Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 19.1

Bạn cố tri

Khi gió xuân bắt đầu nổi lên thì thân thể của tôi gần như khang phục hoàn toàn, tôi bắt đầu cho kế hoạch sắp tới của mình. Theo lời khuyên của Lăng Tử, tôi bắt đầu lục lại sách vở trước kia và cũng tìm hiểu về cách thức ứng thi nghiên cứu sinh tại Úc.

Từ khi Trung Tuấn Gia Hoa liên kết với ngân hàng Magic đổi tên thành Trung Tuấn Quốc Tế với tổng hành dinh đặt tại Thượng Hải, Quân Lâm gần như ở lại Điệp trang, rất ít khi thấy anh ta vắng mặt. Tuy nhiên quan hệ giữa tôi và anh ta vẫn lạnh băng như trước, cả hai chỉ gặp mặt nhau một chút vào buổi sáng sớm và buổi tối muộn mà thôi, cả ngày chẳng nói với nhau câu nào mà nếu có nói cũng chỉ xoay quanh đề tài là Tử Mĩ.

Hôm đó vào bữa tối Tử Mĩ chỉ ăn có một bát cơm rồi bé quay ra làm nũng không chịu ăn nữa, tôi và mẹ đều ra sức ép bé ăn nhưng bé kiên quyết từ chối, thậm chí còn khóc ré lên.

Thấy bé khóc tôi buồn lòng dỗ dành: "Thôi nào, bé ngoan, không ăn nữa thì thôi vậy".

Đúng lúc này Quân Lâm về tới nhà, anh ta bỏ cặp xuống, cởi áo khoác rồi tiến vào trong phòng ăn nói rất to: "Tử Mĩ, mau ăn hết cơm cho ba". Anh ta vừa nói vừa nghiêm khắc nhìn Tử Mĩ.

Tử Mĩ xưa nay vẫn rất sợ ba nên vừa nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Quân Lâm bé hoảng sợ khóc ré lên rồi theo bản năng túm chặt lấy đù bà ngoại, miệng mếu máo: "Bà ơi..."

Tôi quay đầu lại trừng mắt lườm Quân Lâm một cái rồi nói với mẹ: "Mẹ bế Tử Mĩ lên phòng trước đi".

Tôi vừa nói dứt lời mẹ liền đứng dậy bế Tử Mĩ rời đi.

"Em cứ làm thế rồi con sẽ hư đi mất. Đến giờ này rồi mà ngay cả cơm còn không tự ăn được thử hỏi sau này làm sao mà học cách sinh tồn được, còn hi vọng gì vào tương lai sáng sủa nữa". Quân Lâm trút giận lên người tôi.

Tôi thừa nhận Tử Mĩ luôn được chiều quá hóa hư nhưng tuyệt đối không phải chỉ vì mình tôi chiều chuộng bé quá. Tôi liếc anh ta một cái rồi nói: "Anh có giỏi thì tự đi mà dạy con bé". Sau đó tôi không quay đầu lại mà phăm phăm rời khỏi phòng ăn, bỏ Quân Lâm ở lại với vẻ mặt tức giận.

Chúng tôi cứ như thế sống qua ngày, tôi đặt mọi niềm tin vào kế hoạch sắp tới để tạo động lực sống cho riêng mình nhưng riêng Quân Lâm, tôi biết anh ta không hề vui vẻ chút nào bởi vì trong nhà này anh gần như bị mọi người xa lánh, bao gồm tôi, mẹ tôi và cả con gái anh.

Đảo mắt đã tới tháng bảy, Lăng Tử đã lấy được giấy mời nhập học bên Úc nên lần này ba mẹ sẽ cùng cậu sang Úc trước để sắp xếp cuộc sống trước, sau đó mới trở về làm các thủ tục di dân.

Trước khi đi mẹ lo lắng dặn dò tôi: "Con phải rất cẩn thận nghe không?".

"Mẹ an tâm, con sẽ chăm sóc cho bản thân và Tử Mĩ tốt mà". Tôi nhìn mẹ mỉm cười bởi tôi biết Quân Lâm cũng sẽ không làm gì quá đáng với tôi, hơn nữa cuộc sống ở đây cũng không khác gì lắm so với cuộc sống ở Bắc Kinh ngày trước, tôi có thể tự lo cho bản thân mình được.

Không ngờ ngay sau khi mẹ tôi rời đi, tôi và Quân Lâm có một trận khẩu chiến ác liệt và đó cũng là lần chiến tranh to nhất giữa tôi và anh ta từ trước tới nay.

Hôm đó tôi vô tình nhận được giấy báo nhập học của Tử Mĩ vào một ngôi trường quốc tế nổi tiếng gần đó, tôi gần như phát điên chạy ào vào thư phòng Quân Lâm, đem giấy nhập học ném trước mặt anh ta truy vấn: "Thế này là thế nào, anh muốn gì hả?"

Ánh mắt anh ta rời từ màn hình máy tính tới tờ giấy trên bàn, nét mặt không hề thay đổi: "Tử Mĩ cũng đã gần 3 tuổi, cũng nên đi nhà trẻ".

"Bé ở bên tôi không tốt sao? Tôi cũng có thể dạy bé đọc sách, viết chữ, vẽ hoa". Tôi cố gắng ép cảm xúc xuống dưới để bình tĩnh nói chuyện. Từ khi rời khỏi trang viên cuộc sống của tôi chỉ còn có Tử Mĩ mà thôi, ngày ngày tôi chăm sóc bé, dạy bé học....bé gần như trở thành trung tâm của cuộc sống của tôi, thật không thể tưởng tượng không có bé tôi sẽ sống như thế nào.

"Nhưng em không thể nào dạy bé cách giao tiếp với xã hội, con cần môi trường có nhiều bạn nhỏ, như thế mới nhanh chóng hòa nhập với xã hội và cũng sẽ không mắc bệnh tự coi mình là trung tâm của vũ trụ". Quân Lâm bình tĩnh nhìn tôi chậm rãi nói từng chữ.

Anh ta nói cũng rất có lý, Tử Mĩ từ bé tới lớn đều sống trong sự bao bọc của người lớn nên rất ít khi tiếp xúc với các bạn cùng tuổi, nhất là từ khi tới nơi này bé gần như chỉ biết mình tôi mà thôi, đối với xã hội bên ngoài rất xa lạ.

Ngừng lại một chút Quân Lâm nói tiếp: "Nhưng cũng không có nghĩa là bé phải đi học suốt ngày. Những gì anh làm đều là vì tốt cho bé, nếu con cứ ở nhà với em mãi sẽ không học được những gì một đứa bé 3 tuổi cần học, chẳng mấy chốc trở nên kiêu ngạo khó bảo. Nếu cứ như thế thật không tốt chút nào, em cũng biết là thế mà". Vừa nói anh ta vừa chậm rãi đi về phía tôi.

"Không được". Tuy tôi biết những lời anh ta nói rất có lý nhưng tôi không thể chịu đựng được việc một tuần chỉ gặp Tử Mĩ có một lần vào cuối tuần: "Bé còn nhỏ như thế không thể không có mẹ ở bên cạnh được".

"Nhưng khi nào con lớn lên con cũng sẽ phải rời khỏi em, lúc đó em cũng vẫn phải học cách thích ứng với cuộc sống không có con mà". Anh ta thân thiết ôm lấy vai tôi rồi khẽ cúi đầu nhìn xuống mặt tôi.

"Thật vậy sao?" Tôi đẩy tay anh ta ra tồi nhìn thẳng vào ánh mắt quyến luyến của anh ta, đột nhiên tôi hiểu được ý đồ khác của anh ta trong đó. Từ khi tới Diệp trang tôi vẫn cùng mẹ ngủ, sau khi mẹ rời đi tôi lại bế Tử Mĩ sang phòng ngủ cùng, Quân Lâm chưa bao giờ có cơ hội tiếp cận tôi.

Hiện tại anh ta vẽ ra lý do đường hoàng thế này chắc chỉ để đạt được mục đích kia mà thôi, tôi sẽ không ngu ngốc đến nỗi bị mắc mưu cho nên tôi cao giọng nói: "Không được, dù với lý do gì đi chăng nữa thì lúc này cũng không phù hợp".

Tôi tỏ ra rất kiên quyết , vô luận thế nào hôm nay tôi cũng không nhượng bộ. Cuối cùng chúng tôi câu qua câu lại, tiếng cãi cọ mỗi lúc một to hơn.

Tôi nhịn không được phẫn nộ gào lên: "Nếu anh vẫn cứ cố chấp như thế tôi sẽ mang con rời khỏi đây..."

"Cô dám". Anh ta cũng nổi điên lên.

Ngay cả Tử Mĩ cũng không lưu lại cho tôi như vậy tôi còn sống làm gì cơ chứ? Chẳng lẽ anh ta muốn nhốt tôi trong nhà giam bằng vàng này, ngày ngày chờ đợi một người không hề yêu thương mình trở về .....và cứ thế già đi?

Tôi nhìn anh ta cười lạnh rồi quay lưng rời đi.

Sau hôm đó Quân Lâm cũng không khăng khăng bắt Tử Mĩ đi học nữa mà mang đến bên cạnh tôi một cô giáo trẻ có tên là Ngọc Nhiễm.

Ngọc Nhiễm là một cô gái trẻ vừa tốt nghiệp Học viện Âm nhạc, cô ta trẻ hơn tôi vài tuổi, bộ dạng cũng rất xinh đẹp, hơn nữa cô ta còn được trời phú cho tài năng âm nhạc hơn người, đàn hay hát giỏi. Tôi cũng không rõ vì sao một cô gái trẻ đa tài như thế mà lại tình nguyện đến đây làm người dạy trẻ, chắc hẳn Quân Lâm đã chi trả một khoản tiền không nhỏ. Mon men hỏi mãi cuối cùng tôi cũng có được đáp án đó là lương tháng của cô cao hơn gấp 3 lần lương giáo viên bình thường.

Ngọc Nhiễm rất thông minh hoạt bát và chịu khó học hỏi, xét cho cùng tôi cảm thấy tính cách và con người cô ta cũng có vài phần giống tôi nhưng tôi không muốn có sự quan hệ nào thân thiết với cô bởi vì tôi biết cô ta được Quân Lâm thuê tới đây là để ngầm giám sát tôi.

Có một hôm cô im lặng nhìn tôi một lúc rồi nói: "Phu nhân, kỳ thật em càng nhìn càng thấy chị đẹp".

Tôi nhìn vào mặt mình trong gương, chỉ thấy trong đó là một gương mặt nhợt nhạt, tóc tai lộn xộn, quần áo giản đơn, tổng hòa thành một cô gái rất bình thường, so với tôi "thời thượng" ngày trước thật khác xa một trời một vực. Từ khi bị giam lỏng ở đây tôi gần như không có ham muốn làm đẹp bởi vì không biết làm đẹp cho ai ngắm. Tuy rằng Quân Lâm vẫn đều đặn cho người mang tới đây quần áo mốt nhất và trang sức quý giá nhưng tôi luôn tỏ ra thờ ơ, có lẽ giờ đây tôi không còn bị cuốn hút bởi những thứ phù phiếm như thế nữa.

Tôi lắc lắc đầu: "Xinh đẹp làm gì cơ chứ, có ai ngắm đâu". Tôi còn muốn mình trông xấu xí hơn để Quân Lâm mau chán ghét tôi và thả tôi tự do.

"Để thiếu gia ngắm chứ sao nữa!" Cô ta cười nói.

Sắc mặt tôi bỗng dưng trầm xuống, coi như không nghe thấy lời nói vừa xong. Tôi không rõ cô nghĩ gì về tôi, là một con chim hoàng yến bị nhốt trong lồng vàng; là một người đàn bà bị chồng phế vào lãnh cung; một cô gái đang tuổi thanh xuân nhưng không được tỏa sáng....Trên thế giới này ai mà không biết thê tử của Quân Lâm chính là Tố Hành, mà tôi chẳng qua chỉ là một món đồ chơi của anh ta. Đại khái Ngọc Nhiễm cũng không rõ ràng lắm mối quan hệ của hai chúng tôi nhưng cũng biết rằng chúng tôi đang bất hòa với nhau nên cô cũng thấy mình hơi lỡ lời nên một lúc sau mới nói tiếp: "Để người ngoài ngắm cũng đựoc chứ chị, chị có thể ra ngoài đi dạo chơi mua sắm mà".

Nghe cô ta nói tôi mới nhớ ra là đã rất lâu rồi tôi không có ra ngoài, lần gần đây nhất ra ngoài cũng chính là lần ra tiễn ba mẹ ở sân bay. Vì thế, vào một ngày nắng ấm áp tôi đưa Tử Mĩ đến Cẩm Giang viên chơi, đương nhiên cũng rủ Ngọc Nhiễm đi cùng.

Hôm đó Tử Mĩ cực kỳ vui sướng, bé không ngừng lôi kéo tay tôi hết chạy đến trò chơi này đến trò chơi khác, cả buổi chạy nhảy mà bé không hề tỏ ra mệt mỏi. Nhìn Tử Mĩ hưng phấn như vậy tôi thầm tự trách bản thân vì đã không phải với bé, nỡ bắt bé phải sống trong sự ai oán như tôi. Từ nay về sau tôi sẽ nhớ đưa bé ra ngoài chơi nhiều hơn, để bé có cơ hội tiếp xúc với các bạn nhỏ cùng tuổi.

Đang ngồi nghỉ ngơi uống nước, đột nhiên tôi nghe thấy một tiếng gọi chính tên mình: "Quân tử..."

Tôi quay đầu nhìn lại thì thấy một phụ nữ đang mang thai, chị mặc một chiếc váy mầu hồng, vừa đi vừa nhìn tôi cười. Tôi ngỡ ngàng khi phát hiện ra người đó chính là Linh Linh.

"Thật là em sao?" Linh Linh kinh ngạc nhìn tôi, còn giơ tay nhéo nhéo má tôi.

Tôi nhìn chị gật gật đầu, nước mắt bất giác tuôn trào: "Chị Linh Linh, là em... Quân tử đây".

Tôi không biết vì sao mình lại kích động đến vậy, tôi bắt đầu nhào vào lòng chị khóc nức nở. Chị để nguyên cho tôi khóc rồi nhẹ nhàng ôm sát lấy tôi, vỗ vỗ sau lưng nói: "Đừng khóc, đừng khóc nữa em..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: