Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 17.1

Phẫn hận

Cho đến tận trưa tôi vẫn nằm ỳ trên giường, một giọt nước cũng không uống, Dì Thanh mang đồ ăn thơm phức đến tận nơi tôi cũng coi như không thấy.

Lần thứ 3 mẹ bước vào tôi mới bắt đầu ngồi dậy tựa lưng vào thành giường, mặt mũi thất thần đượm vẻ mệt mỏi. Bà liếc nhìn đám đồ ăn chưa được động đũa chút nào khẽ thở dài rồi đi tới cạnh giường nắm lấy tay tôi:

"Quân tử à, con đừng tự hủy hoại bản thân như thế!"

Tôi ngoảnh mặt lảng tránh ánh mắt thương hại của bà.

Thấy tôi trầm mặc bà vỗ về vai tôi: "Mẹ biết lần này con rất thiệt thòi nhưng Quân Lâm cũng có cái khó của nó".

Đã mất cả đêm suy nghĩ nên dù kết quả có thế nào tôi cũng phải can đảm thử một lần, tôi quay đầu nhìn thẳng vào bà: "Dì à, hiện tại con không dám cầu xin gì nữa, chỉ xin người cho con mang Tử Thiện đi".

Mẹ ngẩn người ra, vẻ mặt lộ vẻ khó xử, bà cụp mi mắt rồi im lặng rất lâu.

Tôi nắm chặt lấy tay bà kêu to: "Mẹ..."

"Quân tử, nghe mẹ nói, Tử Mĩ rời khỏi đây mẹ đã cực kỳ đau lòng, con cũng không nỡ nhìn mẹ hai bàn trắng tay chứ"?". Mẹ đau thương ngẩng đầu nhìn tôi sau đó chậm rãi nói thêm: "Hơn nữa việc này mẹ cũng không thể tự mình làm chủ được".

Không thể qua cửa của mẹ thì càng không thể qua cửa Quân Lâm, tôi đau lòng nghĩ. Chút hi vọng cuối cùng của tôi coi như đã tiêu tan, trái tim tôi tan nát vì cảm giác bất lực. Tôi vốn định rời đi ngay ngày hôm đó nhưng cứ nghĩ sắp phải rời xa Tử Thiện vĩnh viễn tôi lại không đành lòng nên quyết định nán lại với bé thêm vài ngày.

Mấy ngày tiếp theo, tôi và Quân Lâm duy trì chiến tranh lạnh. Dù vẫn ở cùng phòng, ngủ cùng giường nhưng cả ngày không mở miệng nói với nhau câu nào. Tôi có cảm giác tình cảnh của hai chúng tôi hiện nay rất giống với những ngày đầu tiên tôi bước chân vào nhà này, duy chỉ có sự khác biệt là giờ đây giữa chúng tôi không hề có quan hệ xác thịt.

Dạo này Tâm Duyệt rất hay về sớm để tâm sự cùng tôi, có hôm còn ở nhà cả ngày. Tuy rằng cô chưa bao giờ mở miệng hỏi nhưng nhìn ánh mắt ngờ vực của cô tôi cũng hiểu cô không rõ giữa tôi và Quân Lâm thực sự đã xảy ra chuyện gì và hiện tại quan hệ của chúng tôi là dạng gì. Không cãi cọ ầm ĩ, không ly thân, không trách móc....

Lý giải quan hệ của tôi và anh ta hiện nay theo tôi có vài nguyên do. Với Quân Lâm mà nói, dù sao anh ta cũng là cha của hai bé, trong mắt Tử Mĩ anh ta vẫn luôn là một người cha nghiêm nghị nhưng yêu thương bé hết mực, có lẽ anh ta không muốn trước khi rời xa bé bé có ấn tượng không tốt về anh. Còn tôi, ở trong mắt Tử Thiện tôi vẫn là một người chị đáng kính và là người duy nhất trong nhà có thể đứng ra bênh vực bé lúc Quân Lâm nổi giận. Bé luôn nghĩ hai chúng tôi là một đôi vợ chồng luôn "tương kính như tân", cực kỳ yêu thương và tôn trọng nhau nên tôi cũng không muốn trước lúc biệt ly Tử Thiện có ấn tượng không tốt về tôi.

Vì hai con, tôi phải nhẫn nhịn để duy trì cục diện như hiện nay, cố nhắm mắt làm ngơ như không có chuyện gì xảy ra trong vài ngày.

Lý do thứ hai là 3 năm sống trong nhà này ba, mẹ và mọi người đều đối xử với tôi rất tốt. Tôi cũng không muốn vào giờ phút chia tay tôi làm loạn lên để rồi lưu lại cho họ sự xấu hổ mà khinh thường tôi, làm như thế coi như mọi ấn tượng đẹp đẽ của cả hai bên đều bị hủy hoại.

Đến khi nghĩ lại tôi thấy bội phục mình vì sự nhẫn nại đó bởi một người phụ nữ mà phải trải qua bằng đấy sóng gió mà vẫn có thể bình tĩnh sống qua ngày  ngay tại chiến trường đau thương. Duy chỉ lúc ở bên cạnh Quân Lâm tôi mới có cảm giác đau đớn khôn tả. Bởi lúc trước tôi đã nghĩ rằng Quân Lâm thực lòng yêu tôi, hiện tại nghĩ lại tôi thấy mình quá ngây thơ mới có thể tin tưởng vào tình yêu nơi hào môn thế gia này? Anh ta và Tố Hành là một đôi thanh mai trúc mã, tình cảm sâu đậm bao nhiêu năm, có lẽ chỉ nhất thời ham mê sắc đẹp của tôi nên mới thề non hẹn biển, đến khi động đến quyền lợi bản thân anh ta liền vứt bỏ tôi như một món đồ chơi, thậm chí ngay cả con đẻ của anh ta cũng không thèm để ý!

"Không biết kiếp trước tôi gây ra tội gì mà kiếp này tôi gặp phải loại người này cơ chứ!" Trong điện thoại là tiếng than khóc của mẹ tôi. "Mà không phải một người, một đám người mới đúng".

"Thôi được rồi, đừng khóc nữa". Tôi nghe thấy tiếng ba trách cứ mẹ. "Bà làm như thế càng làm con nó khó vượt qua"

Sau đó ba cầm máy: "Con gái, đừng lo lắng gì cả, có ba mẹ ở đây rồi". "Con về đây đi rồi cùng ba mẹ sang Úc bắt đầu một cuộc sống mới"

"Vâng". Lời nói của ba mang tới cho tôi sự an ủi lớn, coi như cuộc sống sau này của tôi đã có chỗ gửi gắm. Sang đến bên Úc có lẽ tôi lại bắt đầu học tiếp để hoàn thành giấc mộng năm nào của mình.

Đệ đệ cũng ngày ngày gọi điện cho tôi: "Như thế là chị cũng được đi du học giống em rồi nhé, không cần ngưỡng mộ em làm gì nữa". Cậu còn nói tiếp: "Chị còn không phải cố gắng gì đương nhiên được đi du học, em thật ghen tị với chị đấy nha".

Nghe cậu nói xong tôi không khỏi bật cười, tôi thích nhất đức tính này của cậu, dù có biến cố to lớn xảy ra đi chăng nữa cậu cũng coi nhẹ như lông hồng, lúc nào cũng trêu đùa được. Thật may mắn cho tôi lúc này có đệ đệ làm chỗ dựa tinh thần.

Con người ta trong những thời khắc khó khăn nhất của cuộc đời nơi luôn mở rộng cánh tay và đón chờ người đó trở về đó chính là gia đình, nơi đó luôn có hơi ấm của tình yêu và là nguồn động lực để người ta vượt qua tất cả.

Mấy ngày nay hễ Tử Thiện ở nhà tôi đều ở bên cạnh bé, dạy bé học, nghe bé đánh đàn dương cầm, rồi lấy máy ảnh ra hết chụp ảnh đến quay phim từng thời khắc của bé, Tử Mĩ và tôi. Chỉ tiếc là tôi chỉ có thể lưu giữ những hình ảnh của bé đến năm bé 10 tuổi, sau này tôi chỉ có thể nhìn ảnh chụp của bé để tưởng tượng xem bé lớn lên trông thế nào....

Cũng vào lúc này tôi mới phát hiện ra sức khỏe của tôi ngày một yếu đi, chỉ cần đi vài bước tôi phải dừng lại để thở, đứng lâu một chút là hoa mắt chóng mặt, nghĩ lại mới thấy tiếc vì trước kia không chịu giữ gìn sức khỏe. Có sức khỏe sẽ có tất cả. Đạo lý đó đến giờ tôi mới ngấm nên từ hôm đó tôi rất chăm chỉ ăn uống và uống thuốc đúng giờ.

Hôm đó Tâm Duyệt  đi dạo cùng tôi, cô nhìn tôi thốt lên: "Chị thật là một người phụ nữ kiên cường".

"Con người ta luôn ham sống, không phải sao?" Tôi nhìn cô.

"Em...." Ánh mắt của Tâm Duyệt  trở nên thương xót: "Rất xin lỗi chị...."

Tôi lảng tránh ánh mắt thương hại của cô, từ khi Quân Lâm tuyên bố đính hôn cùng Tố Hành tới nay, đi đến đâu tôi cũng nhận được ánh mắt kiểunhư thế này dành cho mình, nó nhắc nhở tôi rằng tôi là một oán phụ đáng thương bị chồng ruồng bỏ, là một người phụ nữ rất đáng cho người ta thương hại.

"Chị không trách ai cả, là chị gieo gió gặt bão mà thôi". Có ngày hôm nay tôi cũng phải chịu một phần trách nhiệm bởi vì mình quá ngây thơ, luôn nghĩ trên thế giới này ai ai cũng là người tốt.

Theo lịch thì ngày 18 tháng này Quân Lâm đính hôn, cũng chính là trong tuần này nên tôi bắt đầu thu thập hành lý chuẩn bị rời đi trước hôm đó 3 ngày.

Một ngày trước khi rời đi, tôi chuẩn bị lên xe Phúc bá đi đón Tử Thiện từ trường học về. Không ngờ vừa ra khỏi cửa đã thấy Tố Hành ngồi cạnh lò sưởi bình thản bình uống trà.

"Sao nào?" . Thấy tôi đứng im không nói gì cô ta buông chén trà xuống rồi thản nhiên hỏi.

Thực lòng tôi không muốn nói chuyện với cô ta nhưng có những chuyện tôi vẫn luôn băn khoăn trong lòng: "Vì sao cô lại làm như vậy?"

Cô ta ngẩng đầu sửng sốt nhìn tôi với ánh mắt nghi hoặc.

"Tôi đã thành toàn cho cô và Quân Lâm như cô mong muốn, vì sao còn làm như vậy?"

Lúc này cô ta mới thướt tha đứng dậy: "Bởi vì tôi lo sợ, cô hiểu không, nếu cô và Quân Lâm không nhanh chóng đi đến ngày hôm nay thì tôi vẫn còn đeo nặng sự lo lắng đó trong lòng"

"Tố Hành, bác đang gọi cậu". Tử Đàn bỗng dưng xuất hiện.

Lúc Tố Hành bước qua tôi cố thả lại một câu: "Cho dù mọi người đều nói những việc tôi làm đều là dư thừa".

"Nhanh lên đi. Còn mất thời gian cho dạng người này làm gì nữa chứ?" Tử Đàn thúc giục.

Tôi xoay người: "Lâm Tử Đàn".

Cô ta cũng nhìn tôi: "Cô có chuyện gì muốn nói với tôi sao? Đúng lúc tôi cũng có chuyện muốn nói với cô đây". "Cậu đi trước đi". Cô ta nhìn Tố Hành. Tố Hành khẽ liếc mắt nhìn tôi một cái rồi rời đi.

"Vì sao lâu nay cô vẫn luôn nhằm vào tôi?". Vấn đề này tôi nghĩ suốt hai năm nay mà vẫn không hiểu được.

"Bởi vì cô luôn chiếm hữu những thứ không thuộc về cô, vô luận là Quân Lâm hay là.....". Cô ta bỏ lửng câu nói.

"Nếu cô muốn nói đến Mục Thanh Vân thì cô đã nhầm to rồi". Tôi nói tiếp: "Tôi và anh ta thực sự không có gì".

Chắc là bị tôi nói trúng tim đen nên cô ta im lặng một lúc sau mới cười lạnh nói: "Thật chứ?"

"Vô luận thế nào tôi cũng sẽ nhanh chóng rời khỏi nơi đây, tôi hi vọng hiểu lầm giữa cô và tôi cũng theo đó mà đi, từ nay về sau hai bên không oán không thù gì với nhau nữa". Tuy rằng sau này cô ta không còn có thể làm gì tôi được nữa nhưng con trai tôi vẫn ở lại ngôi nhà này, vạn nhất cô ta giở thủ đoạn với bé thì sao. Cho nên vì tương lai của Tử Thiện, ngày hôm nay tôi hi vọng sự xuống nước của mình có thể làm phai nhạt hận ý của cô ta với tôi.

"Vậy sao?" Cô ta nhìn chằm chằm vào mặt tôi. "Cô đang giảng hòa với tôi sao? Tôi gây ra bao nhiêu đau khổ cho cô mà cô không hề ghi hận tôi sao?"

Tôi lắc đầu, không muốn nghĩ tới chuyện đã qua, coi đó như là một cơn ác mộng vậy đi.

"Nhưng nếu tôi nói cho cô biết, chính tôi đã hiến kế để ba tôi cản trở việc Quân Lâm gom góp tài chính để mua đủ cổ phần của Trung Tuấn Gia Hoa, chính tôi lập mưu để Quân Lâm phải cưới Tố Hành, cô còn có thể không ghi hận tôi sao?"

Tôi run rẩy ngỡ ngàng nhìn cô ta: "Cái gì? Hóa ra mọi chuyện bắt đầu từ lúc đấy". Tôi không hiểu mình có tài cán gì mà khiến cho bọn họ nhọc lòng thiết kế những âm mưu phức tạp như vậy.

"Không phải từ lúc đấy, mà là từ lúc anh Hạo Hành đề nghị mua lại Trung Tuấn Gia Hoa, à mà không đúng, chính là từ lúc vì cô mà Tố Hành bị tai nạn ôtô mới đúng". Cô ta lạnh mặt nhìn tôi.

"Cô đừng có quá đáng như vậy, tôi gây tai nạn ôtô cho Tố Hành ư?" Bọn họ thật đáng ghê tởm, lúc muốn đổ tội cho tôi thì không gì mà không dám nói nữa.

"Quá đáng ư?" Nhìn vẻ mặt tức giận của tôi cô ta như nhớ ra cái gì: "À đúng rồi, việc ba cô nhờ Quân Lâm cho vay 4 triệu cũng là do anh Hạo Hành tạo áp lực, không cho mấy ngân hàng kia cho ông ta vay đấy"

'Các người...". Tôi phẫn nộ tới cực điểm, ngực phần phồng vì khó thở, tôi gần như khụy xuống phải bám chặt vào bàn, hay tay ôm chặt ngực.

"Mục đích của chúng ta là để cho ngươi nếm trải một chút cảm giác người thân yêu của mình bị ai đó bức bách đến đường cùng". Cô ta cúi đầu xuống tai tôi nói: "Cô đã bao giờ hối hận khi đã từng làm như vậy với Kiệt Hoa không?"

Nói xong cô ta cười ha hả rồi rời đi. Tôi quờ tay hất tất cả mọi thứ trên bàn xuống đất tạo thành tiếng loảng xoảng chát chúa. Bọn người này, thật sự là quá đáng...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: