Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7.2

Đêm đến tôi nằm trằn trọc mãi trên giường không thể đi vào giấc ngủ, tôi nhớ tới quãng thời gian vừa rồi tôi không chăm sóc tốt Tử Mĩ.

Mỗi khi phát sinh việc gì lien quan tới bé đều có mẹ và dì Thanh xử lí nhanh gọn nên tôi đâm ra ỷ lại vào họ.

Những lúc Tử Mĩ khóc lóc quá nhiều tôi lại có cảm giác phiền phức và mất mát.

Tôi thà đối diện với mình trong gương còn hơn là đối diện với bé.

Cứ như thế cho đến khi bé bập bẹ biết nói, từ đầu tiên bé nói cũng không phải là từ "mẹ".

Tương tự như vậy với Tử Thiện, mỗi ngày sau khi đi làm về tôi đều vào xem bé cho có lệ, sau đó bé lại về phòng ngủ nên tôi cũng không có nhiều cơ hội trò chuyện cùng bé.

Xem ra tôi đã không làm đúng vai trò của người mẹ, càng nghĩ càng cảm thấy áy náy.

Quân Lâm nằm cạnh tôi, lạnh băng quay lưng lại.

Không biết đến bao giờ tôi mới có thể xủa lí tốt mọi sự như Quân Lâm đây? Ai dà, sự vĩ đại không phải ai cũng có một cách bẩm sinh... Tôi hít sâu rồi thở dài thườn thượt.

Hôm sau là cuối tuần, tôi dậy rất sớm.

Bước vào phòng Tử Mĩ tôi thấy dì Thanh đã ở đấy rồi.

"Để đấy cho cháu." Vừa nói tôi vừa bế Tử Mĩ từ tay dì Thanh.

Tử Mĩ cũng không có quấy khóc như mọi lần tôi bế bé, bé chỉ mở to mắt ra nhìn tôi, tôi cũng mỉm cười lại với bé.

"Dì Thanh à, những việc mà người mẹ phải làm là những việc gì thế?" Tôi bỗng nghĩ ra cái gì đó nên cất giọng hỏi.

"Gì cơ?" Dì Thanh sửng sốt nhìn tôi, sau đó dùng giọng ôn hòa nói: "Kì thật đối với mỗi thời kì của bé người mẹ đều phải biết mình nên làm gì. Ví dụ như tắm cho bé, cho ăn, dạy bé nói... Tuy rằng đấy đều là những việc rất vụ vặt nhưng mỗi đứa bé để phát triển toàn diện đều phải trải qua từng ấy giai đoạn. Làm một người mẹ cũng phải theo sát quá trình đó".

Tôi cảm thấy vô cùng hổ thẹn, có vẻ như tôi chưa từng động tay vào bất cứ việc gì trong số đó.

"Xem ra sau trận ốm của Tử Mĩ lần này, cả chị và biểu ca đều tỉnh ngộ ra thì phải". Tâm Duyệt vừa nhìn ra cửa sổ vừa nói.

Ơ ngoài sân cỏ Quân Lâm đang dạy Tử Thiện đánh bóng chày.

"Đánh bóng cao một chút." Quân Lâm hô to.

Sau đó phát bóng ra tiếp nhưng Tử Thiện vẫn không đánh trúng.

"Cần tập trung chú ý thêm chút nữa, vung vợt nhanh lên chút nữa".

Ý Quân Lâm là muốn Tử Thiện đón bóng lần nữa.

Hôm nay Quân Lâm mặc một bộ đò thể thao màu trắng, nhìn từ xa tựa như một gốc ngọc lan đang đứng đón gió vậy.

Dáng đứng đánh bóng của hắn trông rất hiên ngang vững chãi, đầu ngẩng cao.

Có thể nói hơn 20 năm qua hắn cái gì cũng có, hào môn thế gia, thông minh kiệt xuất... E rằng điều bất hạnh nhất hắn gặp trong đời chính là việc gặp gỡ tôi.

"Vì sao em lại nói thế?" Phục hồi lại tinh thần tôi hỏi Tâm Duyệt.

"Sáng nay có mấy cuộc điện thoại gọi tới gặp biểu ca nhưng anh ấy đều từ chối. Mà chị nữa, hôm nay cũng không ra ngoài dạo phố. Cả hai nhất tề ở nhà làm cha mẹ tốt đây mà. Em nói không đúng sao?" Tâm Duyệt quay đầu nhìn tôi mỉm cười.

"Ưm." Tôi khẽ trả lời rồi nhìn xuống Tử Mĩ đang nằm lặng yên trong lòng.

Bình thường cứ cuối tuần là Quân Lâm có điện thoại rủ ra ngoài chơi, còn tôi cứ cuối tuần lại ra ngoài dạo phố mua sắm.

Đặt Tử Mĩ đang ngủ say xuống, tô chợt nhớ ra cái gì liền chạy xuống phòng bếp.

"Chị đang làm gì đấy?" Tâm Duyệt thấy tôi hí hoáy trong bếp thì ngạc nhiên hỏi.

"Chị đang muốn thể hiện chút tình thương của người mẹ".

Đây là món chè đậu xanh, trước kia mẹ tôi đã dạy tôi nấu một lần.

"Nhưng mà Tử Mĩ có thể ăn món này sao?" Tâm Duyệt hồ nghi hỏi.

"Không, chị làm cho Tử Thiện ăn".

Tôi vừa nói vừa múc chè ra bát.

"Tử Thiện á?" Tâm Duyệt nhắc lại lần nữa.

Tôi không tiếp tục để ý cô nữa mà tiếp tục cố nặn trong óc những gì mẹ dạy dỗ lần trước.

Cuối cùng sau món ăn chính tôi mang ra món tráng miệng là chè đậu xanh cho mọi người thưởng thức.

Bao nhiêu tình thương của tôi dốn hết vào đấy.

Tôi cẩn thận quan sát biểu hiện của từng người khi thưởng thức "tình yêu" của tôi.

Đầu tiên là Tử Thiện nhướn mày, cố gắng nuốt xuống một ngụm.

Sau đó là Tâm Duyệt ngậm ngậm một ngụm rồi phun ran gay.

Chí có Quân Lâm sắc mặt không đổi, chậm rãi ăn từng ngụm từng ngụm.

"Thật sự là khó ăn nha, sao mà khó ăn đến thế có chứ". Tâm Duyệt cảm thán nói.

Tôi cũng nếm thử một miếng sau đó phun ra ngay.

Ngọt, ngọt quá, ngọt đến lợ miệng.

Cho dù tôi rất hảo ngọt nhưng ngọt thế này chịu ko nổi.

Mặt tôi lập tức đỏ lên, xem ra tấm chân tình của tôi không gặp thời rồi.

"Biểu ca kén ăn là thế vậy mà chén chè này cũng cố ăn hết cả bát, đúng là chị Quân Tử có nấu độc bày ra thì biểu ca cũng ăn hết cho mà xem." Tâm Duyệt nhìn Quân lâm nói.

Quân Lâm ngẩng đầu nhìn tôi nói: "Chỉ vì anh không muốn lang phí đồ ăn mà thôi." Một câu nói của hắn khiến cho mọi cảm kích của tôi tiêu tan thành mây khói.

Vốn tưởng hắn là đại nhân bao dung hòa ái, không làm lãng phí tôi hi sinh bản thân thỏa mãn hắn.

Ai ngờ hắn chỉ vì thói quen không lãng phí đồ ăn mà thôi.

Buổi tối gia đình tiếp đón đoàn khách quen gồm Phương Nguyên, Tố Hành và Tử Đàn – kẻ mà không ưa gì tôi mà tôi cũng chẳng yêu mến gì cô ta.

"Thật là vinh hạnh quá, lâu lắm rồi mọi người mới tới chơi". Dì Thanh vừa thấy bọn họ đã cười nói.

Đúng là từ khi Tử Mĩ được sinh ra tới giờ, bọn họ rất ít tới đây.

"Hôm nay gọi điện cho Diệp công tử hai lần đều bị từ chối nên chúng cháu phải thân chinh tới đây xem chuyện gì đang xảy ra. May mà gặp đúng bữa". Phương Nguyên cất giọng hài ước trêu chọc như mọi khi.

Phương Nguyên vẫn giống như ngày trước giọng điệu vẫn sang sảng dễ gần còn sắc mặt của Tố Hành thì tái nhợt, có vẻ gầy đi không ít.

Tử Đan thì không nói làm gì chỉ nhìn cô ta tôi đã thấy cực kì chán ghét.

Tâm Duyệt thấy nhiều người tới chơi như vậy nên cực kì cao hứng, lôi kéo từng người trò chuyện luôn miệng.

Tất cả trò chuyện vui vẻ cho tới bữa cơm chiều.

"À phải rồi hôm qua anh gặp em ngồi ăn trưa với một anh chàng có vẻ thư sinh lắm, đó là bạn trai em à?" Phương Nguyên truy hỏi Tâm Duyệt.

"A? Không phải đâu chỉ là bạn bè thông thường thôi". Mặt Tâm Duyệt đỏ lên nói.

"Bạn á? Anh phải nghĩ bạn bè trên mức bình thường rồi chứ? Nhìn em vừa ăn vừa có vẻ ngượng ngùng, lại cón e thẹn cười nữa. Ai tin nổi?" Phương Nguyên vẫn nhìn Tâm Duyệt nói Tâm Duyệt cúi đầu không đáp.

Tố Hành có vẻ bình thản.

Tử Đán nói xen vào: "Ai nha, xem ra bị nói trúng tim đen rồi. Rốt cuộc đó là ai vậy? Bây giờ ngoài đường có nhiều kẻ xấu lắm đấy nha".

"Không phải đâu, anh ấy là người tốt, tính cách hiền hòa, chính trực lại có chí tiến thủ".

Tâm Duyệt nói rất nhanh, tôi cũng không hiểu vì sao cô ấy moi đâu ra nhanh thế từng ấy tính từ để miêu tả Diêu Dương.

"Và cũng anh tuấn cực kì, phong lưu phóng khoáng. Bỏ lỡ cơ hội này thì có đốt đuốc đi tìm cũng không có nha". Tôi nhịn ko được cười nói.

"Cô nói như thật ấy nhỉ, vậy sao cô không tranh thủ tìm một người như thế đi". Tử Đàn cay nghiệt nhìn tôi nói.

Tôi ngẩn người, cư như bị cô ta bắt phải điểm sơ hở, nhất thời ko biết nói gì.

"Chị ấy còn cần tìm ai nữa, người đàn ông tuyệt vời nhất thiên hạ chẳng phải đã bị chị ấy bắt được rồi hay sao?" Tâm Duyệt cười nói.

Tử Đàn nghe xong biến sắc, Phương Nguyên cũng cười trộm khiến tôi cũng ngượng ngùng.

"Mọi người ăn trước đi, tôi hơi mệt nên xin phép đi trước, thất bồi". Tố Hành nói xong liền đứng dậy.

Quân Lâm cũng buông khăn ăn nói: "Để anh đưa em về."

"Tố Hành vừa mới ốm dậy nên thân thể ko tốt lắm". Bọn họ vừa rời khỏi, Phương Nguyên hướng tôi nói.

"Vậy sao?" tôi thốt lên một tiếng.

Sau khi ăn cơm xong, tôi cùng Tử Thiện lên phòng, Tâm Duyệt ở lại cùng Phương Nguyên và Tử Đàn nói chuyện.

Tắm rửa xong tôi liền sang xem Tử Mĩ, sau đó lại sang phòng Tử Thiện kể chuyện cổ tích cho bé nghe, ru bé ngủ.

Một lúc sau bé say sưa giấc nồng, tôi cũng ngáp dài một cái rồi ghé vào bên giường bé ngủ thiếp đi.

Không biết trôi qua bao lâu tôi có cảm giác cửa phòng bật mở, có người bước vào rồi thân thể tôi bị bế lên...

Khi tôi tỉnh lại tôi thấy mình đã nằm trong phòng, bên cạnh tôi trống không.

Xuống lầu gặp dì Thanh: "Sao dì ko gọi cháu dậy sớn chút?"

Dì Thanh trả lời: "Thiếu gia dặn dò là hôm nay lão gia và phu nhân không ở nhà nên khôg phải câu lệ, để cho cô ngủ muộn hơn chút.

Trên tay dì Thanh là chén trà Long Tĩnh đang chuẩn bị bưng lên cho Quân Lâm, lúc này chuông điện thoại vang lên khiến bà có vẻ lưỡng nan.

"Để cháu bê lên cho dì".

Tôi nói xong tiếp lấy chén trà rồi tiến về phía thư phòng của Quân Lâm.

Nhẹ nhàng đẩy cửa vào tôi thấy Quân Lâm đang đứng bên cửa sổ, tay đang cầm một quyển sách chăm chú đọc.

Gió nhẹ thổi qua khiến cho rèm cửa hơi lay động khiến tôi lại liên tưởng tới người thanh niên đứng bên gốc lan hôm nào....

Tôi như si dại đứng tại cửa nhìn hắn, hồi lâu Quân Lâm ngẩng đầu lên nhìn tôi nói: "Vào đi".

Tôi có chút xấu hổ nên vội vàng đặt chén trà xuống rồi vội vàng rời đi.

Những ngày tiếp theo tôi cũng không bị tăng ca nữa nên mỗi ngày có nhiều thời gian ở bên Tử Thiện và Tử Mĩ hơn trước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: