Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chap 3

- Unnie đã đi đâu vậy?- Nó cau giọng nhìn cô bước xuống taxi hỏi.

Cho dù không muốn nhưng nó vẫn phải đến công ty để bàn việc nhưng khi nó trở về thì lại không có cô ở nhà, cửa thì khóa ngoài. Nó gọi cho cô thì điện thoại khóa máy. Nó cau mày lo lắng cho cô không biết cô có xảy ra chuyện gì nữa không đây.

- À, unnie đi bác sĩ thôi- Cô mỉm cười nhẹ nói nhưng giọng lại có chút yếu ớt, Cô mở khẩu trang ra bỏ vào túi xách rồi lấy chìa khóa ra mở cửa.

- Sao không đợi em về rồi cùng đi? Rồi bác sĩ nói unnie có sao không?

- Em không về nhà sao?- Cô mở cửa xong thì quay lại hỏi nó đang đứng trầm ngâm khoanh tay trước ngực nhìn mình.

- Unnie muốn đuổi em hả?- Nó nhíu mày khi nghe cô nói vậy.

- Àn nhis~~ ....chỉ là....hmmm...không có gì, em vào nhà đi- cô mỉm cười nhẹ nói.

- unnie còn sốt sao? sao em gọi mà unnie không nghe điện thoại?- Nó nhìn cô gương mặt có chút phờ phạc nói.

- Hmmm, unnie không sao, bác sĩ cho thuốc rồi, điện thoại unnie vẫn mở mà.

- Vậy thì tại sao em gọi mãi vẫn không được- Nó nhíu mày ra vẻ không hiểu.

- À, lúc trước unnie bị mất điện thoại nên chuyển qua dùng số mới luôn, lúc trước unnie có nhắn tin cho em rồi, chắc tại em quên thôi- Cô cười nhạt nói.

- Vậy sao...em...hmmm- nó có chút ngượng ngùng nói. Có lẽ lúc đó nhìn thấy nhưng không hiện tên nên nghĩ là tin nhắn rác mới không để ý mà thôi, giờ nó mới nhận ra nó đã vô tâm đến nhường nào.

- Để unnie nhá máy cho em- Cô mỉm cười nói, cô nhận ra sự tự trách của nó nhưng cô cũng im lặng không nói gì.

- Em có đói không, ban nãy unnie có nấu chút đồ ăn để trong bếp, em ăn đi. Nếu em không thích thì unnie ra ngoài mua cho em- Cô nhẹ giọng hỏi.

- Unnie nấu sao? Unnie đang không khỏe còn nấu ăn làm gì nữa chứ?- Nó càu nhàu.

- Chỉ là vài món thôi, không sao đâu. Nhưng unnie sợ nó không ngon, em xem thử đi, nếu không hợp thì đừng ăn- Cô cười xòa nói.

.

.

.

- Là những món này sao?- Nó nhíu mày nhìn những đĩa thức ăn trong bếp.

- Ừm, unnie chỉ biết nấu những món này thôi, cũng chỉ tạm ăn được. Junghwa thường nói thế, chắc là không đến nổi- Cô gãi gãi đầu nói.

Nó nhìn những món cô nấu. Đều là những món nó thích ăn. Junghwa nói không sai, cho dù là thế nào, mỗi thứ cô làm đều cố gắng có chút gì đó liên quan đến nó. Như thể chỉ cần có chút gì đó liên quan đến nó thì cô cũng thấy vui rồi.

- Em không thích những món này sao? Không sao đâu, em muốn ăn gì ? Unnie ra ngoài mua cho em!!- Cô nhìn thấy nó trầm ngâm thì lên tiếng.

- Àn nhí~~ không phải, em rất thích, để em dọn cơm, unnie ngồi đợi đi- Nó khẽ cắn môi không cho tiếng nấc bật ra rồi lên tiếng nói. Nó không muốn khóc, nó không muốn phá vỡ bầu không khí này, không muốn có sự ngượng ngùng giữa 2 người.

- Em ăn đi, unnie không thấy đói lắm, unnie muốn ngủ một chút- Cô nhìn thấy nó chịu ăn những món ăn cô nấu thì trong lòng rất vui. Thật sự rất muốn ăn chung với nó nhưng cô đang rất mệt, cô thật sự sợ rằng bản thân sẽ chịu không nổi mất.

- Unnie mệt sao? cho dù thế nào cũng nên ăn chút gì đi- Nó nhíu mày, muốn đi đến bên cạnh cô, vừa đưa tay định sờ lên trán cô thì đã bị cô né tránh bàn tay của mình.

- Unnie đang cảm, sợ lây cho em thì không tốt đâu, unnie uống thuốc rồi ngủ một chút là hết thôi, nãy unnie có ăn cháo rồi- Cô né tránh nó rồi mỉm cười nói, chưa kịp để nó lên tiếng thì cô đã tiếp tục nói tiếp.

- Em ăn cơm đi, unnie nghỉ một chút, nếu em cần gì thì gọi unnie- Cô nói xong thì cũng đi lên lầu về phòng.

Nó nhìn cô đi từ từ về phòng, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác chua xót. Cô từ bao giờ đã né tránh những đụng chạm giữa 2 người đến thế, cô tự bao giờ đã đối xử với nó giống như người ngoài đến thế và đã tự bao giờ cô trở nên cô đơn đến thế.

Nhìn bóng dáng cô đơn của cô, lòng nó lại càng thêm chạnh lại. Tại sao cô lại trở nên cô đơn như thế, là do trước giờ cô vẫn thế hay là do nó. Do nó làm cho cô trở nên cô đơn, cô đơn trong chính tình yêu này. Một mình vui, một mình buồn, một mình đau, một mình thương, một mình nhớ, một mình mong. Chỉ mãi mãi là một mình!

.

.

.

Những món ăn này thật sự rất ngon, có lẽ là những món ngon nhất từ trước giờ nó được ăn trong đời. Không biết có phải là do cô đã nấu đi nấu lại những món này cho nên trở thành bậc thầy hay là do chính tay cô nấu cho nó nên cho dù như thế nào nó vẫn thấy thật sự rất ngon. Nó mỉm cười nhưng nước mắt vẫn rơi trên gương mặt nó.  Những món ăn này Solji đã bỏ ra biết bao tâm sức, bao nhiêu thời gian  nhưng những thứ này nó không hề hay biết. Niềm vui, nỗi buồn, hạnh phúc, hy vọng, đau lòng, tất cả đều một mình giữ lấy.

Nó bước vào phòng, khẽ nhẹ nhàng vuốt nhẹ gương mặt cô, khóe môi mím chặt lại, gương mặt cô nhợt nhạt, 2 hàng chân mày nhíu chặt lại. Thật xin lỗi, sau này unnie sẽ không bao giờ một mình nữa, Hyojin này sẽ luôn bên cạnh unnie Solji a~~

.

.

.

- Phụt há há.... mắc cười quá trời...haha- Cô ôm bụng nhìn màn hìh, vừa cười vừa nói.

Nó nhíu mày nhìn cô đang trùm mền nằm trong phòng, đặt laptop trên bụng, vừa xem vừa cười. Nó biết cô những lúc có thời gian rãnh rỗi thường rất thích lên mạng xem film không thì lên xem những show truyền hình như thế. Những lúc này thì thường ngồi cười ngây ngốc, nhưng mà nó lại không thích xem những thứ này, nó nghĩ rằng chúng vô bổ, không hay chút nào. Nhưng mà bây giờ nó lại muốn ngồi xuống xem cùng cô, không phải ngồi xem những chương trình này mà là ngồi xem cô tươi cười, cô đang mỉm cười thật tươi và  là mỉm cười thật sự chứ không chỉ là những nụ cười nhẹ, nụ cười cửa miệng  nữa. Nó thật sự muốn tìm lại những nụ cười đó, nụ cười của cô trong quá khứ. Hi vọng nó có thể xuất hiện lại với cô.

- Đang xem gì mà vui vậy? Cho em xem với!- Nó mỉm cười bước vào phòng nhìn cô hỏi.

- Ahhh...không có gì, chỉ là đang xem chương trình thực tế thôi- Cô đang mỉm cười vui thì bỗng dưng nụ cười đó liền ngưng lại khi thấy nó bước vào, cô nhanh chóng muốn ngồi dậ nhưng nó lại khẽ nhanh chân bước đến.

- Unnie cứ ngồi đó đi, không sao đâu, chương trình gì cũng được, vui là được rồi mà- Nó mỉm cười nói.

- Nhưng mà em không thích xem mấy chương trình kiểu này mà....A, em thích xem phim khóa học đúng không, vừa mới ra một bộ nói về lăng của vua Trung Quốc, hay là  chúng ta xem cái đó đi, em thích cái đó mà- Cô ngoan ngoãn ngồi im mỉm cười nhìn nó nhưng tay thì nhanh chóng mở laptop sang một trang mới.

- Không sao, trước đây là không thích không có nghĩa là sau này đều không thích. Hơn nữa, không thử thì làm sao biết được có thích hay không chứ?- Nó mỉm cười nằm xuống bên canh  cô.

- Em muốn nằm sao, vậy để unnie ngồi dậy- Cô nhìn thấy nó đang nằm xuống bên cạnh mình thì nhanh chóng lên tiếng, người thì chuẩn bị nhỏm dậy.

- Àn nhí ~~ unnie nằm xuống đi, Hyojin này không mập đến thế đâu, giường này cũng dư sức cho 2 chúng ta mà- Nó mỉm cười nói rồi gối đầu lên chung gối với cô

- Unnie chỉ sợ em không thoải mái thôi- Cô nhẹ cười nói.

- Không sao, lúc trước chẳng phải chúng ta cũng thường như thế sao!- Nó mỉm cười đáp.

Cô khẽ gật đầu không nói gì.

- Sao vậy? link kia không chạy sao?- Cô ngạc nhiên khi thấy nó không mở tap mới mà lại mở show truyền hình.

- Không, chỉ là nói muốn thay đổi mà xem thôi- Nó mỉm cười.

Nó mỉm cười nhìn những người trong show, họ quả thật rất vui a~~, thảo nào cô lại thích xem như thé, vậy mà lúc trước nó lị không biết xem, nghĩ nó vô bổ, giờ mới nhận ra cô đã bõ lỡ quá nhiều thứ như thế. Nhưng mà cô thì không hoàn toàn thả lỏng được như nó, không vui như ban nãy. Chỉ thỉnh thoảng cười một chút và ánh mắt hoàn tòan không hướng về màn hình mà lại nhìn nó, trong mắt cô có chút gì đó khó hiểu.

.

.

.

- Unnie muốn đi vệ sinh một chút- Cô nhẹ giọng nói.

- Hì, nãy giờ sao không nói, khó chịu lắm hả? haha- khó khăn lắm nó mới có được một lần trêu chọc cô.

- Hì -Cô mỉm cười ngượng ngùng.

- Ngồi dậy được không? để em giúp unnie- Nó ngồi dậy đẩy laptop sang một bên rồi nhẹ giọng nói.

- Hmm, không sao, unnie tự đi được mà- Cô cũng ngồi dậy, nhẹ nhàng từ từ đứng lên.

- Để em đỡ unnie- Nó nắm tay cô nhẹ giọng nói.

- Không sao đâu. Đi, em giúp unnie- Nó dìu tay cô.

Cô đỡ nó đến toilet xong thì quay lại, tính mở thêm một tp mới ra xem nữa  thì vô tình bấm nhầm vào 1 trang web blog. Nó nhíu mày, trước giờ cô có viết blog sao? Nhưng mà blog này lại dùng password, Nó biết thật sự là không nên vào blog riêng của cô nhưng vẫn có chút tò mò là không biết thật ra cô đã ghi những gì trong đó. Nhưng bây giờ không thể thử được, nó âm thầm ghi nhớ link này rồi sẽ thử sau.

.

.

.

- Tại sao lại không đúng chứ? không lẽ mình nhớ sai sao?- Nó lầm bầm suy nghĩ, nãy giờ nó đã nghĩ đến rất nhiều pass khác nhau nhưng mà vẫn không thành công. Ngày sinh của cô, số điện thoại, số nhà đều không đúng.  Vậy thì còn số nào nữa chứ?

- Không lẽ...- Nó nhíu mày suy nghĩ rồi điền vào 4 con số khác, lần này máy lại báo cáo đã đăng nhập thành công. Thật không ngờ cô lại dùng số sinh nhật của nó làm mật mã của mình. Trong lòng có chút ngọt ngào, cô luôn đặt nó trong lòng, luôn ở một vị trí rất đặc biệt.

- Những thứ này....- Nó nhìn vào những dòng chữ trên máy, khóe môi nó mím chặt, giọt nước mắt lại tuôn rơi trên gương mặt xinh đẹp, trái tim nó khẽ nhói lên từng hồi, từng hồi.

" Hôm nay là sinh nhật tôi á nha, vui lắm đó, mà cũng buồn buồn, bị già thêm một tuổi rồi, huhu. nhưng mà vẫn vui lắm, hôm nay em người yêu thật đáng yêu, cùng ăn tối nè, cùng ăn bánh rồi còn cùng ước nguyện, nắm tay đi dạo phố nữa, thật tuyệt vời mà"

Ngày ...tháng...năm, không phải hôm đó nó đang bận họp sao? chính vì hôm đó là ngày họp quan trọng nên nó mới nhớ, thì ra là sinh nhật của cô sao? Thảo nào hôm đó cô lại gọi cho nó nhiều đến thế, nhưng mà lúc đó nó chỉ tắt đi, không quan tâm.

" Hazz, lại bệnh nữa rồi, buồn quá. Nhưng mà không sao. Tôi có người yêu bên cạnh chăm sóc mình rất tốt a~~. Thích ghê, bệnh mà có người yêu bệnh cạnh chăm sóc thì còn gì hạnh phúc hơn, hihi"

Tại sao? Những lúc đó nó đều không ở bên cạnh cô, thì ra đó là những thứ cô muốn sao?

" Hic, ghen lắm nha, unnie không thích người đó chút nào, lúc nào cũng lôi kéo Hyojin của unnie hết."

Nó đau quá, đau quá. Tại sao?, những phút giây này, những khoảnh khắc này. Nó đã bỏ qua sao, tại sao lại như thế, tại sao bản thân nó lại nhẫn tâm đến như vậy, tại sao nó lại bỏ rơi người nó yêu trong những lúc vui cũng như những khi cô buồn vậy. Thật sự xin lỗi, Solji à em thật sự xin lỗi unnie nhiều lắm, sau này sẽ không bao giờ, không bao giờ xảy ra những thứ như thế thêm một lần nào nữa. Sẽ không, em nhất định sẽ cố gắng bù đắp , cố gắng quan tâm chăm sóc cho unnie. Đừng buông tay, xin unnie đừng buông tay, đừng thất vọng và đừng buồn.

.

.

.

- Dạo này em có chuyện gì không vui sao Hyojin?- cô nhíu mày nhìn nó, có chút e dè hỏi. Thật ra từ lúc nó đi công tác về thì nó dường như thay đổi hoàn toàn. Không còn vùi đầu vào những công việc hay những chuyến công tác nữa. Mà thay vào đó lại là luôn bên cạnh cô, nó thường xuyên đến nhà cô, cùng cô nấu cơm, cùng xem chương trình thực tế, thậm chí có nhiều đêm 2 người ngủ quên mà ngủ chung với nhau. Những thứ này quả thật là chưa bao giờ có cả. Lúc trước, ngay cả khi vừa mới quen nhau, cho dù cả 2 có thân thiết đến thế nào đi chăng nữa, nó cũng sẽ không như thế. Cô vui mừng trong lòng nhưng lại không dám hi vọng nhiều. Vì cô sợ, sợ mình lại sống trong ảo mộng của mình thêm một lần nữa.

- Hmm, em không sao , công việc có chút mệt thôi!- nó gật đầu nói, quả là dạo này công ty xảy ra một chút vấn đề khiến nó không vui, cũng như không thoải mái.

- Không sao đâu, công việc như thế nào cũng sẽ có cách giải quyết thôi mà- Cô ngồi xuống bên cạnh nó, mỉm cười nói.

- Dae~ em hi vọng là thế- Nó nói rồi dựa đầu lên vai cô, nhắm mắt lại và thư giãn, có chút gì đó rất an tâm, rất thoải mái và tận hưởng. Thì ra những lúc không vui, có người bên cạnh thì sẽ rất thoải mái, thảo nào, những lúc cô không vui, những lúc cô yếu đuối thì rất cần có nó bên cạnh. Nó vừa thấy mệt mỏi trong công việc vừa thấy đau lòng vì những lúc cô như thế này thì nó không bao giờ bên cạnh cô. Những lúc đó, cảm giác của cô là như thế nào chứ?

Về phần Solji, cô cứng đơ người ra, không biết phải làm thế nào nhưng lúc sau thì khẽ đưa tay quàng sang người nó. Khẽ thở dài, cô ôm chặt lấy người bên cạnh, thỉnh thoảng vỗ nhẹ giống như đang nói với nó rằng "không sao đâu, có unnie bên cạnh em rồi, cho dù thế nào cũng như thế cả, Unnie yêu em nhiều lắm, Hyojin a~~~"

--------------------------------------------------------------------------------------------------

Phù~~~ xong chap nữa rồi nha, tận hưởng đi, hì hì

- Nhớ vote cho mình nha, kamsa

Sẵn tiện ai cmt đầu mình tặng chap sau nha^^


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #exid#lesol