đang mơ nên không tỉnh táo.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro