6
Sáng Kiều dậy, đầu óc nặng trịch vì hôm qua khóc dữ quá. Nó quay sang, thấy Dương nằm kế bên, cái khăn tắm tối qua đâu mất tiêu, chỉ còn cái quần đùi. Ngực trần phập phồng, cái cơ ngực rắn chắc sát rạt.
Kiều nó giật mình, vội bật dậy. Nhìn quanh, áo quần mình vẫn đủ, yên tâm. Nhưng mà trong lòng nó bực. Má, ai biểu tối qua tự nhiên ôm thằng Dương khóc lóc, rồi còn dụi dụi vô cổ nó.
Nó thấy ghét bản thân dễ sợ.
Dương còn ngủ, nhíu mày, tay gác lên trán. Nhìn cũng đẹp thiệt, mà Kiều bây giờ thấy mặt nó là phát quạu.
Nó nhớ tới cảnh Dương ôm nhỏ này nhỏ kia ở quán bar. Nhớ tới hôm qua mình khóc với Dương mà ức.
Đồ mất nết…
Nó lầm bầm, kéo chăn qua, cái kiểu lạnh nhạt hẳn. Lết xuống giường, bước ra ngoài, không thèm quay lại nhìn thằng kia lần nào.
Dương lơ mơ tỉnh, thấy Kiều đứng lục đục ở bếp. Nhỏ mặc bộ đồ ở nhà rộng thùng thình, tóc còn bù xù.
" Sớm vậy mày?"
Kiều liếc qua, giọng khô như rơm:
" Ờ."
Dương chớp mắt. Má, thái độ này… lại như mấy bữa trước.
" Gì vậy, hôm qua ôm tao khóc nức nở, giờ lại thái độ hả?"
Kiều quay ngoắt, mắt hơi đỏ:
"Mày đừng có nhắc chuyện hôm qua nữa!"
Nó quạo, giọng còn hơi run.
Dương thở dài, bước lại gần, định giơ tay vỗ vai nhỏ.
Kiều né luôn, mắt nhìn đâu đâu, giọng lạnh tanh:
"Đừng đụng tao."
Dương đứng khựng. Trong lòng nó hơi tức, mà nhìn cái dáng nhỏ Kiều cứng đơ, hai tay bóp chặt cái ly thủy tinh, nó dịu xuống.
Má, bơ nó nữa rồi.
Dương gãi đầu, cười nhạt:
Thôi, mày muốn sao cũng được.
Dương đứng tựa vô bệ bếp, mắt nó dõi theo con Kiều đi thẳng ra phòng khách, kéo rèm cửa rồi ngồi xuống sofa cầm điện thoại.
Nhìn cái bóng lưng nhỏ đó, Dương tự nhiên thấy bực mình kinh khủng.
Má, khác gì mấy nhỏ nó chơi nó gieo rắc rồi bỏ nó đâu. Tối qua ôm cổ nó khóc bù lu bù loa, sà vô lòng nó dụi đầu, làm nó mủi lòng, làm nó tưởng…
Tưởng cái gì thì nó cũng không dám nghĩ tới.
Vậy mà sáng ra, mặt hầm hầm, thái độ lạnh băng.
Thằng Dương khẽ nhếch mép, nụ cười vừa cay cú, vừa thấy mình tồi.
Tự nhiên nó cảm giác thằng nó bị lợi dụng, bị xài xong vứt.
Tối qua nó nằm ôm con Kiều mà bao suy nghĩ chạy trong đầu. Nó nghe mùi tóc nó, cảm nhận cái eo nhỏ, cái đùi trắng mềm.
Tưởng gì đó đổi thay.
Ai dè sáng dậy, nó lại là thằng Dương bị ghét cay ghét đắng như cũ.
Má, tồi thật.
Dương nạt nhỏ:
“Ê, mày làm gì mặt nhăn như bị ai giựt hụi vậy? Hôm qua khóc lóc, nay bày đặt lạnh lùng với tao hả?”
Kiều liếc mắt, giọng đều đều:
“Có giựt hụi cũng không tới phiên mày lo.”
Dương giơ hai tay đầu hàng:
“Ờ, thôi tao sai. Tao im.”
Mà trong lòng nó, cảm giác tủi tủi pha chút cay đắng.
Tối ôm tao khóc, sáng bơ tao luôn.
Mẹ nó, đúng kiểu gieo rắc rồi bỏ!
Dương dằn cái ly xuống bệ bếp, cười nhạt nhẽo:
“Được rồi, con nhỏ bạc bẽo. Tao nhớ rồi.”
Kiều không thèm đáp. Nó vẫn cắm cúi lướt điện thoại, mà lòng thiệt ra cũng chộn rộn. Tối qua tự nhiên yếu lòng, khóc lóc ôm cổ thằng Dương. Giờ nghĩ lại, quê gần chết. Mà nhục nữa. Nó biết tánh Dương, dâm dâm giỡn giỡn, hồi nào giờ nó né như né tà. Vậy mà tự nhiên bữa qua nhào vô ngực nó khóc như con nít.
Giờ sao đối diện? Né thôi chứ biết sao giờ.
Dương tắm xong, thay đồ, nhìn nó thêm mấy lần. Mà Kiều cứ lơ, như Dương là không khí. Thằng Dương điên lắm. Nó không quen cái kiểu này. Tụi nó thân nhau hồi nhỏ, chơi như hai thằng đàn ông. Tự nhiên giờ con Kiều cư xử như... người dưng.
Dương đi ngang, cố tình vỗ cái đét vô đùi Kiều:
Dương nó vỗ cái đét vô đùi con Kiều, bàn tay to, lực Alpha trội có khác, vỗ phát nghe rõ luôn.
Mà cái cảm giác mới chết người.
Đùi nhỏ mát rượi, da trắng, mịn, vỗ cái mà dội lên tay, phập phồng, đàn hồi nhẹ. Không phải kiểu cơ bắp cứng, mà là mềm, căng, mơn mởn. Như vỗ lên bánh mochi, mà nóng, mà thơm.
Dương rút tay lại mà thấy nhột nhột trong lòng bàn tay. Cảm giác cái da thịt đó dính trên da mình, còn lưu cái độ mịn, cái độ căng. Mùi Kiều thoáng lên mũi. Cái mùi hoa hồng lẫn sữa tươi, hôm qua ôm mà biết, giờ như thấm vào da rồi.
Nó giả bộ cười cợt, mà bụng nó nóng ran.
Cái kiểu thằng nào vớ được nhỏ này, cởi ra sờ nắn chắc sướng lắm đây.
Dương thở nhẹ, nuốt khan một cái.
“Mày bơ tao hả con?”
Kiều giật mình, đá vô chân Dương một cái đau điếng:
“Bớt tục tĩu, mày đụng đâu bóp đó hoài! Nhây à?”
Dương bật cười, mà mắt nó tối lại. Nó nghe mùi của Kiều thoáng qua. Mùi hoa hồng lẫn sữa tươi. Mùi hôm qua nó đã ôm cả đêm.
Ngọt.
Nó thở dài, giả lả:
“Ờ, tao nhây đó. Mày sợ tao nữa hả?”
Kiều nhìn lên, bắt gặp ánh mắt Dương. Tự nhiên nó thấy lúng túng, quay đi:
“Thôi, tao đói, mày nấu gì chưa?”
Dương cười, mà lòng nó bực bội.
Thằng Hiếu có bồ, con Kiều khóc. Nhưng sáng ra, nó đối với Dương vẫn là thằng bạn thân để nhây để giỡn, để cãi nhau.
Chỉ là bạn thôi.
Má, thiệt tồi.
Dương phóng xe ra đường, chạy thẳng không biết đi đâu. Gió quất vô mặt rát rạt, mà nó thấy mát, thấy tỉnh.
Tối qua còn ôm cổ dụi đầu nó khóc, sáng nay coi nó như thằng xa lạ. Nghĩ tới là bực.
Nó tấp vô quán cà phê quen, kêu ly đen đá rồi ngồi thừ. Điện thoại sáng lên, mấy tin nhắn rủ rê. Gái có, bạn nhậu có. Nó nhìn rồi tắt màn hình.
Bữa nay nó không hứng.
Cứ thấy cái mặt con Kiều nó lởn vởn trong đầu. Tóc nó còn thơm mùi gội đầu. Người nó mềm, da trơn, trắng. Cái eo chút ét, cái đùi mịn tay. Mà mặt thì hất lên, mắt lườm nó như thằng mắc nợ.
Dương hút ngụm cà phê, cay thật chứ.
Nó tự biết mình không phải dạng tốt đẹp gì. Từ hồi biết con Kiều là LGBT, nó cũng thoáng lắm. Bạn bè mà. Nhưng mà… sao dạo này nó thấy lạ.
Tự nhiên để ý tới từng cái nhỏ xíu ở nó.
Bực nhất là cái vụ con Kiều sợ nó. Sợ cái mùi Alpha của nó.
Dương đập cái muỗng xuống bàn cộp một cái.
Má, mày sợ tao? Tao có ăn thịt mày đâu?
Mà có khi nào… thật ra nó cũng muốn ăn thiệt.
Nghĩ tới đây, Dương bật cười hề hề một mình. Mà nụ cười méo mó lắm.
Nó dơ mà. Nó nhận. Nhưng mà với con Kiều, nó chưa từng nghĩ bậy.
Cho tới… gần đây.
Làm bạn mày thoải mái, cớ gì bây giờ tao phải ngồi đây uống cà phê tự vấn lương tâm?
Má, thua thiệt luôn!
Dương rút điếu thuốc ra, bật lửa, hít một hơi dài.
Ừ, mày gieo tao rồi, con Kiều.
Đời tao gặp biết bao nhiêu đứa con gái, mà chưa thằng nào làm tao rối như mày.
Dương về nhà, chưa kịp tháo đôi giày, đã nghe tiếng sụt sịt nhỏ xíu từ trong phòng.
Nó đứng khựng lại, nghe ngóng.
Tiếng con Kiều.
Dương nhíu mày, bước vô phòng.
Con Kiều ngồi ngay mép giường, cúi gằm mặt, hai tay ôm gối, mắt đỏ hoe. Thấy Dương, nó vội lau nước mắt, quay mặt đi hướng khác.
Dương đứng chống nạnh:
" Mày bị gì vậy?"
Con Kiều im re, không trả lời.
Dương nhướng mày, bước lại gần:
"Tao mới đi có xíu mà khóc rồi hả?"
Kiều bặm môi, mắt rưng rưng nhìn lên:
"Mày đi đâu thì kệ mày chứ!"
Giọng thì quạo, mà mắt thì ướt.
Dương nheo mắt. Nó quen con Kiều mấy năm nay, nhìn phát là biết. Đứa này đang buồn thiệt. Không phải kiểu nhõng nhẽo hay giận dỗi chơi chơi.
Nó ngồi xuống giường, giọng dịu hơn:
" Nè, nói tao nghe coi."
Kiều lắc đầu. Nhưng rồi như không nhịn được nữa, giọng nghèn nghẹn:
"Anh Hiếu... anh Hiếu chở con nhỏ đó về nhà… Tao thấy rồi…"
Dương nghe tới đây, tự nhiên máu nóng dồn lên.
Má, lại thằng Hiếu.
Tối qua dụi dụi khóc lóc, sáng nay lạnh nhạt với nó, giờ lại vì thằng đó mà khóc?
Dương bực thiệt, mà nhìn con Kiều rưng rưng vậy, nó lại không nỡ nói gì.
Nó thở dài, giơ tay quàng qua vai Kiều, vỗ nhẹ:
" Thôi… đừng khóc nữa. Thằng đó có bồ thì thôi, mày khóc chi cho phí nước mắt?"
Kiều nấc nhẹ, dụi mặt vô vai Dương.
Dương ngồi yên, tay vẫn vỗ nhè nhẹ lên lưng Kiều.
Mà trong bụng nó bực lắm.
Má, cứ thằng Hiếu là khóc. Tao thì sao? Tao ôm mày như này, mày có thấy gì không? Hay tao là bờ vai miễn phí vậy?
Dương không nói gì nữa, chỉ lặng lẽ ôm Kiều.
Nhưng trong mắt nó, đã dần dần có thứ gì đó khác đi rồi.
Dương ngồi đó, mắt dán chặt vào con Kiều.
Nó thấy rõ cái mặt nhỏ đỏ ửng lên, mắt còn hoe hoe, môi sưng vù, chắc hồi nãy khóc dữ lắm với cắn môi riết.
Nhìn cái mặt vậy, thấy vừa thương mà vừa buồn cười. Mà cười đâu có nổi.
Bỗng Kiều bật ra giọng nghèn nghẹn:
"Tao… tao thấy Hiếu… Hiếu… với con nhỏ đó… ôm nhau… còn sờ… còn bóp nữa…"
Nó nấc lên, nước mắt rơi cái độp
"Hức… má… mấy thằng tồi… Má nó tồi y chang mày!"
Dương nghe xong, đơ ra ba giây.
Ủa? Tự nhiên cái gì nữa đây?
Mới nhắc Hiếu đã bực, giờ còn gán mình vô cái hội đó nữa hả?
Nhưng nhìn con Kiều nước mắt nước mũi tèm lem, vừa khóc vừa rủa người ta, Dương lại không đành lòng nặng lời.
Nó nuốt cục tức vô bụng, giơ tay gạt gạt nước mắt trên má Kiều:
"Rồi, rồi… tao tồi. Nhưng thằng đó còn tồi hơn, nha! Mày đừng khóc nữa… tao giỡn hoài chứ có bóp đâu…"
Vừa nói, nó vừa cười xòa, nhưng bụng tức ghê.
Thằng Hiếu ôm ai, bóp ai thì có liên quan gì tới tao? Tự nhiên lôi tao vô làm gì?
Mà tự nhiên thấy cái môi nhỏ sưng vù vậy… cũng muốn cúi xuống cắn thử coi sao…
Dương nhìn cái môi Kiều đỏ ửng, sưng sưng, chắc do hồi nãy khóc với cắn riết. Tự nhiên cái tay nó nhấc lên, ngón trỏ miết nhẹ lên cánh môi dưới của nhỏ.
Mềm thiệt.
Mịn thiệt.
Nhỏ giật mình, mắt trợn lên nhìn Dương.
"Mày làm gì vậy?"
Giọng còn nghèn nghẹn, nước mắt đọng nơi khóe mi.
Dương nhếch môi cười, cái kiểu cười xấu xa quen thuộc:
" Xem coi sưng cỡ nào. Môi mày sắp thành con cá thòi lòi tới nơi rồi đó."
Nó nói vậy mà tay vẫn còn để ở cằm Kiều, ngón cái chạm nhẹ khóe môi.
Kiều quẹt tay gạt cái phắt:
"Biến! Tao ghét mày!"
Nhỏ nói vậy, mà hai gò má lại đỏ lên thêm mấy phần.
Dương bị đẩy ra, cũng chỉ cười, nhưng trong lòng thấy lạ lạ.
Môi con Kiều mềm vậy hả ta?
Nghĩ tới hồi tối, tay mình ôm eo.… Rồi giờ sờ thử môi… Má, thấy nóng người ghê.
Mà nhỏ này, lúc khóc, nhìn vừa tội, vừa dễ thương chết mẹ.
Dương chống tay đứng dậy, chặc lưỡi:
"Ờ, ghét tao cũng phải ăn sáng, không tao bón cháo mày luôn giờ."
Nó nói kiểu cà khịa vậy, nhưng thực ra trong bụng đã tính lát nữa chạy đi mua đồ ngon về cho nhỏ rồi.
Nhỏ Kiều ngồi bó gối trên sofa, bĩu môi.
"Đồ tồi."
Dương cười hềnh hệch.
" Tồi mà thương mày thôi."
Dương đi ra ngoài, vừa dắt xe vừa liếc vô phòng khách.
Nhỏ Kiều vẫn ngồi đó, mặt rúc vô đầu gối, chắc còn ấm ức vụ thằng Hiếu.
Dương thở dài, miệng lầm bầm:
" Má, khóc vì thằng khác mà bắt tao dỗ."
Nó nói vậy, chứ ruột gan nào bỏ nhỏ buồn.
Tấp vô quán hủ tiếu đầu hẻm, nó gọi một tô đặc biệt mang về, thêm ly sữa đậu nành nóng. Đứng đợi mà đầu cứ lởn vởn cái mặt Kiều hồi nãy, mắt đỏ hoe, môi sưng sưng…
Mẹ kiếp, tự nhiên thấy bực.
Nghĩ tới cảnh thằng Hiếu ôm ôm bóp bóp con nào đó, rồi nhỏ Kiều đứng đó nhìn thấy…
Dương siết chặt nắm tay.
Nó bực vì nhỏ đau lòng, hay bực vì nhỏ để ý thằng khác, Dương cũng chẳng biết nữa.
Về tới nhà, Dương hất hất cằm:
"Ra ăn."
Nhỏ Kiều ngóc đầu dậy, nhìn thấy tô hủ tiếu thơm lừng, mắt có vẻ sáng lên nhưng vẫn cố tỏ vẻ lạnh lùng.
"Không đói."
Dương quăng cái túi xuống bàn cái bịch:
"Đói hay không kệ mẹ mày, tao mua rồi, bỏ uổng."
Nó đi vô bếp lấy đôi đũa, mở nắp tô hủ tiếu, hơi nóng bốc lên, thơm phức.
Kiều nhìn tô hủ tiếu, nhìn thằng Dương, rồi thở dài thườn thượt:
"Mày làm như tao là con nít á."
Dương nhìn nhỏ, mắt dí sát:
"Mày nít thiệt mà."
Kiều phì cười, lấy đũa ăn. Được ba miếng, nhỏ ngước lên, giọng nhỏ lại, buồn buồn:
" Tao thấy thằng Hiếu ôm eo nó, còn… còn sờ đùi nữa."
Dương cắn răng.
Cái cảnh đó hiện lên trong đầu nó, mà người bị thằng khác sờ không phải nhỏ kia, mà là Kiều. Máu nóng dồn lên tới tận trán.
Dương gằn giọng:
" Đồ khốn."
Kiều nhìn Dương, mắt long lanh:
"Đàn ông tụi bây ai cũng giống nhau…"
Dương thoáng khựng.
Nó biết, nhỏ đang nói mình nữa.
Những lần nó đi bar, ôm ấp gái, nhỏ thấy hết.
Nó nhếch môi cười nhạt:
Dương ngồi đối diện, hai tay đan vào nhau, mắt nhìn nhỏ ăn.
Nhìn kỹ... Kiều nó xinh thiệt.
Mà nó cũng... ngọt thiệt.
Ngọt từ mùi hương... tới cái cách nhỏ dụi vô cổ nó khóc tối qua.
Dương thở hắt ra.
Nó thấy mình tiêu rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro