Chap 15
Sự xuất hiện của Bọt biển nhỏ tại LIM khiến ai ai cũng tò mò, đến cả người lạnh lùng sắt đá như Vĩ Tường cũng mồm chữ O rồi lại chữ A.
- Con thấy phòng chú thế nào?
Trần Lãnh ngồi xuống bộ sopha màu đen, bên trên có vài chiếc gối màu trắng. Xung quanh phòng làm việc đều là ánh sáng mặt trời, bên ngoài 4 tấm kính to vật vã kia là thế giới đang tranh đấu nhau.
Hạ Minh chạy 1 vòng, thỉnh thoảng quay lại nhìn mặt Trần Lãnh 1 cái, ánh mắt hiếu kì.
- Chú rất giống má mì!
- Tại sao?
Trần Lãnh chống cằm, ánh mắt lơ đãng suy nghĩ lời trẻ con nói.
- Mẹ cũng thích màu này! (Tay nó chỉ khắp nơi trong phòng)
Trần Lãnh mỉm cười nhấc nó lên, tự dưng mất đi điểm tựa nó ôm trầm lấy cổ Trần Lãnh.
***cốc*cốc***
- Mời vào!
Trần Lãnh thả Hạ Minh xuống. Hạ Minh tiếp tục khám phá căn phòng rộng 70 m2.
- Bọt biển nhỏ, lại đây với cô nào!
Hân Hân ngồi xuống 2 tay dang sẵn chờ nó chạy đến.
- Cô xinh đẹp!
Hạ Minh chạy đến ôm lấy cổ Hân Hân, cô nhấc nó lên quay sang chào Trần Lãnh rồi bước đi.
- Con chào chú!
Hạ Minh thấy Hân Hân khuôn mặt bừng sáng, từ khi về nước đến nay Hạ Minh chỉ tiếp xúc thân thiết với Hân Hân và Tâm Nhi.
Đầu giờ chiều Hạ Nhiên cũng tới LIM bàn chuyện tổ chức sự kiện lần này.
- Cho hỏi phòng trợ lý TGD Vĩ Tường ở đâu?
Lễ tân vừa thấy Hạ Nhiên hai mắt sáng như sao nhưng phải cố kìm nén, tại đây 2 chữ "chuyên nghiệp" phải đặt lên hàng đầu.
- Cô vào thang máy giành riêng cho TGD lên tầng 75. Hạ Nhiên mỉm cười, trong mắt có tia mệt mỏi.
- Cảm ơn! Chúc cô có buổi chiều vui vẻ!
Nói xong Hạ Nhiên rời đi, trước ánh mắt ngạc nhiên của lễ tân. Ít ra Hạ Nhiên cũng là người nổi tiếng trong ngành thời trang là tiến sĩ y khoa trẻ nhất thành phố mà lại thân thuộc, gần gũi với mọi người. Điều này giúp Hạ Nhiên nhận được rất nhiều sự quý mến.
Càng lên cao áp lực không khí khiến cô thở gấp, từ ngày sinh Hạ Minh cô rất hay bị khó thở do trong kiêng cữ cô bị cảm k kiêng được. Hạ Nhiên đặt 2 tay lên ngực cố hít lấy k khí, đôi tay ù đi. Không gian có 1 mình cô mà tưởng như có hàng trăm người đang tranh nhau hít lấy k khí của cô.
*đinh*
Cánh cửa mở ra, Hạ Nhiên ngất đi trước mắt thấy bóng dáng ai đó mờ dần.
Trần Lãnh vừa định ra ngoài gặp cảnh tượng này. Xung quanh k có ai, mấy cô thư ký đang đi chuẩn bị giấy tờ cho sư kiện ngày mai, hiện tại chỉ có anh và cô. Trần Lãnh bế Hạ Nhiên vào phòng, đặt lên giường. Dưới ánh nắng, khuôn mặt cô xanh tái, mái tóc xõa đi bớt khuôn mặt lạnh lùng thường thấy.
Trần Lãnh vuốt mấy sợi tóc vương trên mặt cô, đôi môi cô hơi nhợt nhạt.
Hơi thở ổn định, Hạ Nhiên nhăn mày, mi tâm dần giãn ra, hơi thở ổn định, ánh mắt mở dần.
Ánh nắng chiếu thẳng vào mắt, cô lấy bàn tay chắn nó, trước mặt có hình ảnh 1 người đàn ông mờ mờ, ảo ảo. Hạ Nhiên day mắt.
- Cô đã tỉnh!
Trần Lãnh đỡ Hạ Nhiên ngồi dậy, Hạ Nhiên tránh cái chạm vào cơ thể mình của Trần Lãnh.
- Sao anh k đưa tôi đến bệnh viện?
Trần Lãnh nhìn vẻ mặt tức giận trước mặt mỉm cười, cô năm nay đã 30 mà k khác gì đứa trẻ.
- Cô chỉ bị ngạt khí! Khi có đủ không khí sẽ từ từ tỉnh lại!
Hạ Nhiên nhìn người đàn ông trước mặt, k ngờ điều này anh cũng biết nếu là người thường sẽ quýnh cả lên, anh lại bình tĩnh đến lạ thường.
- Vỹ Tường ra ngoài rồi, cô bàn với tôi công việc đi!
Trần Lãnh lấy cho cô 1 cốc trà đào.
- Sự kiện lần này tôi muốn tổ chức ngoài trời.
Hạ Nhiên uống 1 ngụm trà đào, thỉnh thoảng để ý anh đang chăm chú nhìn mình. Hôm nay Trần Lãnh mặc bộ comle màu nâu đồng, áo sơ mi k đóng cúc đầu tiên nửa kín nửa hở, anh ngồi trước mặt cô uy nghiêm như con sói đanh dình mồi.
- Hơn nữa, lần này cuối tôi vẫn sẽ tổ chức bữa tiệc, hôm đó tôi muốn tổ chức ngày kỷ niệm 5 năm thành lập thương hiệu.
- Cái đó tôi sẽ bảo người lên ý tưởng!
Trần Lãnh cư nhiên k để ý đến lời nói của cô, anh chăm chú quan sát người con gái xinh đẹp trước mặt.
- Tôi muốn trang trí sàn catwalk bằng hoa hồng đen ở đường viền...
Trần Lãnh đưa tay ra, Hạ Nhiên k hiểu dừng lại lắng nghe anh nói.
- Bố Hạ Minh thực sự đã mất?
Câu hỏi làm Hạ Nhiên k nói được gì, ánh mắt mơ hồ nhìn anh.
- Xin lỗi! Tôi k có nhiều thời gian để tán gẫu!
Hạ Nhiên dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn anh.
- Cô định k tìm bố cho Hạ Minh?
Từng lời Trần Lãnh nói ra làm lòng Hạ Nhiên nhộn nhạo, ánh mắt anh soi xét cô, khuôn mặt cô trở lên thâm trầm.
- Xin lỗi! Khi khác tôi sẽ bàn tiếp với Vỹ Tường.
Hạ Nhiên đứng dậy, định bước ra khỏi phòng, đi được 2 bước mắt cô mờ đi, 2 chân như đeo thêm 2 quả tạ, đầu cô lâng lâng. Trong lúc đầu óc còn tỉnh táo, cô nhớ mình ngã vào vòng tay ai đó rất ấm áp.
- Cô ấy làm sao?
Trần Lãnh đứng bên cạnh giường xem Tô Bân khám bệnh, khuôn mặt Hạ Nhiên càng thêm xanh xao, dáng vẻ cô thuần khiết khiến ai nhìn cũng muốn che chở.
[Tô Bân: 38 tuổi, bạn học của Trần Lãnh, bác sĩ riêng nhà họ Trần, chuẩn hoàng tử ngọt ngào, đáng yêu]
- Ăn uống k điều độ, làm việc quá sức dẫn tới hạ đường huyết trong máu! Chuyền xong cô ấy sẽ bình thường!
Tô Bân đắp cho cô cái chăn mỏng, ánh mắt nhìn cô chăm chú.
Trần Lãnh nhớ sáng nay cô làm 2 suất ăn sáng nhưng lại k ăn. Anh thở dài, ánh mắt trở lên thâm trầm.
Tô Bân nhìn thấy trong ánh mắt anh có sự lo lắng, trong lòng có thắc mắc *người phụ nữ này có quan hệ gì với Trần Lãnh?*
- Cậu có thể về!
- Này! Cậu nợ tôi 1 ân tình!
Nói xong Tô Bân nở nụ cười bí hiểm rồi dời đi.
Lúc cô ngủ, vẻ mặt thuần khiết rất giống người con gái 3 năm trước.
- Trần Lãnh!
Giao Giao đứng ở cửa chứng kiến vẻ mặt si mê của Trần Lãnh đối với Hạ Nhiên, khuôn mặt k còn 1 giọt máu. Trần Lãnh đứng dậy đi về phía Giao Giao khuôn mặt vẫn lạnh lùng.
- Chúng ta ra ngoài nói chuyện!
Giao Giao quay lại nhìn khuôn mặt xanh xao của Hạ Nhiên, nụ cười độc ác chợt hiện rồi tắt hẳn. Đối diện với Trần Lãnh là nụ cười hồn nhiên, đáng yêu.
Trong thang máy, Trần Lãnh vẫn thâm trầm. Giao Giao nhếch mép, đôi mắt sắc như cắt.
- Tại sao...
Trần Lãnh đưa tay ngăn lời nói tiếp theo của Giao Giao.
- Không như em nghĩ!
Trần Lãnh nhắn tin cho Vĩ Tường bảo anh lên với Hạ Nhiên.
Sau nửa tháng, Jack quay lại tìm Hạ Nhiên, được biết cô tới LIM bàn công việc nên anh tới đó ngồi dưới sảnh chờ. Một chàng trai tây, khuôn mặt như chạm khắc, đôi mắt xanh mái tóc vàng, nụ cười ngọt ngào làm cho LIM náo loạn, bàn tán xôn xao.
Trần Lãnh, Giao Giao đi xuống sảnh thấy mọi người bàn tán xôn xao liền đi lại xem náo nhiệt.
- Trần tổng!
- Trần tổng!
...
Jack đứng lên tiến về Trần Lãnh và Giao Giao, nụ cười vẫn nở trên môi. Chiều cao hai người tương đương nhau, so với thân hình bé nhỏ của Hạ Nhiên thì đúng là người khổng lồ.
- Hello!
Giao Giao nhìn thấy Jack, nụ cười đáng yêu của cô ta ngày càng sâu, hôm nay có tiệc nhỏ với bạn nên cô mất cả buổi lên đồ k uổng công.
- Anh làm gì ở đây?
Giao Giao bước lên trước đưa tay ra chờ Jack. Ở phương tây có phong tục khi gặp quý cô sẽ hôn vào mu bàn tay.
Trần Lãnh nở nụ cười lạnh.
- Chào! Sao anh lại xuất hiện ở công ty tôi!
Jack k bắt tay Trần Lãnh, sau đó gật đầu với Giao Giao. Đối với mọi cô gái, Jack chỉ thân mật và lấy lòng với Hạ Nhiên.
- Tôi chờ Hạ Nhiên! K làm phiền tới 2 người chứ?
Từng câu từng chữ của Jack càng làm Giao Giao ghét Hạ Nhiên.
- Vậy anh cứ tự nhiên!
Nói xong Trần Lãnh kéo Giao Giao đi ra khỏi sảnh bước tới quán cafe đối diện.
Jack mỉm cười với cả hai sau đó mang tài liệu ra tiếp tục nghiên cứu. Lần này có dịp qua đây công tác, Jack muốn đẩy nhanh việc tu bổ tình cảm với Hạ Nhiên! Anh k thể trần trừ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro