Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 12.1

Điệp trang

Tới sân bay, lần đầu tiên tôi được diện kiến những người phụ tá thân tín của Quân Lâm. Tôi thầm nghĩ, Quân Lâm là một cực phẩm nam nhân thì chắc chắn những người phò tá cho anh cũng phải cực kỳ tinh tú.

Trong số đó tôi ấn tượng nhất với một người đàn ông ước chừng sáu mươi tuổi, dáng vẻ rất uyên bác nho nhã có tên là Lưu Thiên Cử. Tôi thầm phục Quân Lâm vì một người đàn ông trẻ tuổi như anh nếu không có bản lĩnh vững vàng và trí tuệ hơn người thì khó có thể có được sự phò tá tận tụy của một người lớn tuổi dày dặn kinh nghiệm và uyên bác như thế. Theo quan sát của tôi thì anh ta đối với Lưu Thiên Cử cũng rất tôn kính.

Tất cả chúng tôi lên máy bay đi Thượng Hải, sau khi xuống máy bay cả đoàn thì đi thẳng tới khách sạn Bốn mùa ăn trưa.

Trong suốt chuyến đi tôi gần như không nói gì, chỉ lẳng lặng sát cánh bên cạnh Quân Lâm. Lúc bọn họ nhìn thấy tôi họ cũng không hỏi chuyện nhiều, thay vì đó là những ánh mắt dò xét bắn liên tục về phía tôi. Câu chuyện của bọn họ đều xoay quanh đề tài là việc đàm phán lần này nên làm thế nào mới tốt, các chiến lược gài đối phương... thỉnh thoảng cũng có người cất giọng trêu đùa để thay đổi không khí nhưng cũng không quá suồng sã. Quân Lâm không tỏ thái độ vui hay buồn, trên mặt luôn giữ vẻ ung dung điềm đạm.

Ăn cơm xong, hai chúng tôi không ngủ lại khách sạn như bọn họ mà đi đến một ngôi nhà yên tĩnh tại ngoại ô để nghỉ ngơi.

Bước xuống xe, Quân Lâm xoay người chìa tay trước mặt tôi, tôi hơi do dự một lát xong cũng đưa tay để anh ta cầm lấy để dắt tôi bước xuống xe. Tôi quan sát xung quanh thì thấy bốn bề đều bao bọc bởi cây cối, ở giữa lọt thỏm là một căn biệt thự được xây dựng theo kiến trúc cổ.

Quân Lâm nhìn thẳng phía trước rồi nói nhỏ: "Đây là Điệp trang".  Nói xong anh dắt tay tôi đi theo con đường nhỏ lát đá xanh vào trong sân.

"Vì sao nơi đây gọi là Điệp trang? Là vì nơi đây rất nhiều bướm sao?" Tôi vẫn giữ thói quen hỏi những câu hỏi kiểu kiểu như thế.

Quân Lâm chậm rãi nói: "Đây là tên mà ông nội anh đặt cho trang viên, cũng là theo tên của bà nội anh". Dừng một lát anh nói tiếp: "Đây cũng là nơi ông trải qua những giây phút cuối cùng của cuộc đời"

"Thế à". Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy Quân Lâm nhắc tới ông nội của anh.

Đến trước cửa nhà, tôi thấy một cặp vợ chồng đứng đợi sẵn, vừa nhìn thấy hai chúng họ tươi cười cúi người nghênh đón: "Chào tiểu thiếu gia."

"Đây là Anh thúc và Anh thẩm". Quân Lâm quay sang tôi giới thiệu.

"Chào cô chú ạ". Tôi nhìn bọn họ mỉm cười gật đầu chào hỏi.

Sau đó Quân Lâm nhìn bọn họ giới thiệu tôi: "Còn đây là vợ sắp cưới của tôi".

Tôi hơi sửng sốt bởi không ngờ anh ta lại giới thiệu tôi như vậy, hình như đây là lần đầu tiên sau bao nhiêu năm bên nhau Quân Lâm mở miệng giới thiệu tôi với một người khác.

"A, hóa ra là thiếu phu nhân". Anh thẩm mỉm cười vừa cầm lấy tay tôi vừa tinh tế quan sát.

Tôi hơi ngượng ngùng khẽ cúi đầu.

Căn nhà tuy rằng cũ kỹ mọi thiết kế tinh xảo chứng tỏ chủ nhân của căn nhà rất có gu thẩm mĩ, các song sắt cửa sổ đều còn mới và chế tác theo kiểu hoa văn tinh tế. Quân Lâm đưa tôi đi tham quan một vòng quanh nhà rồi cuối cùng dừng lại ở một ban công trên tầng cao nhất rồi nghiêng ngiêng người nhìn tôi hỏi: "Em thấy nơi này thế nào?".

"Rất tuyệt, có điều hơn đơn sơ một chút". Tôi trả lời thế bởi vì đúng là so sánh với tòa biệt thự ở chốn kinh thành kia thì nơi đây quả thật kém hơn rất nhiều về độ hoa lệ.

Quân Lâm không nói gì nữa mà im lặng đứng nhìn bình nguyên trải rộng trước mắt.

Hai chúng tôi ngủ ở căn phòng phía đông trên tầng 3. Trong căn phòng tất cả đều được trang trí bằng màu trắng, đồ đạc bên trong rất đơn sơ, chỉ có một chiếc giường, một tủ quần áo và một chiếc bàn mà thôi.

Có điều phong cảnh ở nơi đây thực rất đẹp, đẹp đến mê lòng người, từ phòng ngủ tôi có thể nhìn ra một không gian rộng lớn bên ngoài với cây cối hoa lá và thảo nguyên ngút ngàn.

Bữa tối được bày ra trong một căn phòng giản dị, dưới ngọn đèn mờ ảo, chỉ có tôi và Quân Lâm ngồi dùng bữa.

"Mấy hôm tới anh sẽ rất bận, em cứ ở nhà nghỉ ngơi nhé". Quân Lâm nói.

"Vâng". Tôi vừa nuốt một ngụm canh vừa khẽ trả lời.

"Em ăn thử món này đi, ngon lắm, đây là món sở trường của Anh thẩm đấy". Nói xong Quân Lâm gắp một miếng măng mùa xuân bỏ vào bát tôi. "Trước đây anh rất thích ăn món này". Anh ta nói tiếp.

Tôi ngẩng đầu nhìn Quân Lâm, hôm nay xem ra anh ta rất khác ngày thường, đối xử với tôi rất ôn nhu dịu dàng. Bình thường ngồi ăn tối với cả nhà, hai chúng tôi rất ít khi mở miệng nói chuyện riêng với nhau chứ đừng nói đến việc gắp đồ ăn cho nhau như thế này.

Buổi tối Quân Lâm dành toàn bộ thời gian ở trong thư phòng để chuẩn bị nội dung cho buổi họp ngày mai, còn tôi nằm trong phòng gọi điện thoại cho mẹ Quân Lâm, Tử Mĩ, Tử Thiện và cả mẹ đẻ tôi. Cuối cùng tôi chẳng biết làm gì nữa ngoài việc dỗ giấc ngủ vì nơi đây không có phương tiện giải trí nào khác cả.

Sáng sớm tỉnh dậy tôi đã không thấy Quân Lâm đâu, có lẽ anh ta đã rời đi từ sớm. Ăn điểm tâm xong, tôi rời khỏi phòng để đi dạo quanh nhà.

Biệt thự tổng cộng có ba tầng, tuy ít tầng nhưng diện tích một mặt bằng lại rất lớn, ước chừng phải đến vài trăm mét vuông. Một tầng chỉ có vài phòng, trong phòng bài trí khá đơn giản.

Bước vào thư phòng tôi bị ấn tượng bởi căn phòng treo kín các loại ảnh chụp, tò mò tôi lại gần săm soi từng chiếc. Hầu hết đều là ảnh đen trắng, trong ảnh là những người trong gia tộc của Quân Lâm, gồm ông nội, bà nội, ba và cô Quân Lâm lúc còn trẻ. Trong một chiếc ảnh to hơn, đứng ở giữa là gương mặt tươi cười của Quân Lâm, đó là nụ cười rất rực rỡ và ngây thơ của một đứa trẻ. Kỳ thật nếu nhìn kỹ thì Quân Lâm không giống cha mà giống mẹ nhiều hơn, ngũ quan rất thanh tú.

"Lúc lão gia còn sống, cứ hè đến là tiểu thiếu gia lại đến đây nghỉ". Anh thẩm bước vào nói.

Bà cẩn nhận cầm một tấm ảnh lên lau chùi: "Hai ông cháu rất gắn bó, từ khi lão phu nhân qua đời, lão gia rất ít khi cười, may chăng khi gặp được tiểu thiếu gia ngài ấy mới cười lên một chút".

Tôi nhìn bà, tuổi bà đã ngòai năm mươi nên chắc quá nửa cuộc đời của bà diễn ra ở nơi đây nên mọi việc xảy ra trong nhà này bà sẽ rõ ràng hơn ai hết. Đặc biệt là một người trung thành tận tụy như bà thì những kỷ niệm với người chủ cũ sẽ không bao giờ phai nhạt trong tâm trí.

"Nhưng mà từ khi lão gia qua đời, tiểu thiếu gia rất ít khi trở về". Ánh mắt của bà thoáng lộ vẻ cô đơn.

Tôi không lên tiếng, khẽ cầm lên một bức ảnh Quân Lâm đang đội mũ rơm, lưng đeo ba lô, mặt cười rạng rỡ với bộ dáng rất trẻ con, nếu so với vẻ trầm tĩnh của anh ta bây giờ thì đúng là một trời một vực. Cũng khó trách được Quân Lâm bởi anh ta còn trẻ tuổi như vậy mà đã phải tiếp quản gia nghiệp khổng lồ của ông cha, nếu không ra vẻ trầm ổn, từng trải thì khó có thể tạo được sự tôn kính của cấp dưới.

Những ngày tiếp theo Quân Lâm đều rất bận bịu, thường thì sau khi tôi đã ngủ anh mới trở về, sáng ra khi tôi thức giấc anh đã rời đi từ sớm. Vì thế hầu hết thời giờ tôi đều ở nhà cùng Anh thẩm và nghe bà kể chuyện trước kia của Quân Lâm.

"Trước kia thiếu gia rất hay tò mò với tất cả các thứ trên đời, cứ gặp cái gì mới là y như rằng phải nghiên cứu tìm hiểu cho rõ. Có một lần cậu ấy thấy chồng tôi đổi bóng đèn, cậu ấy cũng vụng trộm học, kết quả là bị ngã từ trên ghế xuống đất, sau đó còn khóc lóc ầm ĩ nữa". Anh thẩm cười nói.

"Haha, hóa ra là anh ấy cũng từng làm những chuyện buồn cười như thế". Tôi cũng cười theo.

"Nhưng mà lão gia rất không thích nghe tiểu thiếu gia khóc, ngài ấy thường nói "Nam tử hán đại trượng phu, vì một chuyện nho nhỏ mà rơi lệ thì còn ra thể thống gì", cho nên từ đó tiểu thiếu gia trở lên rất kiên cường, cho dù gặp khó khăn lớn thế nào cũng không kêu than nửa tiếng. Theo tôi nhớ thì lần cuối cùng tiểu thiếu gia khóc đó chính là lúc lão gia qua đời. Khi đó tiểu thiếu gia mới có mười bốn tuổi, cậu ấy đã nhẫn nhịn rất lâu, cuối cùng nước mắt không nhịn được cứ thế trào ra. Bởi vì cậu ấy biết ông cậu ấy không muốn nhìn thấy cậu ấy khóc nên mới cố nuốt nước mắt vào trong". Bà có chút xúc động.

Tôi không lên tiếng hỏi thêm, những gì bà vừa nói đều là những thứ mà tôi chưa từng nghĩ nó đã từng xảy ra với Quân Lâm.

Buổi tối hôm đó, lúc tôi vừa tắm xong điện thoại vang lên. Đó là điện thoại của Từ Vĩnh An: "Phu nhân, công tử uống rượu quá chén nên hiện đang nằm ở khách sạn. Phiền phu nhân mang vài bộ quần áo của ngài ấy đến đây, lát tôi sẽ cho xe đến đón ngài".

Say sao? Tửu lượng của Quân Lâm không tầm thường chút nào, sao hôm nay lại uống say đến vậy? Tôi nhanh chóng chuẩn bị một số quần áo của anh rồi lên xe đi. Tôi đến khách sạn đã là hơn 10 giờ đêm, Từ Vĩnh An đứng sẵn ngòai cửa đợi.

Vào trong phòng tôi thấy Quân Lâm đang nằm trên giường, một tay vắt lên trán, hơi thở tràn ngập mùi rượu. Xem ra hôm nay anh ta thật sự say rồi, tôi vào phòng tắm mở nước ngập bồn để lát anh ta có thể tắm rửa.

Sau đó, tôi giúp anh cởi bỏ cà vạt. Quân Lâm dần dần mở to mắt nhìn tôi: "Là em sao? Sao em lại tới đây?"

"Ừ...". Tôi khẽ đáp lời, hai tay vẫn tiếp tục tháo từng khuy cúc áo.

Anh ta lại nhắm mắt lại, miệng còn lảm nhảm vài câu vô nghĩ. Bỗng nhiên anh cầm chặt lấy tay tôi: "Thực ra, thực ra... năm đó anh không... không cố ý làm như vậy"

Đột nhiên tiếng đập cửa vang lên, tôi vội rụt tay về chạy ra mở cửa.

"Ngày mai chín giờ chúng tôi có một buổi họp quan trọng, sáng mai phiền phu nhân gọi công tử dậy đúng giờ". Từ Vĩnh An nhìn tôi nói.

"Được rồi". Tôi lại trở về ngồi cạnh Quân Lâm, anh lại nhắm mắt, miệng tiếp tục nói: "Đời này... anh ghét nhất là bị người ta tính kế..."

"Được rồi, được rồi".  Tôi dìu anh dậy. "Mau đi tắm đi".

Quân Lâm tắm xong liền quay vào giường nằm ngủ luôn, tôi đặt chuông báo thức cho ngày mai rồi cũng nằm xuống cạnh anh.

Sáng sớm chuông báo thức reo vang, tôi giật mình tỉnh giấc đã phát hiện Quân Lâm đang vùi đầu vảo cổ tôi cắn mút, tôi buồn quá nên đẩy ra: "Anh đừng náo loạn nữa được không, còn phải đi họp bây giờ đấy". Nhưng Quân Lâm dường như không nghe thấy nên vẫn ra sức hôn tôi, hai tay cũng bắt đầu rờ rẫm lung tung.

Từ lúc bị ba nhắc nhở Quân Lâm cũng ít thân mật với tôi hơn, mà tôi cũng nhớ tới lời của ba, không nên chiều theo ham muốn vô độ của anh vì lo sợ một ngày mình thực sự trở thành "hồng nhan họa thủy" trong truyền thuyết. Vì thế tôi cố giãy giụa thoát khỏi vòng tay ôm ấp của anh, một lúc sau Quân Lâm mới ngồi xuống, mặt mũi tức giận nhìn tôi.

Tôi ngồi hẳn dậy sửa sang lại quần áo, khẽ liếc anh một cái: "Anh còn không đi rửa mặt đi!"

Quân Lâm nghe xong bất đắc dĩ tiến vào phóng tắm, nhìn theo bóng dáng dằn dỗi của anh, tôi bất giác nở nụ cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: