Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 13.1

Kinh biến

Dựa người vào cửa sổ nghênh đón gió thu đầu mùa. Tôi trầm ngâm suy nghĩ về mối quan hệ giữa tôi với Quân Lâm.

Hai chúng tôi ở bên nhau đã được 3 năm, tình cảm cũng theo năm tháng ngày càng trở nên sâu đậm từ hai kẻ xa cách với nhau từ thể xác tới tâm hồn "gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt" rồi trở thành hai khối thân thể và tâm hồn hòa tan vào nhau....

Quân Lâm đối với tôi rất tốt, điều đó tôi rất rõ ràng, duy chỉ có điều tôi không nắm chắc đó là tại nơi sâu thẳm nhất trong trái tim Quân Lâm, tôi đứng ở vị trí nào, là yêu thương thật lòng hay là chơi đùa qua đường.

Hoặc là cũng có thể giống như Tâm Duyệt nói: Quân Lâm thực có yêu tôi nhưng anh không biết biểu đạt tình yêu bằng cách nào mà thôi.

Chỉ nghĩ đến đó trong lòng tôi tràn ngập cảm giác sung sướng mênh mang.

Điện thoại reo vang, đó là đệ đệ.

"Sao chưa sáng đã gọi điện cho chị thế này? Có việc gì quan trong à cậu nhóc?"

"Em gọi để báo cho chị em thi Toefle được 7 điểm thế nên chỉ cần học xong đại cương năm thứ nhất, năm sau em có thể đi du học rồi". Đệ đệ đắc ý nói

"Thật không? Thế thì tốt quá. Chị thật là hâm mộ em đó nha".

Đệ đệ quả nhiên không phụ lòng kì vọng của cha mẹ, coi như cậu thay tôi hoàn thành tâm nguyện năm đó của cha mẹ.

"Hâm mộ gì em cơ chứ. Năm đó chị cũng được điểm cao có kém gì em đâu."

"Làm gì có đâu, chị tình cờ biết được Quân Lâm thi cũng chỉ được có 7 điểm thôi, chị có thi đi thi lại cũng không được điểm cao như thế". Trước mặt đệ đệ tôi chưa bao giờ che dấu bản thân.

"Oa, anh ta cho chị ăn nhầm cái gì mà chị biến thành kẻ háo sắc thế này, mở miệng ra là Quân Lâm, Quân Lâm". Đệ đệ cười nói.

"Thôi bỏ đi, chị có nói em cũng không hiểu đâu mà". Tôi cũng cười.

"À đúng rồi mẹ bảo em nhắn chị là tháng sau đại thọ bà ngoại 70 tuổi, bà rất nhớ chị nên bảo chị về nhà một chuyến đấy". Đệ đệ nói.

"Thế à?" Tôi mới nhớ ra là rất lâu rồi tôi chưa về nhà, cũng vì thế nên rất lâu chưa gặp bà ngoại.

Thực ra hằng năm ba mẹ tôi đều ra Bắc Kinh thăm mấy mẹ con tôi vài lần, đệ đệ cũng thường xuyên đi cùng 2 người nên tôi cũng không đến nỗi nhớ mong người thân lắm và dần dần không có ý niệm trở về thăm nhà.

*******

Tuy hôm nay là ngày nghỉ nhưng Quân Lâm vẫn đóng đô trong thư phòng xem xét công văn giấy tờ, tôi cũng biết ý không làm phiền mà tìm Anh thẩm giúp bà mấy việc lặt vặt.

"Anh thẩm ơi, hay là cô dạy cháu cách làm món măng mùa xuân xào với tôm bóc nõn đi". Tôi đột nhiên nghĩ ra là Quân Lâm rất thích ăn món này.

"Được thôi". Bà nhìn tôi cười cười.

Cuối cùng trải qua 3 lần thất bại thê thảm tôi mới nấu được một đĩa măng hoàn chỉnh.

Vào bữa trưa, tôi tự tay bê đồ ăn này lên bàn. Khuôn mặt giản nở vì sung sướng.

"Cái gì màu đen đen thế này?" Quân Lâm vừa nhìn thấy đĩa măng đặt lên bàn anh đã lên tiếng hỏi.

"Đó chính là món măng mùa xuân mà anh thích ăn nhất đấy. Anh thẩm dạy em nấu đấy". Tôi hồ hởi nói.

"Món này ăn được ko vậy?" Quân Lâm hồ nghi nhìn tôi hỏi.

"Tuy rằng nhìn qua không giống thường ngày nhưng hương vị vẫn rất ngon. Anh ăn thử một miếng đi". Tôi nói, nhìn chằm chằm vào miệng Quân Lâm đang nhấm nháp thử một miếng.

"Thế nào, ăn được không?"

"Ngon lắm, so với bát nước đường hôm trước thì hôm nay em nấu ăn ngon hơn nhiều". Quân Lâm cười cười.

Tôi hơi ngượng khi Quân Lâm nhắc tới bát chè đường tôi nấu để thể hiện tình thương của mẹ với Tử Thiện hôm nào nhưng hôm nay thì khác, sự cố gắng của tôi đã không hề lãng phí chút nào.

"À đúng rồi tháng sau là đại thọ bà ngoại em 70 tuổi, em muốn đưa Tử Mĩ về mừng lễ thượng thọ của bà".

Tôi nói tiếp: "Cũng lâu rồi em chưa về nhà".

"Thế à? Em định đi bao lâu?" Quân Lâm hỏi.

"Đại khái khoảng 1, 2 tháng." Tôi đáp.

Quân Lâm ngẩng đầu nhìn tôi trân trối: "Không phải thế chứ?"

Nhìn vẻ mặt của anh tôi không khỏi bật cười, hóa ra anh cũng dễ bị lừa.

Buổi chiều tôi hơi bất ngờ khi thấy Tử Vĩnh An và Lưu Thiên Cứ đến Điệp trang.

Vừa nhìn thấy bọn họ tôi có chút ngạc nhiên nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của 2 người, tôi biết họ có chuyện quan trọng muốn bàn bạc với Quân Lâm.

"Anh ấy vẫn đang ngủ trưa, để tôi đi gọi anh ấy".

Tôi ko dám chần chừ mà vội bước lên lầu. Sau khi đánh thức Quân Lâm tôi dẫn bọn họ tới thư phòng đợi.

"Đây là lần đầu tiên Quân Lâm đưa một cô gái tới Điệp trang." Lưu Thiên Cứ có chút đăm chiêu nói.

Tiến vào thư phòng đã thấy Quân Lâm ngồi đợi sẵn bên trong, bộ dáng còn có vẻ chưa tỉnh hẳn.

Sau đó tôi rời phòng đi pha trà.

Bê trà tời gần cửa tôi nghe thấy tiếng Quân Lâm quát to: "Các anh làm ăn kiểu gì vậy, sao giờ mới phát hiện ra?" Đến lúc đẩy cửa bước vào tôi thấy bên trong là một đám hỗn độn giấy tờ văn tung tóe khắp nơi.

Quân Lâm mạt mũi tức giận phừng phừng tựa người vào ghế, Lưu Thiên Cứ và Tử Vĩnh An im lặng đứng 2 bên.

Quan sát kĩ tôi thấy thần sắc của Lưu Thiên Cứ còn có vẻ trấn tĩnh một chút chứ Tử Vĩnh An có vẻ rất lo âu, ko khí trong phòng cực kì căng thẳng.

Trong lòng tôi ko khỏi cả kinh, tính tình của Quân Lâm khá trầm ổn lạnh lung, hiếm khi nổi trận lôi đình.

Tự nhiên hôm nay anh ta lại tức giận đến nhường này chắc là phải xảy ra việc đại sự nghiêm trọng lắm.

"Có việc gì vậy anh?" tôi đặt trà xuống bàn rồi bước tới bên cạnh Quân Lâm.

Quân Lâm không hề lên tiếng, cũng không nhìn tôi cái nào, vẻ mặt vẫn hằm hằm tức giận.

"Có phải vì trưa nay em làm món măng mùa xuân không đúng ý nên giờ mới giận dỗi em phải không?" Tôi vừa lay lay anh vừa nói.

Lúc này vẻ mặt của Quân Lâm mới hơi có ý cười, khẽ liếc tôi một cái: "Tức đâu mà tức, nếu tức thật thì đã nói từ lúc đấy rồi".

Tôi nhìn anh cười :"Em biết rồi, vậy em đi trước nhé." Những lời Quân Lâm nói với tôi cũng như nói với chính anh vậy.

Lúc tôi rời khỏi phòng Tử Vĩnh An khẽ hướng về phía tôi bày tỏ sự cảm kích bằng ánh mắt.

Sau đó 3 người họ đều nhốt mình trong thư phòng, đến cả bữa tối tôi và Anh thẩm phải mang vào cho họ.

Buổi sáng hôm sau chúng tôi lên máy bay trở về Bắc Kinh Vài ngày tiếp theo Quân Lâm bận đến tối mày tối mặt, đêm nào cũng trở về rất muộn.

Sau đó tôi hỏi Tâm Duyệt mới biết là cổ phần của Trung Tuấn Gia Hoa bị một ngân hàng rất lớn ở Mĩ ngấm ngầm thu mua, theo thống kê hiện tại thì Trung Tuấn Gia Hoa đã bọ họ mua tới 40% cổ phần.

Hiện tập đoàn Diệp thị vẫn giữ 35% cổ phần, số cố phần còn lại hiện đang được lưu hành trên thị trường chứng khoán.

Hiện tại Quân Lâm đang tích cực thu gom vốn để thu mua lại số cổ phiếu còn lại đang lưu hành tự do trên thị trường nhằm đảm bảo rằng ngân hàng Mĩ quốc kia không thể mua đủ cổ phần đủ để khống chế Trung Tuấn Gia Hoa.

Ngân hàng Mĩ quốc đó chính là Bank of Amer, họ âm thầm thu mua cổ phần của Trung Tuấn Gia Hoa với ý đồ rất rõ ràng, đó là muốn lợi dụng thế lực và hệ thống chân rết của Trung Tuấn Gia Hoa để có thể đặt chân vào thị trường Trung Quốc.

Chỉ cần Bank of Amer trở thành cổ đông lớn nhất của Trung Tuấn Gia Hoa thì tương lai sau này của Trung Tuấn không ai sau này có thể dự đoán nó đi về đâu bởi quyền hoạch định chiến lược phát triển của nó không nằm trong tay Diệp thị nữa mà nằm trong tay ngân hàng có cổ đông lớn nhất -Bank of Amer.

Thảo nào Quân Lâm tỏ ra căng thẳng đến như vậy, giữa chừng bở dở việc liên kết với Magic để chạy về Bắc Kinh.

Trung Tuấn Gia Hoa là tâm huyết của ông nội anh, hơn nữa cũng chính là nơi cung cấp nguồn vốn chính để quay vòng các hoạt động kinh doanh khác của Diệp thị nên nếu bị người ngoài khống chế thì hậu quả sẽ thực sự thảm khốc.

Nhìn vẻ lo lắng của tôi, mẹ cũng nói: "Con cứ an tâm Quân Lâm nhất định sẽ bảo trụ được Trung Tuấn Gia Hoa, từ nhỏ tới giờ Quân Lâm chưa bao giờ làm ông thất vọng cả. Giờ 2 mẹ con mình ra ngoài mua ít đồ đi, mùa đông sắp tới rồi, mẹ muốn mua cho Quân Lâm mấy bộ quần áo".

Buổi sáng cuối tuần Quân Lâm không đi ra ngoài, tôi gọi anh dậy để xuống nhà ăn sáng với ba mẹ.

Trên bàn cơm ba hỏi: "Việc thu mua cổ phiếu thế nào rồi?".

"Hiện tại chúng ta đang nắm được 43% cổ phần, bên kia đang nắm 44%". Quân Lâm đáp.

"Tại sao lại làm chậm như vậy?" ba hỏi tiếp.

"Bởi vì trước đó đã dậy lên tin đồn Trung Tuấn Gia Hoa liên kết với Magic Bank nên cổ phiếu của Trung Tuấn tăng giá lên gần 50%. Trong thời gian ngắn con chưa thể gom được nhiều tiền như thế cho nên phải tiến hành từ từ."

"Sắp tới mấy công ty đối tác của Diệp thị sẽ thanh toán hết mấy hợp đồng lớn lúc đó Diệp thị có thể giúp con thu mua đủ 53% cổ phần". Ba nói.

Quân Lâm nhìn cha: "Cảm ơn cha."

Vốn tưởng rằng ba sẽ trách Quân Lâm tính toán không kĩ, sơ sẩy gây ra tình huống xấu nhưng xem ra ông cũng hiểu được đây là tình huống ngoài ý muốn.

Ăn cơm xong Quân Lâm và ba lại vào thư phòng bàn chuyện, mẹ và tôi ngồi ở hoa viên chơi với Tử Thiện và Tử Mĩ.

"Thực ra tình cảm của 2 cha con cũng không đến nỗi nào, chỉ hay tỏ ra xa cách lạnh lùng là thôi". Mẹ nhìn tôi nói.

"Đúng ạ, cổ ngữ đã nới hai cha con không thể mang thù quá 1 đêm". Tôi đồng tình với mẹ.

Lúc này chú của Quân Lâm và Lưu Thiên Cứ cũng tới đây.

Chú Quân lâm phụ trách xí nghiệp thép của Diệp thị, chắc đến đây để bàn về việc phân bổ tài chính.

Mẹ nhìn thấy họ liền nở nụ cười chào hỏi rồi nói: "Di Phong và Quân Lâm đang ở trong thư phòng".

Sau đó bọn họ lên lầu bàn chuyện cho tới tận giờ cơm trưa.

Ăn cơm xong Quân Lâm chuẩn bị ra ngoài cùng Lưu Thiên Cứ và chú.

Lúc vào phòng thay quần áo Quân Lâm dặn tôi: "Em nhớ nhắc Tử Thiện tập đàn dương cầm nhé".

"Em biết rồi, anh đừng lo lắng những việc ở nhà".

Đột nhiên Quân Lâm nắm lấy tay tôi: "Sao tay em lại bị thế này?"

Tôi nhìn xuống miếng dán cầm máu ở đầu ngón trỏ nói: "Hôm nay em gọt táo, không cẩn thận nên bị xước tay một chút, mà không sao đâu".

"Đó không phải là việc của em" Quân Lâm nói với giọng hàm chứa ý tứ trách cứ.

Tôi không nói gì, chỉ mỉm cười đưa anh ra cửa.

Nhìn bóng dáng anh rời xa, tôi chợt nhận ra là phụ nữ thật nhàn nhã, đàn ông đeo trên vai bao áp lực và trách nhiệm, nào là gây dựng sự nghiệp, kiếm nhiều tiền tài để mang đến cho vợ con cuộc sống no đủ quý phái nhất.

Thảo nào Tử Thiện đã từng nói với tôi: "Về sau lớn lên em cũng muốn được giống như caca".

"Vì sao lại thế?" Tôi hỏi bé.

"Bởi vì Tố Hành tỉ tỉ đã từng nói với em rằng phải làm được như caca mới thực sự là một người đàn ông."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: