Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 12.2

Ngắm nhìn thiên hạ

Tôi theo Quân Lâm vào phòng ăn sáng của khách sạn rồi ngồi xuống một chiếc bàn có vị trí cạnh cửa sổ, từ đây có thể chiêm ngưỡng không gian rộng lớn bên ngoài.

Quân Lâm nói: "Lát nữa anh phải đi họp. Em mất công đến đây rồi thì cứ đi mua sắm, tiện chờ anh luôn. Lát họp xong anh sẽ đưa em đi dạo phố và ăn tối. Sau đó chúng ta cùng trở về Điệp trang".

"Không cần phức tạp thế đâu, em có thể tự đi mua sắm loanh quanh đây cũng được". Tôi thực tâm trả lời vì tôi để ý thấy trong khách sạn có rất nhiều quầy hàng, không nhất thiết phải đi mua sắm ở chỗ xa xôi.

"Thế thì em phải cẩn thận một chút". Quân Lâm dặn dò.

Lúc này Từ Vĩnh An đi tới, cúi xuống nói nhỏ bên tai Quân Lâm gì đó. Quân Lâm nhìn về phía xa rồi khẽ nhíu mày. Tôi cũng theo hướng nhìn của anh, thấy một người đàn ông mặc tây phục, tướng mạo anh tú và khá già dặn tiến lại gần chúng tôi. Người này trông rất quen mặt mà tôi không thể nhớ ra là đã gặp ở đâu, hình như tôi đã xem qua ảnh chụp anh ta thì phải.

"Quân Lâm, Lâu rồi không gặp". Anh ta vỗ vai Quân Lâm rất thân thiết.

Quân Lâm cũng đứng lên hơi gượng gạo cười: "Đúng vậy, Hạo Hành".

Tôi chợt nhớ ra người đàn ông này là ai. Đó chính là anh trai của Tố Hành, lần trước điều tra vụ án của Trần Kiệt Hoa tình cờ tôi phát hiện ra Tố Hành có một người anh trai, hiện đang là chủ một ngân hàng có tiếng ở Mỹ, vợ của anh ta cũng là con gái của một Tổng giám đốc ngân hàng lớn bên đó, cô ta cũng là người Trung Quốc.

Anh ta nhìn tôi nói: "Đây chắc là Tô tiểu thư, tôi đã nghe Tố Hành nhắc tới cô nhiều lần".

"Vâng, chào anh". Tôi cũng đứng lên nở nụ cười tiếp đón.

Anh ta tự giới thiệu: "Tôi là Đỗ Hạo Hành, anh trai của Tố Hành".

"Hai người không ngại khi tôi ngồi chung đấy chứ?"

"Mời ngồi". Quân Lâm cũng ngồi xuống, Từ Vĩnh An lúc này mới rời đi.

"Anh về khi nào thế?" Quân Lâm hỏi.

"Tôi về hai hôm trước, tối hôm qua mới đến Thượng Hải. Vừa rồi Tố Hành bị tai nạn, ba mẹ tôi lo lắng quá nên bảo tôi trở về xem con bé thế nào". Hạo Hành nói.

Cha mẹ của Tố Hành đều đã định cư ở Mỹ, hiện nay chỉ có mình cô ở lại Bắc Kinh.

Anh ta tiếp tục nói: "Cậu cũng thật là, tôi cứ nghĩ cậu sẽ chăm sóc tốt cho con bé, ai ngờ lại thành như thế này. Tôi thật chẳng biết nói sao với cậu nữa".

Quân Lâm khẽ liếc mắt nhìn tôi một cái, cười cười chứ không lên tiếng. Sau đó Hạo Hành lại đổi chủ đề sang việc làm ăn lần này của Quân Lâm, tôi nghe chẳng hiểu gì nên chỉ lặng lặng ngồi bên cạnh, thái độ hờ hững của tôi cũng giống như Quân Lâm hờ hững với cuộc hội ngộ bất ngờ với Hạo Hành vậy.

Ăn cơm xong, Quân Lâm và Hạo Hành cùng rời đi có việc, tôi rảnh rỗi nên lang thang ra ngoài dạo phố. Đi loanh quanh một mình thật là buồn chán, bất giác tôi thấy trước mắt hiện ra một cửa hàng làm tóc, tôi mới chợt nhớ ra là mình để kiểu tóc uốn xoăn này quá lâu rồi, giờ cũng là lúc nên duỗi thẳng ra, coi như tự làm mới mình vậy. Vì thế tôi ung dung đi vào cửa hàng và yêu cầu nhân viên duỗi tóc.

Đang lúc làm thì Quân Lâm gọi điện thoại tới.

"Em đang làm gì?" Quân Lâm hỏi

"Đang làm tóc". Tôi đáp. Qua điện thoại tôi nghe thấy tiếng bước chân dồn dập và tiếng tranh luận không ngớt.

"Em đợi anh chút". Quân Lâm nói. Sau đó tôi nghe thấy anh nói với người bên cạnh là chỗ này nên sửa lại, không nên viết ý này.... Một lát sau anh ta mới tiếp tục cuộc điện thoại với tôi: "Em đã ăn cơm trưa chưa?"

"Em ăn rồi". Anh ta bận như vậy nên tôi cũng không muốn làm anh ta phân tâm.

"Tối nay anh có thể về sớm một chút, em chờ anh về ăn tối nhé, cứ đợi ở đấy anh sẽ qua đón em". Quân Lâm nói.

"Vâng". Sau đó tôi cúp máy.

Làm tóc xong, tôi đứng trước gương lẳng lặng nhìn mình, thật là khó tin, cô gái trong gương trông trẻ hơn tôi đến 10 tuổi.

Sau đó tôi đi uống trà chiều. Vì vẫn còn sớm nên tôi vòng sang khu mua sắm bên cạnh để mua quà cho mẹ, Tử Thiện, Tử Mĩ, Tâm Duyệt, tiện thể mua cho mình vài bộ váy áo.

Đến khoảng hơn 6 giờ tôi nhận được điện thoại của Quân Lâm.

"Em đang ở đâu? Anh qua đón bây giờ".

Tôi nói cho anh địa chỉ rồi tiếp tục lựa chọn quần áo tiếp vì không nghĩ rằng anh có thể đến nhanh như thế. Chỉ độ vài phút sau, khi tôi còn đang mải thử một chiếc váy màu lam có hoa li ti làm nền thì Quân Lâm đẩy cửa bước vào.

Vừa nhìn thấy bộ dạng của tôi Quân Lâm có vẻ sửng sốt nhưng vẫn không hề nói gì.

"Anh đợi em một lát, em đi thay bộ đồ này ra đã". Tôi nhìn anh nói.

"Không cần đổi đâu, bộ này cũng đẹp lắm". Quân Lâm nhìn tôi nói, trong mắt anh dường như ẩn chứa tia hân hoan.

Tôi cũng không tranh cãi gì nữa mà cùng anh bước ra ngoài. Hai chúng tôi đi vào một nhà hàng Thượng Hải nằm cạnh sông Đông Giang, Quân Lâm đã đặt trước một phòng riêng tại đó.

Ở trong một căn phòng rộng lớn như vậy mà chỉ có hai chúng tôi dùng bữa cho nên không gian có vẻ im ắng khác thường.

"Hôm nay em mua được những gì?" Thấy tôi im lặng ăn cơm, Quân Lâm hỏi.

"Mua cho mẹ một chiếc khăn lụa, cho Tâm Duyệt một cái hoa cài áo, quần áo cho Tử Thiện..." Tôi thao thao bất tuyệt giống như cả ngày chưa được nói vậy.

"Được rồi, được rồi, anh cũng chỉ hỏi thế thôi". Sau đó anh nghĩ nghĩ một lát rồi hỏi tiếp: "Thế của anh đâu?"

"Của anh á?" Tôi hơi khựng người bởi vì hình như là tôi chưa từng mua cho anh bất kỳ thứ gì thì phải, không phải là quên mà là không có khái niệm đó trong đầu.

Nhìn vẻ ngỡ ngàng của tôi, anh cười cười: "Anh đùa thôi".

Buổi tối hôm nay Quân Lâm tựa hồ rất vui vẻ, tôi đoán là do công cuộc đàm phán của anh rất thuận lợi.

"Em rất thích màu lam sao?" Quân Lâm đột nhiên hỏi.

Tôi hơi kỳ quái: "Làm sao anh biết được?"

"Em có rất nhiều quần áo màu lam". Anh ta đáp.

Tôi không ngờ Quân Lâm còn để ý tới những chuyện nhỏ nhặt như thế, chẳng lẽ lần trước anh ta tặng tôi chiếc vòng ngọc cũng là có chủ ý hay sao?

Một lúc sau Quân Lâm lại có điện thoại, anh bước ra ngoài nghe, còn mình tôi ở lại, tôi liền đứng dậy bước ra ngoài thưởng thức cảnh đẹp của sông Đông Giang về đêm.

Tôi nhớ tới 10 năm trước, cũng ở nơi này tôi đã bị cảnh đẹp nơi này làm cho lóa mắt. Đáng tiếc trong trí nhớ của tôi, những gì xảy ra ở Thượng Hải đã trở lên mơ hồ, chỉ thỉnh thoảng ở bên Tử Thiện tôi mới nhớ ra là mình đã từng đến Thượng Hải mà thôi.

Buổi tối hôm đó Quân Lâm yêu tôi rất cuồng nhiệt, mà tôi cũng cháy hết mình để đáp lại anh, ngầm nói cho anh biết là tôi sẽ luôn đón chờ anh nếu như anh không đòi hỏi một cách tham lam vô lối. Thực ra tôi đã sớm quen thuộc với sự thân mật về xác thịt với Quân Lâm, những ngày đầu tiên tôi còn có chút chết lặng và kháng cự nhưng giờ đây đã thay thế bởi sự chờ mong và hưng phấn. Tôi biết Quân Lâm cũng cảm nhận được sự khao khát của tôi.

Trong trí nhớ của mình, tôi nghĩ đây là lần chúng tôi yêu nhau lâu nhất và cũng là lần đầu tiên tôi có cảm giác là mình đã cháy hết mình đến độ kiệt sức....

Sau đó Quân Lâm cũng không ôm tôi ngủ ngay như mọi lần mà ôm tôi thủ thỉ chuyện trò.

"Trung Tuấn Gia Hoa được thành lập vào đúng năm mà anh sinh ra, do ông nội anh sáng lập. Ông nói nó là tượng trưng cho sự có mặt của anh trên đời. Theo ông thì tài chính mới là gốc của mọi hoạt động kinh tế trong bất kỳ tập đoàn lớn nào, là gốc của sự phát triển tiếp theo các ngành nghề hạng mục khác. Cho nên ông đã luôn đặt việc phát triển tài chính của Tập đoàn lên hàng đầu, có như vậy ngày hôm nay Tập đoàn Diệp gia mới phát triển như ngày hôm nay, mà Trung Tuấn Gia Hoa cũng là đơn vị mang lại doanh thu lớn nhất cho Tập đoàn. Ông cũng luôn tin tưởng rằng Trung Tuấn Gia Hoa sẽ phát triển rực rỡ hơn nữa dưới sự dẫn dắt của anh. Vì thế nên trước khi nhắm mắt ông đã nắm chặt tay anh và nói rằng "Cháu đừng cô phụ kỳ vọng của ông"".

Trong bóng đêm tôi lại đang nằm gọn trong lòng anh nên không thể nhìn thấy rõ biểu hiện trên mặt anh: "Thế ba thì sao?".

Bởi vì nghe anh nói rất nhiều việc về ông nội nhưng tuyệt không đề cập tới cha, điều này không khỏi làm cho tôi liên tưởng tới việc hai cha con luôn không hợp nhau, quan hệ cũng có phần xa cách.

"Ba anh à? Lúc anh còn nhỏ ba đã luôn nghiêm khắc với anh, hay đánh anh cho nên anh luôn nghĩ rằng sau này anh có con anh cũng sẽ dạy dỗ con bằng tình yêu thương, giống như ông nội vậy. Anh cũng không tưởng tượng được là giờ đây anh đối với Tử Thiện nhiều khi cũng thật nghiêm khắc, còn dùng cả gia pháp..." Tôi cũng đã từng thấy Quân Lâm đánh Tử Thiện tuy nhiên anh cũng chưa có xuống tay, chỉ dọa dẫm bé mà thôi.

Tôi còn mải suy nghĩ thì Quân Lâm đã nói tiếp: "Em cũng đừng trách anh nhẫn tâm bởi vì sau này Tử Thiện sẽ phải kế thừa sự nghiệp của gia tộc, nếu không dạy dỗ con nghiêm khắc thì sau này con sẽ không thể trụ vững."

Quân Lâm là một người cha tốt và tôi chưa bao giờ nghi ngờ về điều này.

Tôi dần chìm vào mộng đẹp, mang theo câu chuyện về tuổi thơ của Quân Lâm....

Sáng sớm hôm sau tôi mơ màng nghe thấy ai đó đang gọi mình, mở mắt ra liền thấy Quân Lâm.

"Em nhanh dậy đi, anh sẽ đưa em ra ngoài kia ngắm mặt trời mọc". Quân Lâm nhìn tôi nói.

"Anh không đi làm sao?" Tôi có chút bất ngờ.

"Hôm nay anh nghỉ". Nói xong anh kéo tôi xuống giường.

Thay quần áo xong Quân Lâm dắt tôi đi qua một con đường nhỏ, hai bên cỏ dại mọc tràn ra đường, trên đầu bao phủ bởi tán cây tùng bách xanh ngắt ướt át, bốn phía đều ngát hương hoa tự nhiên.

Lúc này mặt trời vừa lên, ánh nắng buổi sớm rực rỡ chiếu lên vạn vật tạo ra một cảnh tượng rất diễm lệ...

"Nơi đây đẹp quá". Không gian mênh mông với thiên nhiên giao hòa làm cho khung cảnh nơi đây có phần hùng vĩ hơn trang viên rất nhiều.

"Ông nội để lại cho anh toàn bộ chốn này". Ánh mặt trời chiếu lên mặt Quân Lâm.

Tôi nhìn xung quanh hỏi: "Tất cả chỗ này đều là của nhà anh sao? Rộng bao nhiêu vậy?"

"Rộng bằng tầm nhìn của em". Quân Lâm quay đầu nhìn tôi, sau lại nhìn ra phía xa.

"Thế á?" Tôi nhìn anh, có chút bất ngờ trước câu trả lời đó.

"Đây là một mảnh thiên hạ, ông đã nói với anh như vậy..... Và em sẽ cùng anh...... trị vì thiên hạ"

Ánh mắt Quân Lâm ánh lên vẻ sáng rực, dường như xung quanh chỗ anh đứng đều tỏa ra hào quang rực rỡ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: