Chương 14.2
Âm mưu tới gần
Sau khi Quân Lâm rời đi, tôi vẫn cảm thấy cực kỳ bất an.
Giữa trưa tôi gọi điện cho Tâm Duyệt : "Nói cho chị biết ở công ty đã xảy ra chuyện gì rồi?"
Tâm Duyệt thành thật kể lại cho tôi. Vì khoản tiền mấu chốt để mua cổ phần bị chuyển tới chậm nên Diệp thị không thể mua đủ số cổ phần cần thiết. Tuy rằng lúc này tiền đã về tới tài khoản rồi nhưng việc thu mua số cổ phần còn lại vẫn rất khó khăn bởi cả hai bên đều ở thế giằng co tranh chấp quyền mua, tình thế có vẻ không được lạc quan cho lắm.
Đến chiều tôi xem ti vi mới nghe được tin là ngân hàng Bank of Aimer đã mua được 50% cổ phần của Trung Tuấn Gia Hoa, cuộc chiến về cổ phần coi như chấm dứt.
Khoảng bảy giờ tối ba, chú, Quân Lâm lần lượt trở về.
Ngồi ở đại sảnh chờ đợi, lần đầu tiên tôi thấy Quân Lâm tỏ vẻ phiền não như vậy, anh khẽ tựa lưng vào sô pha, sắc mặt tái nhợt vì bệnh chưa khỏi, thỉnh thoảng phát lên tiếng ho khan, ánh mắt cũng không sáng rực và sắc sảo như mọi ngày. Tôi cứ nghĩ Quân Lâm là một người thần thông quảng đại nhưng hóa ra cũng có những lúc anh giống như những người bình thường, cũng sẽ bị rơi vào trạng thái ảo não trong thất vọng.
Ba ngồi vắt chân chữ ngũ trên ghế, trầm mặc không nói gì, bàn tay liên tục lắc lư ly rượu tây.
Chú Quân Lâm bước đi bước lại liên tục trong phòng, một lúc sau ông không nhịn được mới phá tan im lặng: "Ai da, Quân Lâm à, cháu cũng đừng trách chú, chú cũng không lường trước được tình hình lại diễn biến như thế, rõ ràng lúc đầu tuần Du Tổng đã cam đoan như đinh đóng cột với chú là sẽ chuyển tiền ngay cho chúng ta, ai ngờ đến lúc cần thì ông ta lại bảo phải chậm lại nửa ngày. Nếu biết trước là ông ta sẽ trì hoãn thì chú đã giục ông ta sớm hơn rồi..."
"Thôi được rồi, được rồi, Nghĩa Thân à. Bây giờ không phải là lúc để truy cứu trách nhiệm, giờ là lúc phải nghĩ biện pháp giải quyết". Ba lên tiếng.
"Trung Tuấn Gia Hoa là tâm huyết bao năm của ba, hiện tại một nửa lại nằm trong tay của người ngoài, em thật sự thấy hổ thẹn với ba". Chú tỏ vẻ khổ sở giãy bày.
Nghe những lời đó của ông, sắc mặc của ba và Quân Lâm bỗng nhiên trầm xuống.
Đột nhiên ông nhìn liếc sang Quân Lâm nói tiếp: "Biện pháp thì không phải là không có, chỉ cần....:
"Chỉ cần gì cơ?" Ba hỏi.
Lúc này ánh mắt của Quân Lâm cũng chuyển hướng sang chú. Chú liếc xuyên thấu qua lọ hoa tươi trên bàn chiếu thẳng vào mặt tôi, tôi hơi sượng người chuyển hướng nhìn sang phía khác rồi bê bó hoa chưa kịp cắm đi ra ngoài.
Tôi vừa bước ra ngoài liền nghe thấy tiếng đóng cửa sau lưng.
Đêm rất muộn Quân Lâm mới trở về phòng. Tôi vẫn để đèn chờ anh, qua ánh đèn mờ mờ tôi thấy sắc mặt anh rất kém, vừa đi vừa tháo cà vạt và áo khoác ném lung tung lên sofa. Tôi vội đứng lên nhặt từng thứ lên rồi treo gọn vào tủ.
"Chú vừa nói gì thế anh?" Tôi không nhịn được vội hỏi.
Quân Lâm đăm chiêu nhìn tôi một cái rồi nói: "Chẳng nói gì cả". Sau đó mở tủ lấy ra quần áo ngủ định đi tắm, anh xoay ngừoi nhìn tôi vừa ngáp vừa nói: "Em đi ngủ đi, không phải chờ anh đâu". Đang bị bệnh lại vừa uống thuốc mà anh vẫn trụ được đến giờ quả thật là giỏi.
Bình thường việc làm ăn của Quân Lâm tôi chưa bao giờ hỏi đến, chuyện xảy ra lần này tôi vô tình biết tường tận chi tiết nên mới quan tâm một chút. Hơn nữa mọi việc có vẻ đã được định đọat rồi, nếu có biện pháp khắc phục thì sau này Quân Lâm thể nào cũng sẽ giải thích lại cho tôi nên tôi yên tâm trở lại giường ngủ.
Tuy rằng cổ phần của Trung Tuấn Gia Hoa một nửa nằm trong tay ngoại nhân nhưng cuộc sống của tôi cũng không vì thế mà bị ảnh hưởng ngoại trừ việc Quân Lâm bận rộn hơn trước kia rất nhiều. Hầu hết thời gian anh đều túc trực tại công ty để xử lý công việc. Còn riêng đối với tôi, nếu không phải rơi vào tính huống cực kỳ gay cấn ác liệt và ảnh hưởng trực tiếp tới lợi ích của mình, tôi luôn không hề có dự cảm bất hảo nào cả nên hoàn toàn không cảnh giác với mọi sự xung quanh.
Mấy ngày tiếp theo Quân Lâm về nhà sớm hơn bởi bệnh tình chưa khỏi hẳn, sức khỏe không đảm bảo để tối ngày trực tại công ty. Nhưng anh vẫn duy trì họp với Từ Vĩnh An và Lưu Thiên Cử tại chính thư phòng. Hóa ra anh cũng không vì sinh bệnh mà làm việc ít đi, chỉ là mang việc về nhà làm thay vì đến công ty mà thôi. Cũng nhờ thế nên mỗi lần bưng trà hay mang đồ ăn lên thư phòng tôi nghe lỏm được tiến triển của sự việc vừa rồi. Tôi mơ hồ hiểu được là việc liên kết với ngân hàng Magic đang gặp vướng mắc bởi vì một số nguyên nhân nào đó mà tôi có nghe cũng không thể hiểu nổi đó là gì.
Sau vài ngày Quân Lâm khỏi bệnh hoàn toàn, anh lại lao đầu vào công việc như thiêu thân, ngày nào cũng rời nhà từ sớm và trở về rất muộn. Thân thể tôi thì ngược lại, bệnh tình ngày càng nặng khiến sức khỏe yếu hơn trước rất nhiều, mùa đông đến tôi không thể chịu được gió lạnh nên cũng ít đi ra ngoài hơn trước.
Cho đến bây giờ tôi vẫn rất không thích mùa đông phương Bắc, thứ nhất là vì rất lạnh, thứ hai là vì không khí rất khô. Vào mùa này cứ hễ không cẩn thận là sẽ dễ bị sinh bệnh.
Tôi gọi điện về tâm sự với mẹ, mẹ khuyên nhủ: "Con không thể cứ nằm mãi trong nhà như thế, phải đi ra ngoài vận động một chút mới tăng cường sức khỏe được, mà cũng sẽ mau hết bệnh".
Có lẽ là do tôi ít vận động, tôi nhớ tầm này năm ngoái tôi còn đang làm việc tại Sở luật, công việc bận rộn đầu tắt mặt tối mà tôi không hề bị ốm. Bác sỹ của gia đình đến khám cho tôi đều khuyên tôi nên đi ra ngòai nhiều hơn một chút nhưng cứ nghĩ cảnh đang ngồi trong phòng với lò sưởi ấm áp mà phải bước ra ngòai trời rét lạnh tôi đã ngại thấu xương.
"Con không đi đâu". Tôi nói với mẹ.
"Con mắc bệnh lười nặng quá rồi". Mẹ bắt đầu ca thán. Nghe mẹ nói thế tôi mới thấy mừng vì ở ngôi nhà này ai cũng có thói quen tự lập, ít xen vào chuyện của người khác nên không ai dỗi hơi mà khuyên tôi nên phải thế này thế nọ.
"Cuối tuần này là đại thọ của bà ngoại, con có về được không?" Mẹ tôi hỏi.
Tôi nghĩ một lát, nếu sức khỏe cho phép có lẽ tôi nên trở về thăm bà ngoại và gia đình mới đúng: "Vâng, con sẽ về"
Mấy ngày sau khí hậu ấm áp lên đôi chút tôi bắt đầu ra ngoài hít thở không khí trong lành. Sức khỏe đã khá hơn nên tôi quyết định chuẩn bị mọi thứ cho chuyến hồi hương sắp tới cho thật chu đáo.
Trước khi rời đi mẹ Quân Lâm đưa tôi ra ngoài mua quà về cho mọi người trong nhà. Thực ra mấy hôm trước mẹ đã đặt rất nhiều cá muối nhân sâm và những đồ bổ dưỡng hảo hạng rồi, tôi còn nghĩ rằng đống quà biếu mà mẹ chuẩn bị còn nặng hơn hành lý của tôi vài lần.
"Không phải mua thêm gì nữa đâu mẹ ạ, chỉ mang hết đám đồ này đi đã nặng lắm rồi ạ". Tôi nói với mẹ.
"Con đừng lo, tất cả quà tặng này mẹ sẽ chuyển phát nhanh sang, con không phải mang theo người đâu". Mẹ nói xong liền kéo tôi vào một cửa hàng thời trang.
"Con thấy chiếc khăn quàng cổ này thế nào? Có hợp với mẹ con không? Làn da của mẹ con và con trắng nõn giống nhau nên rất hợp với những màu tối như thế này". Mẹ vừa nói vừa cầm lên một chiếc khăn lông màu tối.
Sau đó bà lại dắt tôi sang cửa hàng bán đồ trang sức: "Con thấy chuỗi vòng cổ này thế nào? Mẹ nhớ là mấy lần gặp mẹ con bà đều đeo vòng ngọc cả, chắc là bà cũng có sở thích dùng vòng ngọc đấy".
Tôi chỉ biết cười trừ.
May mà bác Phúc đi cùng với hai mẹ con nếu không tôi không biết xoay sở sao với đống đồ này. Quả thật mẹ mua cho tôi rất nhiều quần áo và đồ đạc, hôm đó hai mẹ con đi vào một cửa hàng thời trang của Pháp mà mẹ vơ mấy bộ liền rồi bảo người bán hàng tính tiền.
Tôi thực sự hoảng sợ bởi vì lần đầu tiên tôi gặp một người mua sắm điên cuồng đến chừng ấy. Trong đầu tôi không ngừng cảm thán, một người phụ nữ có chồng giàu có thật sung sướng biết bao!
Đến buổi chiều hai mẹ con đi uống trà, sau đó bà lại dắt tôi đi mua sắm tiếp, xem ra hôm nay bà rất hưng trí. Đến khoảng 5 giờ chiều bà gợi ý: "Hay là hôm nay hai mẹ con mình ăn tối ở bên ngòai đi. Mẹ nghe Di Nhã nói gần đây có một nhà hàng Pháp mới khai trương, đồ ăn rất ngon. Đằng nào thì ba con và Quân Lâm cũng không về nhà ăn tối".
"Vâng". Tôi gật đầu, Quân Lâm và ba quả thật rất bận rộn.
"Thế để mẹ bảo bác Phúc đi đón Tử Mĩ, mẹ bắt xe đi đón Tử Thiện, con cứ vào trong đó ngồi chờ mẹ và các cháu đi". Mẹ nói.
"Hay mẹ để con đi đón Tử Thiện đi ạ". Tôi nói.
"Con xem con kìa, mệt như thế này rồi mà vẫn còn đòi đi. Thôi con cứ ở đây mẹ đi một lát rồi về". Bà vừa nói vừa khẽ vuốt mặt tôi.
"vâng". Bệnh của tôi quả thực chưa khỏi hẳn, hôm nay lại lăn lộn cả buổi tôi thực có chút mệt.
Tôi nhanh chóng tìm được nhà hàng kiểu Pháp mà mẹ nói, bên trong nhà hàng trang hoàng rất sang trọng và lãng mạn, thái độ phục vụ của nhân viên cũng rất tốt. Tôi nhanh chóng lựa chọn một vị trí ngồi dễ quan sát bên ngoài nhất để có thể nhìn thấy mẹ khi bà tới.
Vừa an tọa một lát thì xa xa xuất hiện một thân ảnh quen thuộc chậm rãi hướng phía tôi đi tới, tới gần chút tôi mới nhìn rõ mặt người đó, quả thực không xa lạ gì bởi đó chính là Mục Thanh Vân.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro