2
Perth đang trái ôm phải ấp hai cô nàng xinh đẹp như hoa như ngọc trên giường khách sạn. Một cô đang khẩu giao cho hắn, cô còn lại dùng bộ ngực cực khủng "massage" phần trên của hắn.
Perth vừa hút thuốc vừa tận hưởng sự sung sướng này, đột nhiên điện thoại reo lên. Hắn không buồn bắt máy, hắn cứ để chuông reo hết lần này đến lần khác. Hắn biết chắc là ba hoặc mẹ đang gọi hắn về, cậu ta chắc hẳn giờ đã đến nhà rồi. Đợi khi thỏa mãn xong, hắn móc ví trả tiền cho hai cô nàng rồi rời khỏi khách sạn. Vốn dĩ còn định mây mưa một lát, nhưng dưới tình huống này không thể làm lâu được.
Hắn vừa lái xe vừa hậm hực, chết tiệt, lẽ ra hắn không nên bị ràng buộc thế này. Tất cả là vì cậu trai kia.
Ông Pan đang nói chuyện đến cực kì vui vẻ với Chimon thì có người giúp việc báo rằng, thiếu gia đã về. Ông thu lại nụ cười, chờ con trai tiến vào.
Ngồi bên cạnh ông là vợ của ông, bà Kane thấy sắc mặt ông không tốt, trong lòng cũng không khỏi lo âu.
Perth bước vào nhà, chào ba mẹ rồi kéo ghế ngồi xuống, chẳng thèm liếc nhìn cậu trai phía đối diện mà lật cuốn tạp chí ra xem.
Ông Pan cũng biết hắn khó chịu, nên chỉ chỉ nói: "Hai đứa chưa gặp nhau lần nào phải không? Bây giờ ba giới thiệu luôn, đây là Chimon con trai bác Jeam, cũng chính là vị hôn thê của con. Còn đây là Perth, con trái bác, năm nay vừa tròn hai mươi lăm tuổi."
Chimon cuối đầu chào Perth, riêng hắn chỉ liếc một cái rồi thôi, không đáp.
Ông Pan hắng giọng.
"Perth!"
Perth hiểu ba đang ngầm mắng mình, bèn nhìn Chimon.
"Chào cậu." Sau đó tiếp tục lật tạp chí.
Bà kane sợ con trai mình bị mắng nữa nên lên tiếng: "Con trai, lát nữa muốn đọc tạp chí cũng được, bây giờ nghiêm túc đi nào."
Hắn miễn cướng đặt cuốn tạp chí xuống, nhưng chẳng nhìn Chimon thêm lần nào.
Ông Pan hỏi cậu: "Con đã tốt nghiệp chưa."
"Dạ con vẫn còn hai tháng nữa mới tốt nghiệp ạ."
"Con học chuyên ngành nào?"
"Dạ khoa thiết kế thời trang của trường đại học H ạ."
"Tốt lắm." Ông Pan cười hài lòng.
"Học đúng chuyên ngành mà cồng ty bác đang cần tuyển rồi, sau này tốt nghiệp thì vào làm luôn. Bác cứ nghĩ con học kế toán, định sắp xếp chỗ cho con."
Sau đó ông Pan nói, ngày xưa nhờ ba của Chimon cho mượn vốn và chỉ đường đi nước bước kinh doanh vải vóc cũng như nguyên liệu ngành may mặc, cho nên ông mới phát triển như hiện tại. Công ty ông có tận ba chi nhánh, hiện đang làm ăn rất tốt, nhân lực luôn bị thiếu hụt, cần tuyển thêm rất nhiều. Perth là giám đốc một chi nhánh, hắn còn người em trai mười tám tuổi đang đi du học nước ngoài. Ông định sau khi thằng nhóc học xong sẽ cho quản lý chi nhánh thứ hai. Còn hiện tại ông và người em trai của ông đang quản lý công ty mẹ.
Bốn người ngồi nói chuyện một lát, ông Pan bảo dọn cơm lên, ông muốn cả nhà cùng ăn một bữa.
Chimon được xếp ngồi cạnh Perth, nhưng hắn có vẻ không thích, còn cố ý kéo ghế ra xa.
Trong khi ăn, bà Kane bảo: "Perth gắp thức ăn cho Chimon đi con."
Perth mém chút nữa thì rơi đũa, mẹ hắn bị làm sao vậy chứ ?, cậu ta rõ ràng là đàn ông con trai, đâu phải là con gái nũng nịu, yếu đuối, mắc mớ gì hắn phải gắp thức ăn cho?
Nhưng nhìn thấy ánh mắt ba đang chiếu lên người mình, hắn liền gắp bừa một món trên bàn cho Chimon, hành động tựa như người qua đường bố thí cho ăn xin.
Chimon cũng biết rõ hành động này là miễn cưỡng và đầy khinh bỉ nhưng cậu vẫn lịch sự.
"Cảm ơn anh"
"Chimon, con cũng mau gắp thức ăn cho Perth đi." Bà kane tiêos tục thúc dục.
Chimon 'dạ' một tiếng, sau đó cẩn thận gắp món thịt lợn chua ngot - món mà hắn luôn gắp nãy giờ - cho hắn ăn.
Perth phản ứng cực nhanh, hắn xê dịch bát đi, còn cố ý dùng đũa ngăn lại. Lúc này ông Pan đang cúi đầu ăn nên không nhìn thấy, Chimon đành miễn cưỡng cười thu lại đũa, cho món vừa gắp vào bát mình.
Bà kane thấy rất rõ, nhưng trong lòng bà lại thương con trai, nên không như ông Pan mà làm chuyện nổi nóng hay căng thẳng, chỉ khẽ liếc hắn rồi thôi.
Căn biệt thự này là nhà riềng của Perth, còn nhà chính nơi ông bà Pan đang ở là nơi khác, cách đây khoảng hai ki-lo-met, nơi đó rất gần công ty, thuận tiện cho việc đi lại.
Sau bữa cớm trưa cũng gần đến giờ nghĩ ngơi của ông Pan, ông có thói quen ngủ trưa nên ông cùng vợ đi về. Trước khi đi ông còn dặn dò Perth rất nhiều điều rồi mới an tâm rời đi.
Cả hai ra ngoài tiễn ông bà về rồi thì vào trong, nụ cười thu lại, gần như sắp sửa giương cung bạt kiếm. Perth cho hai tay vào túi quần, luôn hừ lạnh mỗi khi thấy Chimon.
"A..anh Perth, tôi ngủ phòng nào?"
Chimon quên tên hắn, mãi mới nhớ ra.
"Ai cho phép cậu gọi tôi là Perth?" Hắn nhìn Chimon với ánh mắt căm thù cực điểm.
"Vậy cho hỏi phải xưng hô như thế nào?"
"Hừ, gọi tôi là ngài Tanapon."
Ngài Tanapon, sao nghe giống cậu là người hầu của hắn vậy chứ? Có điều hình như trong công ty cũng gọi hắn như vậy, mà sau này cậu có thể là nhân viên cấp dưới của hắn sớm muộn gì cũng gọi hắn như vậy, bèn gật đầu.
"Vậy ngài Tanapon tôi ngủ ở đâu?"
"Căn phòng đầu tiên dãy bên phải là của tôi, cậu không được phép ở đối diễn hay ở bên phòng tôi."
----------------------------------------
Cmt+vote cho tuii nhee✌🏻
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro