Chương 10.1
Nghi ngờ
Đêm hôm đó Quân Lâm không trở về. Sáng sớm hôm sau, tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài tôi có chút lo lắng bởi trừ những hôm đi công tác, còn lại Quân Lâm gần như không bao giờ ngủ ở ngoài cả.
Xuống ăn sáng, thấy mình tôi bước vào mẹ vội hỏi: "Quân Lâm đâu con?"
"Đêm qua anh ấy đi ra ngoài, tới giờ cũng chưa về ạ". Tôi đáp,
"Gì cơ?" Mẹ tỏ vẻ lo lắng. "Nó cũng không dặn dò gì con à?"
Tôi lắc đầu: "Anh ấy không nói một câu nào cả!".
"Thằng bé này ngày càng chẳng ra sao cả". Mẹ lẩm bẩm vài câu rồi quay sang Dì Thanh nói: "Dì Thanh, dì mau gọi điện thoại cho Quân Lâm xem đã xảy ra chuyện gì?"
"Vâng". Dì Thanh bước vội ra ngoài gọi điện.
Một lát sau bà bước vào thông báo: "Điện thoại của thiếu gia không có ai nghe máy cả".
"Gì cơ"? Mẹ đứng lên.
Dì Thanh nói thêm: "Tôi cũng vừa gọi điện thoại tới công ty nhưng thư ký Từ cũng nói là sáng sớm hôm nay thiếu gia có điện thoại tới thông báo buổi chiều mới đến công ty". Từ Vĩnh An là thư ký riêng của Quân Lâm.
"Đêm không về nhà, điện thoại không nghe, không tới công ty, dù có chuyện gì đi nữa cũng phải nói với mọi người trong nhà một tiếng chứ, nếu ba nó mà biết được chắc sẽ mắng nhiếc chết thôi". Mẹ bắt đầu có chút tức giận.
Tuy rằng việc này hãn hữu mới xảy ra nhưng tôi nghĩ không đến nỗi phải quá căng thẳng vì những chuyện nhỏ thế này, Quân Lâm dù sao cũng đã là người trưởng thành nên hắn sẽ biết nên làm gì cho phải.
Và chỉ vì Quân Lâm vô cớ vắng mặt mà bữa sáng của tôi cũng vì thế mà trở nên bớt ngon miệng.
Sau kỳ nghỉ cuối tuần, sáng thứ hai đi làm mọi người đều có vẻ uể oải. Lúc tôi tới văn phòng đã thấy Linh Linh đang ngồi ở bàn làm việc của tôi đọc báo. Thấy tôi chị đứng dậy nói: "Vào phòng chị một chút nhé"
Tôi đặt túi xuống rồi bước theo chị vào phòng trong.
"Đây là hồ sơ của vụ án sắp tới". Chị đưa cho tôi một tập hồ sơ.
Sự tình là thế này: Vào một đêm nọ, có 4 sinh viên năm cuối ở chung phòng Ký túc xá, sau khi đi liên hoan về, không biết vì tranh chấp cái gì mà xông vào đánh nhau làm cho một sinh viên trong số đó không may trượt chân ngã xuống cầu thang hôn mê bất tỉnh từ đó tới nay. Hiện nay gia đình người bị hại đang làm đơn tố cáo và đòi lập phiên tòa xét xử.
"Người trẻ tuổi bây giờ thật là dễ bị kích động, hơi tí là xông vào đánh đấm". Đọc hồ sơ xong tôi không khỏi thốt lên.
"Người bị hại là hàng xóm của chị trước kia cho nên bọn họ cố ý đến nhờ chị giúp". Linh Linh bổ sung. "Nhưng mà vụ kiện này thật không dễ gì thắng bởi vì ba người sinh viên kia đều nói nạn nhân là người ra tay trước, bọn họ chỉ là vì tự vệ mới động thủ mà thôi"
"Sao ạ?" Tôi có chút kinh ngạc."Ba người xông vào đánh một người chỉ để tự vệ thôi sao?" Chẳng lẽ nạn nhân kia chính là một siêu thủ đấu vật sao?
"Không phải, kỳ thực chỉ có 2 người động thủ đánh người thôi, còn 1 người đứng ngoài khuyên can". Linh Linh giải thích. "Tuy nhiên chị vẫn không tin là Dụ Thông chủ động đánh người".
Dụ Thông là tên của cậu sinh viên bị nạn. Vụ kiện này thật khó, muốn khởi kiện chắc phải do viện kiểm soát khởi tố. Cha mẹ của hai sinh viên kia đều khăng khăng khẳng định là con họ chỉ vì tự vệ mà động thủ, vì chứng cứ không đủ nên nguy cơ bị thua kiện rất cao, hai tên kia chẳng những được thả ra ngoài, không phải bồi thường thiệt hại gì, ngay cả tiền án cũng không bị lưu trong hồ sơ nữa.
Hai chị em quyết định vẫn đi đến viện kiểm soát nộp hồ sơ xin khởi tố vụ án, sau đó đi bệnh viện thăm nạn nhân. Đến phòng bệnh tôi gặp cậu sinh viên trẻ kia, cậu ta vẫn nhắm nghiền mắt nằm im trên giường, xung quanh toàn dây rợ chằng chịt.
"Bác sỹ nói em nó bị chấn động ở não nên lâm vào hôn mê sâu, không biết lúc nào mới tỉnh lại được". Mẹ của Dụ Thông rơm rớm nước mắt nói.
"Dì à, dù đừng quá bi lụy như thế, Dụ Thông có cát nhân thiên tướng, làm sao có thể có chuyện gì cơ chứ?". Linh Linh an ủi mẹ Dụ Thông, trông chị cũng có vẻ rất đau lòng.
Tôi quay đầu nhìn Dụ Thông với ánh mắt thương cảm rồi nhanh chóng quay đi vì tôi không đành lòng nhìn một thanh niên còn trẻ tuổi mà đã phải nằm vô thức nơi bệnh viện như thế này.
Đi ra khỏi bệnh viện hai chị em đi đến trường đại học của Dụ Thông để tìm các sinh viên chứng kiến vụ ẩu đả đó. Lúc này có rất nhiều sinh viên đang tụ tập chơi đùa ở sân ký túc xá, thấy chúng tôi bước tới họ hơi ngạc nhiên. Sau khi chúng tôi giải thích lý do tới đây, một cậu sinh viên chỉ cho chúng tôi giường ngủ của Dụ Thông. Hóa ra tất cả bọn họ đều là sinh viên ngụ cùng một phòng trong một ký túc xá, kể cả người bị hại và người bị kiện.
Bàn học và giường ngủ của Dụ Thông đều rất sạch sẽ gọn gàng khiến cho người ta có cảm giác thoải mái. Điều đó hoàn toàn tương phản với giường ngủ của mấy tên sinh viên còn lại, chỗ chúng nằm còn đang để vài cái Laptop IBM đời mới nhất, đồng hồ Thụy sỹ, Ipod MP3, giày Nike, nhìn qua cũng biết là con cái nhà giàu.
"Từ khi xảy ra vụ kiện, Kiệt Hoa không hề trở lại đây". Kiệt Hoa chính là tên sinh viên đã ra tay đánh người. Một nam sinh nói.
"Kỳ thật cũng không thể trách Kiệt Hoa, tất cả đều là do kẻ hồng nhan họa thủy đó gây ra". Một cậu nam sinh khác nói. "Nếu mà không có Tiểu Diệu thì tốt biết mấy"
"Em nói gì cơ?" Linh Linh kỳ quái hỏi.
Thấy Linh Linh hỏi vậy bọn họ đều nhìn nhau rồi cùng lặng im không nói gì. Sau đó chúng tôi gặng hỏi mãi bọn họ mới khai ra là đêm đó toàn bộ ký túc xá đi liên hoan chúc mừng Dụ Thông giành được giải thưởng lớn tại trường Mỹ thuật tạo hình. Trên đường về vì phát sinh vài câu cãi cọ mà biến thành ẩu đả, là Dụ Thông động thủ trước.
Hai bên xông vào đánh nhau, sau đó Dụ Thông bị ngã xuống cầu thang nên mới thành bi kịch thế này.
"Em có thể nói cho chị biết vì sao hai cậu ấy lại xảy ra cãi vã không?" Linh Linh hỏi.
"Việc này..." Nam sinh vóc dáng gầy gày cúi đầu.
"Cũng không có gì lắm, chỉ là Kiệt Hoa thích một thứ đồ của Dụ Thông, hỏi mượn Dụ Thông nhưng cậu ấy không đồng ý nên tự tiện lấy dùng. Sau đó Dụ Thông biết được nên tức giận cãi lộn, rồi lao vào đánh nhau" Một sinh viên mập hơn nói.
"Đó là thứ gì mà quý báu vậy?" Tôi kỳ quái hỏi.
"Đó là một cái bút vẽ mà thôi". Cậu nam sinh đó nói.
"Một chiếc bút vẽ sao?" Linh Linh lặp lại lần nữa, giống như có điểm ngoài ý muốn.
"Chiếc búc đó Dụ Thông rất yêu quý và luôn mang theo người, cho nên cậu ấy mới căng thẳng như thế khi có người động tới nó". Một nam sinh gầy gò nói.
Từ lúc nói chuyện với bọn họ xong trong đầu cả hai chị em đều nghĩ tới hàng loạt nghi vấn.
"Chỉ vì một chiếc bút mà đánh nhau sao?" Tôi thì thào nói.
"Có vẻ như không ổn lắm. Cái tên Kiệt Hoa kia nhiều tiền như vậy làm sao tự nhiên lại đi tranh cái bút vẽ với Dụ Thông làm gì?". Linh Linh nghi vấn. Chị nói tiếp: "Dù sao thì chị cũng không tin là Dụ Thông tự nhiên lại xông vào đánh người đâu. Xem ra nội tình còn nhiều phức tạp"
"Vâng, em cũng nghĩ thế". Tôi cũng gật đầu.
Sau khi bước ra khỏi Ký túc xá, hai chị em về thẳng nhà, tôi về đến nhà liền lập tức đi vào phòng ăn vì lúc này tôi đã rất đói bụng.
"Thiếu gia đã về rồi". Dì Thanh nói với tôi lúc tôi đang dùng bữa.
"Thế ạ?". Hắn trở về là tốt rồi, như vậy mẹ sẽ không phải lo lắng gì nữa. Hôm nay cả ngày bôn ba bên ngoài nên tôi cũng không còn nhớ việc xảy ra đêm qua nữa.
"Hóa ra là tối qua Đỗ tiểu thư phải nhập viện". Thấy tôi không nói gì Dì Thanh nói tiếp.
"Gì cơ ạ?" Tôi đang nhai dở miếng thịt cũng phải ngừng lại tròn mắt nhìn bà.
"Chuyện là thế này, tối hôm qua cô Tố Hành đi quán Bar uống rượu sau đó lái xe về nhà lúc đang say xỉn nên bị va chạm với một chiếc ôtô khác".
"Cô ấy có bị làm sao không ạ?" Tôi lo lắng hỏi.
"Va chạm cũng mạnh nên cô ấy bị thương vào đầu, sau đó hôn mê. Lúc tỉnh lại bác sỹ nói là cô ấy không bị sao cả, chỉ ở lại viện mấy hôm để theo dõi là được. Cũng may là Phương thiếu gia vẫn lái xe đi ngay sau cô ấy nên khi gặp chuyện cậu ấy đưa cô ấy vào viện luôn, nếu không cũng khó nói lắm". Nói xong Dì Thanh thở dài.
Ăn cơm xong tôi trở lại phòng. Quân Lâm vừa tắm rửa xong mặc bộ quần áo tắm bước ra ngoài. Hắn nhìn thoáng qua tôi không nói gì rồi mang tập văn bản ra đọc.
"Nghe nói Tố Hành bị tai nạn, tôi muốn đến viện thăm cô ấy có được không?" Nếu đã biết cô ta bị như vậy tôi hẳn là phải đi thăm rồi vì dù gì cũng là chỗ quen biết.
Quân Lâm ngẩng đầu nhìn tôi một lúc mới nói: "Không cần đi đâu, cô ấy cũng không bị nặng lắm".
"Thế à?" Tôi dửng dưng trả lời. Sau đó lấy quần áo đi vào phòng tắm. Khi tôi bước ra ngoài Quân Lâm đã nằm yên trên giường, trên tay vẫn cầm tập văn bản cần phê duyệt. Xem ra hắn cũng đang rất mệt, tối hôm qua chắc là cả đêm không ngủ rồi. Tôi nhẹ nhàng cầm tập văn bản đặt lên bàn rồi tắt đèn, sau đó đi sang phòng Tử Thiện.
Tử Thiện đang chăm chú tô tô vẽ vẽ gì đó trên bàn, không để ý tới xung quanh, tôi không khỏi tò mò xem bé đang làm gì.
Thấy tôi đứng im lặng quan sát bé mới nói: "Em nghe nói Tố Hành tỷ tỷ bị tai nạn nên em đang vẽ bưu thiếp chúc chị ấy mau hồi phục, ngày mai em mang vào viện cho chị ấy xem"
"Em thật là một em bé ngoan". Tôi thân thiết vuốt ve mái tóc của bé, xem ra quan hệ giữa Tử Thiện và Tố Hành cũng thật là tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro