Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

☆, [HAI] 05

, [HAI] 05

EDITOR: ROSALINE

BETA: ROSALINE


"Trở về?" Long Ngọc bưng chén rượu nhỏ ngẩng đầu khóe môi khẽ giơ lên, mang ý cười, Nhã Diệc chỉ cảm thấy trái tim bị đánh trúng ầm ầm (tác giả: Minh vương đại nhân, trái tim của ngài không phải là bị móc rồi sao? Nhã Diệc: Vậy cũng có thể bị thân ái nhà ta bắn trúng! Tác giả: = = ngươi cái đồ không có tiết tháo! )

Vèo ——! Một trận gió qua, Nhã Diệc đã xuất hiện ở bên trong quầy, ôm lấy thắt lưng Long Ngọc, đầu ở trên vai cậu cọ, giống như một con chó cỡ lớn.

"Thân ái, nhớ ta không?"

Long Ngọc gật đầu, tay lục lọi bánh ngọt, "Ừm, ừm, nhớ." Vừa nghe chính là đang có lệ, lấy ra một khối bánh ngọt mình yêu thích, còn không có bỏ vào miệng đấy, thì bị Nhã Diệc bế lên, sau lưng đụng phải trên quầy.

"Thân ái..." Thanh âm Nhã Diệc kêu là u oán, mắt đẹp mắt ngập nước, cực kỳ giống chó lớn bị chủ nhân vứt bỏ.

"Phốc ——!" Long Ngọc nhịn không được cười ra tiếng, hai tay che miệng, vai hất hất, mắt dài nhỏ cong thành trăng lưỡi liềm, miễn bàn người bao nhiêu!

"Tốt ó! Dám cười người đàn ông của em! Xem ta thu thập ngươi em như thế nào!" Nhã Diệc ra tay cào lên thịt ngứa của Long Ngọc, Long Ngọc không phải là đặc biệt sợ nhột, nhưng có vài chỗ là không đụng được, vô cùng mẫn cảm, vừa đụng thì nhột không thôi! Nhã Diệc và cậu chồng chồng lâu như vậy làm sao có thể không biết!

"Đừng! Ha hả! Thật nhột! Không muốn á! Nhã! Mau! Mau! Mau buông ra á ——!" Long Ngọc cười thở không được, thanh âm kéo dài giọng điệu nghe lên vừa mềm lại quyến rũ, tựa như móc nhỏ vậy, trực tiếp câu người!

"Kêu tiếng phu quân tới nghe một chút." Nhã Diệc vừa cào vừa trêu đùa người.

Long Ngọc run run rẩy rẩy vươn một ngón tay chỉ cậu, "Cầm thú!"

Nhã Diệc đột nhiên dừng tay lại, một tay kéo thắt lưng cậu, một tay véo cằm cậu, vẻ mặt cười xấu xa, "Thân ái đều gọi người ta là cầm thú, ta không cầm thú cũng thật có lỗi với danh hiệu thân ái cho." Nói rồi môi phủ tới, cứng rắn mà bá đạo không cho người cự tuyệt, cảm giác tựa như muốn ăn sống nuốt tươi Long Ngọc vậy!

Nửa ngày mới bỏ ra, Long Ngọc đã tay mềm chân mềm treo ở trên người Nhã Diệc, thở gấp, hai tay nâng mặt Nhã Diệc, "Nhã, anh sẽ không say đi?"

"Nói bậy! Ta lại không uống rượu!" Cứng rắn một mực phủ nhận.

Thế nhưng!

Long Ngọc cũng không tin, thì tửu lượng của Minh vương đại nhân nhà cậu, còn không bằng con gái cậu đâu!

Cậu vươn một ngón tay, đưa lên ở trước mặt Nhã Diệc, "Đây là mấy?"

"Đừng làm rộn!" Nhã Diệc bĩu môi, "Em không phải là lại muốn nói ta nhị* sao,

*nhị 二 đây là hai cũng trong nhị hóa 二货 ngu ngốc

Long Ngọc đảo mắt, say thật! Chỉ ngửi đều có thể ngửi say! Đủ giỏi á!

"Ngoan, trở về phòng nằm đi, em nấu canh cho anh." Cái gì canh? Đương nhiên là canh giải rượu!

"Thân ái, em làm bạn với ta nằm một chút thôi! Em chừng mấy ngày đều không để ý tới ta! Ta một người ngủ không được, rất khó chịu, này cũng khó chịu." Nhã Diệc ôm người cọ, vừa cọ vừa làm nũng, vừa trêu đùa lưu manh, kéo tay Long Ngọc sờ đi xuống.

Long Ngọc cũng không phải là đại cô nương mười sáu, trong tay khẽ ngắt xuống, Nhã Diệc lập tức hút một cái khí lạnh, "Em thấy rất tốt." Cậu nói đến không có vấn đề.

"Thân ái, em nhéo ta bị thương, phải bồi thường ta!" Nhã Diệc nói xong không đợi người trả lời lại hôn lên, lần này cũng không phải chỉ là hôn, móng vuốt đều hướng trong quần áo sờ soạng, Long Ngọc cũng không phản kháng, trái lại ôm lấy cổ anh gần sát thân thể.

Lệ Khôi đi vào là nhìn thấy một màn như thế, một cổ lửa trực tiếp thiêu đốt não, giơ roi thì muốn đánh bình rượu lớn bên cạnh, song, roi của nàng mới vừa vung lên, thanh âm lạnh như băng vang lên.

"Ta một cái bình kia là trúc diệp thanh tốt nhất, ngươi nếu là đập bể, ta không muốn bạc, muốn ngươi bồi thường ta một vò giống như đúc, Tuyên Như cũng không có người thứ hai có thể cất ra."

Lời này để cho nàng không hiểu sao run lên, ngẩng đầu nhìn lại, Long Ngọc ôm cổ Nhã Diệc, nghiêng đầu nhìn nàng, trong mắt dài nhỏ tràn đầy lạnh lùng, như gió Bắc tháng chạp, mang mũi đao, trực tiếp kéo người.

Nhưng, không thể phủ định, người này lớn lên thật sự rất đẹp mắt, không giống với Nhã Diệc cái loại ôn nhuận này, mà là mang bén nhọn, giống như hồng hoa sáng rõ, chói mắt lóa mắt!

Muốn để cho người ta bỏ vào trong túi! So với người đàn ông trước càng muốn để cho người ta chinh phục!

"Ngươi này bán rượu?" Lệ Khôi thu hồi roi quét tiệm liếc mắt, hỏi.

"Bán." Long Ngọc xoay người, nhìn nàng, Nhã Diệc đôi cánh tay vòng thắt lưng cậu, môi dán tại trên cổ của cậu hôn hôn, lúc dời đi, trên cổ đã để lại con dấu, Nhã Diệc mắt cảnh giác nhìn chằm chằm Lệ Khôi, hình như nhìn đối phương không vừa mắt.

"Đều có rượu gì?" Nàng chậm rãi bước quan sát các loại vò rượu lớn lớn nhỏ nhỏ trong tiệm.

"Thiêu đao tử, rượu xái, tiểu thiêu, trúc diệp thanh." Long Ngọc dừng lại một chút, "Nhất Mộng Thiên Niên."

"Cái gì?" Nàng rõ ràng là nghe không hiểu.

"Nhất Mộng Thiên Niên." Long Ngọc lặp lại một lần, "Say giấc nghìn năm, rượu này nhưng mạnh."

"Có thể có bao nhiêu mạnh?" Nàng bĩu môi, vẻ mặt không tin, "Rượu không phải đều là ngọt?"

"Rượu nhạt." Long Ngọc ngoẹo đầu, Nhã Diệc khẽ liếm cổ cậu, cậu nheo mắt lại, thoải mái ừ nhẹ một tiếng, quay đầu lại hôn Nhã Diệc.

Nhìn đến Lệ Khôi đỏ mặt tim đập, thì ra nàng còn cảm thấy hai người đàn ông bao nhiêu buồn nôn! Hiển nhiên hai người bọn họ đều có loại cảm giác đều muốn thu.

"Ngươi này có lưu hà nhưỡng sao?" Nàng nghiêng đầu, nuốt nước miếng.

"Không, cái loại rượu không có mạnh này, bản tiệm một loạt có, chỉ có rượu mạnh." Long Ngọc nhặt một khối đậu phộng giòn bỏ vào vào trong miệng, cắn xuống một nửa, miệng Nhã Diệc hé ra ngậm qua một nửa kia, nhai hai cái nuốt, chưa thỏa mãn liếm đầu ngón tay Long Ngọc.

"Nhã, anh còn không có tỉnh rượu đấy? Em nấu canh giải rượu cho anh có được hay không?" Long Ngọc ôn nhu hỏi, cậu từ bắt đầu bất đắc dĩ đến quen thuộc, lại ôn nhu cho tới bây giờ, thì như quan hệ của bọn họ, từ lúc bắt đầu chỉ là có chút động tâm như vậy, đến bây giờ không thể tự thoát ra được, tình cảm của bọn họ chính là một vò rượu, thời gian sẽ để cho rượu càng ngày càng đậm.

"Thân ái, ngủ cùng ta một giấc thì tốt rồi." Nhã Diệc làm nũng nói, nếu để cho Tiểu Tang nhìn thấy, tuyệt đối hù dọa rớt cằm xuống, hình tượng của Minh vương hoàn toàn tan vỡ!

"Được, trong chốc lát người đi, em làm bạn với anh." Long Ngọc ngẫm lại người bị nhốt ở bên ngoài, cũng nhốt đến nóng nảy rồi, không sai biệt lắm cũng nên thu lại.

"Ngươi còn không đi!" Nhã Diệc nhe răng với Lệ Khôi.

Quả nhiên Minh vương say rượu lại tính trẻ con lại không có phẩm chất, nào có trực tiếp mở miệng đuổi người như vậy!

"Anh chớ dọa người." Long Ngọc vừa bực mình vừa buồn cười vỗ vỗ đầu Nhã Diệc.

Người lập tức ủy khuất lên, "Thân ái em vì quái vật kia đập ta! Không cho phép em nhìn quái vật kia! Nàng một điểm đều không hấp dẫn!"

Nhã Diệc một câu quái vật, để cho mặt Lệ Khôi, "Ngươi nói bậy cái gì! Ta là đích công chúa của Tuyên Như!"

"Rõ ràng chính là quái vật." Nhã Diệc liếc mắt quét nàng, nhàn nhạt nói, giọng điệu lạnh nhạt, nhưng mà lúc nói chuyện với Long Ngọc, thanh âm kia lại vô cùng ôn nhu, đều có thể nhỏ ra nước, "Thân ái, chúng ta không nhìn nàng, nhìn ta, ta so với nàng đẹp mắt!"

"Vâng, vâng, anh đẹp mắt nhất." Long Ngọc thật đúng là không có phát hiện, trêu đùa Nhã Diệc say rượu này làm sao thì đáng yêu như vậy chứ! "Em yêu anh nhất."

"Ôi ——!" Nhã Diệc hưng phấn kêu một tiếng, ôm Long Ngọc xoay một vòng.

"Nhị hóa." Long Ngọc cười mắng người đàn ông giống như vị thành niên này, ngón tay khẽ vuốt lên mặt anh, năm tháng không để lại bất kỳ vết tích ở trên người của bọn họ, nhưng mà, bọn họ đi qua rất nhiều thời gian, yêu qua, hận qua, vất vả qua, vui qua, tách ra qua, cuối cùng nhưng vẫn là ở cùng một chỗ, bởi vì Long Ngọc biết, trên đời này không có người nào so với người này càng yêu bản thân mình, so với chính mình đều yêu bản thân mình.

Nhưng mà, lại có ai biết, cậu, Long Ngọc trúng một loại độc, một loại độc gọi Âm Nhã Diệc!

Đã từng, lúc Lạc qua Nại Hà hỏi quá cậu, vì cái gì cuối cùng vẫn là về tới bên cạnh Nhã Diệc, mà không phải là đi theo hắn.

Long Ngọc lúc đó trả lời là, rời khỏi ta, ngươi sẽ không chết, nhưng rời khỏi Nhã Diệc, ta sẽ tan thành mây khói, rời khỏi anh ấy, ta thì không có ý nghĩa tồn tại.

Lạc hỏi cậu, ngươi không mệt sao? Cứ làm vật phẩm phụ thuộc của hắn như vậy?

Long Ngọc nở nụ cười, chỉ nói một câu, Lạc ngươi không hiểu.

Lúc Lạc chuyển thế lần thứ mười ba, để cho người ta nói một câu cho Long Ngọc.

Chân Nhi, ta đã hiểu.

Anh hiểu được lời của Long Ngọc, yêu ở dưới tiếp xúc những năm đó, đã bị thành quan hệ người nhà so với yêu còn muốn vững chắc, hai người sớm đã là tay trái kéo tay phải không có cảm giác, chính là bởi vì không có cảm giác, mới chứng minh đã thành thói quen, không có người sẽ chém tay trái hoặc là tay phải, kia đã là tồn tại quan trọng chặt chẽ không thể phân chia.

Đây không phải là việc phụ thuộc không phụ thuộc, mà là, rốt cuộc có bao nhiêu yêu đối phương, có thể bỏ chủ nghĩa đại nam tử xuống? Có thể bỏ đi tôn nghiêm?

Long Ngọc yêu Nhã Diệc nguyện ý vì anh sinh con dưỡng cái.

Nhã Diệc yêu Long Ngọc nguyện ý cưng chiều người lên trời.

Long Ngọc suy nghĩ một chút nở nụ cười, cười kia, xinh đẹp chói mắt, để cho Lệ Khôi tức khắc chảy nước bọt, đâu còn xoắn xuýt tức giận quái vật Nhã Diệc nói, trong mắt toàn bộ là ý cười của Long Ngọc, "Ngươi làm phu quân ta đi!" Nói chuyện hoàn toàn không lịch sự.

Nhã Diệc tức khắc đen, Long Ngọc nháy mắt mấy cái, vô tội nhìn về phía Nhã Diệc ý tứ kia là em cái gì cũng không có làm, không quan hệ với em.

"Trở về phòng thu thập em!" Nhã Diệc hung hăng hôn Long Ngọc một ngụm, dáng vẻ hung tợn kia, để cho Long Ngọc khẽ run lên, thật đáng sợ! Hiện tại trốn còn kịp không?

Nhã Diệc bỏ Long Ngọc ra, ra quầy hàng trực tiếp đi đến Lệ Khôi, nàng còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, sau cổ bị Nhã Diệc xách lên, trực tiếp ném đến ngoài tiệm, chật vật ngồi dưới đất, không dám tin tưởng của trừng hướng về phía anh, anh làm sao dám!

Nhã Diệc vỗ vỗ tay, ở trước mặt nàng đóng cửa tiệm, để lại Lệ Khôi và một đám người qua đường ngốc nghếch ở trên đường!

Anh xoay người lại đi về phía Long Ngọc đang chuẩn bị trốn, tay khoanh lại vác người đến trên vai, giận đùng đùng đi lên lầu, sau khi bỏ người vào trên giường, thì thấy Long Ngọc bĩu môi, một bộ dáng vẻ anh bắt nạt em, để cho anh tức khắc muốn nhào tới giày xéo một phen, cũng may còn có chút lý trí!

"Thân ái, không cho phép nhìn người khác, chỉ cho nhìn ta!"

"Thật là bá đạo!" Long Ngọc liếc mắt không nhìn anh, tựa như đang nói, em ngay cả anh cũng không nhìn!

Nhã Diệc thở dài, tay một chiêu, một chén rượu nhỏ đột nhiên xuất hiện ở trong tay anh, bên trong còn có rượu màu nước trong, anh ngay trước mặt Long Ngọc ngửa đầu một cái uống hết, tiện tay ném chén rượu nhỏ, Long Ngọc mắt trừng lớn, nhảy xuống giường thì muốn chạy! Nhã Diệc đưa tay chộp một cái ném người trở về trên giường, áp lên, xoay tay lại hư không một chưởng, màn hạ xuống, cùng lúc đó chén rượu nhỏ vững vàng rơi vào trên bàn bên cửa sổ.

Không bao lâu, âm thanh kêu lên từ bên trong màn truyền ra, Long Ngọc y quan không chỉnh từ trên giường nhảy xuống, một bước còn không có bước ra đâu, bị một cái bàn tay kéo trở về, lần này truyền ra chỉ có thanh âm ngọt ngấy.

Minh vương say rượu thật là đáng sợ! Cứu mạng a ——!

===---0o0o0o0---===

Tác giả có lời muốn nói: Cảm ơn địa lôi bảo bối

---0o0o0o0---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro