☆, [HAI] 06
☆, [HAI] 06
EDITOR: ROSALINE
BETA: ROSALINE
Nhã Diệc bị đau tỉnh, không phải là bị đánh đau, không phải là mông đau bị đạp xuống giường, mà đau đầu sau khi say rượu! Đau đầu muốn nứt ra, cảm giác giống như là có người dùng búa đang gõ gõ đầu anh, vô cùng khó chịu!
"Thân ái, đau đầu." Thanh âm cũng là khàn khàn sau say rượu, mang đáng thương.
"Đau chết anh!" Long Ngọc bên cạnh hầm hừ mở miệng, đưa lưng về phía anh, thanh âm nghẹn thành dáng vẻ không giống thường, âm cuối nâng lên, trực tiếp câu trái tim anh ngưa ngứa.
"Thân ái ——!" Nhã Diệc từ phía sau ôm lấy người, lật người qua đây, lập tức thì tức giận lên vùng xung quanh lông mày, "Này ai khi dễ em!"
Chỉ thấy khóe mắt Long Ngọc phiếm hồng, trên mặt còn có vệt nước mắt rõ ràng, trên môi có dấu răng, rõ ràng là bị người khi dễ!
Long Ngọc giơ cánh tay lên, lắc lắc cổ tay, "Anh nói đấy?" Trên hai cổ tay có vết tích trói buộc nhàn nhạt, có thể thấy được vải dùng trói buộc là tốt nhất, mới có thể chỉ để lại vết nhạt.
"Ta làm?" Nhã Diệc thăm dò hỏi, kết quả gọi tới một cái gối đầu đập mặt, anh chỉ có thể may mắn Long Ngọc yêu thích gối mềm, gối đầu đều là dùng lông tốt làm ra, cũng không nặng, càng không cứng, nếu là gối gốm, đầu này của anh, nở hoa thì không đến mức, lên cục u là khẳng định!
"Lôi thôi dài dòng! Người khác đến gần thân em được sao? Sớm diệt!" Long Ngọc vừa nói vừa dùng gối đầu đập, "Anh nói anh a, cái Minh vương lớn như thế! Tửu lượng không tốt còn chưa tính, tửu phẩm* còn không tốt! Thắt lưng của lão tử thiếu chút nữa đứt! Có người bắt nạt như thế sao! Lão tử muốn chia với anh! Chia với anh! Với anh, hừm!"
* tửu phẩm 酒品 phẩm chất sau khi say rượu
Nhã Diệc bị đánh không có đánh trả, nhưng nghe được lời muốn chia này, trực tiếp lại gần dùng miệng chặn kịp môi người, một cái nụ hôn dài, trực tiếp hôn người tay mềm chân mềm, ngồi phịch ở trong lòng, anh bóp cằm Long Ngọc lên, nâng đầu Long Ngọc lên, âm ngoan tàn nhẫn mở miệng, "Còn dám nói chia, thì làm em không xuống giường được!"
"Dù sao hiện tại đã không xuống giường được! Chia!" Long Ngọc hầm hừ mở miệng, ban nãy lúc đánh người không có cảm thấy được, hiện tại dừng lại, toàn thân bủn rủn, kia đều đau! Không thoải mái xê dịch thân thể.
"Đau?" Nhã Diệc thấy thế buông cằm cậu ra, hai tay thuận theo phía sau lưng cậu sờ đi xuống.
"Đều phải chia! Ai cần anh lo!" Long Ngọc bị anh ôm vào trong ngực trần, hai người đều là không có quần áo, thẳng thắn thành khẩn gặp lại, da thịt của Long Ngọc dán cùng một chỗ với da thịt của anh, nhiệt độ cơ thể Nhã Diệc hơi lạnh giống như là một khối hàn ngọc, dường như vĩnh viễn đều che không nóng vậy, hai tay khô ráo hơi lạnh thuận theo lưng cậu vuốt xuống, đưa tới một mảnh mụn nhỏ, để cho thân thể cậu bắt đầu nóng lên.
Trong lòng phỉ nhổ bản thân mình một phen, làm sao thì không khống chế được chứ? Bị tên này sờ một cái thì có cảm giác cũng quá cái gì kia!
Lúc tay Nhã Diệc xoa thắt lưng cậu, cậu theo bản năng khẽ run, hai tay Nhã Diệc dừng ở bên hông cậu, "Này?" Hai tay qua lại vuốt ve.
"Phía trên một chút." Long Ngọc chẳng biết lúc nào đã hai cánh tay vòng lên cổ anh, mặt chôn ở trên vai anh, thanh âm không lớn, vẫn như cũ âm cuối không tự chủ nâng lên.
"Nơi này?" Tay Nhã Diệc đi lên dời chia ra, khẽ bóp.
"Ừm." Long Ngọc lên tiếng trả lời, một trận tê dại, thắt lưng càng mềm, suýt nữa rên rỉ lên tiếng, cũng may đúng lúc cắn lên đầu vai Nhã Diệc, mới không có phát ra âm thanh, thắt lưng bị người xoa, răng mài thịt vai của Nhã Diệc, không nhẹ không nặng, vừa lúc để lại dấu răng.
"Thân ái." Nhã Diệc nghẹn giọng gọi một tiếng, tay càng sờ càng đi xuống dưới, "Phía sau em không đau sao? Vi phu xoa xoa cho em."
"Đồ lưu manh!" Long Ngọc mắng, đưa tay đẩy tay anh ra, buông anh ra, tay trần đi cầm quần áo, kết quả bị ôm lấy từ phía sau, kéo trở về giường.
"Thân ái, đừng nóng vội, vi phu bôi thuốc cho em."
Màn mới bị kéo ra lại bị kéo lên.
"Em thật sự chia tay với anh! Ưm! Không muốn!" Long Ngọc vừa muốn đạp người xuống, Nhã Diệc ở bên tai cậu khe khẽ nói một câu.
"Thân ái, chúng ta lại sinh cái đứa nhỏ, lần này ta nhất định làm bạn với em chờ nó sinh ra."
Một câu nói như thế để cho trong lòng Long Ngọc mềm nhũn, bị bổ nhào ngã xuống giường.
Quá hèn hạ! Vậy mà nói lời như vậy!
Tức giận liếc mắt trừng Nhã Diệc, nhưng vì anh mở rộng thân thể ra, đưa lên tất cả của mình.
Một lần lăn qua lăn lại này, hai người đã hai ngày không có mở tiệm, người người trong ngõ hẻm đều hiểu chuyện gì xảy ra, ai cũng đi quấy rối.
Nhưng mà hai ngày này, bên trong phủ công chúa lại không thái bình.
Lệ Khôi lúc đầu tính tình thì lớn, động một chút là nổi giận phạt người hầu gì gì đó, nhưng, đây là có khoảng cách, ba năm trời mới phát hiện một lần, nhưng hai ngày này, mỗi ngày như vậy, ly chén vật trang trí lớn lớn nhỏ nhỏ đã đổi mấy tua, này còn đang đập!
Rốt cuộc là người nào chọc vị tổ tông này! Ngài cướp về sắp xếp không phải được rồi! Đừng đạp hư đồ a!
Lúc này nhưng không ai dám tiến lên mở cái miệng này, lần trước có cái không biết sống chết tiến lên hiến kế, Lệ Khôi đang nổi nóng đấy, một cái tát thì quạt người đi sang một bên, đập ở trên mảnh gốm đầy đất, mặt đâm, cổ vẽ một đạo lỗ hổng lớn, chảy ào ào ra bên ngoài, nàng vừa thấy tức khắc càng phát hỏa, trực tiếp để cho thị vệ kéo người tiếp tục loạn gậy đánh chết, từ đó về sau, lúc nàng nổi giận không ai dám đi tới gần phía trước, có thể trốn thật xa liền trốn thật xa, sợ bị vạ lây.
Nhưng lần trở lại này cũng không biết là làm sao, nàng còn chuyên hướng trên thân người đập, những người hầu này cũng không dám trốn, chỉ có miễn cưỡng đẩy đẩy.
"Vì cái gì? Hắn không thích ta!" Cạch một bình hoa sáu cạnh nện trên người tôi tớ áo lam, tôi tớ thân thể lắc lắc không có ngã xuống, bình hoa bể nát ở trước người, mảnh gốm bay lên cắt tay bị thương, hắn cũng không dám di chuyển.
"Vì cái gì? Bọn họ không nhìn ta! Ta không đẹp sao! A!" Một bình hoa sáu cạnh khác đập ra, lần này tôi tớ bị đập tương đối xui xẻo, bình hoa trực tiếp đập trên đầu, lúc đó thì thấy máu, người mạnh mẽ chống đỡ mới không có ngã xuống.
"Chậc! Xúi quẩy! Người tới! Kéo xuống loạn gậy đánh chết!" Lệ Khôi chán ghét nhìn máu đỏ tươi kia, chẳng biết tại sao, nàng rất chán ghét vũng máu lớn, cảm giác vô cùng buồn nôn.
"Công chúa tha mạng!" Tôi tớ quỳ xuống cầu xin tha thứ, lại vẫn như cũ bị thị vệ mặt không biểu tình kéo đi, chặn miệng.
Bên ngoài một trận tiếng động, để cho tôi tớ trong phòng toàn thân phát run, một cái mạng cứ như vậy mất, mỗi ngày không biết có bao nhiêu người biến mất giống như vậy, bọn họ thói quen sợ hãi, bọn thị vệ thói quen trái tim lạnh, mà Lệ Khôi càng thói quen không đoạt mạng người làm mệnh!
Thì ở lúc nàng đập xong toàn bộ đồ trong phòng, không có có đồ có thể đập, một giọng nói từ ngoài cửa vang lên.
"Điện hạ." Linh quan đoan trang đứng ở cửa, "Bệ hạ tuyên triệu." Linh quan là cận quan bên cạnh nữ hoàng, tòng nhị phẩm, phụ trách truyền triệu, linh dưới linh quan có lệnh nhân, linh quan và lệnh nhân này, giống như là chức hoạn quan (thái giám).
"Bổn cung đây liền thay quần áo tiến cung." Lệ Khôi nghe là nữ hoàng triệu kiến không dám lỗ mãng, tuy nói nàng không sợ linh quan này, cùng lắm thì qua vài thập niên thì lại đổi người rồi, nhưng mặt mũi của mẹ nàng vẫn là phải cho!
Linh quan hành lễ mang lệnh nhân rời đi.
Sau nửa canh giờ, Lệ Khôi trang điểm long trọng ngồi ở trên xe ngựa, đi hoàng cung.
Tuyên Như quốc nữ tử vi tôn, nữ tử thích chưng diện yêu tất cả thứ xinh đẹp, ngự hoa viên hoàng cung tự nhiên là muôn hoa đua thắm khoe hồng, xinh đẹp thiên hạ có một không hai, nghe nói dưới đất này có suối nước nóng, cho nên hoa mới có thể một năm bốn mùa không tàn.
Trên cầu nhỏ, bên cạnh rào chắn bảo vệ, cô gái váy dài màu xanh lá nhạt tóc rối tung, không cột không buộc, thẳng tắp buông xuống đến trên bắp chân, khuôn mặt sạch sẽ không lên trang điểm, chỉ có ấn đường điểm một chút chu sa, trong tay nàng cầm bát nhỏ trắng như sứ, ngón tay dài nhỏ không sơn móng tay màu đỏ, đầu ngón tay khẽ nhặt một chút thức ăn cá trong bát nhỏ khẽ rải vào trong ao, dẫn tới cá chép tranh nhau tới ăn, cá chép mang hoa văn vàng dưới ánh mặt trời rất là đẹp mắt, phụ trợ nữ tử kia cực kỳ thần thánh.
"Mẹ." Lệ Khôi tiến lên hành lễ, nàng trang điểm long trọng đối lập với nữ hoàng một thân nhan sắc chay thành rực rỡ, tôn người lên càng siêu phàm thoát tục lên.
"Đứng lên đi." Nữ hoàng nhìn chưa từng nhìn nàng, chỉ là nhàn nhạt mở miệng.
Nàng đứng dậy đứng ở bên cạnh người nữ hoàng, nửa cúi thấp đầu, ngoan ngoãn nhìn cá trong nước, cũng không mở miệng, nhưng trong lòng quay mấy vòng, nàng không biết nữ hoàng gọi nàng tới không biết có chuyện gì.
Một hồi lâu sau nữ hoàng từ từ mở miệng, "Thất Nhất thằng nhóc kia cũng nên thành thân." Nàng ta cũng không đặt tên con gái nuôi con trai nuôi, chỉ là dựa theo thứ tự tới gọi, Thất Nhất chính là con trai nuôi thứ bảy mươi mốt của nàng ta, "Quyên Ý tước chọn trúng hắn, hướng cô muốn người, ngươi đi làm chuyện này." Nàng ta nói làm tự nhiên là để cho Thất Nhất cam tâm tình nguyện gả vào tước phủ Quyên Ý.
"Mẹ, con nghe nói Thất Nhất cùng tướng quốc Dao Chức chính là đối thủ một mất một còn của Quyên Ý đại nhân." Lệ Khôi cũng không có ý tứ tác hợp hai người, chỉ là không hy vọng hai bề tôi bởi vì cái quan tử đưa tới phong ba triều đình, như vậy rất bất lợi với nữ hoàng. (quan tử là xưng hô đàn ông hoàng tộc Tuyên Như.)
"Này cô là biết." Mắt nữ hoàng đều không nâng lên, giống như cá trong ao lực hấp dẫn bao lớn vậy, "Dao Chức nàng có người trong lòng, cô cũng không thể để cho Thất Nhất đi làm loạn phủ đệ của nàng ta, việc này ngươi nhưng phải làm tốt cho cô."
"Con gái hiểu rõ." Lệ Khôi gật đầu, con ngươi đảo một vòng, "Con gái nếu là làm xong, mẹ có thể có ban thưởng?"
Nữ hoàng nhàn nhạt nhìn nàng một cái, trên môi mang một chút ý cười, "Ngươi nghĩ muốn cái gì?"
"Con gái ưng ý hai người, một muốn cưới trở về làm chính quân, một muốn cưới trở về làm trắc quân, mong rằng mẹ tác thành." Nàng nâng ra xuất ý nghĩ, lòng tràn đầy vui mừng, lại bị đổ một chậu nước lạnh.
"Càn quấy!" Nữ hoàng một tiếng quát lớn, nàng sợ tức khắc quỳ xuống, nữ hoàng mắt lạnh nhìn nàng, "Ngươi là thân phận gì! Chính quân trắc sao có thể nhẹ nhàng nguyện ý hứa cho người ta! Ngươi nếu là yêu thích nạp cái thị quân cũng thì thôi! Sao động lên tâm tư chính vị!"
"Mẹ, con vừa thấy bọn họ lòng tràn đầy chính là bọn họ, chỉ cảm thấy bọn họ xứng với vị chính quân trắc quân của con, con gái chưa nghĩ nhiều như thế." Nàng vội vàng cho thấy lập trường, sợ bị giận lan tới mình.
"A! Rốt cuộc là cái dạng yêu nghiệt gì mê hoặc mắt con ta? Để cho con ta cuồng dại như vậy?" Nữ hoàng cười hỏi, trong mắt lại là hàn quang lóe lên, "Không bằng giết đỡ phải mê hoặc tâm trí của con!
Lệ Khôi nghĩ thái độ làm người cầu xin tha thứ, cũng không dám mở miệng, nàng biết, nàng không nói còn tốt, nếu lên tiếng, hai người kia thì hẳn phải chết không thể nghi ngờ! Nói không chừng còn sẽ liên lụy lên nàng.
"Tại sao không nói chuyện?" Nữ hoàng hài lòng nàng không mở miệng, nhưng lại nhịn không được hỏi một câu.
"Con gái nghe mẹ, mẹ nhất định sẽ không hại con gái, trước là con gái tắc trách." Trước tiên khoe mẽ lại nhận sai, quả nhiên nữ hoàng nghe tâm tình tốt hơn rất nhiều, giơ tay lên một cái để cho nàng ngồi dậy, "Cảm ơn, mẹ." Nàng ngoan ngoãn đứng nghiêm một bên.
"Không có lần sau." Nữ hoàng đưa bát nhỏ trắng như sứ cho nàng, để cho nàng đạp.
"Con gái hiểu rõ." Trong bụng nàng thở phào nhẹ nhõm.
"Ngày khác để cho cô gặp mặt hai người kia, để cho cô cũng biết là tuyệt sắc ra sao." Nữ hoàng đột nhiên nói.
Nữ hoàng lời này vừa nói ra, phía sau lưng Lệ Khôi lạnh, "Vâng." Lại cũng chỉ có thể đáp ứng.
Chẳng biết tại sao nàng cảm thấy có việc sắp xảy ra, loại cảm giác này rất không ổn!
===---0o0o0o0---===
Tác giả có lời muốn nói: hu hu hu, các ngươi gần nhất cũng không cho ta mìn nhỏ ┭┮﹏┭┮
Không yêu ta nữa sao!
---0o0o0o0---
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro