5
Dương hôm nay quạu.
Dương hôm nay thấy kỳ kỳ.
Mấy thằng chiến hữu rủ rê đi bar, giới thiệu gái mới, đứa nào cũng bảo "hàng xịn, mày đi là có dính". Bình thường nghe vậy là khoái, xách đít theo liền, mà nay... Dương lưỡng lự.
Nó stress quá cũng đi, chứ thiệt ra lòng dạ đâu có yên.
Ngồi trong bar, nhạc đập đùng đùng, gái ngồi sát kề vai, mà đầu óc nó cứ nghĩ tới nhỏ Kiều. Đầu óc nó cứ lởn vởn cái mặt nhỏ Kiều.Mà lạ, dạo này, Kiều như thấy nó là thấy ma. Nó né. Né sát ván.
Nhìn cái vẻ giữ kẻ, kính cổng cao tường mà thấy ghét
Dương biết tại sao.
Cái bữa thằng Kiều bắt gặp nó ôm hai, ba con nhỏ, tay thì bóp mông, vỗ đen đét, cười hềnh hệch như thằng dâm điên.
Ánh mắt thằng Kiều nhìn nó bữa đó… giống kiểu khinh.
Dương thừa biết nó bậy. Nó tục. Nhưng tính nó vậy. Alpha mà, bản năng nó mạnh, nhịn sao nổi. Tay nó chưa bao giờ để yên. Đã chạm là phải bóp, đã bóp là phải vỗ.
Nó nhận nó dâm. Nhưng nó có làm gì nhỏ đâu.
Nó thương nhỏ thiệt
Vậy mà giờ thằng nhỏ coi nó như thằng biến thái.
Dương quạu. Nó quăng ly rượu, đứng dậy.
Mấy thằng bạn ngơ ngác:
“Ủa gì vậy Dương, chưa tới đâu mà?”
Nó phất tay:
“Tao về.”
Tụi kia cười khẩy:
“Đi với gái hả?”
Dương lầm lầm đi thẳng.
Có tiền mà, chơi kiểu có tiền. Nhưng nay, nó thấy… lạt nhách.
Ở nhà, Kiều đang nằm trên sofa, hả hê.
Nó nghĩ bụng:
“Đêm nay chắc được ngủ yên rồi…”
Chứ mỗi lần thằng Dương đi bar về, là kiểu gì cũng có mùi gì đâu, rồi tay chân quờ quạng, đụng đâu bóp đó, dơ thấy bà.
Nó nghĩ tới Dương là thấy tức. Đàn ông gì mà thô tục, dâm dê, gặp gái là ôm eo, vỗ mông, có bữa nó còn thấy Dương xoa bóp mấy đứa con gái ngoài cửa bar, tay thì mò mẫm, miệng cười cợt. Nhớ tới mấy cảnh đó là Kiều nổi điên.
Nó ghét thằng Dương thật rồi.
Giờ thằng Dương làm gì nó cũng thấy ớn hết.
Nghĩ tới là thấy sợ.
Nó đắp mền, tính ngủ.
Ai ngờ đâu, mới mười giờ, Dương về.
Tiếng mở cửa làm Kiều giật thót.
Nó nhỏm dậy, thấy Dương bước vô. Mặt thằng đó khó ở thấy rõ.
“Ủa, về sớm vậy ta ?”
Dương nhìn Kiều, mắt nó sâu, trầm, khét, nó mở cửa thấy Kiều nằm co ro trên sofa, ôm cái gối. Đèn phòng khách hắt ánh sáng vàng nhạt lên người thằng nhỏ. Tóc còn ươn ướt, chắc mới tắm xong.
Dương đứng ngay cửa, nhìn mà muốn phì cười.
Nhỏ gì đâu mà y như con mèo lười.
Nó bước vô, tính giỡn vài câu như trước:
“Ê, mày ngủ đây chi vậy? Định giữ nhà dùm tao hả?”
Dương nói giọng nhẹ nhàng, không bỡn cợt kiểu đàn bà hay mấy đứa trong bar. Với Kiều, nó khác. Nó giỡn nhưng giữ ý, đàng hoàng. Giỡn kiểu thân tình thì nó làm được. Chứ động tay động chân kiểu bậy bạ với Kiều, Dương chưa bao giờ dám.
Chưa từng.
Dương nó biết giới hạn. Kiều là bạn nó, là thằng nhỏ nó coi như người nhà. Mà Kiều là bèo, nó càng phải giữ kẽ.
Dương biết Kiều là đứa giữ mình, kỹ lưỡng như gái son.
Nó quý Kiều vì vậy.
Bạn bè chơi với nhau, nó hiểu chứ. Đụng vô cái tình bạn này, mất là mất luôn.
Mà Kiều dạo này sao á.
Nghe Dương nói, Kiều giật mình ngóc đầu lên. Mặt nó đơ.
Dương thấy, hụt hẫng thiệt.
Ngày trước, nói câu đó là Kiều cười toe, chửi nó “Mày khùng hả Dương?”.
Giờ thì… không còn vậy nữa.
Ừ, nó đang né mình mà..
Dương ngồi xuống mép sofa, giữ khoảng cách, tay đặt lên đầu gối mình.
Nó cười cười:
“Sao nay ngủ ngoài này? Giường tao có gì đâu mà sợ?”
Kiều né ánh mắt Dương, giọng khô khan:
“Tao… tao thích vậy.”
Dương nhìn Kiều, gật gù.
Ừ, biết rồi. Cái bữa đó… Kiều thấy hết. Nó hiểu. Nhưng mà, thiệt tình, nó bực.
Nó muốn giải thích mà thấy kỳ.
Dương gãi đầu, làm bộ thở dài:
“Tao biết mày nghĩ gì đó, nhưng tao thề tao không có ý gì với mày. Bạn bè không vậy với nhau.”
Kiều cười nhạt:
“Tao có nói gì đâu.”
Dương lắc đầu, chép miệng:
“Thôi, ngủ đi. Giường tao sạch lắm, mới thay ra luôn.”
Dương dựa lưng vào sofa, thở ra, nó thấy stress lắm rồi.
Nó biết, mấy bữa nay nhỏ sợ nó, nghĩ bậy về nó.
Nhưng giờ, chỉ cần Kiều chịu mở lời, chịu
Đẩy nó một cái như cũ, là đủ.
Mà Kiều nó có làm gì ngoài xa cách đâu.
Nó đứng lên, bước vô phòng tắm
Dương đóng cửa phòng, lưng dựa vào cửa, thở hắt.
Tao thề, tao đàng hoàng với mày lắm, Kiều à.
Chứ tao là thằng khác là mày… chết với tao lâu rồi.
Dương tắm xong bước ra, trên người chỉ quấn đúng mỗi cái khăn trắng ngang hông. Nước còn đọng trên da, tóc ướt rũ xuống trán, từng thớ cơ ngực, bả vai săn chắc, bụng múi lộ rõ dưới ánh đèn vàng lờ mờ. Mùi sữa tắm nam tính hòa cùng hương rượu nhè nhẹ phả ra khiến không khí trong phòng cũng như nóng thêm mấy độ.
Con Kiều lì lợm vẫn nằm bẹp trên sofa, mắt lim dim như định ngủ thiệt. Dương liếc nó, nhếch mép cười, bước tới bế bổng nhỏ lên như bế công chúa.
“Mày nhớ hôm qua tao nói gì không? Ngủ ngòai đây, tao cởi quần mày đó”
Giọng nó khàn khàn, hơi men còn phảng phất, ghé sát tai Kiều phả hơi nóng vào.
Kiều giật mình, nhắm mắt mà mặt đỏ lên. Nó biết Dương nói giỡn, mà cái kiểu nói giỡn của thằng này nghe sao thấy ghê ghê.
Ngực nó đối diện với lồng ngực trần của Dương, mỗi nhịp thở đều thấy rõ. Kiều cảm nhận được da thịt nóng rực của Dương áp vào mình, từng múi cơ cứng cáp, đàn ông. Bàn tay to, nổi gân xanh giữ chắc lấy đùi Kiều, cảm giác vừa mạnh mẽ vừa khiến nó hơi rùng mình.
Tự nhiên Kiều để ý, thằng Dương đẹp thiệt. Đẹp cái kiểu hư hỏng, từng trải, mấy em gái nhìn thấy là mê liền. Không phải đẹp kiểu thư sinh hiền lành, mà là kiểu đàn ông lớn hơn tuổi, sống đời đủ rồi, kiểu phóng khoáng làm người ta vừa sợ vừa thèm.
Mà nói thiệt, Dương tắm xong là Kiều nó đỡ sợ hơn. Mùi người Dương vừa sạch, vừa thơm, lại thoảng cái hương đặc trưng của Alpha trội. Cái thứ mùi mà bình thường nó né xa, mà giờ tự nhiên thấy… dễ chịu, thấy ấm, thấy được che chở.
Dương cúi xuống bế bổng con Kiều lên, một tay luồn dưới đầu gối, tay kia đỡ lấy eo nó.
Da thịt con nhỏ chạm vô ngực trần của nó. Má Kiều áp nhẹ lên xương quai xanh Dương, mềm mềm, ấm ấm, cái cảm giác đó làm tim Dương giật nhẹ một cái. Mà nó kịp nuốt xuống, làm mặt tỉnh, kiểu như quen rồi.
Tay Dương đặt ngay đùi Kiều, lòng bàn tay áp thẳng lên làn da trắng nõn, mịn màng. Bình thường Kiều ở nhà toàn bận quần dài, khép nép như gái chưa chồng. Chắc nay nghĩ Dương đi bar khuya không về, mới quất cái quần đùi ngắn cũn cỡ làm lộ ra bắp đùi tròn lẳn, trắng bóc
Dương hơi bất ngờ.
Tay Dương đặt ngay trên đùi Kiều, da thịt mềm mịn, hơi âm ấm, trơn láng. Lòng bàn tay nó cảm nhận rõ từng thở da, mạch máu nhỏ dưới lớp thịt non. Đàn bà con gái nó ôm không ít, mà thề chưa có đứa nào tay vừa chạm vào đã thấy... đã như vậy.
“Mày trắng dữ vậy hả, con này?” Nó thầm nghĩ trong bụng, tay vẫn đỡ đùi Kiều như vô thức mà vuốt nhẹ một cái.
Da Kiều nhạy cảm, chỉ khẽ chạm thôi mà nó thấy Kiều khẽ rùng mình rồi vô thức nép vô lòng nó. Dương cười nhếch mép, trong lòng có chút hứng thú nhưng kìm lại. Nó đâu phải không biết giữ giới hạn.
Mà lạ, khi bế người Kiều lên gần nó nghe thoang thoảng cái mùi nhàn nhạt. Dương cúi sát hơn, hít nhẹ qua kẽ tóc, qua cổ áo. Dương hít khẽ một hơi.
Một mùi nhàn nhạt phả vào mũi. Mùi hoa hồng thoang thoảng, dịu nhẹ nhưng có gì đó cuốn hút lạ. Pha thêm chút mùi sữa tươi thanh thuần, Thứ mùi hỗn hợp dịu dàng mà cuốn hút, kiểu ngửi vào là thấy ấm áp, thấy sạch sẽ, thấy... thèm, kiểu hương con gái sạch sẽ, non nớt. Mà Kiều là con trai chứ đâu phải con gái. Nhưng cái mùi đó, hợp với da thịt trắng trẻo của nhỏ, lại khiến Dương thấy lòng hơi xao động.
Biết vị ngọt trên đời là gì không? Là con Kiều đó. Dương thầm nghĩ.
Ngọt hơn bất cứ đứa con gái nào nó từng ôm. Ngọt từ da thịt, từ mùi hương, đến cái kiểu ngại ngùng, bướng bỉnh của nhỏ.
Dương biết mình là Alpha trội, cái bản năng chiếm hữu trong người lúc nào cũng có. Nhưng trước Kiều, nó luôn cố giữ. Thứ nhất, bạn thân, thứ hai, Kiều là LGBT, thích nam, mà nó thẳng. Nhưng cái khoảnh khắc này, cái ôm bồng trong tay, cái mùi hương đó… làm nó hơi mất tập trung
Dương cười nhếch mép. Thằng nào mà vớ được con Kiều sướng phải biết
Dáng người nhỏ xíu, mà lúc nào cũng cắm đầu giảm cân, tự chê mình mập. Cái eo chút ét, tay Dương ôm một cái là gọn ơ. Nguyên người Kiều nằm lọt thỏm trong tay Dương, nhẹ như bế búp bê.
Mà nghĩ gì nghĩ, Dương nó cắn răng nén xuống.
Bế bạn mình thôi mà, mày nghĩ gì vậy Dương?
Địt mẹ, mày bậy nha!
Nói vậy chứ Dương nó đâu có ngừng nghĩ được, nó còn nghĩ xa hơn. Cái tay thì bế Kiều băng băng về phòng, mà đầu óc nó nhảy loạn.
Đẹp
Thiệt, mặt con Kiều cũng đẹp chứ giỡn à. Đẹp kiểu nhẹ nhàng, tươi tắn, mấy thằng nhìn vô là dính liền. nhiều lúc Dương nghĩ Kiều nó còn đẹp hơn cả mấy con nhỏ gái luôn. Đẹp cái kiểu mềm mềm, trắng trẻo, ngọt ngào, sạch sẽ, nhìn là thấy muốn che chở. Mà cái mặt có nét đanh đá, bướng bướng, nhưng khóc lên thì y như con mèo con. Thấy là chỉ muốn ôm vô lòng dỗ.
Nói thiệt, nét con Kiều cuốn lắm
Cuốn kiểu không tả thành lời được
Dương nuốt nước bọt cái nữa. Nó ráng gạt đi mà mấy cái suy nghĩ đen tối cứ nhảy vào đầu. Nghĩ tới cảnh con Kiều với thằng nào đó lên giường, hai đứa ôm nhau, quần áo tơi tả, tay thằng kia bóp bóp nắn nắn...
Được sờ vô đùi trắng của Kiều, được ôm cái eo chút ét đó, được xoa lưng, được áp sát cái ngực trần lên da thịt Kiều…
Kiều mà khóc lên, giọng nhỏ nức nở, run run, kiểu như xin tha, thì...
Dương nghiến răng. Má, máu nó dồn hết lên đầu.
Hình ảnh trong đầu nó là Kiều người đỏ lự, đôi mắt long lanh nước, miệng rên nhẹ, hai tay bấu vô vai, còn thằng kia...
Đè lên... Bóp eo, sờ đùi...
Chơi kiểu bạo lực, đè Kiều xuống, giật tóc, dập mạnh, cái giọng nhỏ rên hức hức, gọi tên người ta, xin người ta nhẹ tay...
Đụ má... Dương rủa thầm
Dương thấy máu nóng dồn lên tận đầu.
Má nó.
Thằng nào đụng vô nhỏ nó đập cho lòi bản họng.
Dương điên nha. Cái tay đang đặt trên đùi Kiều bất giác siết nhẹ, như kiểu khẳng định chủ quyền, mà cũng như thử cảm giác. Đùi Kiều tròn lẳn, mịn rượi, tay Alpha như nó chạm vô là biết
Hàng này, mềm thiệt.
Tự dưng Dương thấy nóng ghê
Bế Kiều về phòng, từng bước chân chậm rãi. Kiều nằm trong tay nó, đầu hơi dụi nhẹ vào cổ Dương, hơi thở ấm nóng phả vào da nó.
Dương liếc xuống, thấy mặt Kiều ửng hồng, mắt lim dim như buồn ngủ mà khoé môi hơi bĩu ra.
Má, con này… dễ thương ghê.
Nghĩ tới đó, Dương chợt tự chửi mình trong đầu.
“Tao điên à? Mày là bạn tao mà Kiều!”
Tự dưng Dương thấy nóng trong người.
Má, nó vừa tắm ra, người còn mát lạnh, mà giờ bế con Kiều trong tay, máu nóng chạy rần rần.
Mùi Kiều thoang thoảng sát bên, cái mùi hoa hồng quyện chút sữa tươi, ngọt kiểu gì mà thấm tận óc. Đã vậy cái đùi trắng bóc kia cứ nằm yên trong tay nó. Tay nó, má, cái tay nó tự nhiên vuốt nhẹ một cái, kiểu như vô thức. Mịn muốn chết
Kiều giật mình, nhăn nhó:
Ê, mày làm cái gì đó?
Dương tỉnh liền. Nó cười cười:
Làm gì đâu. Đùi mày trơn quá, tao tưởng tao sắp rớt mày xuống đất.
Kiều lườm, nhưng nhỏ đang buồn, lại vừa khóc, nên thôi kệ. Nó vùi đầu vô cổ Dương thêm cái nữa, thở dài:
"Thằng Hiếu có bồ thiệt rồi mày ơi… Má, tao buồn quá…"
Dương nghe câu đó là muốn chửi thề.
Ờ, thì nó biết nhỏ Kiều thầm thích thằng Hiếu lâu nay. Nhưng, má, bơ nó mấy tháng trời, xong giờ thằng kia có bồ thì chạy về đây khóc với nó?
Dương cay nha.
Nhưng nói gì thì nói, nhìn Kiều mắt đỏ, mũi sụt sịt, dựa vô người nó, thấy thương muốn xỉu.
Nó đặt Kiều xuống giường, xốc nhẹ mền đắp lên người nhỏ. Nhưng cái tay vẫn còn để hờ hờ bên eo Kiều. Cái eo bé xíu, bóp cái chắc lọt thỏm trong tay.
Dương nhìn Kiều, giọng nhỏ hơn chút:
Buồn thì có tao nè. Đừng khóc nữa.
Kiều chớp mắt, nhìn lên, gặp đúng ánh mắt Dương.
Má, ánh mắt đó… Kiều tim nó như lệch nhịp một phát.
Dương cũng đơ một giây. Nó không biết tụi Alpha khác sao, chứ nó nhìn Kiều vậy là muốn giữ nhỏ này khư khư luôn. Không cho ai rớ tới.
Nhưng nói vậy chứ, Dương vẫn là Dương.
Nó thở hắt ra, đổi giọng cười giỡn:
Mày khóc nữa tao dỗi mày luôn nha. Thằng này không có ôm người khác khóc đâu. Tao ôm gái đẹp không hà.
Kiều trề môi, lòng chùng xuống, nghe quen rồi nhưng vẫn thấy buồn
Muốn né Dương !
Tao không đẹp hả?
Dương bật cười, tay vỗ vỗ nhẹ lên má Kiều, cố nén hết mấy cái suy nghĩ đen tối đang nhảy loạn trong đầu:
"Đẹp. Đẹp muốn xỉu. Ngủ đi."
Nhưng má, nó biết đêm nay chắc nó mất ngủ rồi.
Mùi Kiều còn vương đầy mũi, cái đùi mềm mềm kia vẫn ám trong tay.
Dương nằm xuống cạnh Kiều, không dám ôm, nhưng ánh mắt thì nhìn lên trần nhà, miệng cười nhạt một cái.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro