Chap 22 + Chap 23
Yêu người IQ cao (phần 22)
Suốt 1 tháng trời ở bên cạnh Mai, tôi vẫn nghĩ cách nói dối Thư, có những lúc Mai nằm ngay bên cạnh nhưng tôi vẫn nói chuyện với Thư như chẳng có gì xảy ra. Mai chấp nhận nên việc nói dối cũng dễ dàng hơn.
Cơ mà, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể qua mặt được thư, chỉ đơn giản là làm chậm cơn giông tố ập đến mà thôi.
Càng đến ngày Thư lên Hà Nội, tôi càng lo lắng. Phòng trọ tôi dọn dẹp sạch sẽ (thật ra cũng chẳng có gì, Mai đến như nào thì đi như thế, chả cởi ra hay bỏ lại cái gì cả). Điện thoại tôi xoá sạch tin nhắn, xe cộ tôi rửa và lau chùi cẩn thận. tôi cũng nói với Mai là không liên lạc vào ban ngày. Chỉ nói chuyện lúc 12h đêm thôi.
Chuẩn bị tất cả như thế nhưng Với những gì Thư thể hiện từ trước tới giờ, tôi chả thấy an tâm chút nào. Đành phó mặc cho số phận.
Nhưng tôi lo hão, Thư lên, chúng tôi gặp nhau vẫn mừng mừng tủi tủi. Còn giao ban mấy lần liền nữa chứ.
Hoá ra là Thư ko quá kinh khủng như tôi nghĩ và lo sợ. Vậy là tôi sống trong những ngày tháng hồi hộp lo lắng và thích thú. Ban ngày thì ở cạnh Thư, tối về thì trong đèn chat voice với Mai.
Được khoảng vài tháng thì lại có chuyện xảy ra, Mai chat với tôi ít dần hơn. Lấy lý do là bận học hành, rồi làm quen môi trường mới ...
Tôi càng cố gắng níu giữ thì Mai càng rời xa hơn. Đến một ngày thì Mai nói phải dừng lại, vì không đợi tôi chia tay Thư được, và bên đó Mai cũng có nhiều mối quan tâm mới.
Tôi buồn rất nhiều, dù sao thì đó cũng là người con gái cho tôi nhiều cảm xúc đặc biệt. May mắn là khoảng thời gian đó, Thư luôn ở bên cạnh tôi, quan tâm chăm sóc tôi nhiều hơn, yêu thương nhiều hơn. It ra là Thư làm tôi có cảm giác như vậy.
....................
Thời gian sau đó, trên FB của Mai xuất hiện những hình ảnh Mai ăn chơi thác loạn bên Mẽo ... thuốc lắc, vũ trường, rồi cả quan hệ đồng giới nữa.
Lúc đó tôi chỉ nghĩ là Mai lại ngựa quen đường cũ, tiếp tục lối sống phóng túng như xưa thôi.
Tôi comment dưới cái anh Mai đang khoá môi một đứa con gái khác với nội dung: Cậu mãi đi theo vết xe đổ ngày xưa sao ?
Gần như ngay lập tức, Quế Anh - đứa bạn thân nhất của Mai nhảy vào chat với tôi.
Quế Anh: Ông đạo đức giả vưà thôi.
Tôi: Sao đchi lại nói tớ thế.
QA: Chính ông đẩy cái Mai đến nông nỗi này, ông còn trách nó sao.
Tôi: Tớ ? Đẩy Mai đến nông nỗi này ? Cậu có bị sao không vậy.
QA: Ông đừng giả ngây giả ngô nữa, không phải ông và cô người yêu bé bỏng đáng thương của ông, thì sao Mai nó lại suy sụp đến thế.
Tôi: ?????
QA: Nó đã ngã 1 lần rồi, tôi tưởng ông sẽ là chỗ dựa để nó đứng lên, ai ngờ ông lại đạp nó xuống nữa.
Tôi: Nãy giờ cậu nói gì tôi không hiểu. Có gì nói thẳng ra, đừng úp mở nữa.
Quế Anh không nói gì, một lúc sau chỉ nhắn lại: check mail đi, đồ đểu.
Tôi vội vã mở mail, QA Fw cho tôi một loại thư đề người gửi là Mai.
Trong đó,mail đầu tiên Mai kể cho QA nghe những chuyện từ ngày đầu khi chúng tôi mới ở cạnh nhau, nói Mai cảm thấy yên bình và ấm áp khi ở cạnh tôi. Cảm ơn cuộc đời đã đưa tôi đến với Mai trong lúc Mai tuyệt vọng nhất.
Mail tiếp theo, Mai nói về những băn khoăn khi dành tình cảm cho tôi nhưng biết tôi vẫn đang yêu Thư. Nhưng rốt cục Mai nói sẽ bất chấp, sẽ đợi cho đến khi tôi rời xa Thư.
Rồi Mai kể về thời gian đầu khi mới sang Mỹ, Mai nói Mai luôn nhớ tôi, và mong muốn sớm được quay trở về Việt Nam.
Những mail tiếp theo làm tôi bất ngờ hơn, Mai nói về việc Thư chủ động liên lạc và nói chuyện. Thư nói về những việc thầm kín mà Mai đã chia sẻ với tôi, về việc Mai bị người yêu bỏ, Mai phải phá thai ...
Đọc những dòng chữ Mai gửi cho Quế Anh, tôi như thấy nó chan hoà nước mắt và sự tuyệt vọng.
Nhưng rõ ràng tôi có nói với Thư những chuyện đó đâu, tại sao Thư biết mà nói với Mai. Vậy mà suốt quãng thời gian đó, Thư vẫn vờ như không biết, thật kinh khủng. Con người đó quả thật quá kinh khủng.
Tôi không nghĩ mọi chuyện xảy ra là do lỗi của tôi. Là do Thư. Thư quá tàn nhẫn. Nếu Thư đã biết tất cả mọi chuyện, tại sao không nói với tôi, tại sao lại đâm Mai thêm một nhát nữa như vậy. Tại sao.
Tôi tìm mọi cách chat cho Mai nhưng không được. FB bị khoá, yahoo cũng khoá. Tôi phát cuồng, lao đến nhà Thư.
Yêu người IQ cao (phần 23)
Tôi tìm mọi cách chat cho Mai nhưng không được. FB bị khoá, yahoo cũng khoá. Tôi phát cuồng, lao đến nhà Thư.
Phi em vespa cổ đi được nửa đường thì xe chết máy. Tôi lại phải nhờ xe ôm đẩy lên tận Yên Phụ để sửa (Bác nào biết cửa hàng Tuấn Vespa ở đây ko?).
Cái việc sửa xe làm đầu óc tôi nguội lạnh và bình tĩnh lại. Và khi bình tĩnh lại thì tôi thấy sợ hơn là tức. Cũng may là tôi chưa lao đến nhà Thư. Chứ đến đấy để nó chửi thêm cho mang nhục. Rõ ràng mình đang là thằng phản bội, Thư nó không túm tóc tát tới tấp cho là may. Lại còn định lao đến nhà nó ăn thua đủ.
Danh không chính thì ngôn không thuận. Đến đấy chỉ làm trò cười cho nó mà thôi.
Suốt thời gian gần 2 tiếng ngồi đợi sửa xe, tôi tự đánh giá, phân tích và đưa ra quyết định: Chấp nhận và im lặng.
Haizzzz. Giờ ngồi nghĩ lại thì Có lẽ đấy là quyết định bước ngoặt trong mối quan hệ của bọn tôi sau này.
Im lặng và chấp nhận nhưng trong thâm tâm tôi tình cảm với Thư đã sứt mẻ đi nhiều lắm.
Đọc đến đây, chắc nhiều đồng chí chửi thầm, thậm chí chửi thẳng mặt tôi là thằng sở khanh, thằng đều ... Tôi cũng chả biết thanh minh như thế nào.
Hồi đó tôi mới 19-20 kinh nghiệm tình trường nói riêng và kinh nghiệm đối nhân xử thế nói chung còn kém vô cùng. Mà cái chuyện tình cảm nó không đơn giản nói thôi là thôi, tiếp tục là tiếp tục. Nó có nhiều thứ rằng xé lắm.
Rõ ràng, khi biết Thư chọn tôi vì cái tên và hình dáng giống anh họ của em ấy, tôi đã đau khổ đến cùng cực và tình cảm của tôi dành cho Thư không còn nguyên vẹn. Lại thêm cách hành xử của Thư trong việc kiềm chế phong toả tôi khiến tôi càng muốn dứt bỏ ra khỏi Thư. Rồi đến khi Thư hành động tàn nhẫn với Mai (tất nhiên là tôi và Mai đều sai) thì tôi thấy sợ hơn là yêu Thư rồi. Lúc đó, tôi là một thằng nhóc 20 tuổi, hiếu thắng và sĩ diện, tôi nghĩ xa xôi rằng, nếu sau này lấy Thư, chắc tôi sẽ bị lép về hoàn toàn, sẽ không còn chút lòng tự trọng nào của thằng đàn ông nữa.... Nhất định tôi không được lấy Thư.
Hạ quyết tâm sẽ không cưới Thư, nhưng tôi cũng không thể nào một kiếm chặt đứt sợi dây tình cảm với nó được. Tôi vẫn yêu Thư. Một tình yêu tật nguyền.
Sau khi quyết định im lặng và chấp nhận chuyện của Mai. Quan hệ của bọn tôi xấu đi thấy rõ. Một mối quan hệ mà có một bên không muốn giữ, sẽ luôn có sóng gió. Thư dường như biết việc đó, nó thay đổi rất nhiều, không còn quản lý bắt tôi phải thế này thế kia nữa. Nó cho tôi được tự do, thoải mái và rất ít khi nó giận dỗi hay nổi cáu với tôi.
Thế nên mối tình của bọn tôi kéo dài thềm được một thời gian nữa. Nhưng tôi hiểu, đó chỉ là sự bình yên trước khi giông bão kéo đến.
Trong khoảng thời gian đó, tôi không liên lạc được với Mai nữa, nhưng qua bạn bè tôi biết cuộc sống của nó tồi tệ đi rất nhiều. Sau một khoảng thời gian ăn chơi thác loạn bên Mỹ, không theo học được tiếp, nó bị trục xuất về nước. Về nước chưa được bao lâu, thì bố mẹ nó, vì không muốn đứa con gái làm nhơ nhuốc cái "danh gia vọng tộc" của họ, lại tống Mai sang Úc. Lần này cho Mai đi học một trường cao đẳng cộng đồng gì bên đó (mình cũng ko rõ lắm, đại loại cứ có tiền là được học, không quan trọng học hành ra sao ấy).
Mai thì cũng bất cần, còn cho nó tiền để nó ăn chơi thác loạn là nó éo quan tâm. Nó cứ trượt dài như thế.
Con cá mất là con cá to, hơn nữa tôi luôn tự dằn vặt là do tôi mà Mai nó tự huỷ hoại cuộc đời nó như thế (giờ ngồi nghĩ lại thì thấy chắc éo gì đã vì tôi, hay do bản chất của Mai đã như thế rồi ... ). Đổ lỗi cho mình chưa đủ, tôi đổ lỗi cho cả Thư, cho cách hành xử độc ác của Thư.
Vậy nên Thư càng nhân nhượng thì tôi càng lấn tới, tôi bất cần và sẵn sàng đạp đổ mối quan hệ mà Thư đang cố gắng xây dựng và níu giữ.
Và đỉnh điểm là chuyện với Hoa. Anh em còn nhớ Hoà ?? Ai không nhớ thì đọc lại chuyện Cát tặc nhé. Dừng một ngày cho anh em đọc lại truyện cát tặc, Nhân thể đọc lại nốt khiêu vũ giữa bầy gõ và khiêu vũ giữa bầy les cũng được.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro