Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 13.2

Bởi vì tiền được rót về kịp thời nên việc thu mua cổ phiếu tiến hành thuận lợi.

Từ lúc từ Thượng Hải trở về, đây là bữa cơm đầu tiên Quân Lâm ăn cơm ở nhà.

Trong bữa ăn Quân Lâm nói với ba: "Với tốc độ thu mua như hiện nay chỉ trong hai tuần chúng ta có thể nắm giữ 51% cổ phần của Trung Tuấn Gia Hoa".

"Thế thì tốt rồi". Ba nói tiếp: "Vậy sau đó con cũng phải chuẩn bị việc đàm phán với ngân hàng Magic đi."

"Vâng, con biết rồi". Quân Lâm đáp

Tâm Duyệt cười nói xen vào: "Từ trước tới nay biểu ca chưa bao giờ làm người khác thất vọng qua".

Ăn cơm xong Quân Lâm vào phòng Tử Thiện, không lâu bên trong vang lên tiếng khóc của bé.

Lúc đó tôi đang ngồi buôn chuyện với Tâm Duyệt, nghe thấy tiếng khóc của bé tôi tức tốc chạy sang phòng bên.

"Bài này anh đã dạy em đánh mấy lần rồi? Tại sao khi đi thi vẫn đánh sai hả?" Quân Lâm vừa nói vừa vung bài thi dương cầm của Tử Thiện.

"Tự nhiên em quên mất." Tử Thiện khóc nói.

"Quên à? Hay là em không luyện tập thường xuyên? Gần đây em làm những gì hả?".

Quân Lâm nhìn thoáng qua chiếc xe điện tử nằm trên mặt bàn.

"Có phải dạo này em toàn chơi mấy thư này phải ko?" Vừa nói vừa chỉ vào mấy món đồ chơi.

Lúc này Tử Thiện chỉ dám khóc thút thít chứ không dám lên tiếng.

"Giỏi lắm, lâu lâu anh không sờ tới là em cũng quên luôn học hành hả?" Đều quên rồi chứ gì?".

Quân Lâm xoay người lấy chiếc roi treo sẵn trên tường để thực thi gia pháp, anh cứ nhằm chân Tử Thiện vụt lia lịa, vừa đánh vừa luôn miệng nói: "Hôm nay phải dạy cho em thế nào là ham chơi, thế nào là không chịu học..."

Xem ra lần này Quân Lâm bị chọc tức giận quá mức, Tử Thiện không dám trốn tránh, cứ đứng yên chịu đòn, đến mở miệng van xin còn không dám.

Nhìn tình thế căng thẳng vậy, mẹ và dì Thanh đều không dám bước vào can ngăn.

Tôi cũng nghĩ dùng đòn roi sẽ làm bé sợ và không dám tái phạm nữa nhưng nếu quá tay chút sẽ làm cho bé có tâm lí lì đòn và đẩy bé vào lối suy nghĩ và hành động chống đối.

Huồng hồ đánh con trẻ cũng ngang với đánh vào trái tim của người mẹ nên lúc Quân Lâm đánh bé được 10 roi thì trái tim tôi cũng như bị ai quất 10 roi vào chính giữa vậy.

Vì thế tôi lao vào cầm lấy tay Quân Lâm: "Thôi đủ rồi, Tử Thiện còn bé, mình từ từ dạy bảo nó được không?"

"Em tránh ra, hôm nay anh không thể không dạy cho nó một bài học". Quân Lâm có ý đẩy tay tôi ra.

"Thôi được, đồ chơi kia là em mua, chi bằng anh đánh bé thì đánh em trước đi". Tôi có chết cũng không buông tay Quân Lâm để anh tiếp tục đánh bé.

Quân Lâm nhìn tôi vài giây rồi thở dài một tiếng, ném roi xuống đất rồi đi ra khỏi phòng.

Lúc này mẹ và dì Thanh mới chạy vào dỗ dành Tử Thiện, tôi vội vàng bước theo Quân Lâm trở lại phòng.

Trở về phòng Quân Lâm ngồi phịch xuống ghế sofa, tôi đi tới ngồi cạnh anh nhưng Quân Lâm quay mặt đi không thèm nhìn tôi lấy một cái.

Tôi cầm lấy tay Quân Lâm: "Được rồi, đừng giận nữa mà".

Quân Lâm buông tay tôi ra, xoay người lại nhìn chằm chằm vào mặt tôi: "con hư tại mẹ, xem ra em chiều con tới mức làm hỏng con rồi".

Nghe anh nói thế, trong tôi bỗng trào dâng cơn giận: "Được, vậy em hỏi anh, vì sao em không được phép chiều con? Bao nhiêu năm qua em rất có lỗi vì không biết đến sự tồn tại của con, giờ được ở gần con em không được yêu chiều con sao?" Tôi xúc động tới nghẹ giọng.

Thấy tôi phản ứng như vậy Quân Lâm sợ hãi dỗ dành: "Được rồi, được rồi, đều là do anh không tốt. Em đừng giận nữa".

Tôi là tuýp người rất ít khi phát giận nhưng khi đã phát giận thì rất khó làm lành.

Tôi chợt nhớ tới lúc tôi mang thai Tử Mĩ, giai đoạn ôm nghén thật mệt. Một hôm tôi vừa nôn mửa trong toilet bước ra, tâm trạng đang bực bội, lại nghe được tiếng Quân Lâm và Tử Thiện đang đánh đành một cách vui vẻ, tôi đã rất tức giận đến nỗi hất tung mọi thứ trên mặt bàn xuống đất đến nỗi tất cả mọi thứ đều vỡ loảng xoảng khiến cho 2 cha con trợn mắt há hốc mồm nhìn tôi.

Từ đó về sau Tử Thiện rất nghe lời tôi, có lẽ vì bé chứng kiến màn "oanh liệt" của tôi chăng?

Buổi sáng hôm sau tôi dậy sớm tiễn Quân Lâm đi làm.

Tâm Duyệt cũng ra tiễn anh rồi nhìn tôi trêu ghẹo: "Chị nhìn lại chị đi kìa?"

"Chị thì làm sao?" Tôi ngạc nhiên hỏi

"Chị nhìn lại bộ dạng của chị đi, suốt ngày tự xưng là "con người của thời trang" mà lại ăn mặc thế này, đúng là chỉ có biểu ca mới chịu nổi chị thôi."

Trước kia sáng nào tôi cũng ngủ đẫy giấc mới dậy, gần đây bởi vì muốn tiễn Quân Lâm đi làm nên tôi cố gắng dậy sớm.

"Muốn làm đẹp cũng cần có thời gian và động lực chứ. Sáng sớm mở mắt ra đã làm đẹp cho ai ngắm cơ chứ".

Lát sau tôi nghĩ ra cái gì đó nên nhìn Tâm Duyệt hỏi: "Sao hôm nay em không theo Quân Lâm đi làm?"

"Em xin nghĩ mấy hôm, em định về Hàng Châu thăm bố mẹ".

"A có phải em đi cũng Diêu Dương không? Đi gặp bố mẹ nói chuyện trăm năm chứ gì?" Tôi trêu trọc cô, dù sao Tâm Duyệt và Diêu Dương qua lại với nhau cũng hơn năm rồi, tình cảm cũng khá sâu đậm.

"Chị còn cười em nữa à, chị còn nhanh hơn em gấp mấy lần đấy chứ?" Tâm Duyệt ngượng ngùng nói.

Buổi chiều hôm đó, tôi phải tháp tùng mẹ đi xem kinh kịch, nghe đâu đó là đoàn biểu diễn kinh kịch hàng đầu Bắc Kinh, mua được vé xem cũng rất khó khăn.

Thật lòng mà nói tôi không chút ham thích hay am hiểu gì về bộ môn nghệ thuật cổ truyền khó mà thưởng thức này, nhưng mẹ đề nghị tôi đi cùng chẳng nhẽ lại từ chối.

Xem ra mẹ thực muốn đào tạo tôi trở thành hình mẫu phụ nữ truyền thống kiểu như bà.

Cho nên vừa xem tôi vừa ngủ gà ngủ gật, sau 3 giờ tra tấn buổi kịch cũng kết thúc bằng một tràng vỗ tay vang dội khiến tôi đành nói lời chia tay với chu công để trở về với hiện tại .

Lúc hai mẹ con ra ngoài rạp hát bỗng dưng nghe thấy sau lưng giọng phụ nữ vang lên: "Có phải chị Uyển Như đấy không?"

Tôi và mẹ cùng quay lại, lập tức tôi nhìn thấy người mà tôi không mong muốn chạm mặt đó là Tử Đàn, đi cùng cô ta là một phụ nữ trung tuổi trông khác quen mặt.

Tử Đàn nhìn thấy mẹ tôi thì lên tiếng gọi: "Cháu chào bác ạ".

Mẹ cất lời: "2 bác cháu cùng đi xem kịch à?"

Người phụ nữ kia trả lời: "Vâng, em rủ Tử Đàn đi xem cùng cho vui."

Vài giây sau như nhớ ra điều gì bà nhìn tôi nói: "Đây không phải con gái nuôi của chị sao?"

Mẹ hơi luống cuống và có phần sửng sốt vì không biết trả lới thế nào, trong khi Tử Đàn nhanh mồm thốt lên: "Con gái nuôi à?"

Lúc này tôi mới nhớ ra người phụ nữ này chính là người tôi đã gặp trong sinh nhật của mẹ, lúc đó tôi lanh chanh giới thiệu mình là con gái nuôi của mẹ, chả trách hôm nay bà ta lại hỏi câu này.

Mẹ hơi xấu hổ trả lới: "Đúng rồi".

Người phụ nữ kia nói tiếp: "À, em còn chưa biết tên cháu nữa đấy".

"Cháu nó tên là Tô Lăng Quân". Mẹ nói tiếp: "Còn đây là Mục phu nhân".

"Cháu chào cô". Tôi lễ phép gật đầu chào bà.

Đang lúc chào hỏi thì có 2 thanh niên đi tới chỗ chúng tôi, một trong hai người kêu to: "Mẹ ơi!"

Mục phu nhân cùng Tử Đàn quay lại, bà lên tiếng hỏi: "Bọn con đến nhanh vậy à?"

"Vâng ạ. Bọn con xong việc sớm nên Trần Ích Tây có lời mời chúng ta ăn tối". Người thanh niên vừa gọi "mẹ" đáp.

Tôi nhìn qua người thanh niên này, anh ta khá là điển trai, mặt cũng rất quen có lẽ tôi đã nhìn thấy đâu đó trên tạp chí.

Anh ta nhìn Tử Đàn nói: "Cám ơn em, Tử Đàn. May mà có em tháp tùng mẹ anh đi xem kịch".

Tử Đàn mỉm cười nhìn anh ta: "Có gì đâu ạ. Có mà bác gái tháp tùng em ấy chứ".

Kì thực Tử Đàn là một cô gái rất xinh đẹp, đương nhiên chỉ lúc cô ta không mạo phạm tới ta, ta mới có nhận định như vậy.

"A, đây không phải là Tô tiểu thư sao?" Người thanh niên còn lại đột nhiên kêu lên.

Tôi cũng hơi bất ngờ nên quay sang nhìn kĩ anh ta, hóa ra anh ta chính là Trần Ích Tây.

"Thanh Vân à, có nhớ lần trước tôi kể cho cậu nghe là trong một buổi yến hội, tôi có gặp hai cô gái rất xinh đẹp và cả buổi họ chỉ hỏi thăm các thông tin về anh không? Trong đó có một cô gái xinh đẹp hơn hẳn và trùng hợp thay đó chính là vị tiểu thư này đấy". Trần Ích Tây nói.

Trời ạ? Đây không phải là chính người đàn ông trong truyền thuyết Mục Thanh Vân đây chứ? Đúng là hôm nay không phải là một ngày may mắn của tôi mà.

Mục Thanh Vân có vẻ nghi ngờ khẽ liếc về phía tôi: "Thật vậy sao?".

Không chỉ có anh ta mà ngay cả Tử Đàn và Mục phu nhân cùng nhìn về phía tôi: "Thật thế sao?"

Đối diện với tình huống này, tôi chỉ có đường giả ngu mà thôi nên tôi một mực tỏ ra ngơ ngác.

"Đúng mà, cô không nhớ sao Tô tiểu thư? Cô còn hỏi Thanh Vân mang mệnh gì nữa cơ mà." Trần Ích tây thốt lên.

Trời ạ, câu này là Linh Linh hỏi chưa đâu phải tôi.

Mục Thanh Vân hơi cười cười nhìn tôi: "Hân hạnh được làm quen với cô."

Tôi nhìn anh ta rồi cũng mỉm cười đáp trả, trong lòng không khỏi dâng lên một trận xấu hổ.

Tử Đàn từ đầu chí cuối đều quan sát tỉ mỉ từng lời thoại rồi nhìn tôi chằm chằm hỏi: "Việc này là thế nào?"

Tôi không đáp lời mà đi về cùng mẹ, trên đường về mẹ cũng hỏi tôi lại chuyện đó.

Tôi liền mang chuyện vụ án của Diêu Dương ra nói ngắn gọn.

May mắn cho tôi là mẹ cũng nghe qua rồi nên không hỏi gì thêm.

Lúc đi lên lầu ngang qua phòng Tử Thiện và Tử Mĩ , tôi nghe thấy tiếng tranh cãi ầm ĩ của hai anh em, dì Thanh đang đứng ở giữa can ngăn.

"Mau tránh ra, đừng động tới đồ của anh". Tử Thiện vừa nói vừa đẩy Tử Mĩ lúc này đang quấn lấy anh trai.

Tử Mĩ bị đẩy ngã xuống đất khóc ầm lên.

Dì Thanh vội bế bé lên dỗ dành: "Nín nào, nín nào...." Đúng là gần đây Tử Thiện và Tử Mĩ thường hay tranh giành đồ chơi rối khóc nháo ầm ĩ, hầu hết đều là bắt nguồn từ những đòi hỏi vô lí của Tử Mĩ.

Vì bé còn nhỏ nên mẹ và dì Thanh luôn bênh vực nên bé ngày càng được đà.

Xem ra con hư tại mẹ thật, Quân Lâm nói cũng không có sai, Tử Mĩ có lẽ được chiều quá đâm hư mất rồi.

Tôi bước vào phòng rồi phát vào mông Tử Mĩ mấy cái và mắng: "Đã sai rồi còn ăn vạ là sao hả?"

Tử Mĩ nhìn bộ dáng tức giận của tôi lập tức ngừng khóc xoay người ôm lấy dì Thanh.

Bà vừa vỗ vỗ vai Tử Mĩ vừa nhìn tôi nói: "Cô càng ngày càng giống một người mẹ hơn đấy".

"Dì nói sai rồi nhé. Cháu chính là một người mẹ mẫu mực nhé". Tôi nhìn bà cười cười nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: