☆, [HAI] 04
☆, [HAI] 04
EDITOR: ROSALINE
BETA: ROSALINE
Sáng sớm nào đó, Long Ngọc lại dậy trễ, mắt thấy thì buổi trưa mới mở tiệm, ra bên ngoài trước vừa nhìn thì cảm thấy không thích hợp, một đội thị tòng đang ghi danh từng nhà, người ngõ Uấn Thủy rõ ràng một bộ dáng vẻ khó chịu, giọng điệu một người so một người nồng nặc, những thị tòng này trong ngày thường cũng là để cho người ta thổi phồng, kết quả trong chốc lát thì ầm ĩ lên, đăng ký này cũng không xong.
Lúc đầu ngõ Uấn Thủy chính là có tiếng loạn, từng nhà tới đăng ký và điều tra của cải như thế, để cho người đàn ông vốn thì chán ghét nữ tử thứ này sao chịu đựng được, nếu không phải là phối kiếm sáng loáng trong tay những thị tòng đó, thật có thể đánh nhau.
"Chưởng quỹ tiểu ca nhi, dậy sớm a!" Lý ca nhi xách vò rượu đi tới, trêu đùa.
"Ta nếu không thì dậy Lý ca nhi đi đâu múc rượu?" Long Ngọc cũng không giận.
"Như cũ, tới một vò tiểu thiêu." Lý ca nhi để vò rượu quầy.
"Tiểu thiêu quá mạnh, không tốt với dạ dày, hôm nay đổi cái cho ngươi, tính là ta mời ngươi." Long Ngọc lấy một vò rượu nhỏ đi ra, mở ra tại chỗ, rót cho hắn một chén, "Ngươi nếm thử xem yêu thích không?" Chất lỏng vàng trắng mang mùi rượu, không phải là rất dày nặng, lại đặc biệt mát lạnh.
"Đây là rượu gì?" Lúc hỏi hắn đã bưng lên, nhấp một hớp, rượu rất thơm cũng rất trơn, vị ngọt thích hợp, không giống rượu trái cây ngọt ngấy người vậy, cảm giác rất ngon miệng, nhưng lại không giống tiểu thiêu vậy cay cổ họng.
"Uống chậm một chút, rượu này tác dụng chậm lớn, dễ mất lý trí." Long Ngọc ngăn cản ý đồ muốn thêm rượu của hắn, "Cái này gọi là rượu gạo ngọt, ta vốn là muốn uống rượu nếp than á, vò này quên bỏ vào, vừa lúc đưa ngươi."
* Rượu nếp than 醪糟 là một món ăn ngọt, giống súp hoặc bánh pudding trong ẩm thực Trung Quốc. Nó còn được gọi là rượu ngọt hoặc rượu gạo ngọt. Nó bao gồm một hỗn hợp các hạt gạo đã được tiêu hóa một phần trôi nổi trong chất lỏng đường hóa ngọt, với một lượng nhỏ rượu và axit lactic.
"Rượu nếp than?" Lý ca nhi nghiêng đầu.
"Một loại thức ăn." Long Ngọc cũng không giải thích thêm.
"Sau này rượu này còn cất sao?" Lý ca nhi chỉ uống một chén thì cảm giác thích rượu này.
"Cất, đã cất." Long Ngọc gật đầu.
"Vậy ta có thể chờ!" Lý ca nhi cười nói, hắn thích uống hai ly, lại không yêu uống rượu trái cây, rượu mạnh bên trong cũng thì tiểu thiêu có thể uống chút, nhưng, uống nhiều ban đêm dạ dày khó chịu, lần này có rượu gạo ngọt này sẽ không sợ!
"Được, vò này ngươi trước tiên lấy đi." Long Ngọc bằng lòng.
Lý ca nhi liếc nhìn bên ngoài bĩu môi, "Ta trước tiên không quay về đâu, bên ngoài không biết muốn ồn ào tới khi nào, được rồi, người đàn ông của ngươi đâu?"
"Muốn ăn bánh ngọt của Thất Lung trai, hắn sáng sớm đi mua rồi." Long Ngọc mở miệng, kêu bé trai chơi đùa ở ngoài tiệm, "Tiểu Trụ nhi, tới."
"Chưởng quỹ ca ca chuyện gì?" Tiểu Trụ nhi sáu, bảy tuổi chạy như một làn khói đi vào.
Long Ngọc từ trong quầy cầm một thanh kẹo, đưa cho bé, "Ngươi đến quán ăn Hưng Long nói ta muốn mấy thứ dưa cải nhắm rượu, cắt một dĩa bò tẩm vị*, nói cho Vương chưởng quỹ, Lý ca nhi ở ta uống rượu đấy, đi đi."
"Được!" Tiểu Trụ nhi lên tiếng chạy ra bên ngoài.
"Ngươi để cho tiểu Trụ nhi nói lời này là có ý gì?" Lý ca nhi nhìn Long Ngọc không giải thích được hỏi.
"Ngươi ngốc nghếch nha?" Long Ngọc liếc mắt nhìn hắn, "Người ta đều giúp ngươi ra tay, ngươi còn nhìn không ra người ta có thể có ý tứ với ngươi?"
"Đừng nói mò." Lý ca nhi bĩu môi.
"Treo đánh cuộc, trong chốc lát nhất định là Vương Hữu Phúc đưa món ăn tới." Long Ngọc cười tủm tỉm nói.
Lý ca nhi liếc mắt, "Ta dáng dấp cũng không hấp dẫn, trong nhà cũng thì một phòng nát, những tên đàn ông đó phải thích cũng cần phải yêu thích như ngươi vậy."
"Như ta vậy là loại nào?" Long Ngọc chống đầu hỏi hắn, một động tác lơ đãng lộ ra một chút phong tình.
"Xinh đẹp, tài giỏi, có tính tình." Lý ca nhi một loại một loại nói.
"Ngươi phải nói ta là tính tình không tốt." Cậu rũ xuống mắt, trong mắt tràn đầy cười, "Đều là Nhã Diệc làm hư ta, sống qua ngày là hai người thích hợp mới thành, không phải là việc cái gì có xinh đẹp hay không."
"Dù sao, hắn là sẽ không ưng ý ta." Lý ca nhi buồn buồn nói, hắn trong lòng hiểu rõ, ở ngõ Uấn Thủy này có một nhà tiệm lớn như vậy đã thật không đơn giản, làm sao sẽ nhìn đến nhà nát như thế của hắn chứ!
Long Ngọc cười nhạt không nói, quả nhiên không bao lâu, Vương chưởng quỹ Vương Hữu Phúc của quán ăn Hưng Long tự mình xách hộp đựng thức ăn qua đây, bên cạnh còn có tiểu Trụ nhi đi theo.
"Chưởng quỹ tiểu ca nhi món ăn ngươi gọi." Vương Hữu Phúc dáng người cao lớn, hơi mập, cười lên rất là ôn hoà.
"Cảm ơn, bao nhiêu tiền?" Long Ngọc nghe hắn nói số tiền, đếm tiền đưa cho hắn, thuận tay cầm qua vò rượu gạo ngọt kia, đổ đến trong chén Lý ca nhi dùng qua, "Rượu mới nếm thử."
Lúc Vương Hữu Phúc đang muốn từ chối, lại nghe Lý ca nhi nhỏ giọng báo oán với Long Ngọc, "Chén kia ta dùng qua, ngươi làm sao..." Hắn nói chưa dứt lời, hắn vừa nói, Vương Hữu Phúc trực tiếp cầm chén lên một ngụm hết sạch.
"Ngon!" Hắn mắt chằm chằm Lý ca nhi, nhìn đến Lý ca nhi không được tự nhiên.
Long Ngọc từ trong hộp đựng thức ăn lấy ra món ăn nhắm rượu, tách cái bánh bao ra gắp lên không ít bò tẩm vị, vẫy tay với tiểu Trụ nhi, "Tiểu Trụ nhi cầm ăn."
"Cảm ơn chưởng quỹ ca ca!" Tiểu Trụ nhi nói cám ơn nhận lấy, từng ngốn từng ngốn ăn, dáng vẻ nhỏ kia rất thỏa mãn.
Đứa nhỏ ngõ Uấn Thủy đều là vứt bỏ không có cha không có nương, trong ngõ hẻm có thiện đường, cho bọn họ một mảnh ngói che thân, mỗi ngày hai bữa ăn không thấy dầu, bọn họ tuổi nho nhỏ thì biết ở trong ngõ hẻm chạy chân kiếm chút cái ăn, nếu có chút khế huynh đệ nghĩ muốn cái đứa nhỏ thì đi thiện đường lĩnh một đứa, cũng coi như có người dưỡng lão cho.
Lý ca nhi nhìn dáng vẻ ăn như hổ đói của tiểu Trụ nhi kia, trực tiếp đau lòng, đưa tay sờ sờ đầu bé, bé khó hiểu ngẩng đầu nhìn hắn, "Tiểu Trụ nhi a, làm con trai ta đi, ta kia có bánh bao thịt, mỗi ngày bảo đảm đủ."
Tiểu Trụ nhi trợn to hai mắt, dùng sức nuốt đồ ăn trong miệng xuống, "Thật sự của sao? Lý ca ca muốn nuôi ta sao?"
"Thật sự, cùng ta họ Lý có được hay không?" Lý ca nhi khẽ hỏi.
Tiểu Trụ nhi còn không có lên tiếng trả lời đấy, Vương Hữu Phúc lắc đầu, "Không tốt, làm sao nói cũng phải họ Vương mới đúng."
"Có liên quan gì ngươi!" Lý ca nhi giương mắt trừng hắn.
"Kết khế thì có liên quan ta rồi." Vương Hữu Phúc nghiêm túc nói, "Ta muốn làm người đàn ông của ngươi."
Long Ngọc che trán một điểm này đều chả lãng mạn cũng không ôn nhu, lời trắng ra như thế, thật đúng là dám nói a! Chẳng qua so với Nhã Diệc trực tiếp ấn cậu ngã tới nói, đã uyển chuyển rất nhiều!
Mắt Lý ca nhi trừng thật to, sau khi hiểu rõ lời của hắn, trên mặt cực nhanh bị đỏ, ngay cả lỗ tai đều đỏ như lửa thiêu, đột nhiên ôm tiểu Trụ nhi lên xoay người chạy đi ra ngoài, để lại Vương Hữu Phúc ngốc nghếch ở đó.
"Còn ngớ ra làm gì? Đuổi theo nha!" Long Ngọc vừa mở miệng, Vương Hữu Phúc mới tỉnh, một trận gió qua đã đuổi theo, Long Ngọc lắc đầu, "Thông minh này để cho người ta gấp gáp, chỉ số tình cảm này cũng để cho người gấp gáp, lại không có quyết đoán, học Nhã nhà ta chút, trực tiếp nhào tới chuyện gì đều giải quyết." Cậu hình như quên, bị bổ nhào kia là, cậu...
Long Ngọc mở bình Nhất Mộng Thiên Niên ra, mùi rượu thuần hậu tràn đi ra, trong nháy mắt tràn ngập trong phòng, rót vào trong chén rượu nhỏ, màu sắc trắng như trong, lại không ngờ nó nồng nặc, Long Ngọc khẽ ngửi mùi rượu, trên môi cong lên ý cười.
Không vội, chờ bánh ngọt đến, lại uống.
Nhã Diệc ở Thất Lung trai nhìn các loại bánh ngọt, nghe tiểu nhị bên cạnh ra sức nói, trực tiếp đau đầu.
"Công tử là mua cho nữ chủ trong nhà đi? Chúng ta đây cái gì cũng có, nếu muốn mua tốt nhất thì đây là bánh ngọt hương hoa hồng, rất ngọt! Còn có mứt hoa quả này cũng mua đi, công tử muốn bao nhiêu? Nếu không thì này..."
"Dừng!" Nhã Diệc làm động tác tay dừng, "Muốn ba lạng mơ ngâm, một cân phô mai giòn*, nửa cân kẹo xí muội*, một phần bánh hoa quế, một phần đậu phộng giòn, nửa cân kẹo mè xửng, tổng cộng bao nhiêu tiền?"
Tiểu nhị sửng sốt một chút, thấy đối phương một chút đều không muốn bản thân mình đề cử, lại cũng không gọi đồ, trong chốc lát không biết làm sao phản ứng, nhưng tức khắc cũng phục hồi tinh thần lại, lập tức tính tốt tiền, tiễn người đi, chờ người đi, tiểu nhị thì kỳ quái, những bánh ngọt này bình thường cũng có người mua, chẳng qua giống như là nữ tử mua cho phu quân hoặc trắc quân trong nhà, hôm nay lại có cái người đàn ông tới mua, chẳng lẽ là tự mình ăn?
Bên này đoán, Nhã Diệc đã xách bánh ngọt đi trở về, mấy ngày trước đây bị Long Ngọc đóng ngoài cửa, thân ái nhà anh thật đúng là nhẫn tâm, pháp trận phòng ngự đều đem ra hết, anh phí hết năng lực lớn, lại dỗ lại lừa hôm qua mới dùng cớ muốn ăn bánh ngọt gì, ta ngày mai mua cho em vào phòng, một đêm lăn qua lăn lại, sau khi đứng dậy ngoan ngoãn tới mua điểm tâm anh sau này là thật sự không cho anh vào phòng!
Anh nhớ đến dáng vẻ thở phì phò của thân ái sáng sớm, một bộ dáng dấp muốn đạp anh xuống giường kia nhưng lại cẳng mềm chân nhũn, trong lòng thì ngứa ngáy không thôi, bước chân dưới chân bước nhanh hơn, hướng nhà đi đến, anh muốn thuấn di, nhưng đây quá nhiều người, chỗ bí ẩn cũng khó tìm, chỉ có thể có đi.
Đột nhiên một thanh âm truyền đến, "Tên đàn ông phía trước! Đứng lại!" Thanh âm yêu kiều ngang ngược điêu ngoa vừa nghe thì không phải là cái nữ đàng hoàng gì.
Nhã Diệc tự nhiên cũng sẽ không cảm thấy đối phương gọi là anh, coi như là gọi anh, cách gọi thiếu lễ phép như thế, Minh vương đại nhân làm sao sẽ bằng lòng, theo như lời thân ái nhà anh nói, trên đường nhiều người như vậy đấy, đàn ông càng là nhiều, ai biết ngươi gọi ai chớ!
Lệ Khôi thấy người liên tục bước, tức khắc không vui tập kích lên vùng xung quanh lông mày.
Nàng sáng sớm thì ra ngoài, cưỡi ngựa không có mắt đi loạn, trong lòng nghĩ là không biết điều tra có không, này đi tới đi lui thì nhìn thấy bóng lưng vô cùng quen thuộc kia, lập tức mở miệng gọi người, thế nào nghĩ người để ý đều không để ý tới nàng, nàng tức khắc tính tình lên tới, thúc ngựa tiến lên ngăn cản đường của Nhã Diệc, vẫy roi ngựa nhỏ trong tay, trên cao nhìn xuống mà nhìn anh.
"Ta gọi ngươi đấy, ngươi không có nghe được?" Lúc nhìn bóng lưng đã để cho nàng động tâm không thôi, vừa thấy chính mặt này, tốt một người ôn nhuận! Nhìn thì thoải mái! Rõ ràng là lời chất vấn, lại để cho nàng nói có vài phần nũng nịu của con gái nhà người, dường như đang làm nũng với người tình vậy.
Nhã Diệc không vui ấn đường nhíu lại, anh luôn luôn không thích ngưỡng mộ, trừ khi ngưỡng mộ là thân ái nhà anh!
"Trên đường nhiều người như vậy, ai biết ngươi gọi là người nào." Tâm tình không tốt, nói chuyện tự nhiên cũng thì không khách khí.
Nghe anh nói như vậy, nàng không chỉ không có tức giận trái lại thấy hứng thú, cúi người nhìn anh, "Này! Ngươi lá gan không nhỏ nha! Ngươi biết ta là ai sao? Dám nói như vậy với ta?"
"Ngươi ngăn cản đường của ta." Anh lạnh nhạt nói, ý tứ lời kia rõ ràng là, ngươi là ai gia không có hứng thú biết, nhanh lên một chút biến đi!
"Ta là công chúa Lệ Khôi, ngươi dám nói như vậy với ta, không muốn sống nữa!" Nàng cười hì hì nói, không có ý tức giận.
Nhã Diệc nhìn nàng không có ý tứ tránh ra trực tiếp vòng ra nàng đi về phía trước, hoàn toàn một bộ dáng vẻ không đặt nàng vào mắt.
Ngươi là công chúa gì thì có có quan hệ với ta sao?
Mặt Lệ Khôi lần này là thật sự kéo xuống, từ nhỏ đến lớn thật đúng là chưa từng gặp qua người đàn ông như vậy! Ngươi đi! Ta nhìn ngươi chạy đi đâu!
Nàng lôi kéo dây cương, quay đầu ngựa lại, đi theo phía sau Nhã Diệc.
Chạy hòa thượng chạy không được miếu! Hứ! Có bản lĩnh ngươi đừng trở về a!
Nhã Diệc cũng không quay đầu lại đi về phía trước, bước chân dưới chân vẫn như cũ không chậm, hoàn toàn không thèm để ý người đi theo phía sau.
Lệ Khôi đi theo anh, hoàn toàn không biết đã đi vào trong ngõ Uấn Thủy, chờ nàng cảm giác được không đúng, lúc dừng ngựa lại, nhìn thấy cảnh sắc chung quanh, người thì, bất mãn nhíu mày, người quả nhiên là ở loại địa phương ngõ Uấn Thủy này!
Sẽ không phải là người như vậy đi?
Trong lòng nàng dâng lên vẻ thất vọng, ghét bỏ bĩu môi, cũng không dự định quay đầu lại, tiếp tục đi theo người đi, dọc theo đường đi để cho đến không ít ánh mắt giật mình rất ngạc nhiên, mắt nàng nhìn phía trước, nhìn đều không nhìn những người đó, cuối cùng, nàng đứng ở đằng trước quán rượu, nhìn bảng treo chữ liệt kia, không biết đang suy nghĩ gì.
"Thân ái, ta trở về!"
Một tiếng thanh âm vui vẻ vang lên, hoàn toàn không lạnh lùng như trước đó, trong chốc lát để cho tư vị xa lạ trong lòng nàng lên cao, tư vị cho tới bây giờ chưa từng có, vừa chua xót vừa đắng vừa chát...
===---0o0o0o0---===
Tác giả có lời muốn nói: hôm qua mẹ nói chuyện, ta mới biết được thì ra ta khi còn bé là có bao nhiêu làm biếng.
Mẹ nói ta thì không bò qua... Hoàn toàn chẳng muốn di chuyển, bỏ vào thành cái dạng gì chính là cái dạng đó, mẹ ta nghĩ xong đời, đứa nhỏ này sợ là ba tuổi cũng không biết đi, đều sắp một tuổi ngay cả leo cũng không có! Qua sinh nhật một tuổi, không có biện pháp không leo vậy thì để cho học đi, kết quả đặt vào trên mặt đất để cho kề bên tường đỡ di chuyển, mẹ ta nói đặt vào chỗ nào thì đỡ tường ở nơi đó, hoàn toàn không động một cái! Ngay cả di chuyển đều không di chuyển. Kết quả mẹ và bà nội buồn vài ngày sau, có một ngày bọn họ ở bên ngoài nói chuyện, ta đột nhiên từ trong nhà đi ra, dọa hai người họ giật mình...
Ta phải là nhiều làm biếng... Cư nhiên thành công vượt qua, không học bò xong liền đi đường...
Các ngươi khi còn bé là mấy tuổi bắt đầu đi nha?
---0o0o0o0---
* bò tẩm vị 酱牛肉 là một dạng thịt bò muối, được ướp với gia vị và om hoặc luộc. Nó là một món ăn lễ hội truyền thống ở nhiều quốc gia. Ở Anh và xứ Wales, nó đã được biết đến hơn 300 năm. Nó vẫn là một món ăn Giáng sinh hoặc Năm mới truyền thống ở Ireland.
*mơ ngâm 青梅蜜饯
* phô mai giòn 奶酪酥
* mứt hoa quả 蜜饯 là trái cây nguyên quả, những miếng trái cây nhỏ hơn hoặc miếng vỏ, được đặt trong xi-rô đường đun nóng, giúp hấp thụ độ ẩm từ bên trong trái cây và cuối cùng bảo quản nó.
* kẹo xí muội 话梅糖
* bánh hoa quế 桂花糕 là một loại bánh ngọt truyền thống của Trung Quốc, được làm từ bột nếp, mật quế hoa, kỷ tử và đường phèn, có đặc điểm là trong suốt như pha lê, vị thanh mát, hương thơm ngọt và mềm mại.
* đậu phộng giòn 花生脆
* kẹo mè xửng 芝麻糖 là một loại kẹo làm từ hạt mè và đường hoặc mật ong được ép thành dạng thanh hoặc viên. Nó phổ biến từ Trung Đông qua Nam Á đến Đông Á. Kết cấu có thể thay đổi từ dai đến giòn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro