Chương 15.2
Về nhà
Xuống sân bay tôi nhìn thấy ngay ba, mẹ và đệ đệ đã đứng đợi sẵn, từ xa tôi đã tươi cười vẫy vẫy tay với cả nhà, mọi người cũng nhìn tôi cười xúc động.
Ba tiếp nhận hành lý rồi đẩy xe ra ngoài, mẹ vừa thấy Tử Mĩ liền sà vào bé bé, vừa cưng nựng vừa thơm liên tiếp vào hai má bé: "Tiểu bảo bối của bà, có mệt không hả?"
Đệ đệ cũng dang tay bế bổng tôi lên rồi đặt xuống, ha hả cười: "Chị đúng thật là gầy đi nhiều, là vì nhớ em quá phải không?" Lần này bà ngoại đại thọ 70 tuổi nên đệ đệ cũng xin không về trường học mà ở lại chúc thọ bà.
"Đúng là thế, chị nhớ em chết đi được". Tôi cười cười cố tình dùng ngữ điệu truyền thống của hai chị em ngày nào.
Tôi cùng cả nhà bước ra ngòai sân bay, đi đến gần một chiếc xe hạng sang.
"Ba đổi sang xe S600L từ bao giờ vậy?" Tôi ngạc nhiên hỏi.
"Mới đổi thôi". Đệ đệ cất hành lý vào cỗp xe rồi nói tiếp: "Mẹ cũng đổi sang BMW 740 rồi đấy".
"Ba mẹ nhiều tiền thật đấy". Tuy rằng ba mẹ tôi xưa nay cũng là người có tiền nhưng không đến mức dư thừa đến độ thay xe sang như thay áo thế này.
Xa cách ba năm giờ đây trở lại nơi sinh ra và lớn lên, tôi thấy thành phố thay đổi khá nhiều, hai bên đường người đi lại đông hơn, nhiều tòa nhà cao ốc mọc lên san sát. Tôi vừa đi vừa trầm trồ và hỏi đệ đệ xem mấy tòa nhà này xây theo kiến trúc nào.
Khoảng 30 phút sau xe đi vào vùng dân cư ở ngoại ô và dừng lại. Đứng trước một căn biệt thự màu trắng kiểu dáng Tây Âu trang nhã và sang trọng, tôi không khỏi cảm thán trong lòng: "Giàu thật đấy"
Đệ đệ liếc mắt nhìn tôi một cái nói: "Đều không phải là nhờ hồng phúc của chị sao?"
Tôi khẽ nhíu mày, ngôi biệt thự này thì có liên quan gì tới tôi cơ chứ? Phòng của tôi ở phía đông trên lầu 2, đó là một căn phòng cực kỳ hoa lệ, được trang trí bằng rất nhiều vật phẩm đáng yêu và đắt tiền.
Tôi cầm lấy một con chó mặc bộ áo chẽn Snoopy ngắm nghía rồi ôm lấy cổ mẹ: "Con rất thích phòng này"
"Mẹ biết là con vẫn còn tính trẻ con mà". Mẹ vuốt ve tóc tôi.
Trong nhà không có người giúp việc bởi ba luôn cho rằng mọi thành viên trong gia đình đều phải có trách nhiệm chăm sóc bản thân và bỏ công sức ra để làm những việc chung trong nhà. Đàn ông có trách nhiệm kiếm tiền, phụ nữ quán xuyến việc nhà, ai đều có việc của người nấy nên không thể thuê người khác về làm việc nhà.
Buổi tối cả nhà tới một nhà hàng nổi tiếng ăn cơm, ba mẹ tôi vẫn bám riết lấy Tử Mĩ, hết trêu đùa đến dỗ dành bé ăn.
Tôi và đệ đệ bị bỏ rơi một bên nên không chỉ có thể tự an ủi nhau: "Xem ra người già đều thích trẻ con hơn". đệ đệ thở dài nói.
Tôi gật đầu: "Ừ, mà bao giờ em đi du học?"
"Chắc khoảng tháng 7 sang năm, hiện tại em đã bắt đầu làm thủ tục rồi".
Tôi lấy tay xoa xoa đầu cậu: "Chị thật hâm mộ em đấy"
"Làm sao mà hâm mộ, em còn phải học hết kỳ học ở đây để còn lấy bằng tốt nghiệp đã". đệ đệ lắc lắc đầu.
Mẹ lại chuyển hướng sang tôi: "À đúng rồi mẹ quên chưa nói cho con là ba mẹ cũng đã làm xong thủ tục nhập cư bên Úc".
"Gì cơ ạ?" Tôi mở to mắt nhìn mẹ. "Thế nghĩa là chỉ còn mình con ở lại đây sao?"
"Tại sao lại một mình?" Ba có chút tức giận nhìn tôi nói. "Con đã là một người mẹ rồi mà còn không biết phát ngôn cho đúng mực hay sao?.
Tôi xoay người lại không nói gì nữa. Mẹ đành phải hòa giải: "Được rồi, được rồi, cả nhà mau ăn đi, đồ ăn nguội hết rồi đây này". Mẹ vừa nói vừa gặp một miếng thịt bỏ vào bát tôi.
Trong suốt thời gian còn lại bữa ăn, tôi đều giữ vẻ yên lặng vì trong lòng vẫn còn đang rất bực bội. Chưa bao giờ tôi có cảm giác cô đơn như hiện nay, đó là cảm giác bị những người thân yêu ruồng rẫy.
Về đến nhà tôi vào thẳng phòng đóng cửa lại. Một lát sau tiếng gõ vửa vang lên, vừa quay đầu lại tôi đã thấy ba đẩy cửa bước vào.
"Vẫn đang giận ba đấy à?" Ba vừa nhìn ra cửa sổ vừa cất giộng buồn buồn.
Tôi cũng nhìn ra cửa sổ lơ đễnh trả lời: "Không đâu ạ".
"Đầu năm nay Diệp phu nhân đã nói với ba là cuối năm nay sẽ lo hôn sự cho con và Quân Lâm". Ba nói.
Tôi khẽ nhích người quay lại nhìn thẳng vào ba, trong lòng rộn ràng.
"Ba không hề gạt con chút nào đâu, mấy năm gần đây Diệp gia luôn chu đáo với gia đình ta, dù là vì lý do nào đi chăng nữa thì cũng không thể phủ nhận lòng tốt của họ được"
Thì ra là thế, thảo nào chính bản thân tôi cũng thấy ngạc nhiên vì nếu chỉ dựa vào năng lực của ba thì khó có thể thuận buồm xuôi gió kinh doanh phát đạt như hiện nay, lại còn được nhiều người tôn kính hơn trước. Hóa ra là có hậu thuẫn đằng sau.
"Hơn nữa ba thấy Quân Lâm là một người đàn ông rất đáng mặt nam nhi, đời này con có thể gặp được một người như thế là con rất có phúc rồi đấy, không còn gì hơn được nữa đâu". Ba vừa nói vừa nhìn tôi cười hiền từ.
Nhắc tới Quân Lâm tôi nhớ ra điều gì đó: "À đúng rồi ba, Quân Lâm nhờ con chuyển lời cho ba là khỏan tiền vay kia khoảng chừng hai tuần nữa mới có kết quả phê duyệt".
Nghe xong ba thở dài nói: "Công trình của Tân Vực ba đang làm dở đang đến giai đoạn hậu kỳ, rất cần vốn. Trước đó ngân hàng A đã hứa cho vay nhưng giữa chừng lại đình lại mà ba không thể tìm được ngân hàng nào đồng ý cho vay cả. May mà gặp được Quân Lâm, cậu ấy hứa là sẽ cố hết sức hỗ trợ để không làm mất bao nhiêu năm tâm huyết của ba".
Tân Vực là công ty địa ốc mà ba một tay thành lập và chèo lái bao nhiêu năm nay, mỗi năm cũng có vài công trình lớn.
"Đến mức thế cơ ạ?" Tôi lo lắng nhì ba.
"Công trình Du Hương lần này là công trình lớn mà Tân Vực mất hai năm xây dựng, mọi tiền của đều đổ hết vào đấy, đến cả quảng cáo truyền thông cũng đã làm hết rồi, tốn kém lắm. Nếu không giao công trình đúng hạn như cam kết thì công ty không thể trụ được, có thể coi như là đi vào con đường phá sản".
Khó trách lần này tôi trở về thấy ba luôn có vẻ nhiều tâm sự, hóa ra trong công tác ba luôn chịu rất nhiều áp lực, xem ra việc kiếm tiền nuôi vợ con của một người đàn ông thực không hề dễ dàng chút nào.
"Thôi được rồi, dù sao những việc này cũng đều là việc của đàn ông, ba không nên nói với con làm gì". Ba vỗ vỗ vai tôi.
"Việc này con cũng đừng nói với mẹ con làm gì, bà ấy lại lo lắng mất ăn mất ngủ thì khổ ra". Ba dặn dò thêm.
Tôi chưa kịp nói gì thì đệ đệ mở cửa bước vào: "Người đẹp, có người muốn gặp chị này". Tôi hơi ngạc nhiên chưa kịp hỏi gì thì cậu đã đưa chiếc điện thoại bàn ra trước mặt tôi rồi cùng ba rời khỏi phòng.
"Alô". Tôi lên tiếng.
"Điện thoại của em làm sao không liên lạc được vậy?" Hóa ra là điện thoại của Quân Lâm, sao tự nhiên ang lại gọi điện thoại tới số cố định của nhà tôi vậy.
"Em quên mất chưa bật lên, lúc trên máy bay vẫn tắt máy suốt". Tôi cười cười đáp.
"Em đang làm gì vậy?" Tôi nghe thấy tiếng lật giấy tờ, chắc Quân Lâm giờ này vẫn đang làm việc.
"Em vừa nói chuyện phiếm với ba, anh thì sao?" Kỳ thật tôi rất rõ là Quân Lâm đang làm việc bởi gần đây anh rất nhiều việc.
"Còn phải hỏi nữa sao?" Quân Lâm đáp.
Tôi cười nói: "Vì muốn nghe anh nói nên mới hỏi, không được sao?"
Quân Lâm cũng cười: "Anh còn nghĩ em sẽ thực tế hơn cơ, nếu không có việc gì quan trọng thì em thu xếp về sớm chút nhé".
Tôi sớm nhận ra là Quân Lâm không muốn tôi đi chuyến này chút nào.
"À mà việc cho Tân Vực vay tiền anh cố giúp ba nhé, việc này đối với ba rất quan trọng". Tôi nói.
"Anh biết rồi". Giọng Quân Lâm trở lên có vẻ trầm tĩnh hơn: "Khoản vay 4 triệu tương đối khó xin phê duyệt nên anh sẽ đốc thúc bọn họ nhanh chóng hơn trong các khâu".
"Bốn triệu á?" Tôi không biết nói gì hơn nữa đành phải đổi chủ đề: "Anh có muốn nói chuyện với Tử Mĩ một lát không?"
"Không cần đâu, anh còn phải làm nốt mấy việc nữa, hai mẹ con đi ngủ sớm đi nhé". Nói xong Quân Lâm treo điện thoại.
Buổi tối ba mẹ bế Tử Mĩ sang phòng ông bà ngủ, mình tôi nằm trên chiếc giường rộng rãi không khỏi cảm thấy trống trải, ba năm nay tôi rất ít khi ngủ một mình. Thói quen thật là một cái gì đó đáng sợ.
Hôm sau là đại thọ bà ngoại, sáng sớm cả nhà đã lên xe về nhà bà.
Bà nhìn tôi rất lâu rồi mới nói: "Từ lúc mẹ cháu nói với bà là cháu sẽ đi Bắc Kinh, ngày nào bà cũng lo lắng cho cháu nhưng giờ đây nhìn thấy cháu vẫn khỏe mạnh xinh đẹp thế này, lại còn mang thêm chắt về cho bà nữa, bà mừng lắm".
Bà ôm lấy Tử Mĩ thơm vào má bé: "Ba của con bé đối xử với cháu tốt không?"
"Bà cứ an tâm, anh ấy đối xử với cháu tối lắm". Lúc đầu không tốt lắm nhưng bây giờ thì rất rất tốt, tôi thầm nghĩ trong lòng.
Nghe vậy bà cười nói: "Con có thể gả cho một người đàn ông như thế thì bà cũng cảm thấy mĩ mãn lắm rồi"
'Vâng". Nhìn những vết nhăn ngày càng hằn sâu theo năm tháng trên mặt bà, tôi không muốn bà phải lo lắng gì cho tôi cả.
Lúc rời khỏi nhà bà, đệ đệ nghi hoặc nhìn tôi hỏi: "Có thật là anh ta đối với chị tốt không?"
Về đến nhà đệ đệ kéo tôi vào phòng cậu rồi chìa ra trước mặt tôi một quyển tạp chí mới, trên bìa hé ra ảnh chụp của Quân Lâm và Tố Hành đang dắt tay nhau đi ăn tiệc tối, bên dưới còn ghi rõ phụ đề : 'Đôi kim đồng ngọc nữ sát cánh cùng nhau đi dự tiệc".
"Em khi nào thì trở nên thích thú với mấy trò này hả?' Tôi cầm lấy tờ tạp chí rồi ngắm nghía, trong tấm ảnh này Quân Lâm trông rất đẹp trai.
"Không phải là em tò mò mà là vì chị luôn chẳng biết gì cả". đệ đệ nói tiếp: "Cả thế giới này đều biết hai người họ là một đôi".
"Đó là vì người ta không biết nội tình nên mới nghĩ thế". Tôi cười cười nhìn đệ đệ. "Quân Lâm và Tố Hành luôn duy trì mối quan hệ thân thiết như thế này bởi vì hai người họ là thanh mai trúc mã, lớn lên cùng nhau. Chỉ có người ngoài mới nghĩ bọn họ yêu nhau thôi, chị thì không bao giờ nghĩ điều đó là sự thật cả".
Đệ đệ thở dài một hơi: "Em cũng hi vọng thế". "Mà chị là đầu heo mới vì anh ta sinh ra hai con heo con, nếu anh ta vứt bỏ chị thì anh ta đúng không còn nhân tính nữa"
"Ai nói chị là heo hả?" Tôi tức giận vung tay đánh tới tấp vào người đệ đệ. Cậu cười ha hả chạy trốn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro