☆, [MỘT] 02
☆, [MỘT] 02
EDITOR: ROSALINE
BETA: ROSALINE
Tùy Âm là cô nương Kiều Phương lâu, từ nhỏ được a nương tỉ mỉ dạy dỗ, cầm kỳ thư họa mọi thứ thông thạo, qua giống như tiểu thư đại gia vậy, cô nương Kiều Phương lâu đều không bán thân, cho nên người thành Ngọc Lăng nói cô nương Kiều Phương lâu rất thanh cao!
Nhưng lại có ai biết, Kiều Phương lâu vốn chính là một quán trà, không biết làm sao thì bị người cho rằng nơi phong nguyệt.
Có lẽ là nàng vẫn luôn quá may mắn, trời cao nhìn không được, để cho nàng gặp được Trương lang*, người kia có tài hoa, biết dỗ người, lừa gạt lòng nàng, nàng rất hiểu yêu quý bản thân mình, không chịu giao thân thể của mình cho hắn, chỉ mong lúc động phòng hoa chúc, nhận được viên mãn!
* lang 郎 = chàng
Dù sao, nàng là cô nương trong sạch, mặc kệ người ngoài thấy thế nào, a nương nói qua, các nàng đều là nữ nhi ngoan của người ta, người khác nói cái gì là chuyện của người khác!
Nhưng mà, Trương lang không để cho đạt được thân thể bắt đầu đưa ánh mắt chuyển dời đến trên người cô nương khác, ở trên người người khác ung dung tự tại vui sướng, nàng cũng từng nghĩ qua đưa bản thân mình cho hắn, làm thế nào cũng không qua được cửa tâm lý này, nàng không biết Trương lang rốt cuộc là yêu nàng, hay là giống với những người bên ngoài đó vậy, chỉ xem nàng như xướng*, nàng không nghĩ ra, ngày đêm khó an, vì vậy ngày một rõ tiều tụy, nàng nghe người ta nhắc tới Yên Tri lâu, nơi này có thể nhận được nàng nghĩ muốn, vì vậy, nàng thì đến nơi này, nhưng, chủ tiệm cũng không có cho nàng thứ nàng nghĩ muốn.
*xướng: kỹ nữ
Long Ngọc lẳng lặng nghe xong, rót ly trà cho mình, thổi hơi nước phía trên, một tầng hơi nước dâng lên mờ nhạt mặt cậu, Tùy Âm nhìn cậu, cảm giác giống như thân ở trong mây mù.
"Ngươi là muốn giết hắn? Là muốn cho hắn hồi tâm chuyển ý?" Long Ngọc nhàn nhạt hỏi.
Nàng mê mang, nàng nghĩ muốn là cái gì, giết hắn? Hồi tâm chuyển ý? Tựa hồ cũng không phải.
"Hay là, " Long Ngọc cong khóe môi lên, một đôi mắt dài nhỏ nhìn nàng tựa hồ có thể nhìn thấu nội tâm của nàng, "Muốn để cho hắn hối hận."
Nàng đầu óc giống như nổ tung vậy, để cho hắn hối hận! Bốn chữ này quanh quẩn ở trong đầu.
"Ta muốn để cho hắn hối hận." Không có phản ứng kịch liệt gì, chỉ là rất bình thản nói ra, lúc nói, ngay cả bản thân nàng đều cảm thấy bản thân mình quá mức bình tĩnh.
"Có thể, nhưng, ngươi lấy cái gì đổi?" Long Ngọc híp mắt hỏi.
"Ta có thể cho tất cả." Nàng nhìn thẳng Long Ngọc, lại ở trong mắt cậu nhìn thấy ý cười, nàng không rõ có gì đáng cười.
"Tất cả sao?" Long Ngọc câu khóe môi, "Ừm, ta biết muốn cái gì."
"Cái..." Lời của nàng còn chưa nói hết, thì thấy mắt hắn trở nên phát tím đậm, giống như mây đen giăng đầy trời, ép tới nàng hít thở không thông, thân thể nghiêng ngã đến trên mặt đất, kéo ly trà trong tay rơi.
Ly nước hắt bắn tung tóe trên mặt đất, phát ra mùi thơm kỳ dị, mắt nàng mơ mơ màng màng, chỉ thấy hai mắt Long Ngọc nheo lại, miệng cậu hé ra hợp lại, nàng lại nghe không được bất kỳ thanh âm gì, mắt càng ngày càng nặng, cuối cùng, nhắm lại.
Kiều Phương lâu, Âm Hi các.
Tùy nương rất tức giận của ở trong phòng đi tới đi lui, bộ diêu* trên đầu đều vung loạn, vừa đi vừa trách.
* bộ diêu 步摇
"Con nha đầu này làm sao thì trái tim đã chết như thế chứ? Hắn một Trương lang tính là thứ gì? Đáng giá con như vậy? Không phải là công tử thương nhân sao! Con gái con muốn tài có tài, muốn nghệ có nghệ! Chỉ cần con nguyện ý, con mở miệng! Nương tìm cửa hôn sự tốt cho con! Hà tất vì một Trương lang đạp hư bản thân chứ! Con nói con nếu là có một việc bất trắc, để cho nương sống thế nào? Để cho nương sau khi chết có cái mặt mũi gì đi gặp mẹ ruột bạc mệnh kia của con a! Con gái con làm sao thì ngu như vậy chứ?" Tùy nương nói nói cũng khóc lên.
Tùy Âm sắc mặt trắng bệch nằm trên giường, trên cổ có một đạo máu ứ đọng, bên giường một đám tỷ muội trực tiếp lau nước mắt, nếu không phải là tiểu nha hoàn bên cạnh Tùy Âm phát hiện sớm, nàng đã sớm bước hoàng tuyền, chúng tỷ muội không nghĩ ra, Tùy Âm làm sao thì đầu óc bảo thủ muốn đi tìm cái chết! Vì một Trương lang? Đáng giá sao?
"Không được! Việc này không thể thì như thế là xong!" Hải Nghiên một thân hỏa hồng như ớt tươi vậy đứng lên, nàng yêu áo đỏ tính cách cũng mạnh mẽ, "Thằng nhóc kia ép tỷ nhi chúng ta thành như vậy! Nhưng không thể bỏ qua hắn!"
"Hải tỷ nhi ngươi nói đi! Chúng ta làm sao?" Hoàng Hoa lau nước mắt quyết định như nhau nhìn Hải Nghiên.
"Báo quan!" Hải Nghiên cắn răng một cái.
"Hải tỷ nhi này báo quan làm sao nói?" Mạt Lỵ nhìn nàng.
"Này..." Nàng cũng bối rối.
"Lừa gạt con gái ta!" Tùy nương lên tiếng, chúng cô nương gật đầu, Tùy nương nhìn thoáng qua, "Ánh Hồng, Thụy Hương, các con lưu lại dưới chăm sóc Âm nhi, Hải Nghiên, Hoàng Hoa, Mạt Lỵ! Các con đi với ta! Hôm nay ta thì xé rách gương mặt này cũng phải đòi thuyết pháp cho con gái ta!"
"Dạ! Con gái nghe nương của! Nhất định nhanh nhanh đòi một thuyết pháp cho Âm tỷ nhi!"
Tùy nương mang ba tỷ nhi, phía sau đi theo một đám tiểu nha hoàn, trùng trùng điệp điệp hướng nha môn, dọc theo đường đi hấp dẫn ánh mắt không ít người.
"Đây là có chuyện gì?"
"Đó không phải là Tùy nương của Kiều Phương lâu sao?"
"Đây là thế nào? Khí thế hung hăng Như thế?"
"Ta nghe nói là Tùy Âm cô nương thích một công tử, công tử kia hình như lừa nàng, nàng luẩn quẩn trong lòng thì tìm đến tự sát."
"Xem chừng cái này Tùy nương là muốn lên nha môn!"
"Cũng không! Tùy mụ nương xem Tùy Âm giống như con gái ruột mà thương yêu, như châu như báu, một bảo bối như thế mất, có thể không tức giận sao!"
"Đúng nha! Đúng nha!"
Trước nha môn, Tùy nương vén cánh tay lên trước cầm lấy dùi trống, hai tay dùng sức gõ trống kêu oan rung vang trời, bà gõ trống, ba cô nương chừng mười tiểu nha cùng nhau hét.
"Oan uổng kia! Đại nhân! Làm chủ cho tỷ tỷ nhà ta a!"
Cô nương tiểu nha hoàn từ nhỏ lớn lên ở trong lầu, tự nhiên biết làm sao hét, thanh âm này nghe vào rất oan khuất, mười mấy người cùng nhau hét, chỉnh tề nói không nên lời, kinh sợ dân chúng vây xem không nói, ngay cả quan huyện đang làm bạn với tông thân vương và thế tử ở hậu đường giật nảy mình.
"Bên ngoài chuyện gì?" Tông thân vương mày vừa nhíu.
"Này, hạ quan hỏi một chút." Quan huyện không dám nói lung tung, gọi tới nha dịch một hỏi, mới biết là Tùy nương của Kiều Phương lâu mang cô nương tiểu nha hoàn trong lầu tới cáo trạng.
"Vương gia, hạ quan..." Quan huyện không biết như thế nào cho phải, tìm hỏi tông thân vương.
"Bản vương còn chưa thấy qua thẩm án." Tông thân vương chẳng biết tại sao hứng thú, "A Du làm bạn với cha đi nghe một chút."
"Dạ phụ vương." Du thế tử gật đầu, khó có được thấy phụ vương có việc cảm thấy hứng thú, cũng liền đáp ứng.
"Vậy hạ quan..." Quan huyện âm thầm lau mồ hôi.
"Ngươi thẩm tra của ngươi, chúng ta ở phía sau nghe." Tông thân vương nói.
"Dạ." Quan huyện tâm trạng bồn chồn.
Trên công đường, quan huyện đập kinh đường mộc một cái, nhìn về phía một đám cô gái quỳ phía dưới.
"Người phương nào là khổ chủ?"
"Là dân phụ." Tùy nương lên tiếng trả lời.
"Kiện người phương nào?"
"Dân phụ chỗ kiện đại công tử nhà Trương Thân Trương lang!"
"Kiện hắn cái gì?"
"Dân phụ kiện hắn lừa gạt con gái dân phụ!"
"Người tới! Mang Trương lang!"
Nha dịch đi dẫn người, phía sau công đường, cha con tông thân vương nghe, Du thế tử cau mày, "Phụ vương, con trai nghe thanh âm của phụ nhân này làm sao có chút quen thuộc?"
"Bản vương nghe cũng có chút quen thuộc." Tông thân vương cũng cảm thấy quen tai chính là nghĩ không ra ở đâu nghe qua.
Đường tiền, Trương lang được mang tới.
Quan huyện đập kinh đường mộc một cái, "Trương lang, bản quan hỏi ngươi, phụ nhân này kiện ngươi lừa gạt con gái bà ấy, nhưng là thật?"
Mọi người suy nghĩ có náo nhiệt có thể xem đều theo ở phía sau, cùng nhau đi nha môn.
"Đại nhân, đừng vội nghe nàng nói bậy!" Trương lang phản bác, "Con gái kia của bà là cô gái xướng môn*, là nàng kia trước tiên thông đồng Trương mỗ, Trương mỗ tại sao lừa gạt như vừa nói!"
*xướng môn 娼门 kỹ nữ
Tùy nương nghe hắn nói như vậy, lập tức mở to hai mắt, chỉ mũi hắn trách, "Ngươi đánh rắm! Âm nhi nhà ta là một cô nương trong sạch! Há lại cho ngươi vu tội như thế!"
"Mẹ làm là buôn bán xướng môn! Chỗ nào còn có cái gì trong sạch đáng nói!" Trương lang khinh thường.
"Ngươi!" Tùy nương tức giận, tay chỉ hắn phát run.
"Ta có thể chứng minh!"
Hải Nghiên quỳ bò hai bước, "Cô nương trong lầu bọn ta đều là thân hoàn bích, đại nhân nếu không tin có thể tìm bà mụ tới xét nghiệm, một khi xét nghiệm thì biết, còn nữa nhà chúng ta mở là quán trà, không phải là làm buôn bán xướng môn! Đại nhân minh giám!"
"Đúng nha đại nhân!" Mạt Lỵ dập đầu nói, "Người nào không biết Kiều Phương lâu chúng ta từ trước đến nay thưởng thức trà nghe cầm, không làm loại chuyện đó, a nương cho tới bây giờ cũng không có ép qua chúng ta, xem chúng ta như nữ nhi ruột thịt vậy mà nuôi lớn!"
"Đại nhân!" Hoàng Hoa cũng dập đầu, "Chúng ta đều là a nương cứu được, Âm tỷ nhi à càng là a nương một tay nuôi lớn, bây giờ Âm Tỷ Nhi sống chết không rõ, Trương lang này lại ở chỗ này ngậm máu phun người, hủy nhà trong sạch tỷ nhi nhà ta! Xin đại nhân làm chủ!"
"Tùy nương thì ra còn là người lương thiện!" Trương lang nở nụ cười châm biếm.
Hậu đường một chén trà nhỏ đổ nhào, một tiếng giòn vang, tông thân vương vọt ra, một tay lôi Tùy nương lên.
"Ngươi là Tùy Ngọc Lan!"
Tùy nương sững sờ ở đó phút chốc, chợt phân biệt ra người đến là ai, tức khắc khóc rống chảy nước mắt, "Lão gia! Người là lão gia! Lão gia!"
"Phu nhân đâu? Phu nhân của ta đâu!" Tông thân vương vội vàng hỏi.
"Phu nhân qua đời!" Tùy Ngọc Lan khóc rống, "Phu nhân bị đâm ba đao, lại rơi xuống nước, không chịu đựng được mà mất!"
"Phu nhân!" Tông thân vương có chút đứng không vững, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, "Tiểu thư đâu? Niếp Niếp đâu? Niếp Niếp của ta! Còn sống sao? Còn sống sao?"
"Tiểu thư..." Bà nghe đến tiểu thư, khóe mắt muốn nứt ra, ngón tay hướng về phía Trương lang, "Chính là hắn! Chính là hắn! Làm cho tiểu thư tìm đến ý tự tử!"
Trương lang sững sờ ở đó không rõ chuyện gì xảy ra, đừng nói hắn, bách tính mọi người vây xem ở đây đều không rõ chuyện gì xảy ra, thẳng đến Du thế tử một cái tát vỗ trên mặt Trương lang.
"Niếp Niếp nhà bản thế có mệnh hệ nào, bản thế tử muốn cả nhà ngươi chôn cùng!"
Bên trong Âm Hi các, Tùy Âm hôn mê ba ngày ba đêm mở mắt ra.
"Tỉnh, nhưng tỉnh!" Tùy Ngọc Lan nhìn nàng tỉnh, nước mắt lại rơi xuống, trái tim tông thân vương Du thế tử hạ xuống lại hồi hộp nhìn nàng, lúc nàng rời nhà vẫn chưa tới ba tuổi, một lần xa cách này chính là vài chục năm, không biết nàng còn nhớ rõ bao nhiêu.
Nàng nghiêng đầu nhìn Tùy Ngọc Lan, nhăn mày lại, "A nương, người tại sao lại khóc?"
"Cũng không phải là bị con hù dọa." Tùy Ngọc Lan lau nước mắt.
"A nương không khóc." Tùy Âm cười khẽ, "A nương, ta nhớ nhà, nhớ đến mẫu thân..." Nàng nhìn đỉnh giường, "Trong nhà có một cây đa lớn, ca ca từ trên cây ngã xuống, té gãy cánh tay, mẫu thân khóc chừng mấy ngày, cha muốn phạt ca ca, ta ôm chân cha nói, 'Cha...' "
"Cánh tay của ca ca đã gãy, cha cũng đừng phạt đại ca, Niếp Niếp nguyện ý một tháng không ăn kẹo, thay ca ca bị phạt." Nước mắt Du thế tử rơi xuống, "Niếp Niếp, ta là ca ca."
Nàng nghiêng đầu, nhìn hắn, "Ca ca lớn lên thì ra là cái dạng này." Nàng có chút mơ mơ màng màng nói.
"Niếp Niếp, ta là cha, còn nhớ không?" Tông thân vương nhìn cô gái trên giường mặt mày giống thê tử trước đây, không một chút nào hoài nghi, này chính là con gái của ông.
"Cha già rồi." Nàng nhăn mày lại.
"Là bởi vì Niếp Niếp lớn rồi." Tông thân vương nở nụ cười.
Cánh cửa bỗng nhiên mở ra, Trương lang vọt vào, quỳ gối trước giường Tùy Âm khóc rống, "Âm nhi, Âm nhi, là ta không tốt! Là ta không tốt! Ngươi tha thứ ta, tha thứ ta!" Hắn nếu là sớm biết rằng Tùy Âm là con gái tông thân vương vẫn luôn tìm thì sẽ không đối với nàng như vậy.
"Ngươi..." Nàng nhíu chặt mày nhìn hắn, ở lúc mọi người muốn đuổi hắn đi ra ngoài, Tùy Âm lên tiếng, "Ngươi là ai? Ta chưa gặp qua ngươi bao giờ."
Trương lang sửng sốt, muốn nói, nàng chớ giả bộ. Có thể nhìn mắt trong veo của nàng, mắt không có bất kỳ tâm tình gì, hắn biết, nàng là thật sự không biết hắn.
Tùy Âm quên hắn, không! Phải nói, hắn tựa như không xuất hiện ở trong cuộc sống của nàng vậy.
Nàng không có tất cả ký ức về hắn.
Những ký ức đó giống như là ác mộng với nàng.
Yên Dạ Ly nhìn đường trong tay hoàn toàn biến mất, trong mắt tràn đầy mây đen.
Là người nào hủy ác mộng của ta!
Quán trà Tùy Ý, Long Ngọc tựa vào bên cửa sổ thưởng thức miếng đá thanh ngọc trơn bóng trong tay, ngoài miệng câu ra ý cười diễm lệ.
Trò hay muốn bắt đầu.
===---0o0o0o0---===
Tác giả có lời muốn nói: buổi sáng tốt lành ~
---0o0o0o0---
* bộ diêu 步摇
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro