Yêu từ khúc hát ru - Cò lả
*Năm quan…đổi lấy miệng cười, mười quan chẳng tiếc, chỉ tiếc là người có duyên…*
Nụ cười tức thời của chúng ta ngày ấy thật rạng rỡ, nhưng cũng chỉ là kỷ niệm, tôi chẳng coi nó là thước phim, bản chất tôi cũng không muốn tua lại, mà chẳng hiểu sao nó vẫn tràn về, chà sát trái tim, nuối tiếc trong đơn côi.
Ký ức về nhau của chúng ta cũng thật đẹp, bên cạnh người, chưa bao giờ ánh hoàng hôn trên biển là làm tôi rung động đến vậy… Bây giờ, hoàng hôn tắt từ thuở nào, cả trong tim lẫn bầu trời. Vất vưởng trên nơi chúng ta còn nhau, lấp lóe xa ánh đèn đô thị, vòm trời nay không còn làm thế giới tôi như được phủ kim tuyến, mà chỉ làm tôi thấy thật bơ vơ, lạc lõng, vô định trôi mãi về nơi chẳng có điểm dừng…trôi đi thật lâu… Mấy mảnh hồi ức thì cứ vậy ùa về… Không, mọi thứ vẫn đẹp như vậy, bầu trời, thành phố, biển và cả tôi vẫn đẹp, cái tâm trí đang dẫy dụa trong ký ức. Cảnh sắc không bao giờ xấu đi, mà hồn tôi vô tình gán tội cho nó.. Không…tôi không nhớ người, chỉ là thật nhớ cảm giác trái tim tôi được sưởi ấm, dù chỉ là một chút, thoáng chốc……
*à…rằng có biết..là biết hay không…a rằng có nhớ…là nhớ hay không…*
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro