Chương 5. 2
Hôm đó tôi đi bệnh viện kiểm tra định kỳ.
Tôi mang theo cả Tử Thiện cùng đi, bé áp lỗ tai vào sát bụng tôi nghe thai nhi động đậy.
"Em bé lại động, lại động kìa" Tử Thiện vui sướng kêu lên.
Tôi cúi xuống vuốt ve tóc bé.
"Thật sự là thần kì nha, tự nhiên trong bụng chị lại có một em bé nằm bên trong".
Bé ngẩng đầu nhìn tôi.
Tôi với bé đều giống như nhau đang ngập tràn hi vọng chờ mong em bé này xuất thế.
Lần thứ hai mang thai tôi mới cảm giác được niềm vui làm mẹ,khác hẳn so với thái độ hậm hực lần mang thai trước.
Ngẩng đầu lên tôi liền thấy một cặp vợ chồng đưa nhau đi khám thai.Tôi nghĩ một lúc rồi hỏi mẹ: "Mẹ ơi em bé sinh ra sẽ gọi Quân Lâm là gì ạ?"
"Tất nhiên là gọi Quân Lâm là ba rồi". Mẹ nhìn tôi trả lời.
"Vậy ạ".
Tôi cũng nở nụ cười với bà, nút thắt trong lòng như được chậm rãi mở ra.
Đây vốn là điều tôi canh cánh trong lòng từ lúc mang thai tới giờ.
Tôi cũng không chờ mong tôi và Quân Lâm có một tương lai sáng sủa gì nhưng tôi thật mong mỏi con của tôi có cha mẹ như những đứa trẻ khác.
Con của tôi cần có cha, không thể giống như Tử Thiện sinh ra và lớn lên với một thân phận hoàn toàn khác như thế này được.
Đảo mắt một cái đã tới tháng 11.
Để phòng ngừa việc ngoài ý muốn, trước khi sinh một tuần tôi được nhập viện để theo dõi.
Để cho an toàn và cũng vì lần trước sinh mổ, lần này tôi lại tiếp tục sinh con bằng phương pháp mổ đẻ.
Đương nhiên bác sĩ cũng phải cam đoan với tôi rằng sẽ mổ thẩm mĩ để không lưu lại vết sẹo.
Vào một buổi sáng sớm tốt lành, tôi sinh hạ một bé giá bụ bẫm, xinh xắn nặng 3,4 cân.
Ông nội đặt tên bé là Diệp Hi Thần.
Hi Thần, cái tên này không phải vì nguyên do bé sinh vào sáng sớm mà tôi nghĩ là vì sự ra đời của bé giống như ánh nắng ban mai chiếu rọi toàn bộ gia đình, là niềm vui, niềm hi vọng của tất cả chúng tôi.
Lần đầu tiên nhìn thấy bé tôi đã khóc òa lên. Dì Thanh đang bế bé cũng ngây người ngạc nhiên vì không hiểu vì sao tôi khóc.
Trong phòng bệnh tất cả mọi người dùng ánh mắt dò hỏi nhìn tôi.
Cuối cùng mẹ tôi quan tâm hỏi: "Con làm sao vậy?" Trước khi tôi sinh 3 ngày, mẹ tôi đã tới đây sát cánh cùng tôi.
"Trông bé xấu quá, trông như con khỉ con ấy." Tôi xinh đẹp là thế,tại sao lại xinh ra một bé gái xấu xí như thế này? Tôi thực sự vẫn không chấp nhận được sự thực như thế này nên vẫn thút thít khóc.
Tôi vừa nói xong thì trong phòng tất cả mọi người đều cười ồ lên, cười nghiêng ngả, ngặt nghẽo.
"Ngốc ạ, lúc con mới sinh ra cũng y như vậy đấy." Mẹ mỉm cười nhìn tôi nói.
"Thật không mẹ?" Tôi giơ tay bế bé từ dì Thanh, chăm chú nhìn ngắm bé.
Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy trẻ sơ sinh nên cảm giác cứ lạ lạ.
Bé thực sự đã nằm trong bụng tôi chín tháng mười ngày, là nguyên nhân khiến cho tôi đêm đêm khó ngủ, dáng người biến đổi, còn nữa, còn cho tôi ăn bao nhiêu đau khổ.
Tôi nhớ lại có lần tôi nghén đến mức vừa ăn đã nôn ra hết, tôi đã từng nghĩ lấy giấy ghi lại tất cả "tội ác" của bé, để sau này bé lớn lên toi mang ra làm bằng chứng hỏi tội bé, cho bé thấy bé đã gây ra bao "tội ác" với tôi.
Nhưng thời điểm này nhìn thấy bé tôi đã không còn chút hận ý nào nữa.
Cũng giống như Tử Thiện, bé được gọi ở nhà với cái tên Tử Mĩ.
Đây là truyền thống của gia đình này, tên ở nhà thường được cha ruột đặt.
Mới đầu khi nghe thấy tên này tôi không khỏi liên tưởng tới đại thi hào Đỗ Phủ.
Tuy tôi không biết rõ vì sao Quân Lâm lại lựa chọn tên này cho con gái nhưng cũng rất hài lòng với chữ Mĩ trong đấy.
Thực không tệ lắm vì tên Tử Thiện và Tử Mĩ ghép lại thành "Thiện Mĩ".
Nhân gian lúc nào cũng thiện mĩ chẳng phải rất tốt hay sao? Sinh con được 3 ngày, bất ngờ hôm đó Tố Hành, Phương Nguyên cùng tới viện thăm tôi.
Khi bọn họ xuất hiện trước cửa phòng, tôi có chút ngời ý muốn nhưng cũng rất vui.
"Tử Đàn cũng đến đây nhưng đang ở phòng kính nhìn Tử Mĩ" Phương Nguyên nói.
"Vậy à" Tôi lên tiếng, cô ta không đến gặp tôi càng tốt bởi tôi không muốn gặp cô ta mà cô ta cũng chẳng muốn gặp tôi.
Tố hành im lặng vuốt ve mấy bong hoa trong đóa hoa rực rỡ mà cô ta mang đến thăm tôi, cười nói: "Đáng lẽ, tôi phải mang thêm một lọ hoa tới nữa mới đúng." Tôi nhìn xung quanh mới phát hiện ra rằng xung quanh phòng đều cắm đầy hoa tươi, tôi ngượng ngùng cười.
"Tiểu tử kia thật tốt số, tuổi còn trẻ như thế đã làm cha của hai đứa bé rồi".
Nói xong Phương Nguyên khẽ xoay người nhìn ra phong cảnh ngoài cửa sổ.
Vẻ mặt Tố Hành trở nên ảm đạm, tôi cũng không lên tiếng nói câu gì.
Thực lòng tôi cũng không thể nhìn rõ mối quan hệ giữa Tố Hành và Quân Lâm hiện tại là gì nữa.
Có vẻ như sự xuất hiện của tôi đã làm cuộc đời họ xoay chuyển nhưng mà cũng chỉ đâu mình họ, cuộc đời của tôi cũng bị xoay chuyển 180 độ ấy chứ? Tố Hành hận tôi, vậy tôi nên hận ai bây giờ? Sinh Tử Mĩ xong tôi vẫn chưa có sữa nên họ phải mời một vú em về chăm sóc bé.
Tôi thấy kí quái làm sao trong xã hội hiện này vẫn còn nghề "vú em", hóa ra với những kẻ có tiền thì nghề gì cũng tồn tại cả.
Dì Thanh thấy tôi có vẻ áy náy vì không có sữa nên động viện: "Nuôi con bằng sữa mẹ cũng mệt chết đi, hơn nữa còn lâu mới lấy lại được dáng." "vậy ạ".
Tôi cũng không nói thêm gì nữa vì bà đã đánh trúng yếu điểm của tôi.
Kì thực sau khi mang thai dáng người của tôi biến hóa rất lớn, tuy rằng tôi đã chuẩn bị tâm lí rất kĩ nhưng khi soi gương tôi vẫn không thể nào chấp nhận nổi sự thật này.
Cho nên tôi quyết tâm lấy lại vóc dáng.
"Chị ăn ít như thế có chết vì đói không đấy?" Tâm Duyện hỏi tôi khi cả hai đang ngồi ăn.
"Đúng vậy, Quân Tử à. Con phải ăn thêm nhiều vào". Mẹ thêm thắt
Đối với những người cố chấp như tôi thì những lời đó chỉ như gió thổi bên tai tôi, tôi đã từng là cô gái mảnh mai nên khó có thể chấp nhận đượcviệc mình béo tốt ục ịc như hiện giờ.
Cho nên tôi bắt đầu hồi tưởng lại việc ngày trước sau khi sinh Tử Thiện, tôi làm thế nào mà gầy đi nhanh như vậy, đôi khi tôi tự hỏi có phải vì lúc đó tôi cũng chưa bao giờ béo lên hay không? Từ khi có Tử Mĩ cả nhà luôn náo nhiệt ồn ào.
Ngay cả Tử Thiện cũng có lần kiêu than: "Em bé thật là dữ nha, có thể khóc to và khóc lâu như thế." Tôi cũng không thể tưởng tượng được vì sao em bé có nhiều khí lực để khóc to đến khàn cả giọng như thế.
Mẹ và dì Thanh luôn ẵm bế cưng nựng dỗ dành bé, còn tôi chỉ khi nào bé ngoan ngoãn nằm yên thì mới sán lại chơi đùa.
"Lúc mang thai bé con ăn bao nhiêu khổ, ai ngờ khi sinh bé ra rồi lại ăn khổ nhiều hơn". Có lần bé khóc nháo ầm ĩ, tôi nhìn mẹ thống khổ nói.
"Thế mới biết nuôi nấng một đứa trẻ đến khi trưởng thành khó đến mức nào".
Nói xong mẹ ôm lấy Tử Mĩ nựng tiếp.
Không hiểu vì sao mỗi lần tôi bế Tử Mĩ bé càng khóc nháo ầm ĩ hơn.
Tôi cứ đón bé từ tay dì Thanh sang tay tôi là bé bắt đầu khóc.
Dì Thanh vội chạy lại vỗ vỗ bé.
"Vì sao cháu cứ bế bé, bé lại khóc vậy?Quân Lâm bế bé,bé có khóc đâu?" tôi oán giận hỏi.
"Có gì là lạ đâu, cô bế bé sai tư thế nên bé mới khóc." Dì Thanh vừa bế bé vừa giải thích cho tôi.
"Thế Quân Lâm bế đúng tư thế sao?" Tôi vẫn bực dọc hỏi.
"Đương nhiên, lúc tiểu thiếu gia còn nhỏ Quân Lâm thiếu gia vẫn luôn bế ẵm mà". Tôi cũng không thể tưởng tượng được Quân Lâm đã làm được những việc như thế, chẳng trách Tử Thiện lại thân thiết và dính lấy hắn như vậy, hóa ra từ trước đến giờ hắn luôn kề cận bé.
Ngày phẫu thuật của Tử Thiện vẫn chưa được xác định nên tôi cũng chỉ còn cách chờ đợi mà thôi.
Nhưng ngày tháng sống trong đợi chờ là những ngày tháng dài nhất, tôi lúc này lại phát hiện ra "nhàn cư vi bất thiện", cả ngày không làm gì tôi đâm ra nghĩ quẩn, đặc biệt hay suy nghĩ tới kết quả phẫu thuật của Tử Thiện sắp tới.
Vạn nhất nếu phẫu thuật không thành công thì sao?....
Càng suy nghĩ tôi càng cảm thấy khó chịu buồn bực trong người.
May mắn cho tôi là trong thời gian này Tâm Duyệt không bận lên lớp lắm nên có thời gian ở nhà chơi cùng tôi.
Có bạn bè cùng trang lứa trò chuyện khiến tôi vơi đi nỗi cô đơn buồn chán.
Mỗi lần cô về tới nhà tôi lại kéo cô lên phòng nói chuyện phiếm, kể cho cô nghe những chuyện vui khi tôi còn là sinh viên đại học, hỏi cô những chuyện bây giờ của sinh viên, họ ăn mặc theo trào lưu gì, thích những hoạt động ngoại khóa gì....
Buổi tối hôm đó tôi đang ngồi trên giường đọc báo, Quân Lâm cũng đang ôm laptop nửa nằm nửa ngồi trên giường lướt web.
Đột nhiên Tâm Duyệt đẩy cửa bước vào.
"Có việc gì thế?" Quân Lâm ngẩng đầu chậm rãi hỏi.
"Không có việc gì quan trọng cả, em chỉ sang chơi thôi".
Tâm Duyệt có chút ngượng ngùng.
"Lần sau em nhớ gõ cửa trước khi vào nhé".
Tôi không nhịn được nói.
"Có gì mà bí mật đâu, anh chị cũng có đang làm chuyện kín đáo gì đâu".
Tâm Duyệt thản nhiên nói.
Ngày hôm sau dì Thanh ý tứ nói với tôi là lần sau khi đi ngủ tôi và Quân Lâm nhớ khóa cửa phòng lại.
Chỉ tiếc tôi không thể nhờ kĩ lời dặn dò của bà.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro