Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

yêu(mtt)( 6.1,6.2,7.1)

6.1

Ngày giải phẫu của Tử Thiện được ấn định vào ngày Tử Mĩ tròn trăm ngày tuổi, cuối cùng thời khắc mà mọi người chờ mong cũng tới. Khi Tử Mĩ được sinh ra, bác sỹ đã lưu lại máu của cuống rốn tại bệnh viện. Bởi vì máu tại cuống rốn chính là dùng để tạo tế bào mới và tế bào này được dùng làm thuốc chữa bệnh bạch cầu, so với việc ghép tủy phương pháp này xác suất thành công còn cao hơn gấp nhiều lần.

Tuy rằng bác sỹ giải thích rất cặn kẽ nhưng tôi vẫn cực kỳ bất an. Đêm trước ngày phẫu thuật tôi gần như không ngủ được. Bước tới hành lang bên ngoài phòng bệnh của Tử Thiện, tôi phát hiện Quân Lâm cũng đang đứng ở đó, hắn dựa lưng hẳn vào tường, ngửa đầu, hai mắt nhắm lại, vẻ mặt rất mệt mỏi.

Tôi tiến lại gần hơn, lẳng lặng ngắm nhìn gương mặt lạnh lùng của người đàn ông này, tôi không khỏi lâm vào trầm tư. Bởi từ khi tới nơi này tôi gần như bỏ qua sự tồn tại của hắn. Tuy rằng mỗi đêm tôi và hắn đều đồng sàng cộng chẩm nhưng mà tâm trí của cả hai dường như đều phiêu lãng tới tận nơi nào.

Chỉ trong mấy ngày gần đây, tôi mới phát hiện ra rằng Quân Lâm thực ra không phải là một người khó ở chung, hơn nữa hắn rất biết cách giáo dục con trai, ít ra so với tôi hắn dạy dỗ Tử Thiện tốt hơn rất nhiều. Tôi thậm chí còn vọng tưởng rằng, một ngày đẹp trời nào đó tôi và Quân Lâm thoát li hẳn khỏi mối quan hệ phức tạp này, cả hai có thể trở thành những người bạn tâm giao, có thể ngồi trò chuyện, uống trà, nghe nhạc….

Trước ngày phẫu thuật của Tử Thiện, tôi có gặp Hinh Tuệ  nói chuyện, bày tỏ nguyện vọng muốn chấm dứt mối quan hệ như hiện nay giữa tôi và Quân Lâm.

Chị có chút kinh ngạc nhưng sau đó lại dùng ngữ khí bình thản hỏi tôi: “Thế sau đó em định thế nào? Em sẽ đi khỏi Bắc Kinh à?”

Tôi kiên quyết trả lời: “Không thể, bởi vì em không muốn rời khỏi Tử Thiện và Tử Mĩ”

Chị lại hỏi tiếp: “Hiện giờ mọi việc còn chưa thực rõ ràng cho lắm, em tự tiện đưa ra quyết định một chiều như thế liệu có thực sự sáng suốt không?”

Thấy tôi tiếp tục im lặng, chị nói tiếp: “Hơn nữa em cũng phải tính tới cảm xúc của ba mẹ em nữa”

Tôi thở dài: “Em thật sự cũng không biết phải làm thế nào mới tốt?”

“Vậy em cứ thuận theo tự nhiên đi”. Hinh Tuệ  vỗ vỗ vai tôi nói.

Vừa phục hồi lại tinh thần tôi mới phát hiện Quân Lâm không biết đã mở mắt ra từ lúc nào, hiện đang chăm chú nhìn tôi. Tôi tin tưởng rằng đêm nay cả tôi và hắn đều có một đêm không ngủ, bởi vì tấm lòng cha mẹ là giống nhau.

Ngày hôm sau, đứng ngoài phòng phẫu thuật mà tôi có cảm giác căng thẳng hơn nhiều so với ngày tôi thi vào đại học.

Lúc bác sỹ bước từ phòng phẫu thuật ra và thông báo giải phẫu thành công, tôi có cảm giác như mình vừa bước qua vài kiếp sống…

Sau khi giải phẫu, Tử Thiện khôi phục rất nhanh, chỉ sau một tháng bé đã trở về như người bình thường. Bé rất thích đến khu hồi phục sức khỏe của khoa Nhi, nơi đó bé có rất nhiều bạn nhí và nhiều trò chơi thú vị. Đây là lần đầu tiên bé có nhiều bạn nhí để chơi đến vậy kể từ khi bé bị bệnh.

Một buổi chiều nọ, tôi đến phòng bệnh với bé thì phát hiện bé không ở đây mà đang ở khu vui chơi của khoa Nhi. Đến nơi, tôi thấy Tử Thiện đang chơi cùng với một em bé khác, Quân Lâm thì đứng một bên nhìn. Thấy tôi bước vào hắn khẽ liếc mắt nhìn tôi một cái.

Tôi đi tới bên cạnh Tử Thiện, lấy khăn lau mồ hôi cho bé, còn quay sang mấy bé khác chào hỏi: “Xin chào, Bobby”

Kết quả là các bé chẳng thèm để ý gì tới tôi khiến tôi có chút bực bội, sau đó các bé kéo tay Tử Thiện đi chỗ khác chơi. Tôi đứng sững tại chỗ chẳng biết nói gì lúc này.

“Tên cậu bé đó là Nhạc Nhạc”. Lúc Quân Lâm bước qua mặt tôi, hắn thấp giọng nói với tôi. Đây là lần đầu tiên sau 1 năm chung sống, hắn chủ động nói chuyện với tôi. Đến lúc tôi có phản ứng trở lại thì hắn đã rời đi.

Ngày Tử Thiện xuất viện cũng là ngày mẹ Quân Lâm tổ chức tiệc sinh nhật lần thứ bốn mươi tám, ba Quân Lâm mở tại tiệc ở khách sạn 5 sao xa hoa nổi tiếng.

Đây là lần đầu tiên tôi được tham dự yến hội của danh gia vọng tộc lừng lẫy chốn kinh thành – Diệp gia. Mỗi vị khách đến dự tiệc đều ăn mặc rất sang trọng và quý phái, chỉ nhìn qua cũng có thể thấy được họ đều là những kẻ thuộc tầng lớp thượng lưu quyền quý lắm tiền. Xung quanh đại sảnh và phòng tiệc còn có rất nhiều phóng viên với máy ảnh, máy quay liên tục tác nghiệp.

Tôi mặc một bộ váy dài màu lam đứng ở cạnh mẹ để tiếp đón khách mời.

“Đây là con gái của chị à? Sao tôi chưa bao giờ gặp mặt nhỉ?” Một vị phu nhân khoảng hơn 40 tuổi thấy tôi gọi “Mẹ” liền lên tiếng thắc mắc.

Mẹ có vẻ sửng sốt nên nhất thời chưa biết trả lời thế nào, chắc là vì bà không biết giới thiệu tôi là gì. Nếu giới thiệu tôi là hôn thê của Quân Lâm, chỉ sợ toàn bộ hội trường đều kinh động.

“Chào cô, cháu là con gái mà mẹ mới nhận nuôi”. Tôi cười cười nhìn phu nhân kia nói.

Mẹ cảm kích nhìn tôi một cái.

“Ra là thế, lệnh công tử và Đỗ tiểu thư thật là một đôi trời sinh nha”. Phu nhân kia nhìn xa xa trầm trồ nói.

Tôi nhìn theo ánh mắt của bà, thấy ở góc xa Quân Lâm và Tố Hành đang bị một nhóm quan khách vây quanh nói chuyện, trông họ giống như là trung tâm của vũ trụ vậy.

Vì lâu quá không tham gia yến hội kiểu này nên tôi có chút mệt mỏi. Lúc yến hội tổ chức được một nửa tôi liền mang Tử Thiện về nhà.

Đêm đó tôi sớm tiến vào mộng đẹp, không biết tôi ngủ được bao lâu bỗng dưng tôi có cảm giác trên người tôi có bàn tay lạ đang rờ rẫm vuốt ve.

Tôi dần tỉnh ngủ và phản ứng đầu tiên là liên tục  giãy giụa: “Buông ra, buông ra”. Sau đó tôi quờ quạng nút bấm của đèn giường.

Đèn sáng, tôi liền nhìn thấy Quân Lâm đang nhìn chằm chằm tôi với ánh mắt có phần mê muội.

“Có chuyện gì sao?” Hắn vừa hỏi vừa lấy hai tay xoa xoa huyệt thái dương, ánh mắt nhìn tôi có vẻ ám muội.

Tôi và hắn lặng lẽ nhìn nhau trong giây lát. Sau đó tôi đánh vỡ trầm mặc: “Không có gì”

Trong lòng tôi dâng lên một mảnh cực kỳ khó chịu, tại sao lần nào hắn cũng mượn rượu để làm điều xằng bậy với tôi, 7 năm trước là vì tôi sức yếu nên không thể phản kháng, còn hiện tại thì sao? Có phải là vì tôi không còn lý do gì để phản kháng?  Vậy thì quên đi, coi như là bị quỷ ám. Tôi nhắm mắt lại và yên lặng chấp nhận…

Vì có lần thứ nhất nên không thể không có lần thứ hai. Tôi và Quân Lâm dần dần khôi phục loại quan hệ thế này, tuy rằng không có liên tục ân ái như trước nhưng việc đó vẫn khá thường xuyên, giống như những cặp vợ chồng trẻ vậy.

Có lúc ân ái xong rồi, tôi buồn bực vì không biết Quân Lâm nghĩ gì mà vẫn giữ quan hệ như thế này với tôi? Có phải hắn nghĩ là đã mất tiền nuôi tôi trong nhà này nên tội gì không hưởng dụng cho đỡ phí hay là hắn coi việc ân ái là đòi hỏi sinh lý cần thiết của một người đàn ông và tôi với tư cách là nữ nhân bên cạnh hắn phải có nghĩa vụ đáp ứng?

Đảo mắt đã tới tháng chín, nghĩa là một năm học mới sắp bắt đầu. Nhìn Tử Thiện hứng khởi cắp cặp tới trường tôi không tránh khỏi cảm giác rất trống trải.

Ngồi trên xe về nhà, tôi nhìn mông lung cảnh quan hai bên đường, xe đi tới đi lui, người đi đi lại lại. Tôi phát hiện Bắc Kinh thực là một thành phố rộng lớn và đông đúc.

Về đến nhà tôi thấy mẹ và Dì Thanh đang tíu tít với đủ việc lặt vặt liên quan tới Tử Mĩ, tôi đứng ở bên cạnh mà lúng túng chẳng biết làm gì để giúp đỡ họ. Vì có nhiều thời gian rảnh rỗi, tâm tình lại nhẹ bẫng như lông hồng, tôi dần sa vào một cuộc sống xa hoa lãng phí. Tôi bắt đầu thích việc mua sắm và làm đẹp tại các hãng thời trang danh tiếng. Trước kia tôi vốn rất ham làm đẹp, lúc mới sinh dáng người không tốt lắm nên tôi tạm nhịn, giờ đây dáng người tôi đã khôi phục như trước nên tôi ngày càng hãm sâu vào thời trang và đồ hiệu.

“Em thấy chiếc áo khoác này thế nào?” Đứng trong một shop thời trang châu Âu, tôi cầm một chiếc áo khoác ngắn và bó sát hỏi Tâm Duyệt.

“Hình như chị có rất nhiều áo khoác kiểu như thế này rồi hay sao ấy.” Tâm Duyệt ngồi trên ghế nhìn tôi nói.

“Vậy à?” Tôi tiếp tục lục tìm các áo khoác khác.

“Em thật bội phục chị, lần nào đi shopping cũng mua bao nhiêu là quần áo. Như thế thì chẳng mấy chốc tiền của biểu ca sẽ cạn sạch, vậy mà anh ấy vẫn không nói gì chị à?” Tâm Duyệt nói tiếp.

Hắn đâu có thèm quan tâm tôi đâu, dù rằng tôi luôn dùng thẻ tín dụng của hắn để tiêu sài, ai bảo hắn đưa cho tôi tấm thẻ không có hạn mức. Tôi thầm nghĩ.Tôi vẫn tiếp tục lựa chọn quần áo, không để ý tới những lời của Tâm Duyệt vừa rồi.

Khi ba tôi biết được mỗi ngày tôi đều phung phí thời gian vào thời trang và làm đẹp, ông cả giận gọi điện thoại cho tôi nói: “Như thế này thì không được, nếu cứ tiếp tục sống thế này chắc con sẽ bị làm hư đi mất. Con nên tìm một công việc phù hợp để đi ra ngoài công tác đi”

Tôi không cãi lại ba bởi vì ba nói rất đúng. Rất nhanh, Hinh Tuệ tỷ tỷ tìm cho tôi một công việc phù hợp, đó là làm trợ lý cho văn phòng luật sư thuộc Sở Tư pháp nơi chị đang công tác. Tuy rằng tôi tốt nghiệp đại học không phải chuyên ngành luật nhưng trong quá trình học tôi cũng đã học qua mấy môn luật nên việc làm trợ lý hẳn không có vấn đề gì lớn.

Trong bữa sáng đại gia đình, tôi đem quyết định của tôi nói cho cả nhà.

“Cái gì? Vì sao con phải ra ngoài làm việc cơ chứ?” Mẹ có chút không tin hỏi ngược lại tôi.

“Vâng”. Tôi gật đầu ý khẳng định quyết tâm.

Ba trầm mặc một lát rồi nói: “Vậy để ba tìm cho con vài công việc phù hợp”

“Ba à, con đã nhờ người quen tìm được một công việc tại văn phòng luật sư rồi”. Tôi nói.

“Vậy thì được rồi”. Ba đồng ý nói.

Quân Lâm vẫn như mọi ngày, không nói lời nào mà chỉ cúi đầu ăn cho xong bữa sáng.

Thật là tốt quá, trong lòng tôi mừng thầm.

Trước khi tôi đi làm hai ngày, ở dưới nhà xuất hiện một chiếc Lexus IS300. Mẹ nói: “Đây là món quà mà ba tặng cho con nhân ngày đầu tiên con đi làm”

“Con cảm ơn ba”. Tôi nhìn ngắm món quà xa xỉ này, trong lòng âm thầm cảm tạ ba.

Tôi phát hiện ra là mọi người trong nhà này đều thích dùng hãng xe Lexus, bất kể là xe đưa đón hay xe thể thao đi chơi đều dùng của hãng này cả. Hiện tại trong nhà đỗ 8 chiếc xe, chỉ có ba chiếc là mang thương hiệu khác, còn lại đều là thuộc dòng Lexus cả.

Khi tôi ngồi trên xe thử lái, tôi ngẫu nhiên có lại cảm giác tự do phơi phới như thời sinh viên ngày nào.

6.2

Mi con người sinh ra trên đi đu có trách nhim phi lao đng đ cng hiến cho xã hi, đây là nhng gì mà ba tôi luôn tâm nim. T bé ti ln tôi luôn được giáo dc rng luôn luôn phi có nim tin vào cuc sng, vào tương lai cho dù trong bt kỳ hòan cnh nào đi chăng na. Cho nên dù cuc đi tôi tính đến thi đim này đã tri qua bao nhiêu sóng gió, tôi vn tin tưởng rng mt ngày nào đó tôi vn có th tr v cuc sng như người bình thường, có th cng hiến công sc cho xã hi, và cũng là cho chính bn thân tôi.

Cũng bởi vì thời gian mang thai và sinh nở Tử Mĩ khá lâu nên hơn 1 năm nay tôi không hề có sự tiếp xúc với xã hội bên ngoài nên khi chuẩn bị đi làm tôi hơi có chút căng thẳng.

Ngày đi làm đầu tiên, buổi sáng tôi dậy từ 6 rưỡi. Tôi tinh tế lựa chọn trang phục một hồi, cuối cùng tôi cũng chọn được một bộ vest công sở màu tối, phối hợp với một đôi giày cao gót màu đen, mái tóc dài của tôi cũng được búi gọn ra sau gáy. Dù sao sở Tư pháp cũng là một môi trường làm việc nghiêm túc, tôi cũng không muốn mình có gì đó khác biệt so với giới công chức nơi đó.

Lúc xuống lầu ăn sáng, Quân Lâm đã ngồi ở cạnh bàn và bắt đầu ăn sáng. Mẹ chắc là chưa bao giờ nhìn thấy tôi mặc đồ công sở nên ánh mắt bà trở lên rạng ngời: “Con mặc bộ đồ này trông vừa nữ tính lại vừa mang đậm nét nhân viên công sở”

“Thật vậy ạ?” Tôi cực kỳ vui vẻ hỏi lại.

“Chị Lăng tử, chị định đi đâu vậy?” Tử Thiện mở miệng hỏi, có lẽ quá lâu rồi bé không được ăn sáng cùng tôi.

Từ khi Tử Thiện bắt đầu đến trường, chỉ trừ buổi học đầu tiên tôi dậy sớm đưa bé đi học, còn lại những buổi khác lúc bé đang ngồi đây ăn sáng tôi vẫn đang nằm ườn trên phòng ngủ.

“Chị chuẩn bị đi làm”. Tôi lấy ngón tôiy khẽ véo véo vào khuôn mặt nhỏ nhắn của bé.

“Thế từ nay chị còn có thể chơi với em nữa không?” Bé nhìn tôi hỏi.

“Tất nhiên là có thể rồi”. Tôi đáp nhẹ nhàng.

“Lát nữa để Quân Lâm đưa con đi làm nhé?” Mẹ vừa ăn sáng vừa nói.

“Dạ không cần đâu ạ, con có thể tự lái xe đi được mà”. Làm người phải độc lập và tự bước đi trên đôi chân của mình, tôi nghĩ.

“Hôm nay là ngày đầu tiên con đi làm, mẹ sợ con chưa biết rõ đường đi lối lại thế nào. Dù sao thì nơi con làm cũng cùng đường với Ngân hàng Quân Lâm đang làm. Sẽ không phiền chút nào đâu”. Mẹ kiên trì.

“Vậy cũng được ạ”. Tôi không muốn đôi co thêm về đề tài này.

Nơi tôi làm việc cũng không phải quá xa nhà, đi xe khoảng 30 phút là tới. Lúc tôi còn chìm trong giai điệu êm ái của bài nhạc cổ điển thì Quân Lâm mở miệng nói: “Đến nơi rồi”

Tôi xuống xe bước vào một tòa nhà có vẻ cũ kỹ, đây chính là sở Tư pháp nổi tiếng của kinh thành đây mà.

Hinh Tuệ đưa tôi tới tầng 10, bên trong là một văn phòng với diện tích trung bình.

Trong phòng chỉ có hai chiếc bàn làm việc, ở phía trong phòng có hai cánh cửa, tôi đoán bên trong còn có hai căn phòng nữa. Ngồi với tôi được một lát Hinh Tuệ nhận được điện thoại rồi rời đi, trước khi đi không quên dặn tôi: “Có việc gì em cứ gọi cho chị nhé!”

Một lát sau có một cô gái khoảng tầm tuổi của Hinh Tuệ bước vào, chị mặc một bộ váy mùa thu của hãng Burberry,

“Xin chào”

Tôi đứng lên chào: “Chào chị”

Chị  nhìn tôi từ trên xuống dưới: “Em là Tô Lăng Quân à?”

“Vâng”

Tôi cũng ngầm quan sát chị, chị tôi không chỉ toát lên vẻ xinh đẹp tuyệt trần mà còn toát lên vẻ nhanh nhẹn giỏi giang.

“Chị tên là Giang Linh Linh, kia là bàn làm việc của em, từ hôm nay trở đi em sẽ là trợ lý của chị”. Chị chỉ về phía chiếc bàn rồi nói tiếp: “Em ngồi xuống đi”

Nói xong chị bước vào trong. Tôi bước lại phía bàn làm việc rồi ngồi xuống.

Lát sau có một người đàn ông mặc bộ quần áo âu phục màu đen, không thắt càvạt, vóc dáng không cao lắm, một tay càm công văn, một tay còn cầm quyển tạp chí giáo dục bước vào rồi ngồi xuống chiếc bàn còn lại.

“Xin chào”. Anh ta có vẻ hơi ngạc nhiên. “Em là sinh viên mới tốt nghiệp à?”

“Vâng”. Tuy rằng tôi tốt nghiệp đã nửa năm rồi nhưng cũng coi như là mới đi.

“Anh tên là Quách Tân Văn, tốt nghiệp năm trước”

Tân Văn, một cái tên kỳ lạ làm sao. Tôi thầm nghĩ.

“Em tên là Tô Lăng Quân”

Lúc này Giang Linh Linh cầm một tờ văn bản bước ra nói: “Đây là hồ sơ của vụ án đang cần xử gấp. Em xem nhanh hộ chị”

‘Em biết rồi, Giang tiểu thư”

“Giang tiểu thư á” Chị có vẻ ngạc nhiên. “Từ giờ cứ gọi chị là Linh Linh”

“Vâng”. Tôi nở nụ cười.

Sau đó không đợi tôi nhìn qua hồ sơ, Linh Linh vừa mặc áo khoác vừa nói với tôi: “Đi thôi, chúng ta đi ra ngoài lấy thêm thông tin”

Tôi cầm vội túi xách bước đi theo chị. Tiến đến một chiếc xe màu đỏ rất sành điệu, hai chị em dừng lại. Khoang xe có vẻ nhỏ nên tôi ngửi thấy rõ mùi nước hoa chị đang dùng, đó là mùi của  Christian Dior .

“Em xinh đẹp thế này, kỳ thật không cần phải vất vả ra ngoài làm việc làm gì”. Vừa khởi động xe chị vừa nói.

Tôi cảm thấy rất hoang mang, nghiêng nghiêng nhìn chị.

“Sắc đẹp là tài sản lớn nhất của một người phụ nữ”. Chị nói thêm

Sau đó chị vừa lái xe vừa nói sơ qua cho tôi về vụ án này.

Đây là một vụ án còn dang dở, đã xử một lần nhưng bị đình lại. Đó là về một giáo viên tiểu học dùng hình phạt thể xác đối với học sinh. Một hôm sau buổi học, cậu học trò kia vì có sai phạm nên bị gọi lên văn phòng nhắc nhở, sau đó bị giáo viên tát cho một cái. Nhưng cái tát đó rất nặng, đến nỗi cậu học trò kia bị chảy cả máu miệng. Đến giờ giáo viên đó vẫn không nhận là mình đánh học trò, kêu oan.

“Nhiều giáo viên vẫn luôn dùng các xử phạt bằng tay chân với học trò mà chưa từng bị kiện. Nhưng xem ra lần này họ động phải quý tử nhà ai đó rồi, cha mẹ cậu học trò này tuyệt sẽ không bao giờ bỏ qua”. Linh Linh nói.

Vụ án này vốn dĩ không khó nhưng có một cô giáo cũng chứng kiến vụ việc hôm đó mới đầu nhận lời đứng ra làm chứng nhưng sau đó lại vắng mặt tại tòa. Sau này gọi điện cho cô ấy cô cũng không nhận lời làm chứng nữa. Lần này hai tathử đến nhà cô ấy lần nữa xem thế nào”

“Vậy ạ?” Tôi đáp lời.

Đến một ngõ nhỏ xe dừng lại, một cô gái đi ngang qua xe chúng tôi. Linh Linh dừng lại kêu lên: “Trần tiểu thư”

Cô gái kia nhìn thoáng qua Linh Linh, sau đó bước chân nhanh hơn vọt đi.

Linh Linh đuổi theo: “Trần tiểu thư, vì sao cô không trả lời điện thoại của chúng tôi?”

“Các cô đừng tìm tôi nữa, tôi sẽ không ra tòa làm chứng đâu”. Cô ta hơi cúi đầu nói, sau đó bước nhanh lên một chiếc xem taxi

Linh Linh thở dài: “Xem ra chúng ta chỉ còn cách đợ cô ta trở lại”

Có trời mới biết khi nào cô ta mới trở lại.

“Vụ án này thứ năm tuần tới sẽ mở lại phiên tòa, nếu không có nhân chứng chắc là chúng ta sẽ thua kiện mất”. Chị nói tiếp: “Cũng may là chị có mang theo hồ sơ, em đọc đi, có gì không hiểu thì hỏi chị”

Linh Linh rút ra hồ sơ rồi đưa cho tôi. Xem ra chị tôi thật là chuyên nghiệp. Và cũng vì thế nên ngày làm việc đầu tiên của tôi được bắt đầu ở trong xe ôtô.

Hai chị em đợi đến 6 giờ tối mà cô giáo kia vẫn không trở lại. Linh Linh cuối cùng cũng từ bỏ ý định chờ đợi, và tôi rốt cục cũng có thể trở về nhà.

Về đến nhà đã là hơn bảy giờ, tôi chỉ thấy Tử Đàn cùng mẹ đang ngồi ở phòng khách nói chuyện phiếm.

“Ngày đầu tiên đi làm bận lắm hả con? Sao giờ này mới trở về?” Mẹ vừa nhìn thấy tôi vội đứng lên hỏi.

“Đi làm, cô còn đi làm nữa cơ à? Tôi tưởng cô chỉ tham mộ hư vinh là giỏi thôi chứ?” Tử Đàn châm chọc nhìn tôi nói.

Tôi thật không biết đắc tội với cô ta bao giờ và ở đâu mà mỗi lần nhìn thấy tôi cô ta nếu không hờ hững thì cũng phải phun ra vài câu châm chọc mới thỏa mãn. Sẽ có một ngày nào đó tôi sẽ cho cô ta nếm cảm giác ân hận vì đã đối xử với tôi như vậy.

“Tử Đàn, sao cháu lại nói thế với Quân Tử?” Mẹ nhìn cô ta nói.

“Cháu chỉ nói sự thật mà thôi”. Cô ta đối mặt với người lớn cũng không có vẻ gì là tôn trọng.

Tôi quá mệt mỏi nên không muốn để ý sâu hơn những gì cô ta nói nên quay lưng bỏ đi. Đằng sau vẫn vang lên tiếng của cô ta: “Vì sao Quân Lâm đi đón Tố Hành lâu vậy mà chưa trở về? Không phải anh ấy nói là sẽ đi nhanh về nhanh sao? Thật không biết hai người còn tranh thủ đi đâu nữa?”

Lời này là cô ta nói cho tôi nghe sao? Thật là quá ngây thơ rồi.

***********************

7.1

Hôm sau, tôi gặp được người chủ của gian phòng còn lại kia, đó là một người thanh niên dáng vẻ thư sinh, tóc húi cua, làn da ngăm đen, nhìn thật không giống luật sư mà giống một vận động viên thể thao thì chính xác hơn.

Thấy anh ta bước vào tôi vội đứng dậy chào: “Chào anh ạ”.

Anh ta khẽ cười: “Chào em, tôi là Diêu Dương”.

“Còn em là Tô Lăng Quân”. Tôi cũng nở một nụ cười xã giao thân thiện.

Anh ta gật đầu đáp lại rồi cầm tập giấy tờ trên tay bước vào văn phòng, sau đó không thấy anh ta trở ra.

Đến giữa trưa Tâm Duyệt tiện có việc đi ngang qua nên tới rủ tôi ra ngoài ăn trưa. Vì thế tôi và cô ấy cùng tới quán cơm cạnh tòa nhà ăn trưa.

Đang lúc chuẩn bị ăn thì Linh Linh, Diêu Dương và Tân Văn bước vào.

Tân Văn vừa nhìn thấy tôi đã kêu lên: “Thảo nào mà chúng tôi tìm mãi không thấy em đâu. Hóa ra đã trốn đi ăn từ sớm rồi. À đúng rồi, từ khi em tới đây làm còn chưa mời mấy anh em bữa nào đâu đấy, hôm nay coi như mời bù đi nhé”. Nói xong anh kéo ghế ngồi xuống.

“Thôi được rồi, em mời là được chứ gì, các anh chị đừng khách khí với em như thế có được không”. Tôi đáp.

Tân Văn là một thanh niên rất ngay thẳng và tốt bụng, từ khi tới đây làm, hễ vướng mắc gì tôi đều hỏi anh tôi cho nên chẳng mấy chốc cả hai đều rất thân thiết.

Linh Linh và Diêu Dương cũng lần lượt ngồi xuống. Đây là bữa cơm tôi thấy ngon miệng nhất từ khi tới Bắc Kinh tới giờ bởi rất lâu rồi tôi mới có cảm giác được ngồi ăn uống tán gẫu với đông bạn bè đến như thế này.

Ăn cơm xong Linh Linh và tôi lại tiếp tục đi tìm cô giáo tiểu học hôm qua. Vẫn y như hôm trước, cô ta không chịu nghe điện thoại, đến trường tìm cũng không gặp nên hai chị em đành phải đứng đợi ở trước cửa nhà cô ấy. Thật không may cho chúng tôi là dù mất cả buổi ôm cây nhưng thỏ không có tới, điều này làm cho tôi rất hoang mang.

“Cho dù có gặp được vị Trần tiểu thư này đi chăng nữa thì chắc gì cô ta đã chịu ra làm chứng cho chúng ta đâu”. Tôi không nhịn được nhìn Linh Linh nói.

Linh Linh không có trả lời, tôi đành nói tiếp: “Cô ấy cũng có nỗi khổ riêng của mình, nếu cô ta thực sự làm như thế chỉ sợ sau này cô ta sẽ khó sống nếu tiếp tục công tác tại trường học đó”. Tôi tin tưởng rằng việc cô ta quay 180 độ như thế hẳn là có liên quan tới việc lãnh đạo trường học kia gây áp lực lên. Bởi dù sao nếu trường bị kiện vì bạo hành học sinh thì danh tiếng của trường coi như cũng đi tong.

Linh Linh ngẩng lên nhìn tôi với ánh mắt kiên định: “Chị tin là chúng ta chỉ cần gặp cô ấy một lần nữa thôi là sẽ thuyết phục được cô ấy”

Gần đến ngày mởi phiên tòa, thời gian đối với chúng tôi mà nói lại càng gấp rút, công việc chuẩn bị cũng hao tốn của tôi không biết bao nhiêu thời gian.

Tôi trở về nhà ngày càng muộn hơn, từ ngày đầu điên đi làm tôi đã không ăn cơm tối ở nhà , những ngày sau đó khi về tới nhà tôi đều rất mệt mỏi nên thường leo lên giường nằm nghỉ luôn.

Đến đêm trước khi mở phiên tòa, hai chúng tôi vẫn ở lại chờ đợi.

“Em đi mua chút gì đó để ăn nhé”. Đã hơn 7 giờ tối, tôi có chút đói bụng.

“Được rồi, em đi đi, chị ở đây đợi xem”. Linh Linh cũng có vẻ mệt mỏi.

Tôi đi được mấy bước thì nghe thấy giọng Linh Linh vang lên: “Trần tiểu thư, Trần tiểu thư”

Tôi quay người lại thì thấy Linh Linh đang bước về phía một cô gái, miệng hô to trong khi cô gái đó vẫn cắm cúi chạy về phía trước.

“Ngày mai sẽ mở phiên tòa, nếu cô không ra làm chứng thì vụ án này nhất định sẽ không được xét xử công bằng”. Linh Linh dừng lại không đuổi theo cô ta nữa.

Cô gái đó bỗng nhiên dừng bước nói: “Hôm đó tôi không nhìn thấy bất cứ cái gì cả”

“Kỳ thực trên thế giới này không thiếu sự lừa lọc, ví dụ như để tranh thủ được phiếu bầu từ cử tri, một chính khách có thể thổi phồng việc lên đến tận trời cao nhưng cô là một giáo viên, cô không thể làm như thế được bởi nếu làm như thế về sau cô làm sao có thể đứng trên bục giảng mà dạy dỗ học trò được nữa chứ?”. Lời nói của Linh Linh thấm đẫm vẻ xúc động và phấn khích.

Nghe xong những gì chị nói, ngay cả bản thân tôi cũng cảm thấy cực kỳ xúc động.

Cô giáo trẻ kia quay lại trơ mắt nhìn Linh Linh. Một lúc lâu sau cô ta mới gật gật đầu nói: “thôi được rồi, ngày mai tôi sẽ ra tòa làm chứng”.

Lúc nghe được những lời này tôi không khỏi cảm thấy dạt dào trong lòng bởi sự kiên trì của hai chúng tôi quả thật không hề uổng phí.

“Vì sao chị lại chắc chắn rằng cô giáo trẻ kia sẽ đồng ý ra tòa làm chứng hộ chúng ta?” Lúc ngồi trên xe về tôi thắc mắc với Linh Linh.

“Em không thấy là mỗi lần cô ấy gặp chúng ta đều luôn cúi đầu xuống sao? Điều đó chứng minh là cô ta đang rất áy náy. Với lại chị cũng tin rằng một cô gái trẻ như vậy cũng sẽ có chứng kiến riêng của mình, không dễ gì cúi đầu trước các thế lực mạnh”

“Vâng”. Xem ra Linh Linh thật sự không đơn giản, tôi phải học hỏi cách suy nghĩ độc lập này của chị mới được.

Sáng hôm sau cô giáo trẻ đó đến tòa rất đúng giờ, và kết quả là chúng tôi thắng kiện.

Linh Linh cực kỳ cao hứng nên buổi tối hôm đó chị mời tôi đến ăn tối tại một nhà hàng Hàn Quốc nổi tiếng, tôi không biết thoái thác thế nào nên lập tức nhận lời.

Đang lúc tôi chuẩn bị rời đi thì tôi gặp Tâm Duyệt, vì thế cả ba cùng đi ăn với nhau. Lần này cũng giống như lần trước, Tâm Duyệt là đến văn phòng tìm tôi.

Cả ba ngồi trong quán ăn bên chiếc bàn cạnh cửa sổ, vừa nhấp nhấp món thịt nướng vừa nói chuyện phiếm. Lúc này tôi mới biết Linh Linh đã kết hôn rồi, chồng chị là một thương nhân giầu có trong giới địa ốc nơi đây.

“Thật không thể tưởng tượng được”. Tôi có chút khó tin nhìn chị.

“Thì đúng là chị có mắt như không mà, chị dâu”. Chỉ có khi đang nói giỡn hoặc là khi cực kỳ cao hứng Tâm Duyệt mới gọi tôi là “chị dâu”.

 Linh Linh cũng ngạc nhiên nhìn tôi: “Chị dâu á? Em cũng kết hôn rồi sao?”

“Chị ấy không chỉ đã kết hôn mà còn có một cô con gái rồi cơ”. Tâm Duyệt có ý đùa cợt trong lời nói.

“Haha, xem ra em tuổi trẻ tài cao hơn người a”. Linh Linh cười nói thêm: “À đúng rồi, thế nửa kia của em công tác ở đâu?”

Tôi xấu hổ đến mức không nói được gì. Tâm Duyệt không biết lấy đâu ra một quyển tạp chí, trên đó cư nhiên có ảnh của Quân Lâm, cô giơ lên nói: “Chính là vị này đây”

“Diệp Tuấn Ngạn?” Linh Linh đón nhận tờ bào, vẻ mặt lộ ra sự kinh ngạc.

Sau đó chị lẩm bẩm nói thêm: “Khó trách hôm đó chị thấy anh ta đưa em đi làm, chị còn nghĩ là mình nhìn lầm, hóa ra đó thật sự là anh ta”

Tâm Duyệt hì hì cười.

Linh Linh nói thêm: “Mà sao lại thế nhỉ, chị còn tưởng thê tử của anh ta phải là Đỗ tiểu thư cơ chứ”. Linh Linh buông tờ báo ra.

“Chị cũng thật là…, chị Tố Hành chẳng qua chỉ là vỏ bọc ngụy trang thôi, đây mới là chân mệnh thiên tử của biểu ca”. Tâm Duyệt nhìn tôi nói.

Tôi hung hăng lườm cô một cái, cô bé này đúng là không biết trời cao đất dày là gì. Tôi khẽ cầm lấy tay Linh Linh trịnh trọng nói: “Linh Linh, chuyện này có rất ít người biết được nên chị làm ơn giữ bí mật dùm em nhé”

Linh Linh cười nói: “Yên tâm đi”.

Nghe chị nói vậy tôi mới thoáng yên tâm, tiếp theo đó tôi liền chuyển đề tài tán gẫu cho vui vẻ. Vui hơn nữa là trong cả buổi tối hôm đó Tâm Duyệt chỉ xoay quanh đề tài về Diêu Dương mà thôi.

“Xem ra có người đang bị rung động đây”. Thừa dịp Tâm Duyệt đi toilet, Linh Linh quay sang tôi nói.

Tôi có chút ngẩn ngơ nhìn chị.

“Em không nhìn thấy sao, Tâm Duyệt đang có tình ý với Diêu Dương đấy”.

Đối với chuyện yêu đương nam nữ tôi luôn rất trì độn chậm hiểu, nhưng mà nghẫm lại những biểu hiện gần đây của Tâm Duyệt, tôi nghĩ việc này hẳn là có thể xảy ra mới đúng.

Trên đường lái xe về nhà, tôi hỏi: “Có phải em thích Diêu Dương không?”

Tâm Duyệt nghe đến thế có vẻ hơi giật mình sau đó trả lời tôi: “Đúng vậy”

Tôi cũng hơi ngạc nhiên vì cô trả lời tôi thẳng băng như vậy: “Thế em định tính thế nào tiếp?”

“Rất khó để gặp được một người mình thực sự thấy thích nên em nghĩ em sẽ không bỏ qua cơ hội này”. Tâm Duyệt trả lời mau lẹ.

Điều này hoàn toàn phù hợp với tính cách thẳng thắn của cô, nghe xong tôi cũng cảm thấy vô cùng vui vẻ.

Bước vào cửa nhà, tôi thấy Ninh thẩm vội vàng chạy ra nghênh đón: “Tiểu thư hôm nay phát sốt, thiếu gia đã đưa tiểu thư đi bệnh viện khám. Vừa rồi mới đưa trở về, hiện đang ở trong phòng.”

“Gì cơ? Tại sao không ai gọi điện cho cháu vậy?” Tôi vừa nói vừa chạy nhanh lên lầu.

“Tôi cũng có gọi nhưng điện thoại của cô không liên hệ được”. Ninh thẩm nói.

Tôi rút điện thoại ra nhìn, quả nhiên là hết pin thật.

“Tại sao lại là biểu ca đưa Tử Mĩ đi viện vậy? Bác đâu ạ?”. Tâm Duyệt cũng chạy lại hỏi.

“Lão gia và phu nhân đi Thượng Hải từ hôm qua rồi, ngày mai mới trở về”.

Tôi đẩy cửa phòng Tử Mĩ ra, Dì Thanh đang ngồi trông chừng Tử Mĩ ngủ say.

“Thiếu phu nhân”. Nhìn thấy tôi bà đứng lên chào.

“Tử Mĩ sao rồi hả dì?” Tôi bước tới giường, lấy tay sờ sờ trán bé.

“Đã tiêm rồi nên sốt cũng đã hạ. Bác sỹ nói cứ tiếp tục uống thuốc sẽ không sao cả”. Dì Thanh đáp.

“Chị yên tâm đi, không phải bác sỹ đã nói là không việc gì sao?” Thấy tôi có vẻ căng thẳng, Tâm Duyệt đứng cạnh mở lời an ủi.

“Ừ, mọi người đi nghỉ đi, tôi sẽ ở lại đây”. Tôi nói.

Nghe vậy Dì Thanh và Tâm Duyệt cùng bước ra khỏi phòng.

Vì sao mà các con của tôi đều khó nuôi như vậy? tôi ngồi bên giường, cúi nhìn xuống khuôn mặt nhỏ nhắn của Tử Mĩ, trong lòng dâng lên một cỗ thê lương.

“Cô xem cô có giống bộ dạng của một người mẹ không?” Một giọng nói cực nhẹ nhưng vô cùng sắc bén vang lên.

Tôi ngẩng đầu phát hiện Quân Lâm đang nhìn tôi, vẻ mặt tức giận.

“Tôi làm sao nào?” Tôi cũng nhìn hắn.

“Từ khi sinh Tử Mĩ ra, cô bế con được mấy ngày? Chăm sóc con được bao lâu? Cô thà tiêu phí thời gian vào thời trang còn hơn là dành nó để chơi với con. Giờ còn đi làm nữa, cả ngày cũng không ngó tới con được phút nào”.

Đây là lần đầu tiên hắn nói với tôi nhiều câu đến vậy.

“Không phải đã có mẹ và Dì Thanh rồi sao?” Tôi có chút chột dạ.

“Có những việc một người mẹ phải tự mình làm”. Quân Lâm bình tĩnh nói.

Tôi phải tự mình làm? Trong đầu tôi liên tục hỏi đi hỏi lại bản thân câu hỏi này. Đó là những việc gì?

7.2

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: