Chương 49 + 50
Chương 49: Tò mò
Bọn họ lái xe đi đến một nhà hàng kiểu tây cách đó 3 dặm, sau khi xuống xe thì cùng nhau đi vào. Gió ban đêm mang theo hơi nóng đầu hè và mát mẻ của cuối xuân thổi qua người làm váy của Thù Man tung bay, gió phất qua cả trên mặt làm cho mọi người cực kỳ thoải mái.
Người phục vụ trắng trẻo dễ nhìn dẫn 3 người đi vào, không bên trong phòng rất rộng rãi và được trang trí tao nhã, ngọn đèn không sáng cũng không quá tối nhìn thật đẹp mắt.
Không khí trong bữa ăn khá tốt. Đồ ăn đều là những món cao cấp, được sắp xếp thứ tự trước sau ngay ngắn trước mặt. Rượu vang, món chính là ốc sên hấp, thịt bê rán, mùi vị tuyệt hảo, vừa thơm lại vừa mềm.
Món tráng miệng ngọt được chính đầu bếp ở khách sạn 5 sao đặc biệt đích thân chế biến. Là Tiramisu với màu sắc đúng chuẩn và hương vị rất ngon.
Trong lúc dùng bữa, người phục vụ vô cùng chu đáo cẩn thận cùng với người quản lý nhà hàng lại tự mình ân cần hỏi thăm, hiển nhiên Chu Nham Hải chính là khách quen ở đây, mà ảnh hưởng của anh thìkhông hề tầm thường. Bọn họ cùng hưởng thụ một bầu không khí bữa tối tốt đẹp khiến tâm trạng cũng tốt hẳn lên.
Sau khi dùng xong món chính, cả 3 người cùng nhàn hạ nhấm nháp một chút thức uống. Thù Man đang uống trà xanh, hương thơm thoang thoảng còn Chu Nham Hải và Khuynh Hữu lại uống cà phê mùi thơm nồng.
Họ đều không nói gì, chỉ ngồi im lặng nghe tiếng nhạc jazz cổ điển, khép hờ mắt lại suy nghĩ và tận tình hưởng thụ sự bình yên này.
Khuynh Hữu ngồi đối diện Thù Man, tầm mắt anh đang như có như không đánh giá cô, giống như đánh giá một đồ vật, lại giống như có lời muốn nói....nhưng anh vẫn không mở miệng.
"Anh muốn nói cái gì?" Thù Man liền mở mắt ra, bình thản nhìn người đàn ông đang muốn nói lại thôi, cô khẽ cười nhạt, giọng nói cũng ôn hòa.
"Tôi có thể nói ra lời nói từ đáy lòng không?" Ánh mắt Khuynh Hữu cực kỳ phức tạp cùng thái độ chân thành.
"Đương nhiên, có gì mà không thể." Thù Man liền thu hồi tầm mắt, đầu ngón tay thon dài của cô bắt đầu ma sát thành chén sứ.
"Tôi có thể hỏi cô 1 vấn đề không? Có lẽ vấn đề này....Ừhm, nói trắng ra có chút tàn khốc."
"Đương nhiên." Ý cười của Thù Man vẫn như cũ, giọng điệu ôn hòa cùng sắc mặt bình thản.
"Tôi cảm nhận ....Phải nói là.. Tâm tư của cô rất thâm trầm, hoặc nói đó là tính cách của cô, mặc dù là cô cười, rất đẹp, nhưng tôi lại cảm thấy những thứ này không phải là chân thật, cô làm cho tôi không có biện pháp nhìn thấu!" Lời nói của anh rất thành thật, cũng không che giấu nỗi lo sợ nghi ngờ của mình.
"Ừhm, còn gì nữa?" Thù Man cười đáp lại, cô nhìn Khuynh Hữu có chút đùa giỡn.
"Còn có....Cô bây giờ, là người khiến cho đàn ông động tâm."
"Ha ha...." Thù Man liền cười nhẹ ra tiếng, cười cười nhìn anh, thái độ có chút ngạo mạn: "Nói như vậy là Khuynh Hữu....Anh đã động tâm với tôi rồi sao?"
"Cũng không phải, tôi chỉ là hiếu kỳ thôi." Khuynh Hữu liền trả lời cực kỳ thành thật.
"Một người đàn ông thăm dò một người khác phái đến cùng, đó là dấu hiệu nảy sinh tình cảm, hoặc đó là dấu hiệu nguy hiểm khi rơi vào tay giặc." Tục ngữ nói đúng, lòng hiếu kỳ là một cái gì đó khó nói nên lời, nó không những hại chết mèo mà còn có thể hại chết người.
Về sau mà nói, Thù Man cũng không có ý gì nhưng cô rất tin tưởng, đáy mắt mình đang truyền đạt ý tứ mà người đàn ông ngồi đối diện lại hiểu rất rõ ràng- anh ta là một người thông minh cơ trí, đầu óc lại cực kỳ sáng suốt.
"Ha ha...." Người đàn ông liền thấp giọng cười, âm thanh êm tai, trong mắt tràn đầy hứng thú: "Hinh Nhi, cô...thật thú vị..."
"Vậy sao?" Ánh mắt Thù Man chứa đầy thâm ý, môi cô khẽ nhếch lên: "Tôi sẽ xem những lời này là lời khen ngợi của anh."
"Có thể." Anh liền hào phóng thừa nhận, hứng thú trong mắt ngày càng sâu.
"Cám ơn." Thù Man chân thành nói.
Giờ phút này, trong lòng Khuynh Hữu đã sáng tỏ, sự đau đớn, vùng vẫy của Nham Hải...Đều nằm ở sự thay đổi độc đáo này của cô!
"Cô cho là, đoạn tình cảm này đối với Nham Hải là tình yêu sao, sẽ được bao lâu, hoặc là nói cô cảm thấy sẽ có kết quả sao?" Khuynh Hữu liền rất nhanh đã thay đổi, sắc mặt anh âm trầm, mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Thù Man vẫn đang cười nhạt, anh nhìn thấy cô hơi cong môi lên, mắt cô không chút gợn sóng nhưng anh lại muốn thấy được biến hóa ở nơi đó, dù chỉ là một chút nhỏ nhất.
Hiển nhiên là Khuynh Hữu đã thất vọng, trong mắt cô vĩnh viễn là dịu dàng, cũng là cực kỳ lạnh lùng trong ve, giống như loại chuyện đó không liên quan đến mình- "A, là yêu sao, tôi cũng không thể nào biết được đâu, hiện tại nói tới có vẻ hơi xa, về phần tới khi nào thì bây giờ có nói hay không thì tôi và anh trai cũng không thừa nhận đó là yêu đương, tôi cho rằng đây chỉ là chúng tôi cần lần nhau-là phương thức an ủi cấm kỵ mà thôi."
"Hay là nói, chuyện này chỉ là một trò chơi cấm kỵ kích thích, có bắt đầu hay không cũng không sao cả, không phải sao?" Thù Man cười rất nhạt, ánh mắt chuyển về phía Chu Nham Hải đang im lặng nãy giờ, giọngnói bình thản ôn hòa như cũ: "Anh trai, đừng bảo là anh nghe không hiểu đấy." Lời nói của cô lại lãnh khốc tàn nhẫn, những câu nói đó giống như con dao đã cắt trên thân thể của anh, chảy ra máu tươi không nhìn thấy được.
Sự lạnh nhạt dịu dàng này đã hung hăng xé rách lục phủ ngũ tạng của Chu Nham Hải, làm anh vô cùng đau khổ.
Anh đã vùi trong đó sâu như vậy, không có cách nào tự kiềm chế cũng không ai có thể cứu thoát anh.
Khuynh Hữu liền nghiêng đầu nhìn về phía anh, mày rậm nhăn lại, giọng nói thật sự bất đắc dĩ: "Nham Hải, cậu hà tất phải như vậy?" Cô ấy căn bản là không có tính toán, cũng không muốn đáp lại, cô ấy nói....Đây chỉ là trò chơi của cô ấy mà thôi, cô ấy nói rõ ràng như vậy, không hề giấu giếm, cậu cũng nghe rõ mà?
Chu Nham Hải hơi nhíu mày, trong mắt đều rõ ràng là đau lòng, nhìn cô gái đang khẽ cười duyên lại cực kỳ lạnh nhạt, nỗi đau đã đâm xuyên trái tim anh, lan tràn đến tứ chi-ngay cả trên da cũng thấy đau.
Anh liền nhẹ nhàng gật đầu: "Em ấy chưa bao giờ nói qua cái gì, cho tới hôm nay đều là tôi đơn phương-mà tôi, vẫn không cách nào bỏ xuống được, vì em ấy-tôi nguyện ý, không hối hận!" Âm thanh của anh trầm thấp khổ sở, hàm chứa mùi vị bi thương rất nồng đậm, nhưng lời nói và ánh mắt của anh vẫn kiên định như lúc ban đầu.
Cô ấy-đã trở thành chấp niệm.
"Cậu..." Khuynh Hữu không biết nên nói với người đàn ông này cái gì bây giờ, "Tùy cậu, dù sao loại đau khổ này không ai có thể thay thế được."
"Hinh Nhi, chỉ cần có thể yêu em, anh dù làm cái gì cũng nguyện ý." Tay của anh liền lướt qua mặt bàn đem tay của Thù Man nắm trong tay mình, ánh mắt hết sức chân thành tha thiết, bên trong hàm chứa si mê không hối hận cùng cam nguyện....
Nhưng sự thâm tình cố chấp, hết sức chân thành của anh lại làm cho Thù Man cảm thấy vô vị, tẻ nhạt, đây không phải là kết quả mà cô mong muốn-cô chưa từng nghĩ tới, một người đàn ông lạnh lùng như anh sẽ lại dễ dàng đắm chìm, giao phó trái tim mình như vậy.
Cô sẽ tiếp tục chơi đùa với anh sao? Thù Man tự hỏi lòng mình.....Đại não cô có chút hoảng hốt, lại không tìm được đáp án.
Trùng sinh sống lại, mặc kệ cô dùng loại dáng vẻ nào, cố ý tiếp cận người nào, phóng đãng cũng được, yêu nghiệt tươi đẹp cũng tốt.
Kết quả Thù Man mong muốn, không đơn giản là nhìn thấy kích thích đạo đức cùng với **, mà là điên cuồng vô vọng.
Cô muốn đền bù lại cho kiếp trước tịch mịch và trống rỗng của mình.
Những thứ này, chẳng qua là tới tô vẽ thêm cho linh hồn và sinh mạng không rõ trắng đen của cô.
Nhưng mà, kết quả lại không được như cô mong muốn.
Như Lưu Nhiên, người đàn ông này Thù Man cũng không có cách nào giải thích tại sao anh lại tồn tại. Nếu không có cách giải thích, cô liền cho anh xâm nhập vào sinh mạng kỳ lạ của mình, anh là một người kỳ lạ, mà cô cũng không muốn né tránh sự kỳ lạ đó.
Nhưng chỉ là một mình Lưu Nhiên anh mà thôi, những người khác Thù Man không nghĩ sẽ cho phép bọn họ trở thành những người kỳ lạ khác.
———–•———–•
Chương 50: Trái tim
Ngồi đối diện anh, cô gái có sắc mặt lạnh lùng cùng đôi môi đang khẽ nhếch lên.
Lúc này, Chu Nham Hải rốt cuộc hiểu rõ thì ra cô lại vô tình như vậy.
Mặc dù cô vẫn đang cười dịu dàng nhưng trái tim lại lạnh lùng, thờ ơ, mặc kệ là hiện tại hay là trong quá khứ, giống như lúc cô tỉnh lại.
Anh lại càng có thêm ảo giác và nhận thức, vốn dĩ cô từ trước đến giờ vẫn vậy-như vậy mới thích hợp với cô.
Trái tim của anh liền bóp nghẹn lại, hơi thở dồn dập và có dấu hiệu hít thở không thông.
Bàn tay anh theo bản năng liền nắm chặt lại, tăng thêm sức mạnh siết chặt lấy bàn tay trong tay mình-bàn tay nhỏ bé đã bị anh bóp đến biến hình, xương cũng bắt đầu kêu răng rắc.
Anh biết, cô sẽ không đáp lai tình cảm của mình , tất cả đều do anh đơn phương tình nguyện!
Tay Thù Man bị anh bóp chặt khiến cô phát đau, cơn đau theo xương sống liền tràn đến não bộ.
Thù Man vẫn im lặng, cô không đáp lại sự thâm tình của anh, trên tay liền truyền tới sự đau đớn khiến cho cả người cô cảm thấy sung sướng, cơn đau đối với cô mà nói là một loại cảm giác hưởng thụ, cơn đau này mang đến khoái cảm, thật tuyệt hảo.
Càng làm cho yêu nghiệt trong lòng trầm mê, bắt đầu rục rịch ngóc đầu dậy.
Cô ta đang cười và mở mắt ra nhìn Thù Man bằng ánh mắt dịu dàng và tàn nhẫn.
Vẻ mặt Thù Man liền có chút hoảng hốt, thanh tỉnh trong đầu chỉ còn lại 1 nửa, ý thức đang từ từ, từ từ bị yêu nghiệt trong lòng ăn mòn-cô giống như có thể ngửi được mùi máu tươi cách đó không xa.
Thù Man biết, một "chính mình khác", đang điên cuồng, xao động, cô ta đã tỉnh lại rồi.
Trong đầu cô liền có một âm thanh đang nói chuyện-"những thứ sắc đỏ tàn nhẫn kia... Những thứ vô cùng điên cuồng tinh tế kia......."
Không xa rồi.....không xa rồi....
Cái bóng kia đã bị chính cô cố ý tận lực quên lãng và quẳng đi đó, tuy bây giờ mặc dù chỉ còn là 1 hình dáng mơ hồ nhưng Thù Man biết, nó muốn hồi sinh lại trong tương lai không xa.
Những thứ kia...cũng sắp lai lần nữa trình diễn trước mặt cô.
Trong mắt Khuynh Hữu thì cô gái ngồi đối diện anh đang.....
Trong mắt của Chu Nham Hải thì trái tim đều đặt trên người cô ấy....
Mắt cô gái đã rũ xuống, lông mi thật dài tạo nên một vầng trăng mờ mờ, dung mạo của cô khiến người ta cảm thấy bình tĩnh an nhiên nhưng toàn thân cô lại tản ra cảm giác bi thương, lạnh lẽo và hoang vắng.
Bọn họ sao có thể biết, giờ phút này Thù Man lại phát bệnh, cô đang đối kháng kịch liệt với ý thức của bản thân.
"Ha ha..." Thù Man liền cười nhẹ, giễu cợt khinh miệt bóng dáng trong bóng tối đang đứng song song với cô: "Cô muốn hoàn toàn thức tỉnh sao? Muốn lần nữa làm chủ suy nghĩ của tôi, muốn cho cảnh tượng máu tanh đó xảy ra lần nữa sao?"
Khóe môi cô liền nâng lên thành một đường cong tàn nhẫn khiêu khích, âm thanh lạnh lẽo ngược lại giọng nói lại dịu dàng ngân nga như nước: "A, chậc chậc-xem ánh mắt khát vọng của cô kìa, thân thể và mặt vặn vẹo kia kìa....Thật làm cho tôi ghét........lại càng khiến cho tôi vui vẻ."
"Để tôi nói cho cô biết, đừng mơ tưởng-đừng để tôi phải tự tay hủy hại cô, cho dù đó là cái giá là linh hồn của tôi và cô cùng nhau bị hủy diệt."
Yêu nghiệt kia không hề để ý tới sự khiêu khích tàn nhẫn của Thù Man, cô ta cười nhạt và mang theo ánh mắt dịu dàng nhìn cô, giọng nói thanh đạm: "Thù Man, không cần phải gắng gượng chống đối tôi làm gì, thả tôi ra ngoài được không? Chúng ta sẽ cùng hợp tác giống như lần trước vậy....."
"Thù Man, tôi rất nhớ sự lạnh lẽo của lưỡi dao sắc bén, âm thanh của nó khi cắt qua da thịt thật đấy....."
"Không sao đâu, Thù Man-tôi hiểu rõ cô muốn cái gì, đến đây đi....Thả tôi ra ngoài..." Giọng nói hấp dẫn lòng người của cô ta đang đầu độc Thù Man, muốn đoạt lấy ý thức của cô.
"Hừ!" Thù Man liền hừ lạnh một tiếng, ánh mắt tàn khốc nhìn cô ta, môi khép lại không nói một câu- cô không muốn lãng phí một câu chữ nào cả.
Cô ta lại tiếp tục cười lạnh, trào phúng nỉ non: "Thù Man, cô thật sự là không phụ công xây dựng của ông lão đấy."
Không quan tâm đến thái độ của Thù Man, cô ta tiếp tục cố nói cho xong: "Đến đây đi Thù Man, không cần phải phủ định sự tồn tại của tôi nữa, thừa nhận đi-cô không thể rời bỏ tôi, cô không phải là cũng rất hưởng thụ cái loại điên cuồng đó sao?"
"Thù Man, nếu không phải trong nội tâm cô sinh ra khát vọng gọi tôi thì làm sao tôi lại sinh ra được-kể từ năm mà tôi sinh ra, vẫn luôn sáng chiều làm bạn cùng cô, sao cô lại rời xa tôi được?"
"Nếu không có tôi, Thù Man-cô có thể sống được sao?"
"Thù Man, tôi muốn máu, rất nhiều hương vị tuyệt đẹp ngot ngào của máu, những người đàn ông kia-tôi rất là thích đấy."
"Thù Man, cô còn kháng cự cái gì? Chúng ta cũng không phải là người, chúng ta là yêu nghiệt khát máu mà."
"Thù Man-chẳng lẽ cô muốn nhốt tôi vào góc tăm tối nhất để cho tôi ngủ say rồi để lại linh hồn bị khuyết tật của cô một mình sao?"
"Thấy không, Thù Man? Thân thể của cô đang gào thét, cổ họng cô đang khát quá....Nó đang nói mình khát..."
Thù Man liền nhắm mắt lại, khóe mắt hình như có chất lỏng không rõ lướt qua.-"Thù Man, cô một mực cho rằng mình còn sống sao, ít nhất là đội lốt người khác phải không? Còn tôi, tôi vốn là 1 con dã thú tàn nhẫn. Tôi cũng cần máu đỏ tươi để tẩm bổ."
Những hình ảnh mơ hồ kia ngày càng rõ ràng, dung mạo rất khủng bố trong vũng máu-thì ra là chính mình sao?
Thù Man lại nghĩ tới, những thứ đã xưa cũ kia...
Thật ra đã phai nhạt.
Tại sao? Giờ phút này cô lại nhớ tới nó mà không thể tàn nhẫn với chính mình?
Thù Man liền giương mắt cười nhạt nhìn cô ta, chất vấn: "Tại sao? Rốt cuộc thì tôi phải làm gì cô mới bằng lòng bỏ qua cho tôi? Chẳng lẽ tôi chỉ còn con đường tự hủy diệt chính mình?"
"Hiện tại cô trực tiếp nhảy ra đây là do tôi tổn thương thân thể không đủ sao?" Cô nhhìn mặt cô ta, Thù Man lại thở dài bất đắc dĩ, nhỏ giọng nói: "Haizz...cô muốn cái đó, loại đau tê tâm liệt phế này tôi không cho cô được, thật!"
"Ha ha....Thù Man, cô có thể cho mà, cô không phải đang làm rất tốt sao? Giống như bây giờ, cô đang làm rất tốt!" Cô ta liền cười, trong mắt tràn đầy điên cuồng hủy diệt.
Mạch máu rách ra, chất lỏng đỏ tươi che mắt Thù Man lại, che mất thân thể của cô từ trong hơi thở, nặng nề mùi máu tươi.
Thù Man nghĩ, có lẽ cô đã quá chìm đắm trong thứ hạnh phúc giả dối này.
Thứ tàn nhẫn khát máu trong linh hồn khiếm khuyết của cô đã thức tỉnh.
Thỏa hiệp đi, Thù Man đã lựa chọn thỏa hiệp với cô ta : "Được, tôi đồng ý để cho cô thức tỉnh nhưng cô đừng mơ tưởng sẽ là chúa tể hoàn toàn, đừng mơ tưởng!" Đáy mắt cô giờ chỉ có sự tàn nhẫn vô hạn, Thù Man liền hung hăng nhìn chằm chằm cô ta.
"Được, Thù Man, chính là như vậy đi, chính là vẻ mặt này, để cho chính mình nghe được mùi máu đi!" Cô ta liền đi đến cạnh Thù Man, đưa ra đôi tay trắng xanh lạnh lẽo vuốt ve mặt cô, chạm vào lông mi của cô, âm thanh rất dịu dàng giống như dòng nước xẹt qua nội tâm: "Thù Man, chỉ có tôi tồn tại cô mới đứng được ở nơi sâu nhất của địa ngục, đúng không? Cần gì phải kháng cự tôi?"
"Tôi biết rồi, sẽ cho cô, chỉ là không phải bây giờ....Cô còn không đi sao?" Thù Man không nhìn cô ta, âm thanh của cô rất lạnh lẽo, lông mi dài che kín một đôi mắt trống rỗng.
"Ha ha....Thù Man, như vậy rất tốt, cô phải biết rõ sự thật, miễn là còn sống thì cô chỉ có thể là tôi....Tôi cũng chính là cô, bởi vì chúng ta là một thể thống nhất, không phân ra, vĩnh viễn cũng không chia ra, không thể rời bỏ lẫn nhau, giống như người yêu thích hợp nhất....Ha ha..." Âm thanh hư vô quỷ mị ai oán, hóa thành nguyển rủa tàn ác vĩnh viễn vang vọng trong đầu Thù Man, thật lâu không ngừng......
Hành hạ cô....Để nhắc nhở cô....
Hôm đó, khi Thù Man kết thúc trận thí nghiệm máu tanh kia, cô đã đứng trước mặt ông lão bằng sắc mặt lạnh nhạt, ánh mắt trầm ổn.
Giờ phút này, những lời nói đó,
Dung nhan chân thật của ông lão, âm thanh lạnh lẽo vẫn còn trước mắt, bên tai cô rõ ràng, có lực như thế.
Ông lão mỉm cười nhìn cô, đưa tay vuốt ve tóc cô: Thù Man, đứa bé ngoan, xem ra cháu đã hắc ám thành thói quen, trái tim cũng bị nhuộm đen rồi, như thế nào, rất thích nó sao?
Tư vị hắc ám mọc rễ trong máu có phải rất tốt không?
Hắc ám sinh ra linh hồn-trở thành nghiệt, hóa thành quỷ-nếu như cháu cảm nhận được nó thì Thù Man-cháu đã thành công rồi.
Ha ha....Tiếng cười lạnh đó quắp lấy linh hồn Thù Man, để cho cô không thể yên bình được.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro