Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8.1

Gợn sóng

Gió lạnh nổi lên tạo hàn khí run người, ngoài trời tuyết rơi lả tả khiến cho cả thành phố đều thoáng mang vẻ thê lương ảm đạm.

Tất niên vừa qua tôi liền nhận được điện thoại của mẹ.

"Hôm nay mẹ đi lễ phật có rút cho con một quẻ thẻ, thầy nói rằng năm nay là năm tuổi của con, mọi sự sẽ rối ren nên tất cả con phải cẩn thận đấy". Mẹ dặn dò.

"Vâng". Tôi đang dạy học Tử Mĩ nên thuận miệng trả lời mẹ.

Ai ngờ chỉ sau vài ngày tôi nhận được tin tức kinh người: Diêu Dương lái xe đâm trúng người ta.

Hiện tại Tâm Duyệt và Diêu Dương đã chính thức trở thành đôi tình lữ.

Vừa nghe tin đó ko chỉ có Tâm Duyệt mà cả tôi, Tân Văn và Linh Linh đều rất lo lắng.

Tất cả cùng đi tìm hiểu kĩ sự tình rồi mới an tâm được.

Đêm đó có một cô gái bị kẻ gian đánh cho hôn mê sau đó bỏ trốn.

Đúng lúc đó Diêu Dương đi qua nên tốt bụng đưa cô gái đó đi bệnh viện, ai ngờ sau khi tỉnh dậy cô gái đó khăng khăng khẳng định người đánh cô ta hôn mê chính là Diêu Dương.

Cảnh sát ko biết tin ai nên đưa Diêu Dương về đồn cảnh sát.

Cũng may là Diêu Dương còn nhớ lúc anh cứu cô gái kia thì trên đường cũng có vài chiếc xe chạy qua chạy lại, thậm chí còn có một chiếc xe dừng lại, người đàn ông đó cũng giúp anh bế cô gái lên xe nhưng cuối cùng anh ta cũng ko đi cùng Diêu Dương tới bệnh viện.

Vì thế việc tìm ra người đàn ông này là ai và ở đâu là cực kì quan trọng trog việc chứng minh Diêu Dương là trong sạch.

"Lúc đó đèn đường rất mờ ảo, tình thế lại cấp bách nên anh không để ý kĩ mặt mũi của anh ta, anh chỉ nhớ anh ta có đeo một chiếc huy hiệu rất tinh xảo ở trên vạt áo vest mà thôi". Nói xong Diêu Dương thở dài một hơi.

Sao đó Linh Linh nói cho tôi biết loại huy hiệu đó rất đặc biệt bởi đó là huy hiệu một hội rất kín ở kinh thành và chỉ có thành viên của hội đó mới được phát một chiếc mà thôi.

Nhưng chỉ có manh mối như thế thì việc tìm kiếm tung tích của người đàn ông thực rất khó khăn.

Thứ nhất là Hội kín này hoạt động rất bí mật, hầu hết không để lộ ra ngoài thông tin nào cả.

Tân Văn phải vất vả lắm mới mời được một vị bạn học ăn cơm mấy lần anh ta mới đồng ý nói ra tên những hội viên có đến hội kín vào đêm hôm đó.

Cụ thể là có 5 người đàn ông và 7 người phụ nữ trong diện đáng ngờ, đương nhiên 7 người phụ nữ này ko cần phải xét đến làm gì.

"Trong 5 người đàn ông thì có 2 người ở độ tuổi trung niên nên có thể bỏ qua.
Nhưng còn 3 người đàn ông khác mình nên làm thế nào để tra ra họ?" Tân Văn là trợ lí của Diêu Dương nên anh ta rất quan tâm đến việc này.

Vụ án của Diêu Dương lần này, văn phòng của Linh Linh không tham gia bởi vì còn đang dang dở vài vụ lớn nên toàn vụ được giao cho một vị bằng hữu là luật sư giỏi của anh ta.

Nhưng chúng tôi vẫn không thể nào không quan tâm được, tất cả đều dốc sức tìm bẳng chứng có lợi cho Diêu Dương.

Hơn nữa tôi không đành lòng nhìn Tâm Duyệt vì việc này mà bôn ba mấy ngày nay đến nỗi thần sắc có phần tiều tụy.

Trong 3 người đàn ông còn lại, có 1 người là bác sĩ tâm lí, 1 người là quan chức chính phủ, còn 1 người thường xuyên xuất hiện tại Thời báo tài chính là kinh tế-công tử hào môn Lục Thanh Vân.

"Ngày nào cũng đi gặp bác sĩ tâm lí, em đúng là chịu hết nổi". Tâm Duyệt oán hận nhìn tôi nói.

"Thế tại sao em ko trực tiếp hỏi anh ta?" Tôi nói.

"Em sợ anh bác sĩ đó ngại phiền phức, không muốn ra tòa nên em chỉ nói dối cho có chuyện thôi, thỉnh thoảng xen bóng gió vài câu xem người ta ý tứ thế nào?" Tâm Duyệt đáp.

"Nhưng mà cũng thật may mắn vì em phát hiện ra là 2 tuần trước đây xe ô tô của anh ta bị hỏng, đang đi sửa ở gara hiện chưa lấy về. Gần đây anh ta toàn phải đi tắc xi đi làm, cho nên người đàn ông hôm đó chắc chắn không phải anh ta rồi" Tâm Duyệt tiếp.

"Vậy là chỉ còn vị quan chức chính phủ và vị chuyên gia tài chính kia là đáng nghi thôi." Tân Văn lẩm bẩm.

Tiếp theo vị luật sư biện hộ cho Diêu Dương mang đến cho chúng tôi một cái tin chán ngắt đó là vị quan chức chính phủ kia xuất ngoại được 5 ngày rồi, dự kiến nửa tháng sau mới trở về.

Anh luật sư này luôn tìm mọi cách liên hệ với người kia nhưng không thể nào kết nối được.

Mà việc lien hệ vị chuyên gia tài chính kia còn khó khăn hơn rất nhiều bởi vì mỗi lần gọi điện thoại tới hoặc xin gặp đều bị thư kí hắn từ chối vì lí do sếp bận họp hoặc chưa đến văn phòng.

"Chúng ta phải làm sao bây giờ?" Ngày xét xử sắp đến gần khiền Tâm Duyệt cuống quýt, cô mở miệng hỏi mà tựa hồ như sắp khóc.

Vào một buổi chiều dịu mát.

Linh Linh gọi tôi vào phòng chị.

"Đêm nay có một buổi yến tiệc khai trương khách sạn sang trọng của Đông Phương Quân Duyệt, chị nghe nói Trần Ích Tây - bạn thân của Mục Thanh Vân cũng đến tham dự. Vậy nên tối nay em đi cùng chị nhé."

"A?" Tôi hơi sửng sốt, vội vàng xua tay: "Không được đâu, Diệp gia thường xuyên đi ra vào khách sạn đó, nếu vô tình gặp phải thì em chỉ con đường chết thôi, coi như hết đường chối cãi".

Linh Linh cười nói: "Đâu dễ dàng đụng phải nhau như thế? Đây là cơ hội tốt để thăm dò Mục Thanh Vân có phải là người chúng ta cần tìm hay không nên kiểu gì cũng không thể bỏ qua".

Tôi thoáng nhớ lại bộ dạng của Tâm Duyệt mấy ngày hôm trước nên tâm trở nên mềm nhũn không biết mở miệng nói gì.

Nhìn thấy vẻ mặt của tôi, Linh Linh lại nói: "Phiên xét xử này chỉ có thể thắng chứ không thể bại được vì nếu thua kiện Diêu Dương có thể bị bỏ tù. Là đồng nghiệp với nhau em nhẫn tâm nhìn cậu ấy rơi vào tù tội hay sao? Huống chi hiện tại cậu ấy có thể coi như em rể của em còn gì nữa?"

Nghe lí luận sắc bén của Linh Linh tôi ngoan ngoãn gật đầu.

Vì thế lúc tan tầm về nhà, tôi thay một bộ đồ dự tiệc thật long lánh.

Tôi thấy hơi "chột dạ" vì đối diện với tôi trong gương là một gương mặt đầy phấn hồng, trang điểm rất đậm, trên người là một bộ váy đỏ tươi với chân váy ngắn trên đầu gối 20 phân, so với tôi "thanh nhã" ngày thường thật đúng là một trời một vực.

Thế cho nên lúc Linh Linh nhìn thấy tôi, chị không khỏi trêu ghẹo: "Trông cứ như là người khác vậy, nhìn em với bộ dáng này thậy đúng là có thể làm điên đảo chúng sinh".

"Chị tỉnh táo lại một chút đi xem nào." Tôi tức giận liếc chị, cúi đầu đi vào thang máy.

Bước vào yến hội, tôi mới biết bưởi yến hội này không đông khách lắm nhưng mỗi khách mời ở đây đều lộ vẻ quyền quý sang trọng.

Chúng tôi rất nhanh nhìn thấy mục tiêu quan trọng – Trần Ích Tây.

"Trần Ích Tây là bạn học thời phổ thông của Mục Thanh Vân, quan hệ của 2 người họ rất tốt, cả 2 thường xuyên đi dự tiệc cùng nhau. Chỉ cần tiếp cận hắn là có thể biết được tung tích và thông tin về Mục Thanh Vân". Linh Linh nói với tôi.

Vì thế 2 chị em cùng cầm ly sâm banh bước đến bên cạnh Trần Ích Tây để bắt chuyện.

Linh Linh là một gười phụ nữ giỏi khéo ăn khéo nói, chị khơi gợi đủ chuyện để tán cùng Trần Ích Tây nhưng không đề tài nào là không dính líu tới một ít đến Mục Thanh Vân cả.

Trần Ích Tây cũng là một người đàn ông lịch sự và dễ gần nên nói chuyện cũng khá thoải mái.

"Kia ko phải là Diệp Tuấn Ngạn sao?" Linh Linh nhỏ giọng nói với tôi.

Tôi nhìn theo ánh mắt của chị, quản nhiên đó là Quân Lâm, hắn đang đứng gần cửa xoay tròn của khách sạn, mặc một bộ vest Tây Âu màu đen.

Hắn đứng dưới ánh đèn trông thật khí khái và anh tuấn, một nữ tử mặc bộ sườn xám trắng tiến lại gần hắn và 2 người cùng song song bước đi.

Người con gái đó còn ai khác ngoài Đỗ Tố Hành?

"Đã là đàn bà thì ko nên rộng rãi như thế chứ". Nhìn bọn họ rời đi Linh Linh quay sang tôi nói.

Tôi không phải là rộng rãi mà là tôi bất lực.

Trong lòng tuy chua sót nhưng không nói nổi thành lời.

Đối với Tố Hành và Quân Lâm, tôi thực không biết chính xác nội tình bên trong, với lại tôi cũng không rảnh rỗi đi quan tâm những việc như thế.

Bởi vì cả 2 chị em mải tán chuyện nên chưa kịp ăn uống gì cả, lúc này cả 2 mới tìm chỗ nào ăn qua bữa tối.

Lúc tôi về đến nhà đã là hơn 10h đêm, kì lạ là phòng khách trống rỗng.

Tôi còn chưa kịp hỏi đã thấy Ninh thẩm hộc tốc chạy tới: "Không tốt rồi thiếu phu nhân, thiếu gia vừa về đã bị lão gia gọi vào thư phòng. Không biết là vì chuyện gì mà lão gia rất giận dữ, thiếu gia cũng ko chịu nhượng bộ. Tôi chỉ sợ nếu cứ tiếp tục đôi co như thế sẽ xảy ra chuyện không hay." Dì Thanh vừa kêu tôi chạy ra gọi điện thoại cho phu nhân.

"Cô thử lên xem thế nào?" nói xong bà chạy ra phòng khách gọi điện.

Trong lòng tôi cả kinh vội chạy lên lầu.

Thư phòng của ba ở phía đông lầu 2, dì Thanh đã đứng sẵn ở cửa.

Tôi co chưa bước vào trong đã nghe tiêng ba gầm lên tức giận: "Dù sao ông ta cũng là Chu thúc thúc của mày, chứng kiến mày sinh ra và lớn lên cũng là người đã hết lòng tận tụy với gia nghiệp nhà này."

"Ba không phải đã từng dạy con rằng là người phải tự chịu trách nhiệm với sai lầm của mình hay sao? Huống chi lần này cũng ko phải lần 1 lần 2 chú ấy phạm sai lầm". Giọng điệu của Quân Lâm rất bình tĩnh tuy rằng có mang chút tức giận.

"Ta hỏi mày lần cuối, mày có tha cho ông ấy lần này không?" Ba kích động nói.

"Xin lỗi ba, con không thể làm theo được". Quân Lâm nói như đinh đóng cột mà không hề suy nghĩ nửa giây.

Tiếp theo đó tôi nghe thấy tiếng vỡ loảng xoảng của cốc chén, tôi và dì Thanh ko thể nín nhịn được nữa đành đẩy cửa bước vào.

Ba đang ngồi trên ghế thở dốc, dưới đất là đống vỡ nát của bộ chén ngọc.

Quân Lâm nhìn chúng ta bước vào, trên trán bị thương chảy cả máu, sắc mặt cũng tức giận tới tái nhợt.

Hắn ko hề kêu rên tiếng nào mà bước qua mặt chúng ta bước ra ngoài.

"Cô ở đây coi chừng lão gia, tôi đi xem thiếu gia thế nào".

Dì Thanh xoay người đuổi theo hắn.

Tôi nhẹ nhành đi tới sau lưng ba: "Ba đừng nên tức giận quá, đừng nên tức giận...."

Thân thể của ba vẫn còn run run vì tức giận, miệng còn lặp đi lặp lại : "Ta ko có loại con thế này".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: