Chương 6: Vạch trần Mít
Chạy vội sang nhà Mít, vừa đi vừa nghĩ đến cái mặt đỏ gay vì ốm của nó,
thằng bé vừa thương, vừa xót. Nghĩ cũng tại mình, khéo tại mẹ nó ép nó
mặc này mặc nọ quá, con bé stress đâm ra ốm nặng. Ừ, nhưng suy nghĩ đó, chỉ
xuất hiện 5 phút trên đường, còn khi thấy cái con bé đag ngồi trên sofa ăn vặt
kia, vừa nhai ngồm ngoàm vừa cười ha hả xem mèo Garfield, cậu bắt đầu thấy
bực. Mịa, hóa ra cái con mưu sát hàng xóm không thành kia, không những ko
biết đường mà sang nhận lỗi, mà còn vô tư giả ốm ngồi đây xem hoạt hình.
Con này giỏi, nó rất giỏi.Phen này ông không trị mày, mày còn nhởn nhơ tị
nạnh với đời. Lòng suy nghĩ một đằng, ngoài mặt lại bày một nẻo.Thằng bé vờ
mặt lo lắng xót xa, chạy đến ngồi bên cạnh con bé. Nó hỏi:
"-Thế em ốm từ bao giờ vậy?Ốm có nặng lắm không em?"
Cái thằng này, thường ngày nói chuyện với mình như thể mình cướp ngân
hàng nhà nó, thế mà hỏi han tâm sự với nhỏ em mình kìa, sến sủa kinh không?
Cái Mít bận nói xấu trong im lặng, mà quên mất giọng điệu khác thường của
thằng bé.Thấy con bé không nói gì, thằng bé tiếp tục:
"-Này, lần sau em có muốn trốn, thì hẵng giảm cân rồi mới tìm người khác
thay thế cho mình nhé.Chứ mập như thế này, chẳng cần nói, ai cũng biết,
ai là chị, ai là em, Mít ạ"
Cái Mít bị nó nói trúng tim đen, chợt nhớ đến nét mặt hồng hồng của ba
và mẹ vừa nãy. Hóa ra ba và mẹ đều biết, chẳng qua họ cố nín cười để hai
đứa con gái nó tự diễn với nhau, chỉ có hai chị em con bé là ngu ngơ không
biết j.Vâng, và màn kịch đã hạ bởi thằng hàng xóm, thằng bé còn làm vẻ
ta đây tử tế, vỗ vai con bé, nói:
"- Thôi, dù j hôm nay cũng sinh nhật của tao, cái mặt mày đen như thế kia
làm cái quái gì?"
Chỉ lúc có hai đứa, thằng bé mới đc xưng mày mày tao tao với con Mít, vì
bố mẹ thằng bé nói, đứa trẻ ngoan thì không đc nói năng cộc lốc như vậy,
huống chi thằng bé lại muốn ấn tượng tốt với " bố mẹ vợ". Còn con bé kia,
thực sự vẫn còn ức, chỉ vì mình béo mập hơn em, mà bị thằng kia nó vạch
trần như vậy. Nhưng con bé không hề biết, thằng bé, không cần đến cái vóc
tròn như quả mít của nó, vẫn nhận ra, bởi con bé, nó có một thứ rất riêng, mà
cho đến tận 20 năm sau, thằng bé, cũng không tài nào quên đc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro